Chương 33.1: Chuyện tốt bất thành
Biệt thự nhỏ vùng ngoại ô thành phố, 11 giờ 38 phút tối.
Thảo Ngân chưa kịp sấy tóc xong thì đột nhiên xung quanh trở nên tối thui. Lần mò bật mở công tắc đèn mấy lần, nhìn ra bên ngoài cũng không thấy sáng đèn, cô đoán là mất điện rồi.
Hành lang mờ mờ. Thảo Ngân bám sát bên tường, nương theo ánh sáng chẳng mấy tác dụng của đèn trên điện thoại, vừa chầm chậm bước đi vừa cất tiếng gọi:
"Bạch Công Tử? Bạch Công Tử, anh ở đâu?"
Không có người đáp lại câu hỏi của cô.
Không gian tĩnh lặng bỗng tràn qua một cơn gió lạnh. Thảo Ngân bắt đầu căng thẳng, ngón tay khó khăn lướt trên màn hình điện thoại.
Tiếng nhạc chuông vang lên không ngừng từ phía cuối hành lang. Nhưng thật lâu vẫn không có người bắt máy.
Trong lòng nhiều thêm chút lo lắng, dưới chân cô gái vô thức bước nhanh hơn về phía nguồn âm thanh.
Cánh cửa cuối hành lang hé mở, chập chờn ánh sáng phát ra từ màn hình của chiếc điện thoại nằm cuối giường. Trong phòng không bóng người. Cửa ban công mở lớn. Bên ngoài, tán cây xà cừ già xào xạc đung đưa, cộng với rèm cửa theo gió lạnh ùa từ ngoài vào bay bay. Thảo Ngân đánh rùng mình.
Bỗng sau lưng nghe "Cạch" một tiếng, cả người cô lập tức bất động. Cô không dám quay đầu nhìn, cũng không dám di động dù chỉ nửa bước, miệng bắt đầu lẩm bẩm. Nếu nghe kĩ, sẽ nghe ra cô đang thì thầm những tiếng "Mẹ, mẹ..." rất nhỏ.
Mà Bạch Công Tử ở phía sau nghe thế, cả người như phấn chấn lên mười phần. Anh hướng đến sau gáy người trước mặt, cúi đầu thổi thổi vài cái, sau đó sung sướng khi thấy người ta run lên nhè nhẹ.
Gà Mái của anh vẫn thế, vẫn nhát gan một cách đáng yêu như vậy. Nhìn cần cổ nhỏ xinh của cô trong bóng tối phản chiếu chút ít ánh sáng yếu ớt từ đèn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, cùng với hương thơm thoang thoảng của sữa tắm phát ra từ người cô, cả người anh lại như sôi máu.
"Bà xã." Cùng với đó là hơi thở nóng hổi phả vào gáy.
Thảo Ngân nhảy dựng lên, rơi vào vòng tay ấm áp của người phía sau. Mất ba giây cô mới có thể cảm nhận nhịp tim của mình đập trở lại. Người đàn ông xấu xa này, biết cô sợ ma thế nào rồi còn cố ý dọa cô. Anh chơi vui lắm sao?
Không lên tiếng, cô xoay người lại đối diện anh, lần mò một chút đã tìm được vị trí, nhắm chính xác vết cắn hồi tối cô lưu lại trên vai anh, ấn thật mạnh. Đau chết anh đi.
Ai ngờ Hoàng Bách lại chẳng mảy may có chút phản ứng nào. Nháy mắt kéo cô ôm chặt, cúi đầu hôn lên mặt cô. Nhẹ nhàng mơn chớn đến đôi môi đỏ mọng anh hằng nhung nhớ, anh hôn cô thật sâu, lấp đầy những ngày tháng xa cách không có cô bên cạnh.
Chẳng biết từ lúc nào, cũng chẳng biết bằng cách nào, hai người đã nằm trên giường lớn.
"Bà xã, đêm này khung cảnh rất đẹp. Nếu đi ngủ sớm quá thì thật đáng tiếc." Anh cầm lọn tóc còn hơi ẩm ướt của cô đến bên mũi, nhắm hờ mắt, hít một hơi dài.
Một làn gió lạnh lại thổi qua. Bầu trời không trăng không sao. Cây cố xào xạc. Rèm cửa lay lay đón gió. Khung cảnh như vậy cũng có thể coi là đẹp? Hơn nữa, thật đáng tiếc cái gì? ...
Thảo Ngân vừa nghĩ đến, khuôn mặt nháy mắt đỏ lựng, đầu cúi xuống, chôn chặt trước ngực ai đó.
Người đàn ông nào đó thấy thế, khuôn mặt tràn đầy nhu tình mỉm cười. Anh lại nâng cằm cô lên, hôn đánh chụt một cái lên môi cô:
"Bà xã, em không được không để ý đến tôi như vậy."
Bà xã nào đó hiển nhiên vẫn chưa kịp thích ứng, bị anh liên tiếp hôn, mắc cỡ muốn chết.
Hoàng Bách âu yếm nhìn cô. Anh vuốt lọn tóc dài vương trên gò má cô ra sau tai, mới chậm rãi đem cơ thể cô ôm vào trong lòng lần nữa, khẽ gọi:
"Bà xã..."
Bà xã, bà xã... Hai tiếng này nghe thế nào cũng thấy vui tai làm sao.
Nghe tiếng anh thở sâu thỏa mãn, Thảo Ngân yên lặng nằm trong lòng anh bất động. Tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực ai kia ngay sát bên tai trái, hơi thở ấm nóng như dải lụa mỏng trêu trọc bên tai phải.
Thời gian tích tắc trôi qua chậm rãi, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
Thảo Ngân cảm thấy trong người từng chút, từng chút nóng lên, nhịp tim trái ngược bắt đầu loạn đập. Cô ép mình không được thở mạnh, đầu cúi trước ngực ai kia, khe khẽ thở ra từng đợt nho nhỏ.
Chợt, bên hông cô dường như có thứ gì đó cứng rắn, nóng rực chọc vào.
Thảo Ngân rất nghi hoặc, tò mò đưa tay đến, lại nghe trên đầu cô tiếng thở gấp nặng nề, trong không gian yên tĩnh của màn đêm, đặc biệt rõ ràng.
Cô ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy trong bóng tối, ánh mắt ai đó nóng bỏng như hai đốm lửa nhìn cô, tựa như sói lớn nhìn chằm chặp chú cừu nhỏ sắp sửa bị nuốt vào bụng.
Cừu nhỏ lại càng nghi hoặc, tay nhỏ ngây ngô sờ sờ mấy cái, vật trong tay dần dần lớn lên, hơi thở bên tai càng trở nên trầm đục, gấp gáp.
Hai mắt cừu nhỏ kinh ngạc hoảng hốt, vội rụt tay lại như phải bỏng, cả khuôn mặt nóng hầm hập như sắp nhỏ ra thành máu. Anh, anh, anh...
Ánh mắt sói lớn lóe lên, ghim chặt trên người cô, đem mặt xáp lại. Từ góc độ này, đường cong trước ngực cừu nhỏ thấp thoáng phập phồng theo từng nhịp thở áp chặt vào người anh, như ẩn như hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh.
Máu trong người ai đó thoáng cái đều tập trung về một điểm, đại não như muốn nổ tung, yết hầu khô khốc lên xuống khó khăn. Giọng nói anh trở nên khàn đặc, trầm thấp, mang theo vô vàn dụ dỗ:
"Bà xã, em trêu chọc tôi."
Vừa nói, bàn tay bên hông cừu nhỏ liền rất không thành thật di chuyển xuống dưới, đem người cô càng áp chặt vào thân mình, để cô có thể dễ dàng cảm nhận nóng bỏng của anh. Bàn tay còn lại cũng không chịu yếu kém, luồn vào trong áo ngủ của cô, nhẹ nhàng lướt trên tấm lưng mượt mà.
Cừu nhỏ cảm nhận lớp chai sạn trên ngón tay anh đang dịu dàng mơn trớn sau lưng, từng đốm lửa nhỏ nhen nhúm rồi bùng cháy, cả người không ngừng run rẩy, suýt chút nữa thì rên ra tiếng. Nhưng trên hết, cô cảm giác được nơi nào đó của anh kề sát bên dưới mình, nóng đến mức dọa người.
"Này, này, này, anh đừng làm bậy."
"Làm bậy? Em nói xem như thế nào mới không phải làm bậy." Sói lớn làm vẻ mặt vô tội, hàng mi dài chớp động, cúi đâu nhẹ nhàng thổi khí nóng bên tai cô, rồi từ từ lướt qua từng điểm trên khuôn mặt, gò má, mắt, mũi, cuối cùng dừng lại bên khóe môi, vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ công thành đoạt đất xâm lược vào bên trong.
Mới đầu, cừu nhỏ còn gắng sức phản kháng. Nhưng cô càng giãy giụa, anh lại càng hôn sâu, dùng hết ôn nhu cùng nhẫn nại, đem cô hóa thành một vũng nước xuân.
Cừu nhỏ thở dốc, cố gắng sử dụng chút ít tỉnh táo còn xót lại, đẩy anh cách xa một chút:
"Bạch Công Tử, anh... Anh đừng như vậy. Ngày mai em còn phải đi làm."
Giờ phút này, sói lớn nào có còn biết xấu hổ là gì. Anh hôn nhẹ nơi đầu vai cô, rồi dùng sức lật người để cô nằm trên người mình. Nắm tay cô kéo đến trước ngực, anh một đường vuốt xuống dưới, lướt qua từng khối cơ thịt nhấp nhô. Khi ngón tay cô vô tình chạm phải hạt đậu nhỏ trước ngực anh, anh còn cố ý ưm lên một tiếng ám muội khe khẽ:
"Bà xã, tôi khó chịu quá."
Đúng lúc này, đèn phía ngoài bừng sáng. Nhưng trong phòng chỉ có đèn ngủ đầu giường được bật. Ánh sáng không quá chói cũng không quá tối giúp Thảo Ngân thấy rõ người nằm bên dưới.
Da mặt anh đỏ ửng, đôi mắt sâu thẳm mơ màng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không khí giữa hai người, chăm chú nhìn cô. Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở lên xuống, cả người phủ một tầng mồ hôi mỏng như sương mờ, lung linh ướt át.
Anh nắm tay trái cô đến bên môi, đầu lưỡi vươn ra, nhẹ như lông liếm ngón áp út của cô một cái, khóe miệng hơi cong mang theo gió xuân ngọt ngào.
Phóng điện, phóng điện...
Thịch. Trái tim nhỏ trong lồng ngực đột nhiên ngừng đập trong khoảnh khắc, sau đó không kiềm chế được loạn tiết tấu. Đôi mắt Thảo Ngân mở to, trong vô thức lướt qua nụ cười mê hoặc lòng người kia, lướt qua cơ thịt múi nào ra múi nấy, cuối cùng dừng ở bàn tay phải của mình, màu sắc đối lập với làn da màu lúa mạch bên dưới.
"Bà xã, em có hài lòng với cơ thể ông xã này không?"
Chợt, đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác tê dại, Thảo Ngân ở trong lòng rốt cuộc bùng nổ. Thánh thần thiên địa ơi, xin hãy trả lại cho cô Bạch Công Tử cương trực không nhiễm bụi trần thuở niên thiếu đi! Người đàn ông lưu manh siêu cấp vô lại như thế này, cô tiêu không nổi đâu.
"Người đàn ông lưu manh siêu cấp vô lại" nào đó nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, đáy lòng vui như mở hội, đem ngón áp út của cô vào trong miệng, một hồi cắn khẽ, một hồi mút nhẹ, thỉnh thoảng còn liếm khóe môi đầy vẻ mời gọi.
Da thịt dưới lòng bàn tay phải như ngọn lửa thiêu đốt, cảm xúc đến từ tay trái lại như điện giật chết người, cùng với ánh mắt sói đói vẫn chăm chú nhìn cô phóng điện, phóng điện. Tại giây phút này, đồng chí Thảo Ngân chính thức từ biệt lí trí, nương theo yết hầu lên xuống nhấp nhô của "Người đàn ông lưu manh siêu cấp vô lại" nào đó, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro