Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Xa và gần (4)

Một lớp tuyết mỏng đọng lại trên mặt đường, bước qua sẽ lưu lại những hàng dấu chân.

Trước cửa "Thời gian đơn giản", Họa Trần chào tạm biệt Hà Dập Phong. Vừa lúc có xe taxi vừa trả khách, không đợi anh nói một câu, cô đã bước đi nhanh chóng giống như bay vậy.

Hà Dập Phong chỉ thấy áo khoác lông màu đen của cô lắc lư, lắc lư phía trước, bóng lưng rất mờ ảo. Bỗng nhiên anh nhớ tới một chuyện, chính là không có cách liên lạc với cô, cô cũng chẳng hỏi anh. Đương nhiên có thể tìm Hứa Ngôn để hỏi, nhưng mà đó là cách làm quá ngốc nghếch.

Tâm trạng anh vô cùng kém.

Anh cũng chẳng biết mình đã đứng bao lâu, đến khi lạnh cóng lại, ngay cả tri giác cũng bị tê liệt, anh mới mở cửa xe. Một mùi hương thanh nhã quanh quẩn quấn quanh người anh rồi tản ra không khí. Hoa Mai vàng. Mùi hương này, ở nước ngoài sẽ không bao giờ ngửi thấy. Lành lạnh, man mát, trong veo, như xa như gần. Chắc là Họa Trần hái ở bụi cỏ ven đường trên Xa Tiền. Mùi hương như thấm vào da thịt, vào hô hấp, tâm tình dần dần lắng đọng, yên tĩnh.

Hà Dập Phong đến quán bar, vì Ấn Học Văn nói có câu chuyện công việc.

Không khí trong quán bar rất nóng, một màu trắng sáng lọt vào tầm mắt, là một người phụ nữ với tấm lưng trần. Vào ngày đông giá rét, chỉ mặc như vậy, thật không dám khen ngợi. Khắp nơi đều là ruy băng, bóng bay, chiếc loa đáng phát nhạc, như đấm ầm ầm vào màng nhĩ. Bố cục của quán bar có chút khác lạ, ông chủ dường như là người thích chụp ảnh, bốn vách tường treo các loại ảnh chụp phong cảnh trên thế giới. Ánh sáng, góc độ, nội dung không tệ.

Ấn Học Văn ở trên tầng, nhân viên phục vụ mở cửa cho Hà Dập Phong. Ngọn đèn mờ ảo, sặc sụa mùi rượu, mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều người ngồi trên salon, nam nhiều nữ ít, chai rượu trên bàn nghiêng trái, đổ phải, đồ ăn vặt, quà vặt linh tinh một đống.

Người đầu tiên đứng lên nghênh đón là Ấn Học Văn, anh mặc áo sơ mi, ba chiếc cúc trên cùng đã được tháo bỏ. Anh rất phong độ, ôm lấy Hà Dập Phong. "Tổng giám Minh Thịnh, Hà Dập Phong, đây mới thật sự là tinh anh hải quy. Không như mình, vừa giả mạo lại kém chất lượng."

Ấn Học Văn khá hơn lời anh nói nhiều, nhưng anh biết, về mặt nào đó mình vẫn rất ngu ngốc, mà anh thật khéo, nói mình ngu ngốc chính là một loại khiêm tốn, trái lại chính là mỹ đức, không cho người khác có cơ hội mỉa mai mình.

Cha Ấn Học Văn là Ấn Trạch Vu, đúng là muốn con thành tài, nếu không phải sẽ không đặt cho anh cái tên phong nhã như vậy. Hết lần này đến lần khác, Ấn Học Văn văn học không được, võ cũng chẳng xong, mà học cái xấu lại rất nhanh. Ấn Trạch Vu thấy Ấn Học Văn học xong cấp 3, cho đi học nghề cũng khó, rất độc ác, tống anh qua Canada. Đừng nói đến chuyện tiếng Anh của Ấn Học Văn giốt nát như thế nào, vậy mà sống sót trở về. Lúc về nước, cầm trong tay tấm bằng đại học. Trường đại học kia, rất bí ẩn, những người Canada cũng không biết nhiều về nó.

Ấn Trạch Vu vô cùng mệt mỏi, cũng chẳng thèm truy xét, chăm chú bắt tay vào công việc của mình. Ấn Học Văn là con trai duy nhất của ông, Dực Tường sớm muộn gì cũng để lại cho anh.

So với trước đây, Ấn Học Văn đã hiểu chuyện nhiều hơn. Lần này sân bay Tân Giang thăng cấp, Dực Tường tham gia đầu tư do Ấn Học Văn phụ trách.

Trên ghế salon ồn ào tiếng người, có người đập đập xuống ghế, mời Hà Dập Phong ngồi xuống. Hà Dập Phong vừa ngồi xuống, lại có người đàn ông đứng lên, nhìn Hà Dập Phong cười cười, "Phải gọi điện thoại, xin lỗi không thể tiếp chuyện được." Gương mặt cân đối, cao lớn, bờ vai rộng, âu phục màu đen vô cùng thoải mái.

"Phó tổng giám đốc Vinh Phát, tên Hình Trình." Ấn Học Văn rót chén rượu cho Hà Dập Phong. "Anh ta đã giúp đỡ rất nhiều trong chuyện Dực Tường cho vạy kinh doanh. Hôm nay, anh ta là khách quý". "Cậu là bạn của mình." Ấn Học Văn tiếp thêm một câu.

Bạn bè là người cùng cấp bậc. Khách quý, là tôn quý, cũng là khách. Không có gì phải liên hệ lại, chính là người qua đường.

Hà Dập Phong nhàn nhạt ngẩng mắt lên, khó trách cảm thấy nhìn quen mắt, là vì mặc cùng kiểu đồng phục với Họa Trần. Phó tổng giám đốc cũng ăn mặc nghiêm trang như vậy, xem ra quy củ của Vinh Phát không nhỏ.

"Thế nào, rất đẹp phải không?" Ấn Học Văn uống rất nhiều rượu, rất tích cực, tửu lượng lại cao. Cùng cụng ly với Hà Dập Phong, ngẩng cổ lên, uống trọn ly rượu. "Đối với việc tuyển dụng nhân viên cho các chuyến bay quốc tế, tất cả bọn họ đều phải biết nói tiếng nước ngoài, bong bóng thật đẹp." Ấn Học Văn ngồi đối diện với mấy người phụ nữ. Ánh mắt anh quét một vòng, bỗng nhiên hạ xuống, giống như sóng vô tuyến, nhanh chóng thu hồi.

Dù ánh đèn sáng tỏ nhưng Hà Dập Phong cảm thấy những cô tiếp viên hàng không giống như được đúc ra từ một khuôn. Đồng phục giống nhau, kiểu tóc giống nhau, khi cười rộ lên thì độ cong khi nhếch miệng cũng giống nhau, nói chuyện cũng cùng một tông giọng. Muốn phân biệt được họ, chỉ có thể dựa vào bảng tên trước ngực.

"Tìm mình có chuyện gì?" Ánh sáng, âm thanh và cả cái mùi, quá phong phú, nếu như không uống rượu, ngồi yên tĩnh, thì tất cả các giác quan khó mà chịu được. Hà Dập Phong ngồi mà không có điếu thuốc lá nào cảm thấy cả người đều tê cứng.

Ấn Học Văn đã ngà ngà say, ý thức mơ hồ: "Muốn bàn công việc thật sao?"

Hà Dập Phong đặt chén rượu xuống. Ấn Học Văn cười nói, "Được rồi, tạp chí hàng không của Dực Tường, trước đây giống nhưng à không, hiện tại đã bước lên một nấc thang mới, vậy nên tạp chí cũng đạt được chút thành tựu. Việc này mình muốn nhờ cậu, Thư Ý, người đã viết vài quyển sách về du lịch, nghe nói anh ta đang ở Tân giang. Anh ta đã viết vài bài cho "Hàng không dân dụng Trung Quốc" và "Hàng không phía nam"."

Hà Dập Phong ồ lên một tiếng, sự kiện quan trọng này không thích hợp thảo luận trong trường hợp như thế này, anh lại nhấc chén rươu lên.

Hình Trình đi từ ngoài vào, không khí bên trong lại thêm náo nhiệt. Đại khái là do Ấn Học Văn kêu gọi, mỗi người đều tranh trước đoạt sau uống rượu cùng Hình Trình.

Hình Trình nhe nhàng đối ứng, không nhận ra anh ta đang vui vẻ hay bực bội, không lạnh không nhạt, cũng không thân thiết với bất cứ ai. Lúc vô tình bắt gặp ánh mắt Hà Dập Phong, anh đọc không ra nội dung trong ánh mắt đó, chỉ là trắng đen rõ ràng, giống như lơ đãng đặt điều gì đó trong ánh mắt.

Hình Trình hạ thấp tầm mắt, chén rượu lạnh trong tay dao động, động mạch trên cổ tay đập mạnh mẽ. Không phải ngày đầu tiên quen Ấn Học Văn, nhưng lại chưa từng thấy anh ta chú ý một người như vậy, nói cách khác là lấy lòng một người như vậy. Hình Trình tưởng rằng chuyện lấy lòng như thế, Ấn Học Văn là đại gia giàu có, vinh viễn sẽ không bao giờ xảy ra. Dù chuyện lớn như Vinh Phát cho vay một tỉ hai, giọng điệu Ấn Học Văn vẫn rất cao ngạo. Đột nhiên như bị kim châm cho nhói một cái, liền tỉnh ngộ, tất cả những điều trước mắt anh dường như đều trở nên mờ mịt.

"Mình thấy người quen, qua chào hỏi đã." Chẳng biết Ấn Học Văn nhìn thấy ai, lảo đảo đứng lên. Ngoài cửa, một bóng hồng lướt nhanh qua.

Tất nhiên là mỹ nữ, gương mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ. Có tiếp viên hàng không ranh mãnh, nháy mắt, người quen bình thường của Ấn công tử đều có hình dạng xinh đẹp như vậy.

Hà Dập Phong vốn không thích ồn ào, muốn ra ngoài cho tai thanh tĩnh một chút.

Bên ngoài cũng chẳng khá hơn, đã hơn mười giờ, người càng ngày càng nhiều, Trên đầu bậc thang, là bức ảnh về phong cảnh ở sa mạc Sahara, một cô gái đứng đó, tay cầm di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mặc một chiếc váy bó lông cừu màu xám nhạt, cổ áo hơi thấp, khiến cho phần da thịt ở phần cổ của cô giống như hạnh nhân, nhẵn mịn giống đậu hủ, kết hợp với một chiếc dây chuyền bạch kim rất nhỏ, rất động lòng người. Chiếc váy bó như vậy là cố ý mặc. Vẻ mặt lại cô đơn, đôi mắt nhìn ra ngoài, giống như ánh mắt trống rỗng.

Đến gần như vậy mà cô cũng không nhận ra, Hà Dập Phong không thể không lên tiếng, mong cô nhường đường để xuống dưới.

Cô khẽ giật mình, quay mặt lại, "A, là anh!" Lông mi rất dài, chóp mũi nhọn vểnh lên.

Hà Dập Phong nhíu mày, cô biết anh? Nhìn thoáng qua nhiều lần, đoán là cùng phòng, ngồi đối diện với tiếp viện hàng không trong kia. "Chào cô!" Anh lạnh nhạt gật đầu, lướt qua cô, bước xuống dưới.

Sau lưng, cô gái thấp giọng cười, "Em đoán là anh không nhớ rõ em."

Hà Dập phong đứng lại, quay người, tua lại ký ức thật nhanh, gương mặt này, anh không có chút ấn tượng nào, "Tôi không phải người Tân Giang" Anh uyển chuyển nói cho cô biết, cô nhận lầm người.

Cô dựa người vào tường như đang thưởng thức nghi ngờ sự nghi ngờ của anh, "Nhớ trung tâm Ninh Thành số mười, bên cạnh là măt hồ, bờ hồ là những cây thủy sam cao lớn, những cây... kia, cây thủy sam trang nghiêm, một năm bốn mùa cùng một hình dáng. Trong giọng nói có một tia chế nhạo.

Anh cũng không học ở trung học Ninh Thành, Hà Dập Phong cũng không thích những trò chơi gợi trí giải đố.

"Sẽ không phải cũng quên Nguyễn Họa Trần rồi chứ!" Ý trào phúng rất rõ ràng.

Sẽ không. Hai giờ trước bọn anh vừa mới tạm biệt. Hà Dập Phong phản ứng rất nhanh, tư duy lập tức đuổi kịp tình tiết của cô gái.

"Tôi nhớ nếu không sai, hình như anh là ông xã của Nguyễn Họa Trần."

About these ads


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: