Chương 30 : CỐ VĨ MƯU TRÍ
Cố Tâm được bác quản gia đưa về phòng, thu xếp lại tất cả đồ đạc, trong căn phòng của cô vẫn như thế không hề khác xưa. Cô nằm xuống giường, như muốn tìm lại cảm giác năm nào, như thể cô chưa từng rời khỏi ngôi nhà mang lại hơi ấm gia đình này. Cố Tâm nổi tiếng tinh nghịch và hay bày nhiều trò tinh quái. Cô cũng là em họ của Cố Vĩ, từ nhỏ đã do gia đình hắn chăm sóc không khác gì con ruột, đến khi cả nhà phải di dân cô cũng đi theo, chỉ có Cố Vĩ là một mình ở lại. Ngoài mặt Cố Vĩ có phần chán ghét cô nhưng đó chỉ là bề nổi, thực tâm hắn xem cô chẳng khác gì em gái ruột, đặc biệt quan tâm muốn gì có nấy nhưng hắn không để lộ sắc thái này ra ngoài.
"Vĩ ca, anh đang làm gì vậy?" Cô gõ nhẹ cánh cửa.
Căn phòng trống trơn, không có Cố Vĩ ở đây. Hắn đã ra ngoài từ lâu chỉ còn một mình cô ở nhà, cô cũng không rãnh rỗi quản việc. Trong đầu lại lóe lên những trò phá phách, tiếp tục bản chất nghịch ngợm cô lại táy máy tay chân làm đồ đạc rối hết cả lên. Căn phòng Cố Vĩ không khác xưa là bao, vẫn rộng lớn. Trên kệ là những tấm hình cũ của hắn, còn có cả những tấm hình chụp gia đình nhưng tất nhiên sẽ vẫn có phần của cô. Cô thích thú lấy tất cả album ra xem, toàn bộ là hình gia đình. mỗi tấm đều được lồng vào giấy kính, lật rồi lại lật mấy chốc đã lật đến trang cuối, trước mặt cô là hình của một soái ca không hơn không kém, những tấm hình mới như chụp cách đây không lâu. Đối với cô người này hoàn toàn xa lạ nhưng lại có sức cuốn hút bức người, trong đầu cô hình như lại suy nghĩ gì đó. Đóng lại quyển anbum cô rời khỏi phòng.
........
Tại quán Cafe.
"A Đường, đem sổ sách vào phòng tôi"
Cố Vĩ đang ở quán quan sát mọi người làm việc, khuôn mặt băng lãnh, soái khí ngất trời, khắp cơ thể tỏa mùi hương nước hoa thoang thoảng càng khiến hắn thêm nam tính, mặt bằng ở Nhật mà hắn bàn bạc đã đâu vào đấy chỉ chờ ngày mở cửa. Quán sau khi nghĩ tết cũng mở cửa lại, mọi người vẫn chăm chỉ dọn dẹp. Cố Vĩ chỉ đến xem một chóc không lâu sau đó khuôn mặt cười bí hiểm rời đi, quen Kỷ Song cũng lâu nhưng chưa một lần lên nhà cậu, hôm nay xem như có việc mở mang tầm mắt, nói là làm Cố Vĩ phóng xe về khu nhà cao cấp. Nhấn chuông thật lâu, Kỷ Song với bộ dáng mèo ngủ đông mới ra mở cửa. Lúc này Cố Vĩ chỉ biết ngây người nhìn ngắm con mèo trước mắt, cậu không hề khác biệt với đứa trẻ con háo ngủ. Đầu tóc rối bời, áo sơmi trắng rộng thùng thình, chiếc áo cở hai người như cậu mới mặc vừa. Đó không phải là phong cách ăn mặc của cậu ở công ty, một tổng tài kêu ngạo sắc thép ở nhà lại như một tiểu mĩ thụ câu dẫn nam nhân. Cố Vĩ nhìn tổng thể con mèo lười này một lần xem cậu có gì lại khiến Cố Vĩ hắn đắm say bể tình nhất mực si mê. Cơ thể trắng trắng mịn mịn, xương quai xanh nhô cao, trái khế trước cổ không ngừng chuyển động làm Cố Vĩ nóng mặt.
"Cậu là đang câu dẫn bổn thiếu gia sao? Thật muốn lập tức đè cậu ra ăn sạch."
Kỷ Song mơ ngủ không thèm quan tâm tên sắc lang trước mặt, mở rộng cánh cửa để hắn vào, bản thân quay người tiến về phòng ngủ. Bỏ lại Cố Vĩ vẫn đang kìm chế bản thân. Nam tử hán đứng trước đại mỹ nhân như Kỷ Song sao có thể kìm chế, thật là làm khó họ rồi. Thiết kế ngôi nhà khá đơn giản nhưng không kém phần sang trọng giống hệt bản tính gia chủ. Căn nhà rộng lớn nhưng lại hiu quạnh, kì thực trước nay nhà cậu vẫn luôn vắng vẻ như vậy.
"Cậu uống gì?" Kỷ Song đứng trước tủ lạnh hỏi.
"Gì cũng được, tớ muốn ăn" Cố Vĩ hướng mắt về Kỷ Song cười gian tà đúng chuẩn đại sắc lang vô sỉ.
"Được, vậy muốn ăn gì?, snack hay đậu phộng?"
"Bổn thiếu gia muốn ăn cậu, đè cậu ra mà ăn toàn bộ được không?" Cố Vĩ như người loạn trí tự nói tự cười khiến Kỷ Song chỉ muốn nhào đến cho vài cú đấm vào mặt.
Kỷ Song trong lòng thầm nguyền rủa.
"Tên này là tới thời động dục? Hay lại lên cơn điên đứng đắn không bao lâu đã quay về con đường mặt dày vô sỉ"
Cậu không thèm nói những lời vô vị với hắn, đem đại vài gói snack và vài lon bia thản nhiên ngồi trên sofa. Cả hai lại cùng nhau nói chuyện, nếu như trước đây Cố Vĩ cảm thấy Kỷ Song nói chuyện rất bình thường, thì giờ đây từ khi biết được quá khứ của cậu, mỗi hành động mỗi lời nói hắn như cảm thấy Kỷ Song đã chịu nhiều ủy khuất, Cố Vĩ thật muốn đè cậu ra yêu thương cậu như món quà đền bù vì hắn đã không đến sớm hơn.
Tg : Các bạn nhặt lại tiết tháo của Cố Vĩ đê, ẻm quá không còn tiết tháo rồi. Mọi lúc mọi nơi đều muốn làm Kỷ Song, vất vả cho mĩ thụ nhà này.
Kỷ Song nhìn vào tay của Cố Vĩ.
"Tay cậu sao lại băng bó, đánh nhau?" Kỷ Song hơi nhíu đôi mày thanh tú của mình, vẻ mặt lo lắng che giấu xuất thần.
Cố Vĩ lúc này mới nhớ ra tay mình bị thương, từ lúc bộ dáng mèo ngủ của cậu làm điên đảo hắn. Nếu có ai hỏi hắn họ gì chắc cũng không còn nhớ, kiếm đại một lí do biện hộ.
"Chuyện nhỏ, chỉ là tôi giúp cô gái kia đở một chai bia" Cố Vĩ trợn mắt nói láo.
Kỷ Song khuôn mặt càng thêm khó coi, không lẽ cậu đang ghen sao? Mọi biểu cảm của cậu đều bị hắn thu vào tầm mắt, lòng cũng dâng trào lên sự đắc ý. Thì ra hắn đoán đúng, Kỷ Song thật sự có tình cảm với hắn, nếu không sao lại trưng ra bộ mặt như vậy. Nhìn khuôn mặt ai đó vì mình mà trở nên khó coi, Cố Vĩ chỉ muốn tiến đến thật gần và hôn lên môi cậu một nụ hôn sâu không phút nào dừng lại.
"Trưa nay khi về tớ gọi cậu không được?"
"Tôi ngủ"
"Cậu ăn gì chưa, cùng nhau đi nhé"
"Không hứng thú"
Kỷ Song không che giấu cảm xúc được nữa, nhìn bộ mặt hí hửng của hắn cậu thầm ôm hận.
"Khi nãy cứu cô gái ấy chắc được đền đáp bằng một nụ hôn lãng mạn rồi đúng không?" Kỷ Song thật sự đã tin vào lời nói dối trắng trợn của hắn.
Cả hai lại tiếp tục cuộc nói chuyện thiếu muối của Kỷ tổng tài giận dỗi và Cố gian trá đắc ý, sắc thái của Kỷ Song làm Cố Vĩ sướng điên chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết hắn đã khiến sắc đá ngạo kiều thụ phải ghen. Cố Vĩ thật sự yêu cậu rồi, yêu luôn tính tình sớm nắng chiều mưa của cậu, không nhầm lẫn hay mơ hồ gì nữa. Hắn càng thêm hận Thống Vạn, con người bội bạc. Kỷ Song thì sao? Cậu có tình cảm đấy chứ nhưng bóng ma của cậu quá lớn, không phải muốn quên là có thể quên, cậu cần thời gian để tìm lại chính mình.
........
Cố Vĩ trở về nhà tâm tình hạnh phúc không phai vui vẻ đi về phòng, nhưng hắn lại trầm xuống khi vẫn chưa có cách nào khiến cậu nhận ra tình cảm của mình. Thật là một vấn đề khó giải.
Cốc ... Cốc ... Cốc
"Ca, anh đã về?"
Cố Tâm nụ cười tươi rói mà bước vào, cô em này của Cố Vĩ cũng rất xinh đẹp a~. Nhìn Cố Tâm hắn nảy ra ý tưởng điên rồ.
"Tại sao bản thân không quen Cố Tâm, lúc đó nếu Kỷ Song nhận ra thì không phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp sau, cậu ấy sẽ ghen và tìm mọi cách để được ở bên mình, như vậy Kỷ Song có thể quên tên ấy và nhận ra đã thích mình. Mình và cậu ấy sẽ được bên nhau, thời gian còn lại cậu ấy sẽ do mình yêu thương và chăm sóc."
"Tâm Tâm, anh muốn nhờ em một chuyện"
"Anh cứ nói đi, giúp được em sẽ tận lòng, nhưng đừng nói những lời như nãy em sợ lắm" Cố Tâm trêu ghẹo
"Em làm bạn gái anh có được không?"
Cố Tâm đứng hình, không còn tin vào tai mình nữa, chạy nhanh lại sờ trán Cố Vĩ.
"Ca, anh bị bênh nan y sao?"
"Em mới bệnh nan y, anh muốn nhờ em đóng vai làm bạn gái anh có được không? Chỉ là đóng vai"
Cố Tâm không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Cố Vĩ anh cô hình như đã điên rồi thì phải.
"Ca, hôm nay anh sao vậy?" Cô tỏ vẻ lo lắng cho người anh trai này.
"Em chỉ cần đồng ý, đừng lắm mồm thế được không?"
Cô nổi giận khiến khuôn mặt khó coi, dùng chiếc gối gần đó ném thẳng vào người Cố Vĩ, nóng giận bước đi.
"Một chiếc túi channel" Cố Vĩ dụ dỗ.
Cô nào thèm, vẫn vậy tức giận rời khỏi, rõ ràng cô có lòng tốt sao lại nói cô lắm mồm.
"Một chiếc audi" Cố Vĩ nhượng bộ.
"Em không thích chạy xe" cô dừng lại
"Thôi được rồi em muốn gì anh cũng chìu" Cố Vĩ vì ai đó đành đi bước cuối cùng.
Cố Tâm vui vẻ trở lại, tiến đến bên hắn xác nhận độ trung thực lời hắn nói.
"Là ca nói đó, không được nuốt lời" nụ cười đắc ý.
"..." Cố Vĩ không nói gì xem như giao dịch thành công.
"Không nói xem như đồng ý đó nhé" Cô càng thêm khoái chí.
"Không vì "anh dâu" của em, anh đâu cần thất quyền đến vậy" hắn thầm nói
............
Kỷ Song sau khi tiễn Cố Vĩ về, trong lòng như có gì đó không thoải mái, không biết lí do. Không lẽ cậu ghen sao? Không bận tâm nhiều, dì Phụng vẫn chưa lên. Một mình cậu tự biên tự diễn cho mình một bữa cơm tối mà thôi.
Tài nấu ăn của cậu không tệ, màu sắc hương vị đều có đủ, người ta nói con trai vào bếp đặc biệt hấp dẫn hình như là vậy. Kỷ Song sau khi đi chợ về liền săn tay áo vào bếp. Nấu nấu xào xào mất cả tiếng, bữa ăn mới chỉnh chu hoàn tất mà dọn ra. Một mình cậu ăn hết bàn thức ăn, dọn lại bát đĩa cũng còn dư cả khối thời gian, chỉ đành lôi những văn kiện của công ty ra xem. Xem hết trang này đến trang khác, xem và lại xem. Vì quá mệt Kỷ Song gục trên bàn làm việc mà thiếp đi.
Tình yêu của họ phức tạp vậy sao, đã yêu sao phải che giấu tình cảm, đã che giấu sao phải buồn. Là vậy sao, tình yêu rắc rối thế nhỉ? Nhưng sao mọi người vẫn yêu và mong một tình yêu chân thật, tình yêu chân thật ấy có thật sự tồn tại. Kỷ Song có thể nhìn thấy tình yêu ấy không, vết thương lòng của cậu Cố Vĩ liệu có thể xoá không ????????
_______________
Chương này các bạn thấy sao, nói ý kiến cho Min biết nhé^^
Beta: Kỷ Song ghen rồi kìa akkkk.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro