Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nỗi đau của đom đóm (2)

2

9h15 tối, trời đã mưa hết một trận.

Quan Kiện bước ra khỏi phòng điều trị nội khoa Bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Y Giang Kinh. Anh mặc một bộ quần áo thể thao không thấm nước, kéo nón trùm lên đầu, đỡ phải mặc thêm áo mưa.

Đi qua hai con phố thì tới cổng chính của ĐH Giang Kinh. ĐH Giang Kinh và ĐH Y Giang Kinh vốn là "hàng xóm", sinh viên Y vẫn xem sân trường của ĐH Giang Kinh là "vườn hoa trước nhà" ,triệt để kết hợp khoảng thời gian rảnh rỗi sau giờ học và phong cảnh hữu tình lại với nhau. Quan Kiện bước vào cửa sau của ĐH Giang Kinh, rảo bước đi về phía "Rừng Tử Trúc" - một trong những điểm tham quan nổi tiếng. Ngay cả thím quét dọn vệ sinh của ĐH Giang Kinh cũng biết, khu rừng trúc này là nơi "hò hẹn tình yêu" kinh điển, trong rừng có một hồ hoa sen, hồ Nguyệt Liên, bên hồ là một ngọn giả sơn làm từ đá Thái Hồ - là "Vong tình cốc" trứ danh.

Anh rất muốn biết tại sao người đó lại chọn địa điểm này, thậm chí nghi ngờ đây là trò đùa dai của Âu Dương San, hoặc là của cô gái nào đang yêu thầm anh cũng không chừng - không phải là anh tự đề cao mình, tuy anh là "hoa đã có chủ", nhưng trong email và QQ thỉnh thoảng cũng có hoa hồng của các cô gái khác tặng.

Cuộc hẹn này là do Quan Kiện đã vào trang web của ĐH Y Giang Kinh & ĐH Giang Kinh đăng quảng cáo cần mua bản gốc quyển sách vừa xuất bản "Detective Conan". Từ khi còn học trung học, Quan Kiện đã là một fan của Conan, mê hết thuốc chữa, gần đây anh bỗng nảy ra ý định sưu tầm bản in đầu tiên của bộ truyện Conan của tác giả Aoyama Gosho. Chử Văn Quang vẫn luôn cảm thấy con người anh quá viển vông: đừng nói là ở ĐH Y Giang Kinh & ĐH Giang Kinh, cho dù tìm hết cả Giang Kinh này, cũng tìm không ra ai có bộ truyện tranh gốc xuất bản ở Nhật Bản đó. Nhưng không biết tại sao, Quan Kiện lại cảm thấy tham vọng của anh hoàn toàn không hão huyền chút nào, cảm giác này vừa mơ hồ vừa rõ ràng, cũng giống như là cảm giác khi anh nhìn thấy bọn họ vậy.

Nhớ đến "bọn họ", lòng Quan Kiện thoáng nặng trĩu.

Đăng quảng cáo được một tuần, vẫn không có tăm hơi gì. Chính ngay lúc anh đang chán nản đó, thì có email của người bán gửi tới. Người bán chắc là sinh viên ĐH Giang Kinh, tự xưng là Gia Cát Thắng Nam.

Tên giả! Chắc là con gái. Đó là phân tích sơ bộ của Quan Kiện. Kèm theo thư là một tấm ảnh scan, gồm bản sách gốc & số hiệu xuất bản, bìa sách... đầy thu hút.

Hai người trả giá thương lượng qua email, thư đi tin lại cũng cỡ mười mấy bức, sử dụng dấu chấm than càng lúc càng nhiều, suýt nữa thì không thành, sau khi hai người lấy lại được bình tĩnh, mới thoả thuận được giá cả. Gia Cát Thắng Nam đề nghị gặp mặt giao dịch ở trong rừng Tử Trúc, bên bờ hồ Nguyệt Liên lúc 9h30 tối. Một lời đề nghị kỳ cục, có phải là hẹn hò yêu đương gì đâu mà...

Lần đầu tiên hẹn Hoàng Thi Di cũng là ở Hồ Nguyệt Liên, anh đặc biệt coi kỹ dự báo thời tiết, đêm đó trời mưa, như vậy ở trong rừng Tử Trúc mới không có các cặp nam nữ choai choai khác.

Gia Cát Thắng Nam phải chăng cũng là có ý đó?

Quan Kiện sờ trán, anh cảm thấy trán mình lấm tấm mồ hôi, nhưng cũng có thể đó là những giọt nước mưa tạt vào.

Bên hồ Nguyệt Liên, chỉ có mình anh.

Đồng hồ dạ quang chỉ 9h27 phút. Chờ một chút nữa vậy, dù sao cũng còn 3 phút.

3 phút, đủ để gọi điện thoại cho Hoàng Thi Di không?

"Thi Thi!"

"Làm em hết hồn, nhìn thấy số của anh, em mới dám bắt máy."

Nghe giọng của Hoàng Thi Di vẫn còn chưa hết vẻ hoảng hốt.

"Thi Thi, có chuyện gì hả? Giọng em hình như không được bình thường lắm?"

"Không... không có gì."

"Em ở phòng khám?"

"...Ừ."

"Vậy thì có gì đáng sợ đâu? Lá gan của em hình như càng ngày càng bé! "

"Anh đang ở đâu?"

"Rừng Tử Trúc, bên bờ hồ Nguyệt Liên. Đang đợi một người."

"Lãng mạn quá há, trời lại mưa lớn... Sao cái màn này quen quá vậy? Cô Gia Cát đó không có ý định đùa với anh đấy chứ?"

"Bị em đoán đúng nữa rồi, anh cũng không muốn đợi nữa."

"Quan Kiện..."

"Sao hả?"

"Không... không có gì."

Nói thêm một chút nữa, Quan Kiện lại liếc nhìn đồng hồ, 9h34 phút. Gia Cát Thắng Nam chết tiệt này, làm ra vẻ thần bí nữa, muốn giỡn mặt hả?

"Không chờ nữa, mình về phòng khám thôi." Quan Kiện liếc nhìn mặt hồ mờ mịt tối đen, vẫn không có một bóng người, rồi quay người chuẩn bị ra khỏi rừng Tử Trúc.

Lúc này, anh lại nhìn thấy "bọn họ".

Những người khách không mời mà đến có liên quan mật thiết với tai nạn và chết chóc.

"Chú bác sĩ ơi, tại sao vậy?"

Chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tất cả chỉ là những phán đoán vô căn cứ, không có lý luận logic, phản khoa học.

Hành lang dài tăm tối, những bóng người mơ hồ không rõ, những ánh mắt hung ác, thậm chí cả con đom đóm lập lòe kia nữa, đều lướt qua trước mắt, lượn qua lượn lại hết lần này đến lần khác, làm anh choáng váng hoa mắt.

Cuối cùng thì "bọn họ" cũng hết chuyển động, hình như tất cả đang dần dần đứng yên trở lại.

Một cái bàn, trên bàn có một người, hoặc là, chỉ là một cái xác, không hề nhúc nhích.

Chính xác hơn là, chỉ có mái tóc đen dài rũ xuống một bên mép bàn là đang đung đưa nhè nhẹ.

Một mái tóc đen dài.

Cũng dài giống như tóc của Hoàng Thi Di vậy.

Là cô ấy!

Hoàng Thi Di!

Gương mặt nhu mì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ phẫn nộ.

Hơi thở của anh bỗng nhiên dồn dập hơn. Chẳng bao lâu sau, anh đã quen với sự viếng thăm của "bọn họ", cảm thấy tê dại, không kêu thét lên nữa, không hoảng sợ nữa. Nhưng trong thời khắc này, trong bóng râm bên rừng Tử Trúc, trái tim anh như bị một lưỡi dao nhọn đâm vào.

Cái cảm giác bị lưỡi dao nhọn đâm vào này, cũng rất thật.

Anh cảm nhận rõ ràng sự đau đớn dữ dội!

Nhưng anh đang đứng dưới mưa, không hề bị thương chút nào. Cái cảm giác lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim này từ đâu mà đến?

Anh cố nén cơn đau, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thi Di.

Không có ai bắt máy. Mấy phút trước đây thôi, cô còn nói chuyện điện thoại với anh mà.

Anh lại gọi cho phòng bệnh sản khoa Bệnh viện trực thuộc số 2, nơi mà Hoàng Thi Di đang thực tập, cô y tá nghe điện thoại cho anh biết là Hoàng Thi Di đã rời khỏi phòng bệnh cách đây khoảng hai muơi phút rồi, vẫn chưa quay lại.

Cô ấy đã đi đâu?

Anh bắt đầu chạy như bay, không lâu sau đã ra khỏi rừng Tử Trúc, đi trên con đường chính của Đại học Giang Kinh - Đường Hành Tri.

Gọi điện cho Hoàng Thi Di vẫn không có người nghe máy.

"Bọn họ" vẫn lướt qua trước mắt anh. Quan Kiện đột nhiên cảm thấy cái hành lang dài tăm tối hoàn toàn không chỉ là xuất hiện trong lúc anh bị ảo giác, nó thậm chí là một nơi mà anh biết rất rõ. Đó là nơi nào chứ?

Đau đầu, đau muốn chết đi được, đầu anh muốn vỡ ra! Cơn đau từ trên đỉnh đầu truyền xuống, anh đau đến nỗi phải hét lên.

Liền sau đó, cơn đau tràn xuống trán, chân mày, sống mũi, dường như có một cái cưa vô hình đang chẻ sọ của anh ra làm đôi.

Nhưng trên mặt anh chỉ có nước mưa, mồ hôi và nước mắt đau đớn của anh, khuôn mặt anh vẫn nguyên vẹn. Thi Thi!

Quan Kiện lại gọi điện lần nữa, vẫn không ai nghe máy.

Cơn đau đớn chợt ngừng lại, dường như để cho anh hiểu ra, nhưng anh chỉ miễn cưỡng điều chỉnh lại nhịp thở, cơn đau như bị dao nhọn đâm vào và cảm giác nhoi nhói một lần nữa lại cùng lúc xâm chiếm anh, lần này, bắt đầu từ sau gáy, anh thậm chí còn cảm thấy được sự ma sát giữa lưỡi cưa và cái gáy.

Cuối cùng anh cũng đã lĩnh hội được thế nào là "đau không muốn sống nữa", da thịt ở phần trước trán anh giống như bị một đôi tay cấu xé một cách dã man, sau đó thì đến xương sườn, từng chiếc xương một, đang bị cắt thành từng đoạn từng đoạn.

Cùng lúc đó, anh thấy một ánh sáng đang nhảy múa bay lượn.

Đom đóm!

Con đom đóm đang nhảy múa từ từ biến thành hai con mắt, trong bóng tối, lại càng rõ nét, đó là đôi mắt mà anh hết sức quen thuộc.

Điều làm cho anh cảm thấy lo lắng chính là ánh mắt ấy, ánh mắt pha trộn sự kinh hoàng, phẫn nộ và khó tin.

Trong chớp mắt, đôi mắt lại biến mất. Ánh mắt đó dường như chỉ là lóe lên một chút trong đầu của anh, lập tức bị cảm giác đau đớn đang cuộn trào mãnh liệt trong anh gạt ra mất.

Anh lại cũng chẳng có cách nào chống lại được, không thể giữ thăng bằng nổi, anh ngồi bệt xuống nền đất trơn ướt, hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chống cự lại với cảm giác đau đớn tột cùng đó.

*

Hoàng Thi Di bỏ điện thoại xuống, cảm thấy hơi hối hận. Sợ hãi cái cảm giác ưu tư này, không nghĩ đến nó, không nhắc đến nó, đuơng nhiên nó không tồn tại trong người, mà một khi bị nhắc đến, thì sẽ giống như bị khối u, trong trái tim, trong tư tưởng, lan tràn ra mà không cách nào khống chế được. Khi mới bước vào khu nhà giải phẫu cũ, Hoàng Thi Di hoàn toàn không cảm thấy gì cả - Hai năm trước, khi học tiết giải phẫu, cô vẫn thường xuyên vào xem tiêu bản ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt - Nhưng ban nãy khi được Quan Kiện hỏi han quan tâm, ngược lại còn làm cho cô có cảm giác kinh hãi hơn.

Tòa nhà giải phẫu này nghe đâu đã có lịch sử gần trăm năm rồi, có lẽ là một trong những nơi có nhiều ma quỷ nhất Giang Kinh. Sau khi khu nhà này được chọn làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng nhà nhà đều biết "Kỳ án ánh trăng", cái lớp mạng che mặt khủng bố mà thần bí đó cũng không biết là đã bị lộ ra, hay là càng sâu kín hơn. Dường như mỗi năm đều có người "gặp ma" ở đây, nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng, thậm chí còn thấy cỗ quan tài bằng thủy tinh.

Thực ra thì có cái gì đáng sợ chứ! Khu nhà giảng dạy y học cơ sở mới được đưa vào sử dụng năm ngoái, nhà xác và phòng thực nghiệm, phòng chuẩn bị đều được dời đi từ trong khu nhà giải phẫu này, căn nguyên làm cho người ta "kinh hãi" trong suốt bao nhiêu năm nay đã không còn nữa. Nguyên nhân thực sự làm cô hối hận có lẽ là vì cô đã giấu Quan Kiện, bảo rằng mình vẫn còn trực ban trong phòng bệnh. Cô than thầm: Những ngày vừa qua, cô đã bao lần muốn nói thẳng ra những gì đã trải qua. Nhưng cô lại là người theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng là một cô gái độc lập và rất hiểu ý người khác. Cô biết được tuổi thơ và thời niên thiếu của Quan Kiện đã trải qua trong sợ hãi, đau đớn và cả những cuộc thí nghiệm không ngừng, anh hiếm có được những ngày vui vẻ bình thường như những năm gần đây, không lý gì cô lại bắt anh cùng chịu những phiền toái của riêng mình.

Sự trùng hợp này làm cô sinh nghi. Tại sao đối phương lại chọn chỗ này để gặp mặt? Nếu không phải vì đối phương nói ở đây có một tin tức rất quan trọng thì cô đã định quay về rồi. Lúc này, cô đã bước vào phòng 109 - nơi đã hẹn trước, mở đèn lên, theo bản năng cô đóng cửa lại. Trong phòng không có bất kỳ vật dụng nào, trống huơ trống hoác, chỉ còn lại một cái tủ chứa dụng cụ và một cái hồ ximăng chứa nước. Trong không khí có mùi ẩm mốc thường thấy ở những căn nhà bỏ trống. Cô giơ tay xem đồng hồ, 9:35. Người đó thật sự muốn thất hẹn à?

Một âm thanh kỳ quái "ken két rin rít" từ xa vọng lại, hình như là từ hành lang bên ngoài.

Nghe chừng như rất giống tiếng chuyển động của xe đẩy khi đẩy thuốc và dụng cụ thí nghiệm.

Âm thanh đó đột nhiên ngừng lại, hình như là dừng ngay trước cửa của căn phòng này.

Người này tính giở trò gì đây? Có nên ra ngoài cửa xem không?

Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng nhịn không được cũng đi ra cửa, quan sát qua lớp kính bên trên cửa.

Bên ngoài, quả thực là có một chiếc xe đẩy đang dừng trước hành lang, đúng hơn là một cái bàn sắt lớn, đặt lên trên một chiếc xe đẩy cũng bằng sắt. Người đẩy xe lại không có ở đây.

Cô muốn ra ngoài xem xem, nhưng vì sự an toàn, cuối cùng cô cũng chế ngự được tính hiếu kỳ.

Đột nhiên, cô cảm thấy trên chiếc xe đẩy đó có vài thứ đáng ngờ, ban nãy chỉ nhìn thoáng qua, không được rõ cho lắm, hình như là...

Cô lại liếc ra ngoài một cái, đèn trên hành lang chiếu xuống ngay chính giữa mặt bàn sắt đó, một vệt màu đỏ sẫm.

Cô biết, mình càng không thể mở cửa ra.

Đèn hành lang đột nhiên tắt ngấm.

Tim cô run rẩy một hồi, vội lấy điện thoại ra.

Bốn bề vắng lặng, cô mở nắp điện thoại ra.

Ngay sau đó cô phát hiện, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chính là nguồn sáng duy nhất ở đây - đèn trong phòng cũng tắt ngấm.

Trong lúc hoảng loạn, cô còn nhìn thấy một ngôi sao nhỏ lấp lánh, toả ra ánh sáng rất yếu ớt, đang nhảy nhót ngay bên cạnh cô.

Giống như một con đom đóm vậy.

Bóng tối u ám bao trùm lấy Hoàng Thi Di.

Sau khi Quan Kiện bị nước mưa lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh dậy, theo bản năng anh giơ tay xem đồng hồ, 10:04. Cảm giác đau đớn thấu xương đã tan biến, chỉ còn lại những ký ức làm anh rùng mình không ngớt.

Chết rồi! Sao lại có thể ngất đi như vậy được? Nằm trên đất ướt sũng nước mưa như thế này à?

Thi Thi!

Vẫn không có ai nghe điện thoại.

Y tá trực ban trong phòng bệnh nói là Hoàng Thi Di vẫn chưa trở về.

Quan Kiện đau khổ ôm đầu, hồi tưởng lại những hình ảnh mình nhìn thấy trước khi bị hôn mê. Hành lang dài tăm tối đó, những căn phòng tối đen như mực hai bên hành lang, không phải chính là nơi có nhiều ma quỷ nhất Đại học Y Giang Kinh - nhà giải phẫu - sao? ! Nói chính xác hơn là toà nhà giải phẫu cũ, vì phòng giảng dạy bộ môn giải phẫu đã được dọn đến khu nhà giảng dạy y học cơ sở mới rồi.

Trên chiếc bàn đó, hình như đúng là một chiếc bàn giải phẫu, lần trước khi thực hành môn giải phẫu, đối tượng giải phẫu là một thi thể, lúc đó cũng nằm trên một chiếc bàn như vậy.

Chẳng lẽ Hoàng Thi Di đến khu nhà giải phẫu? Tại sao vậy?

*

Quan Kiện bước qua bậc cửa ximăng cao nghệu trước toà nhà giải phẫu, sải bước nhảy lên bậc tam cấp, vặn tay nắm bằng đồng trên cánh cửa gỗ, cánh cửa rít lên một tiếng.

Thi Thi!

Bên trong hành lang tối đen như mực. Quan Kiện lần mò lên tường một hồi, mò trúng được công tắc đèn hành lang, nhưng cho dù anh có bật thế nào thì cũng không có bóng nào cháy.

Lòng anh lo lắng không yên - mọi thứ đều là điềm chẳng lành.

Một điểm sáng cực kỳ yếu ớt vụt qua trước mắt anh, rồi lại lập tức bay mất. Ánh sáng vừa yếu vừa nhỏ này làm anh tưởng rằng mình vẫn còn hoa mắt, nhưng ngay lập tức anh nhớ ra, hình như anh đã từng thấy cảnh này.đung đưa nhè nhẹ.

Cảnh này rõ ràng như vậy, nhưng đôi mắt anh tức khắc mờ đi.

Anh mơ hồ nhìn thấy, không chỉ là nước mắt, mà còn có máu.

Là máu chảy khắp thân thể Hoàng Thi Di.

Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, dần biến thành "tràn đầy máu tươi".

Máu tươi bắn tung toé lên khắp cái áo khoác màu trắng của cô ấy, cực kỳ khó coi.

Trong lòng anh, Hoàng Thi Di là một cô gái hoàn hảo, tuyệt đối không nên có số phận như vậy.

Có lẽ là mình đã nhìn lầm rồi, có lẽ đây chỉ là trong phòng thí nghiệm của giáo sư Nhậm, chỉ là một cảnh trong cơn ác mộng trong lúc hôn mê dưới trận mưa lớn, có lẽ đây chỉ là ảo giác do "bọn họ" gây ra...

Phải, mình nhìn thấy "bọn họ", còn có điềm xấu nào hơn chuyện đó? "Bọn họ" là ai? Là ác quỷ? Là hung tinh? Là tử thần?

Cuộc sống của mình từ đây sẽ bị đảo lộn.

Đáng hận nhất là, anh phải chấp nhận thực tế, anh chỉ có thể chấp nhận tất cả, điều mà anh có thể làm, chỉ là ôm lấy thi thể của Hoàng Thi Di mà khóc.

Con đom đóm đó bay đến một góc tối của hành lang, lạnh lùng xem tiếp cảnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pain