Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Một đời

Taeyong không biết cách níu tay một người, cũng chưa từng làm điều đó, hay nói đúng hơn là anh không nghĩ bản thân có thể làm được. Tự ti và tổn thương đã ăn mòn đến mức ở sâu thẳm trong tâm trí, anh từng nghĩ đến chuyện sẽ sống đơn độc đến tận cuối đời, chết là hết, không để lại thứ gì, tro cốt lang bạt dưới biển sâu, không về cố hương không luân hồi. Nhưng rồi có một người xuất hiện, dùng tấm chân tình khiến Taeyong lại một lần nữa lưu luyến với thế gian này, đối với mỗi ngày thức dậy đều tràn ngập chờ mong, muốn ngắm nhìn bình minh trên đỉnh núi chập chùng sương, muốn đêm về gặp người thương trong giấc mộng. Khó khăn lắm mới tỏ lòng nhau, anh nhất định không thể nào buông tay Jaehyun dễ dàng như vậy được.

Chị Yang không khỏi kinh ngạc khi nghe Taeyong quả quyết nói sẽ tham gia huấn luyện thể lực cùng đội ngũ cán bộ y tế để hành quân cùng lính chiến. Chị cứ há miệng ra định nói gì đó thì lại lo ngó mấy lọ kháng sinh đang lắc trên tay, cuối cùng phân tâm đến mức thuốc trong bơm tiêm phụt hẳn ra ngoài, văng lên áo trắng của chị chất lỏng dinh dính màu vàng nhạt. Chị mắng:

"Khoan nói đến chuyện mày mạo hiểm rúc đầu vào chiến trường nhan nhản bom rơi đạn lạc đi, thì mày định làm gì với cái thân ốm o gầy héo đó? Một gậy của ông bô mày còn suýt nữa lấy đi của mày nửa cái mạng, chị chẳng hiểu mày cứ cố đấm ăn xôi làm cái gì!"

Lee Taeyong đang cười ngô nghê bỗng im bặt:

"Sao chị biết em bị thầy em đánh?"

Chị Yang tiêm xong cho một bệnh nhân chấn thương có mô đang dần hoại tử, dọn dẹp sạch sẽ bông gạc, thuốc sát trùng vừa sử dụng, gọn gàng đâu vào đó mới thong thả đáp lời bác sĩ Lee:

"Thì mày có bao giờ tự ý nghỉ làm mà không báo trước đâu, thế nào đột nhiên hôm đó lại vắng mặt. Chị thấy cũng hơi bất an nên đi hỏi thăm người gần nhà mày, thì đúng thật, người ta kể mày bị thầy mày dần cho thừa sống thiếu chết. Chị đại khái cũng đoán được lí do là gì rồi, cơ mà thấy mày không đề cập gì đến nên đâm ra chị ngại khơi ra không lại phiền mày nữa. Chứ chị xót mày lắm em ơi!"

Taeyong ái ngại gãi gãi đầu, thì ra vẫn còn có người để tâm đến anh như vậy khiến anh quả thực rất cảm động và biết ơn. Bình thường đi làm, chị Yang coi Taeyong như em trai nhỏ mà tận tình để ý chăm sóc anh, mỗi lúc trực cùng một ca với nhau lại thêm bát thêm đũa nấu cho anh ăn đủ một món canh một món mặn. Có khi được ai biếu quả na hay quả bưởi, chị cũng cẩn thận dành ra cho Taeyong mấy phần. Chị mà không chê đồng chí Jeong của anh nhìn tốn gái quá không đáng tin, thì anh đã không ngần ngại mà cho y tá Yang mười điểm.

Bác sĩ Lee lôi giấy bút đến trước mặt, viết nguệch ngoạc mấy tên thuốc bằng tiếng Anh đưa cho bệnh nhân kia, sau đó buồn bực nằm úp sấp trên mặt bàn, cố nặn ra một câu vui vẻ:

"Chị coi thường thể chất của em quá đấy, em nói thật với chị người bình thường ăn một gậy của ông Lee Soon Jae khả năng cao là được ngắm gà khoả thân rồi, thế mà em chị đây vẫn còn răng để nhai cơm chị nấu đó thôi"

Chị Yang đem ánh mắt bén nhọn quét qua khiến da đầu Taeyong tê rần như bị điện giật:

"Vâng cậu thì giỏi rồi. À mà quên chưa nói, hôm qua cái cậu trung đoàn trưởng đào hoa sát gái ấy có đến đây tìm mày. Người yêu về bao giờ sao không thấy nói? Làm chị mày mới đầu nhìn không kĩ còn tưởng ma quỷ hiện hình cơ, sợ xám hồn luôn đó bây ơi" 

Bác sĩ Lee bật dậy như lò xo, trực tiếp bỏ qua mấy câu hỏi của y tá Yang mà chỉ tập trung vào một vấn đề:

"Chị bảo Jaehyun đến tìm em ấy à? Đồng chí ấy có hỏi gì không, chị không kể chuyện em bị thầy đánh cho người ta nghe đấy chứ?"

Chị Yang im lặng xem như lấy đó làm câu trả lời, mà người nào đó ngẫm nghĩ một lúc, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng đã hiểu ra, lí do vì sao trung đoàn trưởng lại đột nhiên lạnh nhạt với anh chỉ sau một đêm. Bác sĩ Lee càng nghĩ càng thấy hợp lý hợp tình, vô thức nghĩ đến gương mặt nhăn nhó của Jaehyun khi biết tin anh bị thương, tự hỏi có phải hay không đồng chí ấy đã lo lắng không yên, đã vì thương anh mà áy náy đau lòng. Rồi hẳn là Jaehyun đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có thể đứng trước mặt anh mà nói ra mấy lời gây tổn thương sâu sắc.

Taeyong hiểu ra rồi, nên anh sẽ không tủi thân hay trách móc người kia nữa, mà ngược lại bác sĩ cứ nghĩ mãi đến hình ảnh trung đoàn trưởng bồn chồn bất an vì mình mà tủm tỉm cười, trong lòng tràn đầy hưng phấn. Còn trong mắt y tá Yang thì hiện tại người này giống hệt như bệnh nhân tâm thần thể kích động thanh xuân.

Yang Hye Ji thở dài nói:

"Không cần phải sợ mất mặt đâu, sống ở trên đời ai mà chưa từng bị ông già đánh!"

Bác sĩ Lee không để ý nữa, dù gì cũng đã đánh vỡ hết tất cả những gì đã an bài, chuyện của anh và Jaehyun một lời khó có thể nói hết được. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Taeyong đưa tay bắt lấy bả vai y tá Yang, gấp gáp nói:

"Chị trông hộ em, em chạy tới chỗ này một lát!"

Yang Hye Ji gọi với theo thân hình bé nhỏ đang thoăn thoắt chạy về phía chiếc xe đạp dựng ngoài gốc cây:

"Tối nay mày trực không, để chị còn nấu cơm?"

Lee Taeyong nói với vẻ hân hoan:

"Em có, chị làm cho em ốc om chuối đậu nhé"

Sau đó, chuyện hệ trọng của bác sĩ Lee chính là tìm đến "vợ tương lai" để chính thức nói lời xin lỗi, mong cô giáo Ahn thông cảm và thay anh gửi lời đến hai vị trong nhà cho anh xin phép được từ chối mối hôn sự này để không làm lỡ dở hạnh phúc của đối phương. Chỉ là lời đã nói xong rồi, lại nhìn thấy cô giáo trầm ngâm xoay viên phấn nhỏ trong tay, ánh mắt hụt hẫng rũ xuống giấu sau mái tóc đen dài, Taeyong liền ái ngại quay đi, cảm giác được bản thân xem như cũng đủ ích kỷ và tàn nhẫn.

"Hẳn là cô giáo sẽ không muốn nghe những lời như tôi không xứng, hay là cô giáo xứng đáng với những người tốt đẹp hơn vì nói thật chính tai tôi nghe tôi cũng không tài nào chấp nhận nổi. Nhưng cô giáo ạ, cuộc đời này rất dài, cô giáo sẽ gặp gỡ thêm rất nhiều người, trong đó chắc chắn sẽ có người phù hợp với cô, là người sẽ rộng lượng dùng sự ấm áp của mình để đối đãi với cô, hoàn toàn không khiến cho cô phải hao tâm tổn trí mà nhớ thương trong khi biết rõ rằng cả hai không thể nào có kết quả. Tôi cũng không thể nói xin lỗi cô kiếp này chúng ta không có duyên vì nghe lại càng vô lý hơn nữa, ngay từ đầu đã định sẵn tôi đối với cô giáo nhiều nhất chỉ có thể dừng lại ở hai chữ bạn bè. Tôi thật lòng mong cô giáo hạnh phúc, không tham lam mong cô giáo chúc phúc cho tôi. Con đường tôi đã chọn biết trước là khó khăn và không thể quay đầu, cho nên dù không nỡ thì tôi vẫn cần nói thẳng, nói thật cho cô giáo biết, tránh những rắc rối tai hại về sau mà rất có thể sẽ khiến cả hai đều hối hận và đau đớn hơn cả bây giờ"

Ý ở mặt chữ, thà đau ngắn còn hơn đau dài, đạo lý này một người học rộng như Ahn So Jin làm sao có thể không hiểu chứ? Nhưng cô đã lỡ thích một người, một người tử tế đến mức từng lời nói ra đều cẩn trọng cân nhắc hết mức có thể để không khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương, một người có đôi mắt tròn lanh lợi thông minh, khuôn miệng cười khả ái khiến cô vừa gặp đã có cảm giác thật sự là không xong rồi. Bác sĩ Lee Taeyong ở làng bên là người trong lòng của cô giáo tiểu học Ahn So Jin, là "đức lang quân" duy nhất mà gia đình sắp xếp an bài khiến cho cô vừa ý. Nhưng hôn nhân không có tình yêu, đối với bất cứ ai cũng là điều chẳng dễ dàng gì. Nếu như trong tim Taeyong còn chỗ trống, cô giáo Ahn hoàn toàn tự tin bản thân có thể cùng anh bồi dưỡng dần dần, mưa dầm thấm lâu, tình cảm lại vốn là thứ khó nói. Nhưng có vẻ như bác sĩ đã dành hết tâm tư cho người khác rồi, đối với người không ở trong lòng, hẳn là một giây trôi qua cũng cảm thấy vô cùng khiên cưỡng.

Cô giáo Ahn chấp nhận buông bỏ, cũng là cho mình một lối thoát. Vì cuộc đời này, vốn dĩ không có chữ giá như, chỉ có kết thúc là hết.

"Bao giờ anh lên đường?", Ahn So Jin ngẩng mặt lên nhìn Taeyong cười dịu dàng, hỏi. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh lại ửng hồng sau khi bắt gặp ánh mắt lấp lánh của anh.

Taeyong kiên định nói:

"Chậm nhất là ngày kia"

Cô giáo đứng lên phủi bụi phấn còn dính trên tà váy voan dài chấm gót, trở ra trước hiên nhà đưa tay ra hứng vài giọt sương còn đọng lại sau đêm mưa. Một buổi chiều rất nhanh đã sắp trôi qua, ngọn đèn đặt bên cửa sổ lớp học sắp cạn dầu, xung quanh bóng tối ập đến bao trùm lên từng viên gạch vỡ ngoài sân chơi của tụi trẻ, tiếng gà bay chó sủa nghe văng văng mơ hồ như vọng về từ nơi nào xa lắm.

Cô giáo nhẹ nhàng nói:

"Anh cứ yên tâm mà trở về đi, em sẽ cố gắng lựa lời để nói chuyện lại với ba mẹ. Bọn mình đều là người lớn cả rồi, đều hiểu tình cảm là điều không thể miễn cưỡng nên anh không cần cảm thấy có lỗi với em hay là tự trách bản thân mình nữa, anh Taeyong đâu có làm gì sai. Em còn phải cảm ơn anh vì hôm nay đã đến đây nói hết mọi chuyện với em, chứ nếu anh cứ im lặng mà rời đi thì chắc là em sẽ giận anh Taeyong lắm đấy!"

Taeyong nhìn Ahn So Jin đầy cảm kích:

"Oa cô giáo thật sự khiến anh cảm thấy mình là một người cực kì tệ luôn đấy!"

Cô giáo Ahn cười:

"Có thể con đường của anh đi sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng anh phải hạnh phúc đấy nhé, để em cảm thấy một bước lùi này của em không phải là vô nghĩa. Em trông vậy thôi chứ hơn thua lắm đấy, anh và người kia mà không tốt đẹp chắc chắn em sẽ đến đòi anh trả gấp đôi, xem anh còn trốn chạy em như thế nào"

Ahn So Jin dùng tất cả những ý niệm tốt đẹp nhất để mong Lee Taeyong một đời vui vẻ. Cũng chính trong giây phút ấy cô dùng toàn bộ sự tập trung và chú ý để vẽ lại từng đường nét của Taeyong trong đầu vì rất có thể sau này, gương mặt này đối với cô chỉ còn là hồi ức. Đây sẽ là thương nhớ một đời của cô giáo Ahn, là chấp niệm mà cô không thể nào có được.

Hạnh phúc có muôn vàn dáng vẻ, và Taeyong cho rằng khoảnh khắc kết thúc đợt huấn luyện, gặp lại Jaehyun ở chiến trường miền Nam cũng là một dạng hạnh phúc. Mà Jeong Jaehyun giống như đang tham gia một bộ phim hành động bắn nhau, bị súng của đối phương dí thẳng vào thái dương, bất động đứng trân trối nhìn, tim liền đập trật một nhịp.

Taeyong hớn hở giơ tay chào điều lệnh với trung đoàn trưởng, nháy mắt nói nhỏ với cái người đang đông cứng như tượng thạch cao kia:

"Bảo em đừng đợi à, em cứ đợi đấy! Muốn em tìm người phù hợp à, em chấm anh rồi, có hoá thành ma em cũng cứ bám theo anh. Đừng có mà bắt em phải làm thế này thế kia, em chính là muốn tìm anh, muốn gặp lại anh, muốn trở thành người phù hợp của anh đấy. Không hợp cũng phải hợp đồng chí đã rõ chưa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro