Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ch8: Mùa hè cuối cùng

Tháng năm ở Nhật Bản luôn mang đến một không khí nhẹ nhàng, với những cơn gió mát mẻ và hoa anh đào nở rộ. Trong khu vườn yên bình của dinh thự , Cheiko đứng lặng nhìn những cánh hoa rơi. Cô biết rằng giây phút này sẽ là một trong những kỷ niệm cuối cùng tại ngôi nhà đã gắn bó suốt bao năm qua.Trong phòng khách ấm cúng, với ánh sáng dịu dàng từ cửa sổ lớn, Michi ngồi lặng lẽ bên chiếc ghế bành cổ điển. Ánh mắt cậu bé đăm chiêu, đầy lo lắng, khi Cheiko bước vào và ngồi xuống cạnh cậu.

"Michi," Cheiko bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. "Mẹ cần nói với con một chuyện rất quan trọng."

Michi quay sang mẹ, đôi mắt ngây thơ nhìn lên đầy thắc mắc. "Chuyện gì vậy ạ?"

Cheiko nắm lấy tay con trai, cảm nhận được sự căng thẳng từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy. "Gia đình mình sẽ chuyển tới nước Anh," Cheiko nói, từng lời nói chậm rãi và cẩn trọng. "Bố của con đã nhận được một công việc mới ở đó. Chúng ta sẽ sống ở một nơi hoàn toàn mới, một môi trường mới."

Michi im lặng, cố gắng hiểu những gì mẹ vừa nói. "Con phải rời xa ông bà, và cả bạn bè nữa sao?" cậu hỏi, giọng run run.

Cheiko gật đầu, nụ cười nhạt trên môi. "Đúng vậy, Michi. Chúng ta sẽ phải rời xa nơi này, rời xa Nhật Bản, và cả bạn bè, ông của con nữa."

Michi cảm thấy trái tim mình thắt lại. "Con... con sẽ không được gặp lại họ nữa sao?"

Cheiko lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con. "Con vẫn có thể gặp lại họ, nhưng sẽ không còn thường xuyên như trước nữa. Chúng ta sẽ sống ở một đất nước mới, với những người bạn mới và những trải nghiệm mới."

"Nhưng mẹ à, con không muốn rời xa mọi người. Con không muốn xa ông, cô Seigi và cả bạn bè, con chỉ mới làm bạn với họ thôi mà," Michi nói, giọng đầy đau khổ.

Cheiko ôm Michi vào lòng, nước mắt rơi xuống mái tóc mềm mại của cậu. "Mẹ hiểu mà, Michi. Mẹ cũng không muốn rời xa nơi này, không muốn xa những người thân yêu của chúng ta. Nhưng đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta phải chấp nhận những thay đổi để tiến về phía trước."

Hai mẹ con ngồi im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng chim hót ngoài vườn. Cheiko biết rằng đây là một quyết định khó khăn, nhưng bà tin rằng gia đình sẽ vượt qua được thử thách này. Bà muốn Michi hiểu rằng dù ở đâu, gia đình luôn là nơi bình yên và an toàn nhất.

"Michi, con nhớ không, lần đầu tiên bố dạy con chơi đàn piano?" Cheiko nhẹ nhàng gợi lại kỷ niệm, mong rằng những ký ức đẹp sẽ giúp Michi bớt đau buồn.

Michi ngước lên, đôi mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ. "Dạ nhớ. Đó là ngày sinh nhật con. Bố đã dạy con bài hát 'Twinkle, Twinkle, Little Star'. Con đã rất vui và tự hào khi có thể chơi được bài đó."

Cheiko mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Michi. "Đúng rồi. Bố rất hạnh phúc khi thấy con tiến bộ từng ngày. Và nhớ không, những buổi chiều bố con mình cùng chơi đùa sau sân, cùng nhau đạp xe và xây lâu đài cát?"

Michi gật đầu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. "Dạ, con nhớ. Con sẽ mãi mãi nhớ những kỷ niệm đó, dù ở đâu."

Cheiko tiếp tục ôm Michi, cảm nhận được niềm an ủi từ sự thấu hiểu của cậu bé. "Michi, mẹ hứa rằng chúng ta sẽ tạo ra những kỷ niệm mới ở Anh. Bố mẹ và con sẽ cùng nhau khám phá những điều mới mẻ, và mẹ tin rằng con sẽ tìm thấy niềm vui và hạnh phúc ở nơi mới."

"Con sẽ có thể quay lại thăm ông và bạn bè không, ạ?" Cậu bé hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.

"Dĩ nhiên là có rồi, con yêu. Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc và quay lại thăm mọi người khi có thể. Và con cũng có thể mời ông và bạn bè đến thăm chúng ta ở Anh. Điều quan trọng là chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ và tình cảm với mọi người, dù ở xa".

"Nhưng con vẫn cảm thấy rất buồn, mẹ ơi. Con sợ rằng mình sẽ không thể làm quen được với cuộc sống mới." Cậu bé thổ lộ, giọng nói đầy lo lắng.

"Mẹ hiểu, con yêu. Việc thay đổi luôn đi kèm với sự bất an và lo lắng. Nhưng mẹ tin rằng với sự hỗ trợ của gia đình, con sẽ dần dần thích nghi và tìm thấy niềm vui ở nơi mới. Con sẽ có cơ hội học hỏi nhiều điều mới, gặp gỡ những người bạn mới và trải nghiệm những điều thú vị mà con chưa từng biết đến." Mẹ nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.

Cậu bé ngồi im lặng, suy nghĩ về những lời mẹ nói. Cậu biết rằng mẹ luôn đúng, và rằng cậu sẽ không phải một mình đối mặt với những thay đổi này. Dù cậu vẫn còn nhiều lo lắng và băn khoăn, nhưng cậu cũng cảm thấy một chút hy vọng và tự tin hơn.

"Mẹ, con sẽ cố gắng. Con sẽ cố gắng thích nghi và tìm niềm vui ở nơi mới. Nhưng mẹ hứa là chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc với ông và bạn bè, đúng không?" Cậu bé nói, ánh mắt quyết tâm.

Dĩ nhiên rồi, con yêu. Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc và duy trì tình cảm với mọi người. Và mẹ hứa rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách, để có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp ở nơi mới." Mẹ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán con.

Cậu bé ôm chặt mẹ, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ vòng tay của mẹ. Cậu biết rằng, dù có phải đối mặt với những thay đổi và thử thách, cậu sẽ không bao giờ phải một mình. Gia đình luôn là nơi mà cậu có thể dựa vào, và với sự hỗ trợ và yêu thương từ gia đình, cậu tin rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn.

Những ngày sau đó, gia đình bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình mới. Cậu bé dần dần chấp nhận sự thật rằng họ sẽ rời xa ngôi nhà quen thuộc và những người thân yêu để đến một nơi xa lạ.

Trên đỉnh đồi trong một dinh thự sang trọng ở Nhật Bản, Michi, một cậu bé nhỏ, chuẩn bị rời xa người thân yêu của mình là ông nội để đến Anh Quốc định cư cùng gia đình. Ông nội của Michi là một người chủ tịch của một tập đoàn lớn, sau lần đầu đón ngày lễ cùng Michi dù bận rộn với công việc nhưng luôn dành thời gian quý báu cho Michi , thể hiện tình cảm qua những hành động chân thành và sự quan tâm sâu sắc.

Trong một buổi chiều thanh bình, Michi và ông nội ngồi bên nhau trên ban công của dinh thự. Tầng lớp mây trắng nhẹ che phủ bầu trời xanh thẳm, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như trong tranh vẽ. Michi nhìn ông nội với lòng biết ơn và tình cảm sâu lắng.

"Ông ơi, em sắp phải đi rồi," Michi nói nhẹ nhàng.

Ông nội nhún vai, cười nhẹ và đưa cho Michi một chiếc hộp đồ cổ từ trong túi áo. "Con nhớ lúc con còn bé, ông đã dùng chiếc hộp này để đựng những món quà nhỏ mà con thích. Giờ đây, con lớn rồi, ông muốn cho con món quà này," ông nội nói.

Michi mở chiếc hộp và bên trong là những chiếc bút máy quý giá mà ông nội đã từng sử dụng khi còn trẻ. Mỗi chiếc đều có một câu chuyện riêng, là những kỷ vật quan trọng trong cuộc đời của ông.Tuy nhiên trong số chiếc bút máy có một cây bút trên thân bút khắc hình một con rắn, đôi mắt được đính viên lục bảo xanh nhìn rất tinh xảo toát lên vẻ sang trọng và quyền quý.Cậu cầm lấy chiếc bút ngắm nghía, thích thú hỏi ông về chiếc bút máy thì ông chỉ bảo là vật của người bạn lâu năm tặng và trước nó đã cũ nên ông cất vào hộp để giữ và giờ đây:
"Con hãy mang chúng đi, để nhớ về ông và những lúc ta đã cùng nhau," ông nội nói.

Michi ôm lấy ông nội một cách thật chặt. "Cảm ơn ông, vì tất cả những điều ông đã dành cho con."

Hai người ngồi im lặng trong một khoảnh khắc. Sau đó, Michi kể cho ông nội về kế hoạch sắp tới, về những lý do mà gia đình phải di cư và những mơ ước của mình cho tương lai.

Ông nội lắng nghe và dùng những lời khuyên từ lòng tựa như một cây cầu, kết nối quá khứ với hiện tại và tương lai của Michi. Ông nhắc Michi về tầm quan trọng của trung thực, sự tự tin và lòng biết ơn.

"Ở đó, hãy luôn nhớ những gì mà con đã học được từ đây. Đó là điều quan trọng nhất," ông nội nói.

Cuối cùng, khi lời chia tay không thể tránh khỏi, Michi và ông nội ôm nhau thật chặt. Họ hứa sẽ giữ liên lạc thường xuyên, qua điện thoại và thư từ, chia sẻ mọi tin tức, từ những thành công nhỏ đến những trải nghiệm kỳ diệu hàng ngày.

Khi Richard đến đón Michi , cậu bước ra khỏi dinh thự và quay lại nhìn ông nội một lần nữa. Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu sáng xuống ngọn đồi, tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp và đầy ý nghĩa. Michi biết rằng, dù ở bất kỳ nơi đâu, ông nội sẽ luôn là người đứng sau , hướng dẫn và ủng hộ trong cuộc sống dài lâu của cậu.

#### Cô Giáo Seigi - Người Quản Gia Yêu Thương

Cô Seigi không chỉ là một người quản gia tận tụy, mà còn là người giáo viên, người bạn, và người bảo mẫu yêu thương Michi hết mực. Cô luôn có mặt để chăm sóc, dạy dỗ và bảo vệ Michi mỗi khi bố mẹ bận rộn. Từ những bài học về cách tự lập, biết yêu thương và tôn trọng mọi người xung quanh, đến những bài học trong sách , vở, cô Seigi đều dành cả tâm huyết để dạy Michi.

Michi nhớ lại những buổi sáng cô Seigi dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu trước khi cậu vào học . "Michi, hãy nhớ ăn sáng đầy đủ để có đủ năng lượng cho ngày mới nhé," cô thường nói với nụ cười ấm áp.

Những buổi chiều, sau giờ học, Michi thường ngồi bên cô Seigi trong phòng học, lắng nghe cô giảng bài và giúp cậu làm bài tập. "Học không chỉ để lấy điểm cao, mà còn để hiểu biết và phát triển bản thân," cô Seigi luôn nhắc nhở Michi. Những lời dạy dỗ của cô đã giúp Michi phát triển không chỉ về mặt học tập mà còn về tư duy và nhân cách.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là khi Michi cùng cô Seigi làm bánh mochi vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Cả hai cùng nhau nhào bột, nặn bánh và cười đùa vui vẻ. "Công việc này cần sự kiên nhẫn và khéo léo, giống như cách chúng ta cần trong cuộc sống," cô Seigi giải thích khi họ cùng nhau làm bánh.

#### Những Người Làm - Gia Đình Thứ Hai

Không chỉ cô Seigi, mà những người làm trong dinh thự cũng đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Michi. Từ chú Takeshi - người làm vườn luôn chăm sóc những khu vườn hoa anh đào, đến cô Yumi - người đầu bếp với những món ăn tuyệt vời, và cả bác Haruto - người bảo vệ luôn kể cho Michi những câu chuyện thú vị về cuộc sống.

Chú Takeshi thường dẫn Michi đi dạo quanh vườn, chỉ cho cậu bé cách chăm sóc cây cối và yêu thương thiên nhiên. "Cây cối cũng giống như con người, cần được chăm sóc và yêu thương để phát triển," chú Takeshi nói. Michi rất thích những buổi sáng sớm đi cùng chú Takeshi, ngắm nhìn những bông hoa nở rộ và hít thở không khí trong lành.

Cô Yumi, người đầu bếp tài ba, luôn dành thời gian dạy Michi cách nấu ăn. Những buổi chiều trong bếp luôn tràn ngập tiếng cười và mùi hương thơm ngon của các món ăn. "Nấu ăn cũng là một cách thể hiện tình yêu thương," cô Yumi thường nói khi cùng Michi làm những món ăn yêu thích của cậu.

Bác Haruto, người bảo vệ đáng tin cậy, thường ngồi bên Michi ở bậc thang trước cửa vào buổi mỗi tối, kể cho cậu nghe những câu chuyện về cuộc sống và những kinh nghiệm quý báu. "Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu con biết cố gắng và không từ bỏ, con sẽ vượt qua được mọi thử thách," bác Haruto chia sẻ.

Ngày chia tay, tất cả những người làm trong dinh thự đều tụ tập lại để tiễn biệt Michi và gia đình. Cô Seigi ôm chặt Michi, giọng nói nghẹn ngào. "Michi, con hãy nhớ rằng dù ở đâu, con vẫn luôn là học trò và người thân yêu của cô. Cô sẽ luôn dõi theo con và mong con hạnh phúc."

Chú Takeshi, cô Yumi và bác Haruto cũng lần lượt ôm Michi, chúc cậu bé may mắn và hứa sẽ luôn nhớ đến cậu. Michi rưng rưng nước mắt, cảm nhận được tình yêu thương và sự gắn bó sâu sắc từ mọi người.

"Michi, con hãy sống tốt và luôn nhớ đến những bài học mà chúng ta đã cùng nhau trải qua," cô Seigi nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng và tình yêu thương.

Michi gật đầu, ôm chặt cô Seigi và những người làm lần cuối. "Con sẽ không bao giờ quên mọi người. Con hứa sẽ luôn nhớ đến tình yêu thương và những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có."

Khi chiếc xe đưa gia đình Michi rời khỏi dinh thự, Michi ngoái đầu nhìn lại, lòng đầy lưu luyến. Cậu biết rằng những kỷ niệm và tình yêu thương của mọi người sẽ luôn là động lực giúp cậu vững bước trên con đường mới.

Chuyến hành trình mới của Michi không chỉ là sự bắt đầu của một cuộc sống mới, mà còn là sự tiếp nối của những kỷ niệm đẹp và tình yêu thương vô bờ bến. Gia đình Michi sẽ cùng nhau xây dựng những kỷ niệm mới, và dù ở đâu, họ vẫn luôn là một gia đình, luôn bên nhau và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro