Ánh sáng...
Sân vận động chật kín người. Đêm nay, Winter Melody Concert là sự kiện lớn nhất trong năm, nơi quy tụ những nghệ sĩ hàng đầu. Hàng chục nghìn khán giả giơ cao lightstick, tạo nên một biển ánh sáng rực rỡ, lung linh như dải ngân hà. Mọi âm thanh vang dội, mọi cảm xúc cuộn trào, nhưng giữa không gian ấy, Dương và Kiều lại đứng trên sân khấu, chỉ cách nhau vài bước chân, mà lòng lại xa vời vợi.
Dương mặc một bộ suit đen lịch lãm, mái tóc nâu mềm mại phản chiếu ánh đèn sân khấu. Anh nắm chặt micro, hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét một vòng qua hàng ghế khán giả rồi dừng lại ở phía bên kia sân khấu.
Kiều đang đứng đó.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc blazer xanh đậm, trông vừa đơn giản vừa cuốn hút. Mái tóc xanh dương của cậu ánh lên sắc lạnh dưới ánh đèn rọi xuống, làm nổi bật gương mặt sắc nét với đôi mắt sâu thẳm không đọc được cảm xúc. Kiều không nhìn sang Dương, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Nhưng Dương biết—cậu đang kìm nén điều gì đó.
Ca khúc cuối cùng của buổi diễn bắt đầu.
Bản tình ca được mong chờ nhất đêm nay.
Lời nhạc vang lên trong không gian rộng lớn, tràn ngập âm thanh, nhưng Dương chỉ nghe thấy hơi thở của chính mình và tiếng nhịp tim không ổn định của bản thân.
Giọng Kiều cất lên trước, từng câu chữ rơi vào không gian như những giọt sương lạnh lẽo:
"Gió thổi qua kẽ tay, chỉ để lại chút tàn dư của ngày cũ..."
Dương khẽ nhắm mắt, để mặc cho những ký ức cũ xâm chiếm tâm trí. Khi anh mở mắt ra, đến lượt anh cất giọng:
"Nếu ngày đó ta không buông tay nhau, có lẽ mùa đông năm nay đã ấm hơn một chút..."
Lời ca rót vào không gian như từng lát dao sắc bén.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt hàng nghìn khán giả đang dõi theo họ. Tất cả mọi người đều cảm nhận được điều gì đó trong từng câu hát—một nỗi buồn mơ hồ, một sự tiếc nuối không thể gọi tên. Nhưng không ai biết rằng, đối với Dương và Kiều, mỗi chữ mỗi lời đều như đang bóp nghẹt trái tim họ.
Họ hát cùng nhau. Hòa quyện vào nhau như sóng nước, như những cơn gió mùa đông cuốn lấy nhau trong màn đêm tĩnh mịch. Nhưng ánh mắt họ không hề chạm nhau, như thể nếu chỉ cần một cái nhìn, mọi kìm nén sẽ vỡ vụn.
Khán giả hò reo, nhưng giữa biển người ấy, họ lại cô độc đến lạ.
Đêm ấy, giữa biển ánh sáng, họ đã hát cùng nhau.
Nhưng chẳng ai có thể bước về phía nhau thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro