Nỗi đau của đom đóm (5-9)
5.
Nhà tạm giam của chi cục công an Văn Viên có 4 căn phòng nhỏ, mỗi bên gồm 2 phòng sát nhau. Ở giữa là một hành lang nhỏ, ngay cửa là trạm gác của cảnh sát. Quan Kiện vừa bước vào nhà tạm giam, lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ: dường như anh đang bước vào giấc mơ, bước vào ảo giác của chính mình, bước vào hành lang dài tăm tối đó.
Chỉ là, lần này, anh chính là đôi mắt thù hận và phẫn nộ trong bóng tối kia.
Thù hận và phẫn nộ, là đối với hung thủ tàn nhẫn đó, đối với bi kịch của Hoàng Thi Di.
Nếu hung thủ thật sự là mình?
Lúc Thi Thi bị sát hại, trùng hợp thay mình lại "ngất xỉu"?
Mình chính là "Gia Cát Thắng Nam" đó?
Lẽ nào mình bị mất trí?
Người đa nhân cách?
Tuy gần 2 ngày nay không hề chợp mắt, nhưng giờ nằm trên giường gỗ lạnh ngắt, Quan Kiện vẫn rất khó ngủ. Hoặc giả, mình vẫn còn đang ngủ mê, nên mới có cơn ác mộng này: người yêu chết đi, bản thân lại trở thành nghi phạm số 1, nằm trơ trọi trong nhà tạm giam này, nghe những lời nguyền rủa của kẻ bị tạm giam phòng bên.
Có khi nào đúng là mình?
Những suy nghĩ dằn vặt cứ hiện ra không ngừng ám ảnh anh: ngay cả chính anh cũng không thể chứng minh một cách lý tính sự trong sạch của mình.
Cửa đột nhiên mở ra.
Không ai muốn bị giam cầm, đặc biệt là một đứa trẻ. Tiểu Quan Kiện hầu như không do dự, bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Trước mặt là một hành lang dài và âm u, cũng giống như hành lang vẫn thường thấy trong thí nghiệm, một hành lang dẫn tới cái chết. Lẽ nào, cái chết thảm khốc của Thi Thi còn chưa phải là cao trào của bi kịch?
Cậu bé quay trở lại căn phòng nhỏ. Nó thà mất đi tự do, cũng không muốn dùng khả năng "thiên phú" của mình phát hiện ra thêm bất cứ điều gì.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn bước ra khỏi căn phòng nhỏ, dường như đây là một sứ mệnh.
Sứ mệnh? Cách dùng từ thật nực cười mà cũng thật là đáng thương!
Nếu như sứ mệnh của mình là không ngừng phát hiện ra những người thân thiết bên cạnh phải mất đi mạng sống, vậy mình chẳng phải là sứ giả của địa ngục, người truyền tin tốc hành của Diêm Vương sao?
Nó ngoảnh đầu lại, phía sau cũng là một khoảng đen kịt, không hề có bóng dáng của cảnh sát trực ban. Phía trước, vẫn là bóng tối vô định - không hẳn vậy, nó gần như có thể dự đoán được, phía trước sẽ xuất hiện...
Một ánh sao thấp thoáng phía xa xa, lại là đom đóm? Nó bất giác bước lại gần.
Còn nhớ, nhà tạm giam chỉ có 4 căn phòng nhỏ, chỉ có thể giam được 4 người, tại sao khi đi trên con đường này, hai bên lại có nhiều phòng, nhiều ánh mắt lạnh lùng dõi theo như vậy?
Cuối cùng cũng nhìn rõ, phía trước là một ngọn đèn treo, lần này, nó thậm chí còn nhìn rõ được kiểu dáng của chụp đèn, được làm bằng sứ trắng, nửa giống cái dĩa nửa giống cái chén. Dưới ngọn đèn, lại là cái bàn đó, trên bàn, lại là một người con gái.
Có thể khẳng định là phụ nữ không?
Quan Kiện kinh ngạc phát hiện, người trên bàn, không giống như phụ nữ.
Lại là ai nữa đây?
Ngay trong thời điểm quan trọng nhất, hình ảnh lại nhoè đi. Tuy không thể nhận ra, nhưng Quan Kiện gần như có thể khẳng định, đây là một người rất quen thuộc với nó.
Từ lúc nào, trong tay lại xuất hiện thứ này?
Quan Kiện giơ tay lên, muốn nhìn rõ xem vật mình đang cầm trong tay, khi ánh đèn lướt qua vật đó, loé lên một quầng sáng chói mắt.
Một con dao!
Một cảm giác nghẹt thở cực độ khoá chặt lồng ngực và cổ họng, trong một thoáng Tiểu Quan Kiện cảm thấy mình không cách nào thở nổi.
*
"Chấm dứt thí nghiệm" - tiếng của giáo sư Nhậm.
Nghiên cứu sinh Phương Bình dùng 2 miếng bông gòn thấm đẫm cồn ấn vào huyệt thái dương của Quan Kiện. Quan Kiện mở mắt ra, nhưng lập tức bị ánh đèn sáng rực làm loá mắt phải nhắm lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào mình vẫn còn trong thí nghiệm?
Đột nhiên Quan Kiện cảm thấy hy vọng. Có lẽ, nhìn thấy Thi Thi bị hại, cũng là một phần hình ảnh trong thí nghiệm thôi, mình vẫn còn trong ảo giác!
Nhưng khi Quan Kiện mở mắt ra một lần nữa, phát hiện ra Hoàng Thi Di không hề có ở bên cạnh, kế bên giáo sư Nhậm là cảnh sát Trần và một cảnh sát khác nữa, anh mới biết mình không may mắn như vậy.
"Tôi... sao tôi lại ở đây?" Quan Kiện cảm thấy mình có lý do để tức giận. Anh thậm chí còn nổi nóng với giáo sư Nhậm - người mà anh vẫn rất kính trọng, anh có cảm giác bị bán đứng.
Cảnh sát Trần nói: "Giáo sư Nhậm tìm đủ mọi cách giúp đỡ anh, chứng minh với chúng tôi là những gì anh nói, đặc biệt là những chuyện hồi nhỏ anh đã trải qua, đều là sự thật. Là tôi mời giáo sư Nhậm tới diễn 'thị phạm' cho chúng tôi xem làm sao tiến hành thí nghiệm với anh, cho nên sau khi thôi miên anh xong đã chuyển anh đến phòng thí nghiệm của giáo sư Nhậm. Tôi đã xem qua một số ghi chép về những lần thí nghiệm trước, quả thật là có nhắc đến 'hành lang tối đen' và 'thi thể nữ'. "
Quan Kiện nói: "Tôi hoàn toàn không thể xác định được người đó là phụ nữ, cũng không thể xác định được đó là một thi thể, luôn luôn nhìn không rõ. Chỉ có lúc Thi Thi bị hại, trước khi tôi ngất xỉu, mới nhìn rõ được."
"Vậy vừa nãy anh đã nhìn thấy gì?" Ánh mắt sắc bén của cảnh sát Trần không rời khỏi khuôn mặt Quan Kiện.
"Cũng giống như lần trước, chỉ có điều, lần này người đang nằm trên bàn, không phải là phụ nữ nữa, không có mái tóc dài rũ xuống.... Phải nói là rất giống một người đàn ông, nhưng tôi không biết là ai... Thậm chí tôi còn cảm thấy, có lẽ là tôi."
"Là anh? Căn cứ theo những gì anh đã trải qua mà suy ra quy luật, khi anh nhìn rõ được người nằm trên bàn, thì người đó phải chết." "Có thể là 'đang chết'. Nếu đây là quy luật, thì cũng là một quy luật rất hoang đường." Quan Kiện không thể chấp nhận "quy luật" này.
Ánh mắt của cảnh sát Trần vẫn dán chặt vào khuôn mặt Quan Kiện: đây là một cậu bé như thế nào? Là cảnh sát điều tra có thâm niên của chi cục, ông đã từng xử lý không biết bao nhiêu là vụ án hóc búa kỳ lạ, nhưng trước giờ ông chưa từng gặp một nghi phạm nào đặc biệt như vậy - một sinh viên Y thông minh, có khả năng nhìn thấy cái chết của người khác. Ông gần như muốn thả Quan Kiện ra ngay lập tức, để cho giáo sư Nhậm có thể nghiên cứu thấu đáo đối tượng thí nghiệm "phi thường" này.
Giáo sư Nhậm cũng đã từng nói, bất kỳ người nào trong trạng thái thôi miên đều có khả năng nhìn thấy những cảnh không có thật, cũng giống như là nằm mơ vậy, không có logic gì cả, thường là những thứ nằm trong vô thức, ban ngày nghĩ nhiều thì ban đêm nằm mơ thấy thôi.
Hành lang dài tăm tối, xác chết trên bàn nhìn thấy trong thí nghiệm,nếu những hình ảnh này tồn tại trong vô thức của Quan Kiện, thì những thứ đó nói lên điều gì?
Có lẽ nó chứng tỏ là Quan Kiện đang tưởng tượng ra những cảnh khủng khiếp này, những cảnh tượng có thể xây dựng được. Nhà giải phẫu cũ của Đại học Y Giang Kinh mà Quan Kiện hiểu rõ từng ngóc ngách, trùng hợp thay lại trở thành bối cảnh của câu chuyện, Hoàng Thi Di bị giết, gần như hoàn toàn phù hợp với những cảnh "trong mơ" của anh
"Những bằng chứng giáo sư Nhậm cung cấp tuy là rất quan trọng, nhưng hoàn toàn không thể loại trừ anh ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi. Nhưng anh phải cảm ơn chế độ bảo lãnh trong khi đợi thẩm vấn của chúng tôi. Anh đi với tôi về cục làm một số thủ tục, rồi có thể về nhà... Ba mẹ anh đang đợi anh đó. Họ đã vì anh chạy vạy khắp nơi, chịu rất nhiều nguy hiểm. Đừng tưởng là từ nay anh có thể tự do rồi, nếu vụ án có tiến triển mới, chúng tôi có thể thẩm vấn anh bất cứ lúc nào, cho nên tốt nhất là anh nên hợp tác, không được đi lại lung tung, ngoan ngoãn ở lại Giang Kinh này, hoặc là nhà anh, hoặc là ký túc xá nơi anh ở, bệnh viện trực thuộc số 1 nơi anh thực tập mà thôi."
Quan Kiện gật đầu, thật lòng hy vọng "tiến triển mới" mau chóng xuất hiện, để có thể làm sáng tỏ cái chết của Hoàng Thi Di.
Bất cứ người nào cũng đều không nên chết một cách mờ ám. Đặc biết là người bị mưu sát một cách tàn khốc như vậy.
Nhưng nếu "tiến triển mới" vẫn rơi trúng đầu mình thì sao?
Đó vẫn là thực tế mà mình phải chấp nhận.
Quan Kiện đi theo cha mẹ bước ra khỏi cửa của cục cảnh sát, từ trên đỉnh đầu đột nhiên truyền xuống mấy tiếng chim kêu "Quác... quác..." Mười mấy con quạ đen lượn vòng trên đỉnh đầu anh không chịu bay đi.
6.
"Thằng nhóc này, về tới nhà là không nói câu nào, con có gì khó chịu, nghĩ quẩn hả, sao không nói cho ba mẹ biết... Trong lúc này, con càng phải nên tâm sự với ba mẹ nhiều hơn mới phải chứ." Mẹ của Quan Kiện - bà Vạn Đình Phương - một lần nữa lại lên tiếng phàn nàn.
"Con nó muốn yên tĩnh, thì để cho nó yên tĩnh một chút đi. Khi nào nó cần, tự khắc sẽ tâm sự với chúng ta mà, đúng không?" Ông Quan Thiệu Bằng luôn cảm thấy mình hiểu con trai nhất, câu nói này ông vừa nói đỡ giùm cho con, lại vừa giống như đang hỏi con, thật lòng hy vọng con trai có thể vì thế mà mở miệng. Lớn tuổi mới có được một mụn con, ông vốn yêu chiều con, nhưng đối với Quan Kiện ông vẫn luôn dạy dỗ nghiêm khắc.
"Thôi được rồi, thằng bé Quan Kiện này tính tình khó hiểu, vốn là do di truyền mà." Vạn Đình Phương cũng biết là tính mình hay càm ràm, nhưng chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của người làm mẹ sao? Huống chi, công tác ở phòng y tế của nhà máy hai mươi lăm năm, bệnh nhân đến khám toàn là người quen, xét trên nghĩa rộng thì đều là đồng nghiệp cả, miệng làm sao có thể ngừng nói được chứ? Bà biết thực ra Quan Thiệu Bằng cũng không phải là người lạnh lùng, chỉ là vì dù sao ông cũng là một phó phòng của Sở Xây dựng, cũng sắp tới tuổi về hưu rồi, ông biết nên nói những gì, và lúc nào thì nên nói.
Trong đầu Quan Kiện lúc này trống rỗng.
Tại sao lại là Thi Thi?
Trống rỗng.
Rơi xuống khoảng trống đó, là nước mắt.
Hay là ... Buổi tối hôm đó, anh có một khoảng thời gian đau đến mất cả tri giác, trong khoảng thời gian trống rỗng đó, anh có đủ thời gian quay trở về khu nhà giải phẫu cũ? Cảm giác đau đớn đó, tại sao lại "thật" đến như vậy? Thật đến mức phản ánh được từng chi tiết Hoàng Thi Di bị hại, lưỡi dao sắc bén xuyên vào lồng ngực, hộp sọ bị cưa, da bị xé toạc, xương sườn bị cắt đứt... cũng giống như là chính bản thân mình trải qua vậy - mặc dù anh chẳng hề nhìn thấy được quá trình đó, nhưng tại sao anh vẫn "cảm nhận" được đúng lúc như vậy? Trừ phi... trừ phi... trừ phi tất cả những điều này đã tồn tại trong đầu anh từ lâu, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn trong đầu anh.
"Bọn họ" vẫn lẩn quẩn trong đầu anh.
Ý nghĩ này làm anh toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác này, so với cảm giác tận mắt nhìn thấy máu tuôn ướt đẫm còn làm cho anh cảm thấy buồn nôn hơn.
Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem.
Lẽ nào, tận sâu thẳm trong lòng mình, thật sự có một khoảng mờ mịt, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được? Có phải điều này có thể giải thích được cảm giác đau như cắt lúc đó? Mình đang đấu tranh với chính mình. Giết người mà mình yêu nhất, vốn là đau đớn nhất tàn nhẫn nhất.
Giả sử hung thủ là mình, vậy động cơ là gì?
Trong đầu cứ lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần cái ý nghĩ đó, những hồi tưởng bất tận. Anh nâng niu từng khoảnh khắc ở bên Hoàng Thi Di. Trong 3 năm, đương nhiên là hai người cũng không ít lần cãi nhau, giận hờn, thậm chí có đến mấy ngày không nói chuyện, nhưng đều là khúc nhạc đệm mà tình yêu nào cũng có, không có lần nào đáng phải ôm hận.
Có lẽ, từ tận đáy lòng, mình có tính ác bẩm sinh?
Cho nên mình mới có thể nhìn thấy "bọn họ", mình mới có thể "kết nối" với tội ác và bóng tối.
Nhưng, tại sao lại nhìn thấy một người giống đàn ông đang nằm trên bàn? Thậm chí, còn có cảm giác đó là mình?
Chuông cửa đột nhiên reo vang, phá vỡ sự yên tĩnh của ngôi nhà nhỏ. Vạn Đình Phương khẽ giọng "Tạ ơn trời đất!", chạy vội ra mở cửa.
Đứng ngay cửa là một cô gái dáng cao gầy, da trắng đến mức gần như trong suốt đôi mắt rất to, tóc dài ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ, vừa mang vẻ đẹp thời thượng, vừa không mất đi vẻ thuỳ mị của một cô gái. Vạn Đình Phương nở một nụ cười, khẽ gọi: "San San!", nhiệt tình kéo tay cô gái.
Thấy người vừa tới là Âu Dương San, Quan Kiện thở dài, đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình. Vạn Đình Phương nhanh tay lẹ mắt, bước lên phía trước kéo tay con trai: "Tiểu Kiện, sao con lại không có chút lịch sự nào hết vậy? Tuy là San San thân thiết với gia đình chúng ta, nhưng con cũng không thể làm mặt lạnh như vậy chứ, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có!"
Quan Kiện vẫn không nói tiếng nào, Âu Dương San dịu dàng nói:
"Tâm trạng anh không tốt, nên em tới thăm anh, chứ cũng không có chuyện gì gấp đâu. Em sẽ về ngay... Ba mẹ em hỏi thăm anh và hai bác."
Gia Đình Âu Dương trước đây là hàng xóm của nhà họ Quan, Âu Dương San và Quan Kiện chơi thân từ nhỏ đến lớn, cô nhỏ hơn anh 1 tuổi, cũng đang học ở đại học Y Giang Kinh. Mẹ cô - cô giáo Diêu - từng là giáo viên mầm non của nhà trẻ trong nhà máy nơi Vạn Đình Phương công tác, cũng là bạn thân của Vạn Đình Phương. Thỉnh thoảng Vạn Đình Phương và Quan Thiệu Bằng bận, không đến đón Quan Kiện kịp, cô Diêu sẽ chở Quan Kiện và Âu Dương San về nhà, cho 2 đứa trẻ chơi với nhau. Tuy rằng sau này nhà họ Quan đã dọn đến khuôn viên của Sở Xây dựng, nhưng hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại những ngày giỗ chạp lễ Tết, thân thiết như là người trong gia đình. Cho nên không biết là từ bao giờ, người lớn hai bên đã ngầm cho rằng đôi kim đồng ngọc nữ này sẽ sống bên nhau trọn đời.
Cho nên dù ở nhà hay ở trường Đại học Y Giang Kinh, Âu Dương San đều lộ rõ vẻ tức giận với "kẻ cướp đoạt tình yêu" Hoàng Thi Di, điều này không phải là bí mật gì.
Vạn Đình Phương thấy Âu Dương San quay đầu định ra về, liền vội vàng kéo lại: "Con ở xa xôi tới đây, ngay cả bữa cơm cũng không ở lại ăn với hai bác được sao? Vừa đúng lúc Tiểu Kiện được thả về nhà sau hai ngày điều tra, bác mua ít thức ăn, cháu ở lại ăn với chúng tôi rồi hãy về."
Âu Dương San liếc nhìn Quan Kiện, rụt rè nói: "Nhưng anh ấy..."
Vạn Đình Phương : "Kệ nó! ... Con cũng biết, tính nó trầm như vậy. Cứ quyết định vậy đi ha, con nhất định phải ở lại đây ăn bữa cơm. Gì đâu mà vừa mới sáng ra là cả nhà chẳng ai nói với bác một lời rồi!"
Âu Dương San lúc này mới cười, nói: "Hay quá, con thích nhất là được ăn món của dì nấu, để con giúp dì một tay!"
Vạn Đình Phương khẽ thở dài: Thi Thi chết thảm, Tiểu Kiện tuy là tội nghiệp thật, nhưng có con bé San San tuyệt vời như vậy quan tâm nó, coi như là nó còn có phúc!
Quan Kiện vươn vai đứng dậy, tuy là từ khi anh yêu Hoàng Thi Di, Âu Dương San đã mấy lần gây "náo loạn" ở trường đại học, làm anh và Hoàng Thi Di rất khó xử, nhưng anh vẫn giữ thái độ lịch sự với cô em gái nhỏ này, cũng không đem chuyện cô gây rối kể với người lớn hai bên. Chỉ là trong lúc này anh thật sự không còn lòng dạ nào nói chuyện, bèn trốn vào phòng riêng của mình.
Âu Dương San cũng bước vào theo.
Thiệt là hết cách, từ mẹ tới cô bạn hàng xóm, không có người nào để anh yên.
"Đây là quyển sách anh mới mua, nếu em thích, cứ lấy đọc." Quan Kiện chỉ đại lên chồng sách trên kệ, thẫn thờ nói.
Âu Dương San cúi đầu, thấp giọng: "Anh Tiểu Kiện, em đến để xin lỗi."
"Em không làm gì sai, sao phải xin lỗi?"
"Chuyện của Thi Thi, em nghe cũng giật mình. Em rất hối hận trước đây đã xử sự không phải với hai người. Thật đấy!". Âu Dương San len lén ngẩng đầu lên nhìn Quan Kiện: "Chắc là anh không trách em nữa đâu há?"
"Chuyện đã qua rồi, nhắc đến làm gì?" Trong lòng Quan Kiện chua xót, anh ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương San.
"Anh toàn nhìn thẳng vào người ta, em giống khủng long lắm à?" Thật ra Âu Dương San là một vô gái rất xinh đẹp, những người theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài từ cổng Đại học Y Giang Kinh đến bờ hồ Chiêu Dương. Hai ngườicùng lớn lên bên nhau, thân như anh em, tuy Quan Kiện và Âu Dương San chưa từng bày tỏ tình ý gì với nhau, nhưng tình cảm của cô anh không phải là không hiểu. Bản thân anh vẫn thương yêu cô như em gái, nhưng San San lại cho rằng Hoàng Thi Di đã chen vào quan hệ giữa họ, nên hận Hoàng Thi Di đến thấu xương.
Hận đến thấu xương... Quan Kiện giật mình, ngước mắt nhìn Âu Dương San. Âu Dương, Gia Cát, trùng hợp thay đều là họ kép!
"Anh không trách em là được rồi." Khuôn mặt Âu Dương San rạng rỡ trở lại. "Anh nói xem, anh có thấy chuyện Thi Thi bị hại có vẻ gì đó kỳ lạ không? Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường, có thể gây thù chuốc oán với ai được chứ, ra tay độc ác như vậy... " Âu Dương San ngừng lại, nhìn sắc mặt Quan Kiện, rồi nói tiếp: "Thôi bỏ đi, đợi mọi chuyện qua rồi chúng ta hãy nói tiếp về vấn đề này." Phải rồi, Thi Thi chỉ là một sinh viên bình thường, tại sao lại bị sát hại bằng một thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Tuy rằng cô ấy rất can đảm nhưng sao lại có thể một mình đi đến một nơi rùng rợn như khu nhà giải phẫu cũ để chờ người? Trừ phi, hung thủ là một người cô ấy hết sức quen thuộc hoặc tin tưởng.
Ví dụ như mình. Hoặc là...
"Em nói đi, anh có thể chịu được mà". Quan Kiện muốn nghe "cao kiến" của Âu Dương San.
"Cho nên em cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là một vụ án mưu sát 'ngẫu nhiên', anh có từng nghĩ tới, hành động phi nhân tính như vậy, có khi nào là không phải do người làm không? Ý em là... ví dụ như... ác quỷ gây ra... Anh đã xem truyện 'Kỳ án ánh trăng' rồi mà, phải không?"
Lòng Quan Kiện chùng xuống, dường như, đây là lời giải thích "hợp lý" duy nhất.
7.
Tuy đã được cảnh sát Trần nhắc nhở, trong thời gian bảo lãnh chờ thẩm vấn, bất cứ lúc nào gọi là phải đến, nhưng Quan Kiện không ngờ là giấy gọi lại gửi đến nhanh như vậy.
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy Chử Văn Quang là khi nào?"
Phản ứng đầu tiên của Quan Kiện là có chút kỳ lạ khó hiểu: "Lần cuối cùng chính thức gặp mặt là buổi tối hôm Thi Thi bị hại, ngày 11/10, chúng tôi cùng đi đến nhà ăn dùng cơm."
"Ồ?" Đôi mắt của cảnh sát Trần lướt trên mặt Quan Kiện. Một lúc sau, ông lại nói: "Chúng tôi đã mở hồ sơ vụ án, đang điều tra sự mất tích của Chử Văn Quang."
"Cái gì?" Quan Kiện không kềm chế được đứng bật dậy.
"Cũng hơn 9h tối ngày 11/10, Chử Văn Quang rời khỏi ký túc xá, sau đó không ai còn trông thấy cậu ta nữa."
"Ngày Thi Thi bị hại!"
"Không sai, trong ký túc xá không phát hiện được bất cứ dấu vết nào chứng tỏ cậu ta đi xa, tất cả đồ đạc đều còn nguyên. Anh có manh mối gì khác không? Ví dụ như, có ai có mâu thuẫn với cậu ta, gần đây tâm trạng cậu ta có gì không ổn định..."
Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, Chử Văn Quang mất tích, gần như có thể khẳng định hai việc này có liên quan với nhau. Nhưng Quan Kiện lại không thể cung cấp được bất cứ manh mối nào.
"Chử Văn Quang có thân với Hoàng Thi Di không?"
"Đương nhiên là thân, Chử Văn Quang là bạn thân nhất của tôi, cũng gần như là bạn thân của Thi Thi vậy". Quan Kiện có cảm giác cảnh sát Trần có vài điều không tiện nói ra.
Lẽ nào cảnh sát Trần nghi ngờ Chử Văn Quang là hung thủ? Nhưng vậy thì tại sao chứ? Lẽ nào giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang ... có gì đó? Có phải là mình thường ngày quá sơ ý, bỏ qua không quan sát những chi tiết nhỏ nhặt? Mà trùng hợp thay điều này có thể giải thích tại sao Thi Thi lại giấu mình việc cô ấy đi đến toà nhà giải phẫu. Nhưng Quan Kiện nghĩ đến đau đầu cũng không thể nhớ nổi dù là chỉ một chút manh mối, chuyện tình cảm mờ ám giữa Thi Thi và Chử Văn Quang. Có phải là Chử Văn Quang yêu đơn phương, không thể có được Thi Thi nên đã chủ tâm giết cô ấy?
Điều này lại có thể giải thích được Chử Văn Quang vì sợ tội nên bỏ trốn; nhưng nếu cậu ấy không phải là hung thủ, thì rất có khả năng trở thành người bị hại tiếp theo. Nghĩ đến đó, Quan Kiện không kềm được toàn thân toát mồ hôi lạnh.
*
Phía cảnh sát đã cố gắng hết sức, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ dấu vết nào của Chử Văn Quang. Ba mẹ của Chử Văn Quang cũng đã từ ngoài quê vội vã đến, sốt ruột chờ tin của cảnh sát.
*
Tối chủ nhật, lại là ca đêm, Quan Kiện rời nhà, vội vã đi đến bệnh viện trực thuộc số 1 thực tập. Khi anh đi đến cửa phòng khám, "bọn họ" lại xuất hiện, lại còn có cả hành lang dài tăm tối đó!
"Rốt cuộc là anh đã nhìn kỹ chưa? Người bị hại kế tiếp là ai?" Bên kia đầu dây điện thoại cảnh sát Trần nôn nóng hỏi.
"Không có... chỉ là lóe lên một khắc rồi thôi, không nhìn rõ được. Tôi... tôi thật sự rất sợ đó là Chử Văn Quang... Nếu thật sự là cậu ấy, ít ra cũng chứng minh được cậu ấy có thể vẫn chưa bị giết,chúng ta phải nắm chắc... thời gian không còn nhiều nữa." Trong lòng Quan Kiện nghĩ: Đi đâu để tìm được cái hành lang dài đó đây? Đây có lẽ là khả năng duy nhất để ngăn chặn bi kịch phát sinh. "Hiện giờ anh đang ở đâu?"
"Trước cửa bệnh viện trực thuộc số 1"
"Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến ngay. Nhớ, tuyệt đối không được chạy lung tung."
"Được."
Đúng ngay lúc Quan Kiện đóng nắp điện thoại lại, "bọn họ" lại vô tình xuất hiện.
Hành lang dài tăm tối đó, những ánh mắt phẫn nộ đó, con đom đóm ủ rũ đó, lóe lên trong đôi mắt đang mở to gần như vô hồn của anh. Một tay anh ấn mạnh lên huyệt thái dương, cố gắng nhìn rõ hình dáng của "bọn họ."
Có lẽ, cũng không cần nhìn rõ làm gì, chờ khi nhìn rõ được "bọn họ" thì bi kịch đã lên đến cao trào mất rồi.
Nhưng anh định thử nhìn rõ hành lang đó, nơi bi kịch xảy ra.
Hành lang hình như ở dưới một ngọn đèn lúc sáng lúc tắt, anh thấy rõ hơn rồi, nửa phần tường trên màu trắng, nửa phần dưới hình như màu lục.
Hành lang của bệnh viện!
Đột nhiên anh nhớ ra, toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1 gần đây có xây thêm 1 tầng lầu nữa, mở rộng thành phòng phẫu thuật, công trình đã hoàn thành, các thiết bị cũng đã sắp sửa lắp xong, những ngày này rất có thể bị bỏ trống.
Anh trừng mắt lên, không muốn nhìn thấy "bọn họ" nữa, hai tay huơ loạn xạ trước mắt, dường như làm như vậy có thể đuổi được "bọn họ" đi, bởi vì khi cảnh tượng cuối cùng lộ ra, nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Người qua đường nhìn anh, nhất định sẽ cho rằng anh bị điên.
Dao nhọn xuyên tim!
Cơn đau dữ dội gần như làm anh mất đi tri giác.
Không thể đợi được nữa, anh phải bắt hung thủ. Lúc Quan Kiện hơi tỉnh lại, liền bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy về phía toà nhà chính của bệnh viện trực thuộc số 1.
Giây phút bước vào thang máy, Quan Kiện lại cảm thấy một cơn đau dữ dội nữa, xương sọ, xương quai xanh và xương ức, dường như đang bị cưa ra, tháo rời. Đau buốt như có từng làn sóng cuộn trào mãnh liệt ập tới, Quan Kiện suýt ngất xỉu.
Thang máy cuối cùng cũng ngừng ở tầng 12, trước đây vốn là tầng cao nhất. Tầng còn lại vẫn chưa lắp thang máy, muốn lên phải đi bằng cầu thang. Quan Kiện há miệng thở hổn hển, chạy ra khỏi thang máy, "bọn họ" lại xộc đến trước mặt.
"Bọn họ" chỉ là một con đom đóm nhỏ bé, một mình bay lượn trong bóng tối.
Bay đến cầu thang bị che phủ bởi những lớp giấy các-tông màu xám, bay vào hành lang dài tăm tối.
Một luồng sáng, như ánh chớp, rọi lên khuôn mặt của người nằm trên bàn.
Khuôn mặt quen thuộc, người bạn thân thiết.
Tất cả lại trở nên tối đen như cũ.
Đẩy cánh cửa cuối cầu thang ra, mới là hành lang dài tăm tối đó.
Con đom đóm nhỏ bé đó đang chờ anh.
Trừ con đom đóm ra, trong hành lang không hề có chút ánh sáng nào.
Quan Kiện mở nắp điện thoại - nguồn sáng quá yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng lờ mờ xung quanh người anh... Anh nhìn thấy bức tường, vừa quét sơn xong, nửa trên trắng nửa dưới xanh.
Anh bắt đầu bước nhanh về phía trước, con đom đóm cũng bay nhanh hơn.
Hai bên hành lang là các phòng phẫu thuật, phòng chuẩn bị. Đột nhiên, phía trước một luồng sáng lóe lên, chói đến mức Quan Kiện phải nheo mắt lại.
Liền sau đó, đôi mắt anh lập tức mở to, tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng anh vẫn không dám tin vào cảnh trước mắt.
Phía cuối hành lang, một cái đèn pin thõng xuống, ánh sáng công suất cao của đèn pin chiếu xuống, một cái bàn phẫu thuật bị bao phủ bởi máu tươi .
Chử Văn Quang cũng chết thảm như Hoàng Thi Di vậy.
Quan Kiện khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
8.
Phía trường học chỉ cung cấp cho tôi một số thông tin cơ bản, cậu là sinh viên năm 4? Thực tập ở bệnh viện nào?" Chuyên gia trị liệu tâm thần trẻ nhất Nam Kinh đầy triển vọng Du Thư Lượng không hề mở hồ sơ bệnh án của Quan Kiện ra, bởi vì bên trong hầu như chẳng có gì. Quan Kiện là một sinh viên khoẻ mạnh, không hề có bất cứ bệnh sử thần kinh nào hoặc vấn đề gì về tâm lý.
"Bệnh viện trực thuộc số 1". Cảm giác căng thẳng ban đầu của Quan Kiện đã bị nụ cười vẫn còn giữ nét sinh viên và vẻ hoà nhã của Du Thư Lượng làm cho tan biến. "Học kỳ trước học môn Thần kinh học, hai bệnh tâm thần phân liệt và stress là do thầy dạy mà."
"Vậy xem ra tôi cũng không cần tự giới thiệu nữa. Chúng ta vẫn là bạn đồng môn." Du Thư Lượng liếc nhìn viền mắt thâm quầng của Quan Kiện. "Hình như cậu cũng giống y như tôi hồi còn đi học, cũng thuộc loại 'cú đêm'?"
Quan Kiện gật đầu.
"Cậu nhất định là rất siêng năng, chẳng bù với tôi hồi đó, thức khuya toàn là chui vào phòng tối rửa ảnh. Thời gian qua nhanh quá, vừa chớp mắt, mọi người đều đã dùng máy ảnh kỹ thuật số cả rồi."
Quan Kiện lịch sự cười: "Tôi cũng thuộc loại siêng năng. Nhưng khoảng thời gian gần đây, ông nhất định cũng nghe cảnh sát Trần nói, trong cuộc sống của tôi có rất nhiều xáo trộn. Nói thật, có nhiều lúc, tôi thậm chí không biết có nên tin mình hay không nữa."
Quan Kiện miêu tả với Du Thư Lượng khả năng thiên phú của mình, có thể nhìn thấy "bọn họ", những thí nghiệm mà anh đã trải qua, cùng với cái chết thê thảm của Thi Thi và người bạn thân Chử Văn Quang.
Du Thư Lượng cũng đã nghe phong phanh về vụ án của Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang, "Cho tôi biết, cảm nhận gần đây của cậu, cậu nghĩ những gì, nói những gì?"
"Gần đây, đặc biệt là sau khi bạn gái tôi bị sát hại, tôi phát hiện, thì ra trời thực sự có thể sụp xuống..."
Du Thư Lượng chăm chú lắng nghe Quan Kiện tường thuật lại, trước mắt ông là một chàng trai cùng lúc phải chịu đựng thử thách to lớn về cả sinh lý và tâm lý, ít nhất cũng nói lên rằng, câu chuyện của Quan Kiện rất thành công. "Bọn họ" mà Quan Kiện thấy, sự đau đớn cùng cực kỳ quặc mà anh phải chịu đựng, đây là hai tầng ảo giác từ ý đồ cho đến cảm nhận, hầu như làm cho người ta lập tức nghĩ ngay đến những chẩn đoán có liên quan đến bệnh tâm thần phân liệt - điều này chỉ có thể giải thích bằng ảo giác, ảo giác giống y như thật.
Ảo giác, thật đến một mức độ nhất định nào đó, có còn gọi là ảo giác không?
Trong triệu chứng của bệnh tâm thần đồng thời xuất hiện cơn đau thể xác không rõ tên, hoàn toàn không hiếm gặp, nhưng điều làm cho người ta khó mà tưởng tượng được là, sự xuất hiện của cơn đau và vụ án mưu sát lại diễn ra đồng thời, dường như người bị giải phẫu chính là Quan Kiện vậy.
Các dấu vết chứng tỏ, Quan Kiện dường như đang sống trong một thế giới khác. Lúc nhìn thấy "bọn họ", lúc chịu đựng cơn đau dày vò, Quan Kiện bước vào một thế giới khác, nói là vô thức cũng được, nói là tâm thần phân liệt cũng được, Quan Kiện không còn là chính mình, hoạt động hô hấp cũng không còn chịu sự điều khiển của bản thân nữa.
Nhưng khi Quan Kiện tỉnh dậy, ý thức được sự "xuất hồn" này hết lần này đến lần khác mang lại cho mình tổn thương và dày vò, những người vô tội lần lượt chết đi, áp lực mà anh phải chịu đựng không cần suy nghĩ cũng biết.
"Tôi cứ luôn nghĩ, tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi nhìn thấy 'bọn họ', nhìn thấy cái chết? Tại sao nạn nhân lại là những người sống bên cạnh tôi? Tại sao người gánh chịu đau khổ lại là tôi? Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Tôi mới hai mươi mấy tuổi mà đã xui như vậy rồi, sau này thì sao? Nếu như tôi cũng giống như những người bình thường, sống tới bảy tám chục tuổi, thì sẽ còn gặp bao nhiêu chuyện thê thảm nữa đây? Chừng nào mới hết đây? Nói thật..." Quan Kiện nghẹn lời.
"Nói đi, không sao đâu."
Quan Kiện cúi đầu, trầm ngâm một hồi.
Du Thư Lượng nói: "Chẳng lẽ ý cậu là... cậu từng nghĩ đến chuyện tự sát?"
"Khi tâm trạng chán nản, cảm thấy cuộc sống chẳng có gì vui thú, cũng không biết đây có được coi là động cơ tự sát không nữa."
Du Thư Lượng trầm ngâm.
Nếu 1 người "dự báo" được cái chết, tiếp theo là "tận mắt nhìn thấy" cái chết, hết lần này tới lần khác "dự báo" chính xác, hết lần này đến lần khác "chứng kiến", đặc biệt là khi người con gái mà anh ta yêu thương nhất, người bạn thân thiết nhất bị thảm sát, sự đả kích này, có bao nhiêu người đã nếm trải?
Du Thư Lượng hớp một ngụm trà xanh, chậm rãi nói: "Có từng nghe qua tên của Viktor Emil Frankl chưa?"
Quan Kiện sững người: "Hình như thầy đã từng giảng trên lớp, một bác sĩ phân tích thần kinh thì phải, cùng với Floyd là 2 người đã sáng lập ra trường phái phân tích thần kinh gì đó."
Du Thư Lượng nói: "Trí nhớ của cậu cũng không tệ. Frankl là một nhà tâm lý học người Do Thái, đã từng chờ chết trong trại tập trung của Đức Quốc xã, tận mắt chứng kiến nhiều cái chết và sự đấu tranh sinh tồn. Trong trại tập trung, một số người rất có sức chịu đựng, cũng có một số người cả tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, không thể sống sót để nhìn thấy được giải phóng. Ông vì ôm hy vọng được đoàn tụ với gia đình và người vợ mới cưới, cùng với tâm nguyện hoàn thành quyển sách nghiên cứu tâm lý của mình, nên mới có thể kiên cường vượt qua được cuộc sống khổ cực trong trại tập trung, nhưng cuối cùng mới biết, vợ ông và cha mẹ, anh em, đều bị thảm sát trong một trại tập trung khác. Nhưng cũng vì vậy mà ông sáng tạo ra Liệu pháp chủ nghĩa tồn tại và Liệu pháp ý nghĩa, ông cho rằng con người dù có gian khổ như thế nào, dù sống trong xiềng xích đi nữa, ít nhất cũng giữ được quyền tự do lựa chọn, lựa chọn ý nghĩa sinh tồn cho riêng mình.Cũng giống như ông ta khi còn ở trong trại tập trung, tuy là bị tước đoạt tự do, nhưng tinh thần vẫn còn tự do, vẫn có thể lựa chọn sự tồn tại của bản thân và ý nghĩa của sự lạc quan. Nếu như tinh thần của một người không thể có được sự tự do, chính là biểu hiện của vấn đề tâm lý và vấn đề tinh thần. Mà nếu như một người tin vào thuyết vận mệnh quyết định, cũng tức là, tinh thần của anh ta sẽ chịu sự trói buộc, không thể tự do lựa chọn ý nghĩa sinh tồn". Du Thư Lượng chăm chú quan sát đôi mắt của Quan Kiện, tin rằng phán đoán của mình nhất định không sai, đây là một chàng trai có ngộ tính (hiểu biết).
Quan Kiện im lặng lắng nghe, anh nghĩ: "Ý của Du Thư Lượng là, 'bọn họ' chẳng khác nào làm cho mình tin là số phận đã an bài, không có cách nào thoát ra khỏi số phận, trói buộc sự tự do tinh thần của mình."
Du Thư Lượng nói: "Cũng gần như vậy. Cậu cứ nghĩ đi, tại sao chỉ riêng mình cậu có thể nhìn thấy được tình cảnh giết người trong ảo giác, có thể tự mình cảm nhận được bi kịch bị sát hại. Theo nền tảng chủ nghĩa tồn tại và liệu pháp ý nghĩa của Frankl, một người, khi đã là một 'thiên tài', sự tồn tại của anh ta nhất định phải có ý nghĩa, có lẽ, chờ khi mọi việc lộ rõ chân tướng, ý nghĩa của các 'khả năng đặc biệt' này, ý nghĩa thật sự của sự tồn tại của cậu, cũng sẽ rõ ràng."
9.
Cơn gió âm u lạnh lẽo từ mặt hồ Chiêu Dương thổi tới đã mang theo hơi hướm của mùa đông, thổi vào cửa lòng của người phiền muộn, mới hay cánh cửa đó đã đầy những vết sẹo, đóng không chặt được nữa, là tiếng nức nở nghẹn ngào giữa u minh.
Quan Kiện dường như nghe thấy tiếng than khóc đó, anh sợ hãi ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy mây đen trĩu nặng, cơ hồ như duỗi tay ra là có thể chạm được.
Lỗ tai nhất định là có vấn đề, hôm nay trong nghĩa trang Vạn Quốc vắng vẻ vô cùng, chỉ có mỗi mình mình, nếu có tiếng khóc, thì cũng là trái tim mình đang khóc thôi. Các giác quan của mình hình như đều rối loạn cả rồi, toàn nhìn thấy những thứ không nên nhìn, nghe thấy những thứ không nên nghe, cảm nhận được những điều không nên cảm nhận.
Sau khi Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang rời khỏi thế giới này, Quan Kiện dường như quay trở lại khoảng thời gian trước đây, trở thành một chàng trai trầm lặng. Lúc nào anh cũng cố gắng tránh né đám đông, tránh né những hoạt động trong trường, có chút thời gian rảnh là ngồi xe bus (*) tới nghĩa trang Vạn Quốc, lặng lẽ ở bên Hoàng Thi Di.
Không biết tại sao, anh cảm thấy Hoàng Thi Di vẫn còn chưa đi, đôi mắt trong veo của cô vẫn còn đang chăm chú nhìn anh. Cảm giác này, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ không tránh được nỗi sợ hãi, nhưng Quan Kiện lại vui vẻ tiếp nhận, có lẽ, đây là sự lựa chọn tốt nhất để xoa dịu nỗi nhớ Thi Thi. Ở bên cô ấy, cảm giác đau đớn và thương tâm cũng vơi bớt; nếu như mình không hẹn gặp Gia Cát Thắng Nam để lấy quyển truyện tranh, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì Thi Thi cũng có thể kêu mình cùng đi vào khu nhà giải phẫu đó, thì có lẽ sẽ không bị giết; nhưng nếu hung thủ rắp tâm sát hại Thi Thi, thì cho dù buổi tối đó mình có ở bên cạnh Thi Thi, hắn ta (hoặc cô ta) cũng sẽ tìm được một cơ hội khác để ra tay. Mình dù sao vẫn không thể ở bên Thi Thi 24 giờ. Nhưng ít nhất thì khả năng người thứ 2 bị giết sẽ là mình chứ không phải là Chử Văn Quang.
Trái tim Quan Kiện đang âm ỉ đau.
Sau khi Chử Văn Quang bị giết, trong lần thẩm vấn kế tiếp cảnh sát Trần mới nói ra một nghi điểm: ngày Hoàng Thi Di bị giết, đã từng gọi một cuộc điện thoại cho Chử Văn Quang. Cảnh sát Trần rõ ràng là đang giả thiết, giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang có tình cảm, nên bị ghen mà giết.
Hoặc là, đêm đó Chử Văn Quang là "vệ sĩ" cho Hoàng Thi Di - Hoàng Thi Di quả thực là không liều lĩnh tới mức đi đến khu nhà giải phẫu một mình, nên đã nhờ Chử Văn Quang tháp tùng - nhưng hung thủ đã phát hiện ra Chử Văn Quang vị khách không mời mà đến này, uy hiếp anh.
Vài ngày sau thì giết.
Đây vẫn là khả năng vì ghen tuông mà giết người không thể loại trừ.
Trái tim anh lại bắt đầu run lên.
Bưu kiện trao đổi với Gia Cát Thắng Nam cũng đã chuyển đến Cục công an rồi. Bản thân anh cũng đã phân tích tỉ mỉ những lá thư Gia Cát Thắng Nam gửi tới, phát hiện ra không những anh ta (hoặc cô ta) dùng từ ngữ rất giống mình, mà ngay cả dấu câu, cách biểu cảm, cách sắp chữ... những chi tiết nhỏ nhặt đó, lại không khác chút nào so với mình!
Anh đau khổ nhớ lại, có phải là đã từng có bất cứ cảm giác nghi ngờ ghen tuông nào đối với mối quan hệ giữa Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang không?
Có lẽ là trong tiềm thức. Nghi ngờ, ghen tuông, phẫn nộ, sắp xếp, giết người, đều ở trong cái thùng - rác - tiềm - thức này.
Những chất vấn của cảnh sát Trần không phải là không có lý, tại sao không chờ ở địa điểm đã hẹn sẵn là trước cửa Bệnh viện trực thuộc số 1? Mình ngoại trừ nói muốn ngăn cản án mạng xảy ra, bắt được hung thủ ra, thì không có lời giải thích nào thoả đáng hơn.
Có lẽ, mình có hai nhân cách tương phản nhau hoàn toàn, một người lương thiện là mình, đang đứng trước mộ Thi Thi đau buồn thương tiếc, người gian ác cũng là mình, sắp xếp mọi thứ không chê vào đâu được, tàn nhẫn khát máu biến thái, đã giết hại Thi Thi và Chử Văn Quang.
Hoang đường, giả thiết này hoang đường đến cực điểm!
Nhưng vậy thì làm sao giải thích được khả năng đặc biệt của mình những năm qua "biệt vô âm tính", mà gần đây lại quay trở lại? Là do tiềm thức đang khống chế hành vi của mình ư?
Nếu thực sự là như vậy, thì còn có bi kịch nào thê thảm hơn?
Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Thi Di đã rời xa thế gian này rồi, sau này anh sẽ không bao giờ còn gặp lại cô nữa. Chử Văn Quang sau này cũng không thể nói cười vui vẻ với anh được nữa.
Ý nghĩ này chỉ mới nghĩ đến thôi, đã làm cho anh rơi nước mắt ướt áo.
Một tiếng thở dài đột nhiên vẳng lại từ phía sau.
Người này đến đã bao lâu rồi? Bản thân chìm đắm trong suy nghĩ và hồi ức, nên không cảm giác được có một người đang đứng sau lưng. Quan Kiện quay người lại, thấy một người đàn ông trung niên cao và ốm, đang đứng hơi khom người, đầu hơi cúi xuống, dường như đang hướng về mộ của Hoàng Thi Di cúi chào.
"Đối với một số người bình thường như chúng ta mà nói, mất đi người thân yêu nhất, là bất hạnh lớn nhất của đời người, tâm trạng của cậu lúc này, tôi có thể không cần suy nghĩ cũng rõ." Con người này nói năng văn vẻ, không giống "người bình thường", Quan Kiện cảm thấy có chút khó chịu. "Những người đến độ tuổi như tôi, đa số đều đã trải qua nỗi đau mất đi người thân, không chỉ biết được mức độ đau khổ, mà còn biết được những tình cảm nhớ thương phức tạp khác nữa". Người đó từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt Quan Kiện trước tiên là một cặp kính gọng đen thô, sau cặp kính là đôi mắt chứa đầy vẻ ưu tư thăng trầm và thành khẩn. Khi ông ta đứng thẳng người lại, còn cao hơn dáng người vốn đã được coi là cao lớn của Quan Kiện đến nửa cái đầu, ốm hơn, gần 50 tuổi, mặt lưỡi cày, không có một chút cơ thịt nào, thần thái toát lên vẻ khiêm tốn và đáng kính trọng. Nhưng không biết tại sao, Quan Kiện lại có thể cảm giác được dưới bộ veston đen được may khéo kia là một người có tính khí gàn bường và cố chấp.
Rõ ràng ông ta không chỉ là ngẫu nhiên tới đây trò chuyện với mình.
"Ông muốn tìm tôi à?" Quan Kiện hỏi một cách bối rối.
"Không phải 'tìm', mà là mời". Người đó bước lên phía trước, đưa tay ra bắt tay Quan Kiện. "Tôi tên là Yamashita Takeji (**), gần đây tôi có một hạng mục hợp tác với Sở nghiên cứu tổng hợp y dược Trung - Tây mà cậu vốn rất quen thuộc, muốn mời cậu giúp chúng tôi một việc lớn."
Quan Kiện lưỡng lự bắt tay ông ta, các đốt xương tay của ông ta cứng cáp, sức mạnh hơn người.
Tại sao ông ta lại tìm đến mình trong lúc này? Ngay khi mà Thi Thi bị sát hại không lâu, lại có một người Nhật Bản hoàn toàn không dính dáng gì với mình tìm đến mình như vậy. Điều này có phải là có liên quan đến chuyện Thi Thi bị sát hại không? Còn giáo sư Nhậm? Ông ấy có biết không?
"Tôi biết, trong lúc này trong lòng cậu vẫn còn đầy ắp những hoài niệm tiếc thương cô Hoàng Thi Di, nhưng ..."
"Gần đây tâm trạng tôi không được tốt lắm... Có chuyện gì, ông cứ nói..." Quan Kiện cảnh giác nói.
"Là như vầy, lần này tôi đến đây, là chịu sự ủy thác của hạng mục hợp tác Trung - Nhật của chúng tôi, cố tình tìm đến cậu..."
Con người này nói năng thật vòng vo. Trừ phi ông ta muốn hợp tác với mình điều tra ra hung thủ sát hại Thi Thi, nếu không thì cho dù là 'cố tình' hay là 'nhân tiện' gì, mình cũng e là không có chút hứng thú.
"Tôi tin rằng lần hợp tác này của chúng ta, có khả năng sẽ điều tra ra hung thủ sát hại cô Hoàng Thi Di và ông Chử Văn Quang." Yamashita Takeji dường như đọc được suy nghĩ của Quan Kiện, đề tài được chuyển đột ngột, làm cho lòng Quan Kiện hơi dao động.
"Làm sao ông biết được chuyện của Thi Thi?" Quan Kiện không dám tin mục đích của hành động này của ông ta chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ điều tra vụ án Hoàng Thi Di bị giết.
"Cô Hoàng Thi Di và ông Chử Văn Quang liên tiếp bị chết thảm, là một vụ án lớn ở Giang Kinh...Chúng tôi biết cậu vẫn là đối tượng tình nghi của phía cảnh sát, chỉ có điều không đủ chứng cứ chứng minh tội của cậu, đương nhiên cũng không đủ chứng cứ chứng minh cậu vô tội. Cậu trước giờ phẩm chất đạo đức và thành tích học tập đều tốt, tin rằng những người xung quanh sẽ không có những suy đoán bất lợi cho cậu."
Điều đáng sợ là, mình vẫn cứ nghi ngờ chính bản thân mình.
"Xin ông cứ vào thẳng vấn đề, ông có thể giúp tôi điều tra ra chân tướng kẻ sát hại Thi Thi như thế nào?" Quan Kiện tuy ngạc nhiên trước khả năng nói tiếng Trung lưu loát của Yamashita Takeji,nhưng anh cảm thấy Yamashita Takeji nói quá dông dài, dường như chỉ là lấy vụ án của Hoàng Thi Di và Chử Văn Quang bị giết ra để nhập đề.
Yamashita Takeji thò tay vào túi áo ngực, lấy ra một lá thư: "Vậy trước tiên chúng ta cần phải đổi đề tài một chút. Mùa thu năm 2001, Hiệp hội nghệ thuật Nhật Bản, Hiệp hội mỹ thuật gia Nhật Bản và Hiệp hội mỹ thuật - thủ công mỹ nghệ Thành phố Giang Kinh hợp tác tổ chức Triển lãm tác phẩm nghệ thuật gốm sứ lần thứ nhất tại Nhà trưng bày mỹ thuật Thành phố Giang Kinh, các vật phẩm triển lãm đều là tác phẩm của một bậc thầy gốm sứ Nhật Bản, vị này bèn đích thân tới dự triển lãm.Nhưng trong thời gian triển lãm đã xảy ra một vụ cướp, con số tổn thất lên đến một triệu dollars. Điều đáng tiếc là, cả nghệ nhân gốm sứ đó và hai bảo vệ mà Hội triển lãm thuê riêng đều bị giết."
"Tôi nhớ ra rồi, một vụ án chấn động Giang Kinh." Quan Kiện vẫn đoán không ra dụng ý của Yamashita Takeji.
"Bởi vì thiếu nhân chứng mục kích, nên vụ án vẫn không thể phá, nhưng suy đoán từ những đầu mối và dấu vết ít ỏi, thì chắc là một vụ cướp 'nội ứng ngoại hiệp'. Đặc biệt lắp đặt riêng cho lần triển lãm đó một thiết bị báo động, một khi khởi động, cảnh sát có thể tới ngay trong vòng 5 phút. Nếu như không có người hủy thiết bị báo động đó từ bên trong, phía cảnh sát sẽ không đợi đến sáng hôm sau mới nhận được báo án. Nói cách khác, hai người bảo vệ đều có khả năng là nội gián. Hai bảo vệ được thuê, một là người Trung Quốc, một là người Nhật Bản, đương nhiên trở thành đối tượng tình nghi số 1. Trải qua quá trình điều tra trường kỳ, cảnh sát 2 bên Trung - Nhật cơ bản đã nhất trí một số điểm, khả năng người bảo vệ bên phía Trung Quốc tự trộm là cao nhất: hắn tiêu hủy thiết bị báo động, đồng bọn của hắn đem tác phẩm nghệ thuật đi, nhưng vì không muốn chia phần cho một người nữa, thế là giết hắn ngay tại chỗ, ngoài ra còn có tác dụng diệt khẩu. Nhiều năm trôi qua, Hiệp hội nghệ thuật Nhật Bản và cảnh sát 2 nước đều lo lắng, những tác phẩm này rất có khả năng đã nằm trong bộ sư tập tư nhân của một người nào đó rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thấy lại được, không còn nghi ngờ gì nữa đây là tổn thất to lớn của giới nghệ thuật hai nước". Yamashita Takeji dường như cố ý ngừng lại.
"Tôi vẫn không hiểu, việc này có liên quan gì đến vụ án của Thi Thi... ngoại trừ... Phòng trưng bày Mỹ thuật Giang Kinh và Sở nghiên cứu y dược Trung - Tây chỉ cách nhau một bức tường."
Quan Kiện không đủ kiên nhẫn nghe, nhưng cũng cảm giác được Yamashita Takeji tuyệt đối không phải là đang cố ý lừa bịp.
"Tôi tin rằng cậu còn chưa biết, cô Hoàng Thi Di chính là con gái của người bảo vệ bên phía Trung Quốc."
Nếu như đây thật sự là một lời suy đoán, chỉ câu nói này thôi thì Yamashita Takeji cũng dễ dàng làm cảm động một vạn lần "không tình nguyện" của Quan Kiện.
Quan Kiện kinh hãi.
Tại sao từ trước tới giờ Thi Thi chưa bao giờ nhắc tới?
Cha là đối tượng tình nghi số 1 của cảnh sát, có thể sẽ mãi mãi rửa không sạch, chẳng ai lấy làm tự hào, chẳng trách gì mỗi lần hỏi đến cha cô ấy, cô ấy đều bí xị mặt mày mà chuyển sang chủ đề khác.
Năm năm trước, cha của Thi Thi chết tại phòng triển lãm mỹ thuật; năm năm sau, thực nghiệm viên Thi Thi, công tác tại Sở nghiên cứu chỉ cách nhà triển lãm mỹ thuật một bức tường, chết ngay trong khu nhà giải phẫu bỏ hoang của Đại học Y Giang Kinh. Trong chuyện này có mối liên hệ bí ẩn gì?
Quan Kiện vẫn cảm thấy còn có quá nhiều vấn đề, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
"Nói như vậy, các ông cảm thấy cái chết của Thi Thi và vụ án giết người cướp tác phẩm nghệ thuật gốm sứ 5 năm trước có liên quan với nhau, cho nên hy vọng thông qua điều tra, phá giải 2 vụ án cùng một lúc?"
"Cậu quả nhiên rất thông minh, tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta..."
"Nhưng tôi còn chưa nhận lời mà! Các cảnh sát dày dạn kinh nghiệm trong cục công an vẫn còn đang nỗ lực phá án, cho tới nay vẫn không có bất cứ tiến triển nào, tôi có thể giúp ích được gì chứ?"
Đôi mắt Yamashita Takeji sáng rực nhìn chằm chằm vào Quan Kiện: "Phải, cậu nhất định cảm thấy khó hiểu, cậu, Quan Kiện, một sinh viên - đương nhiên, cậu không phải 'chỉ là' một sinh viên - thì có thể giúp chúng tôi cái gì? Nói ra thì rất dài dòng, đó là lý do tại sao tôi kiên nhẫn chờ, cuối cùng phát hiện ra đây là nơi tốt nhất để chúng ta có thể nói chuyện. Lá thư này là thư mời chính thức, bên trong có các điều kiện cụ thể."
"Chẳng lẽ hôm nay ông đang theo dõi tôi?!"
Chẳng phải chỉ hôm nay, cũng đã mấy ngày rồi", rõ ràng Yamashita Takeji cho rằng hành vi theo dõi này là chính đáng, "Tôi đã tìm ra quy luật trong mấy ngày nay của cậu, đơn điệu đến cực điểm, nếu không làm việc ở bệnh viện thì cũng đến đây ngồi đờ ra... Tôi không có ý chế giễu cậu, tin tôi đi, tôi cũng từng mất đi người thân..."
Nhưng có bao nhiêu người có thể hoàn toàn hiểu được nỗi khổ sở của mình trong lúc này!
"Mục đích tôi đến đây cũng không hoàn toàn là để theo dõi cậu... Nghệ nhân gốm sứ bị sát hại 5 năm trước chính là cha tôi, Yamashita Masashigen (***)." Ông chỉ về hướng bắc: "Ông ấy cũng được chôn ở trong 'Phong Tiết Viên' này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro