Khoảng cách chưa bao giờ là quá xa
Những ngày sau đó, Kiều đã chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch chuyển nhánh về Việt Nam. Cậu tìm kiếm một văn phòng nhỏ, thuê nhân viên, và bắt đầu xây dựng mọi thứ từ những bước cơ bản nhất. Những cú điện thoại, email, và những buổi họp trực tuyến kéo dài không ngừng nghỉ, nhưng Kiều vẫn cảm thấy đầy động lực, nhất là khi cậu có Dương ở bên cạnh.
Mỗi sáng, trước khi rời khỏi nhà, Kiều luôn cảm thấy lo lắng, bởi cậu biết rằng mình đang đứng trước một thử thách lớn. Cái cảm giác không biết mình có thể cân bằng được giữa công việc và tình yêu hay không khiến trái tim cậu không khỏi rộn lên. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấm áp của Dương, mọi lo âu đều dịu lại.
Dương, dù không muốn Kiều phải chịu quá nhiều áp lực, nhưng anh luôn cố gắng làm mọi thứ có thể để giúp cậu cảm thấy an tâm hơn. Anh đưa cậu đi ăn trưa, cùng nhau dạo phố vào cuối tuần, và khi Kiều mệt mỏi, Dương luôn là người đứng sau, nhẹ nhàng động viên cậu.
"Em có nhớ lúc đầu chúng ta gặp nhau không?" Dương hỏi, khi họ ngồi trong quán cà phê vắng vẻ, giữa buổi chiều nhẹ nhàng.
Kiều mỉm cười nhìn Dương, ánh mắt đượm chút hoài niệm. "Nhớ chứ. Anh nói với em rằng chúng ta sẽ chỉ là những người bạn bình thường thôi, không có gì đặc biệt."
Dương cười, một nụ cười đầy sự hiểu biết. "Ừ, nhưng giờ thì sao? Em là người đặc biệt nhất trong cuộc đời anh."
Kiều không nói gì, chỉ im lặng. Cảm giác này, thật sự không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra. Tình yêu giữa họ là một câu chuyện dài, đầy những biến cố, nhưng cũng tràn ngập sự chân thành và hy vọng. Kiều biết, dù công việc có thể đưa cậu xa hơn, Dương sẽ luôn là nơi cậu có thể quay về.
Một tuần sau, Kiều đã sẵn sàng cho chuyến đi đầu tiên về Việt Nam. Cậu nói với Dương về kế hoạch cuối cùng của mình. "Em đi rồi sẽ quay lại sớm thôi. Nhưng em nghĩ chúng ta cần thời gian để làm quen với những thay đổi này. Anh sẽ thấy được những gì em đang làm."
Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cảm giác đau nhói trong lòng anh không thể che giấu, nhưng anh cũng hiểu rằng đây là lựa chọn của Kiều, và anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Ngày Kiều rời đi, Dương đưa cậu ra sân bay. Cả hai đứng im lặng, không nói gì, chỉ có ánh mắt và nụ cười trao nhau. Kiều không muốn nói lời tạm biệt. Bởi cậu biết, dù có xa nhau, tình yêu giữa họ sẽ không thay đổi.
"Anh sẽ đợi em, Kiều. Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Dương nói, giọng anh trầm ấm, dịu dàng.
Kiều gật đầu, rồi quay lưng bước vào trong cửa ra sân bay. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác bất an. Liệu mình có thể điều hành công việc ở Việt Nam và vẫn giữ được tình yêu này không? Cậu tự hỏi mình.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc cuối cùng, Kiều quay lại nhìn Dương lần nữa. Anh vẫn đứng đó, vẫn là người luôn ủng hộ cậu, dù khoảng cách có xa đến đâu.
Cậu mỉm cười, rồi bước đi.
Và với Dương, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, anh vẫn sẽ luôn chờ đợi Kiều, vì anh tin rằng tình yêu thực sự sẽ luôn tìm được cách để giữ lấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro