Chương 11
"𝘉𝘢𝘯 đ𝘦̂𝘮 𝘬𝘩𝘪 𝘯𝘨𝘩𝘦 𝘵𝘪𝘦̂́𝘯𝘨 𝘤𝘩𝘪𝘮 𝘭𝘰̛̣𝘯 𝘬𝘦̂𝘶: 𝘩𝘪𝘢𝘢𝘬 𝘩𝘪𝘢𝘢𝘬 𝘬𝘩𝘦𝘬 𝘬𝘩𝘦𝘬 𝘬𝘩𝘦𝘬, 𝘢̂́𝘺 𝘭𝘢̀ 𝘥𝘢̂́𝘶 𝘩𝘪𝘦̣̂𝘶 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 𝘭𝘢̀𝘯𝘨 𝘴𝘦̃ 𝘤𝘰́ 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘤𝘩𝘦̂́𝘵. 𝘕𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘲𝘶𝘢𝘯 𝘴𝘢́𝘵 𝘭𝘢̣̆𝘱 đ𝘪 𝘭𝘢̣̆𝘱 𝘭𝘢̣𝘪 đ𝘢̃ 𝘬𝘩𝘪𝘦̂́𝘯 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘵𝘢 𝘵𝘩𝘪𝘦̂́𝘵 𝘭𝘢̣̂𝘱 𝘮𝘰̂́𝘪 𝘭𝘪𝘦̂𝘯 𝘩𝘦̣̂ 𝘯𝘢̀𝘺. 𝘕𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘵𝘢 𝘣𝘢̉𝘰 𝘤𝘢́𝘤 𝘳𝘰̈𝘩𝘶𝘯𝘨 "𝘤𝘶̛𝘰̛̃𝘪" 𝘤𝘩𝘪𝘮 𝘭𝘰̛̣𝘯. 𝘕𝘦̂́𝘶 𝘯𝘨𝘩𝘦 𝘵𝘪𝘦̂́𝘯𝘨 𝘬𝘦̂𝘶 𝘤𝘶̉𝘢 𝘭𝘰𝘢̀𝘪 𝘥𝘰̛𝘪 𝘨𝘰̣𝘪 𝘭𝘢̀ "𝘤𝘩𝘰́ 𝘯𝘩𝘢̀ 𝘵𝘳𝘰̛̀𝘪" 𝘬𝘪𝘢𝘬 𝘬𝘪𝘢𝘬 𝘩𝘪𝘢𝘢𝘰, 𝘵𝘩𝘪̀ đ𝘢̂́𝘺 𝘭𝘢̀ 𝘮𝘰̣̂𝘵 𝘳𝘰̈𝘩𝘶𝘯𝘨 (𝘮𝘢 𝘭𝘢𝘪) đ𝘢𝘯𝘨 đ𝘪 𝘲𝘶𝘢."
("𝘍𝘰𝘳𝘦̂𝘵, 𝘍𝘦𝘮𝘮𝘦, 𝘍𝘰𝘭𝘪𝘦" – 𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂𝘯 𝘕𝘨𝘰̣𝘤 𝘥𝘪̣𝘤𝘩)
~~~
"Bà biết được những gì rồi?"
Bình đặt câu hỏi trong khi tiến tới lấy lại chiếc kìm từ tay Trân, tiện tay đóng nắp xe lại. Đôi mày cậu hơi cau lại khi nhìn vào đống động cơ bị phá bùi nhùi trong đấy. Chiếc xe vốn đã khó chữa, nay bị Trân phá lần nữa sẽ còn khó sửa gấp đôi. Từ giờ cho tới sáng, cậu phải cố mà tìm được cái cớ nào đó hợp lý để giải thích với Minh và bên sửa xe. Hi vọng các thợ sửa xe đến ngày mai đến sẽ không phàn nàn gì quá nhiều về mức độ hỏng hóc của nó.
Đứng bên cạnh chiếc xe lúc này là Trân. Tuy nghe thấy rất rõ câu hỏi của Bình, song ngay tại thời điểm ấy, não của Trân gần như trống rỗng. Cô chỉ đưa mắt nhìn theo từng hành động của Bình, hai tay đan vụng về vào nhau, cắn môi không thốt ra một từ nào. Thấy Trân vẫn im lặng, Bình nghiêng đầu quay ra, hỏi lại:
"Nãy bà bảo bà biết làng này có gì đó rất lạ, ắt là do thế lực tâm linh đúng không? Vậy bà biết được những gì rồi?"
Trân nuốt khan một ngụm nước bọt. Cô cúi người xuống, với lấy chiếc túi đen mình dùng để đựng đồ, lôi ra chiếc máy ảnh của Bình. Bình thấy vậy thì mở to mắt vì kinh ngạc. Hôm thứ hai ở đây cô có hỏi mượn cậu, nói rằng muốn chụp và quay lại hoạt động sắc thuốc của đồng bào nơi đây để làm tư liệu, song Bình lại không hiểu sao cô lại mang nó theo lúc này. Trước khi cậu kịp đặt câu hỏi về việc đó, Trân lên tiếng:
"Ông nhớ hôm ông, Minh với Nhung đi lễ hội, để tôi ở đây trông Khoa không? Hôm ấy, tôi đã tìm được những thứ này."
Nói đoạn, cô bấm máy ảnh, mở về mục ảnh mình đã chụp. Bình ngay lập tức đứng bên cạnh Trân, chiếc đèn pin được chỉnh sáng lên để nhìn cho rõ. Trước mắt Bình lúc này là khá nhiều ảnh, tuy được chụp vội vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ và đường nét. Bình kinh hoàng nhìn những bức ảnh đen trắng nhòe nhoẹt dưới độ phân giải thấp chụp lại những con người nằm trên đất với tư thế quái dị, bị thương ở vô số chỗ trên người như thể bị bắn, đôi mắt trắng dã trợn ngược lên trên. Không chỉ có những bức ảnh đầy ám ảnh như thế, Trân còn chiếu cho Bình xem ảnh giấy tờ trông như lý lịch của nhiều người, được viết bằng những nét chữ nguệch ngoạc và gạch xóa bừa bãi. Dựa trên những gì được thấy, có thể đoán rằng những bức ảnh chụp giấy tờ này chính là tên của những người có những cái chết đau đớn như được xem ở trên. Bình vô thức đưa hai tay lên che khuôn miệng đang dần mở ra vì sốc lặng của mình, đôi mắt như muốn lồi ra trước những bức ảnh kinh hoàng ấy. Đống ảnh này là sao? Họ là ai? Tại sao họ lại phải chết? Tại sao Trân lại có những bức ảnh này? Tại sao—
"Ám ảnh thật, đúng không?"
Trân lên tiếng, giọng hơi khàn đi. Bình đưa mắt nhìn cô, đột ngột cảm thấy nể phục Trân. Đúng, Trân đang học để trở thành bác sĩ, chuyện nhìn cơ thể người ở trạng thái không... hoàn thiện là chuyện sớm muộn mà Trân phải chứng kiến. Tuy nhiên, việc tìm ra đống ảnh này, chụp lại và âm thầm tìm hiểu chúng (ai mà biết cô đã nhìn những bức ảnh này bao nhiêu lần trong mấy hôm nay cơ chứ?) đòi hỏi một sự can đảm lớn. Bản thân Bình, một chàng trai hứng thú với chuyện tâm linh ma quỷ và từng trông thấy những tà vật bẹo hình bẹo dạng, nhìn còn cảm thấy buồn nôn nữa là một cô gái như Trân. Bình hít một hơi, mím chặt môi ngăn lại cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng mình. Cậu đặt tay lên vai cô, khẽ bóp nhẹ một cái để an ủi cô bạn thuở nhỏ, đồng thời cũng âm thầm khuyến khích Trân nói tiếp. Trân liếc nhẹ một cái vào bàn tay đang đặt trên vai mình của Bình, gật đầu tiếp lời:
"Tôi tìm thấy xập ảnh này trong một gian phòng đóng ở căn nhà mình đang ở tạm, giấu ở tận sâu dưới ngăn kéo. Ngay khi nhìn thấy chúng, tôi đã hết sức kinh hoàng. Nói đống ảnh này là ám ảnh có vẻ vẫn chưa phải từ miêu tả chính xác..." Trân tắt máy ảnh, có lẽ cô cũng không muốn phải nhìn thêm những bức ảnh ấy nữa. "Tuy nhiên, chúng ta không thể vội vàng kết luận hay đối chất gì, nên tôi quyết định chụp lại chúng, có gì tiện hơn cho bọn mình nghiên cứu sau này."
Bình gật đầu. Quyết định Trân đưa ra rõ ràng là quyết định đúng đắn nhất tại thời điểm ấy. Cậu nhẹ giọng hỏi cô:
"Vậy, bà nghĩ những... cái chết này đang muốn nói đến điều gì?"
Trân buông tay cầm máy ảnh xuống, tay còn lại bóp nhẹ vào cánh tay còn lại. Vai cô hơi căng lên, ánh mắt chứa chan nhiều cảm xúc phức tạp. Cô khàn giọng nhả từng chữ:
"Tôi nghĩ... họ giống với cái chết của ba má tôi..."
Bình ngỡ ngàng đến bật ngửa trước thông tin mà Trân đưa ra. Cậu vốn biết Trân mất ba từ khi còn bé tí và chỉ còn hai má con sống với nhau, nên bắt đầu hoài nghi liệu cô có nói thừa chữ hay chăng. Không để cho Bình kịp lên tiếng thắc mắc, Trân đã nói tiếp.
"Ông không nghe nhầm đâu. Là cả ba lẫn má tôi. Người mà ông và mọi người vẫn luôn cho là má tôi, thiệt ra là một người em họ ở buôn bên cạnh, đã nhận lời phó thác của má tôi khi xưa mà nuôi dưỡng tôi đến bây giờ... Tôi cũng mới biết được sự thật ấy từ nửa năm trước thôi, nên mới rắp tâm lên tận đây tìm hiểu..."
Nghe đến đây, Bình không khỏi kinh ngạc vì không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến như vậy. Nói như thế, chẳng lẽ Trân đã mất đi cả hai bậc sinh thành ở nơi đây? Nghĩ một hồi, cậu tạm thời không đào sâu chuyện quá khứ ấy vào lúc này nữa, mà trở lại với câu nói ban đầu của người bạn.
"G—giống ba má bà...?"
Trân nhăn mặt, tất nhiên vẫn không thể thoải mái với chủ đề này. Cô siết mạnh tay hơn nữa, nhỏ giọng giải thích:
"Tôi từng gặp những cơn... ác mộng về một người phụ nữ, chủ yếu là về cái... xác của người ấy và linh hồn điên dại của bà. Thời gian đầu, nó ám ảnh tôi rất nhiều và làm tôi mất ngủ nhiều đêm liên tục. Đến tận khi tôi tìm thấy cuốn album trên gác mái, tôi mới nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ đang bế con trong tấm ảnh đầu tiên, dù đã bị ẩm mốc làm cho chả còn trông rõ hoàn toàn, giống tôi của hiện tại đến lạ. Rồi cái xác nằm yên mà tôi bắt gặp trong mơ có tư thế tương đồng với tư thế của những người trong những bức ảnh tiếp theo. Có lẽ tôi cũng hơi sảng thiệt, nhưng có gì đó trong tôi nói rằng nó có liên quan mật thiết đến nhau..."
Nói xong, Trân quay ra nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hoang mang của Bình, kiên định:
"Bình, ông có nghĩ một nghi lễ tâm linh chết chóc nào đó từng xảy ra ở nơi đây không?"
~~~
"Forêt, Femme, Folie."
"Dạ?" Trân cau mày nhìn lên, trong đầu đầy bối trước thứ tiếng ngoại quốc khó hiểu mà giảng viên của cô vừa nói. Giảng viên của Trân, một trong những người am hiểu về các bài thuốc vùng dân tộc thiểu số nhất mà cô từng gặp, chỉ khẽ mỉm cười, đưa cho cô một cuốn sách mới coóng, giải thích:
"Trước em từng hỏi cô về Tây Nguyên, nhưng không chỉ về bài thuốc dân gian mà cả về văn hóa, tín ngưỡng nơi đây, nhớ không? Quyển cô vừa đọc tên được viết bởi một nhà nhân học người Pháp, từng sống ở Tây Nguyên gần hai lăm năm. Vừa mới đây, nhà văn Nguyên Ngọc đã dịch sách sang tiếng Việt với tựa "Rừng, đàn bà, điên loạn". Cô nghĩ em sẽ tham khảo được gì đó."
Trân tròn mắt đón quyển sách từ tay cô, ngơ ngác:
"Ơ, nhưng cô không cần mua..."
Giảng viên của Trân mỉm cười cắt ngang:
"Đằng nào cô cũng muốn đọc cuốn này mà. Em cứ đọc trước đi, sau trả về cho cô đọc là được."
Trân thấy khóe mắt của mình ngân ngấn nước. Cô ôm cuốn sách vào lòng, ngón tay siết nhẹ vào gáy sách.
~~~
"𝘙𝘰̈𝘩𝘶𝘯𝘨 [...] 𝘭𝘢̀ 𝘵𝘶̛𝘰̛̉𝘯𝘨 𝘵𝘶̛𝘰̛̣𝘯𝘨; 𝘯𝘩𝘶̛𝘯𝘨 𝘱𝘩𝘢̉𝘪 𝘵𝘶̛𝘰̛̉𝘯𝘨 𝘵𝘶̛𝘰̛̣𝘯𝘨 đ𝘦̂̉ 𝘮𝘢̀ 𝘴𝘰̂́𝘯𝘨 𝘵𝘰̂́𝘵 𝘩𝘰̛𝘯 - 𝘢𝘯 𝘵𝘰𝘢̀𝘯, 𝘯𝘩𝘶̛ 𝘵𝘢̂́𝘵 𝘤𝘢̉ 𝘯𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘣𝘢̉𝘰 𝘵𝘩𝘶̉ 𝘷𝘢̂̃𝘯 𝘯𝘰́𝘪. 𝘕𝘰̂̃𝘪 𝘴𝘰̛̣ 𝘬𝘩𝘪𝘦̂́𝘯 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘵𝘢 𝘨𝘪𝘦̂́𝘵. [...] 𝘚𝘶̛̣ 𝘤𝘩𝘰̣𝘯 𝘭𝘰̣𝘤 𝘵𝘶̛̣ 𝘯𝘩𝘪𝘦̂𝘯 𝘷𝘢̀ 𝘴𝘶̛̣ 𝘤𝘩𝘰̣𝘯 𝘭𝘰̣𝘤 𝘷𝘢̆𝘯 𝘩𝘰́𝘢."
("𝘍𝘰𝘳𝘦̂𝘵, 𝘍𝘦𝘮𝘮𝘦, 𝘍𝘰𝘭𝘪𝘦" – 𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂𝘯 𝘕𝘨𝘰̣𝘤 𝘥𝘪̣𝘤𝘩)
~~~
"Nghi lễ tâm linh chết chóc...?"
Bình lặp lại lời Trân nói, nhất thời không biết phải nói gì tiếp theo. Trân gật đầu chắc nịch. Cô giải thích:
"Ông biết rõ mà, Tây Nguyên thì thiếu gì đâu chuyện tâm linh? Hình ảnh người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ của tôi có những đặc điểm rất giống loài Ma lai vốn quá nổi tiếng ở vùng này. Thật khó tin nếu cho rằng ngôi làng này chưa từng có chuyện gì khủng khiếp liên quan đến tâm linh xảy ra. Ông cũng biết vậy mà đúng không, Bình? Xấp bùa ông dùng trên Nhung cũng là vì bạn ấy gặp vấn đề tâm linh đúng không?"
Bình bối rối cau mày:
"Tôi... sao bà biết tôi dùng bùa, lại còn để chữa cho Nhung nữa? Biết đâu lúc ấy là già làng cứu chữa thì sao—?"
"Không phải chối đâu Bình." Trân đảo mắt. "Tôi từng được tiếp xúc chút ít về bùa, hàng xóm ạ."
Nói Bình kinh ngạc thì vẫn là nhẹ lời. Cậu há hốc mồm, hỏi lại:
"S- sao cơ?? Bà từng được tiếp xúc với bùa??"
"Thật ra nó không tới nỗi thế." Trân đưa tay ra sau gáy, hơi ngượng ngùng. "Kỷ vật duy nhất mà má ruột tôi để lại là một lá bùa bình an. Hơn nữa, dì tôi từng sống ở Tây Nguyên nên cũng khá mê tín. Dì từng làm mấy loại bùa bình an liền cho hai dì cháu. Trong cặp tôi vẫn còn bốn năm dây chuyền có gắn bùa bình an kia kìa. Chỉ là hồi đấy đi học, sợ bị bạn bè trêu chọc nên tôi mới không khoe ra."
Bình khẽ à một tiếng, ra chiều đã hiểu. Thấy cũng chẳng còn lý do gì để che giấu nữa, Bình đan tay vào nhau, thừa nhận:
"Ừ, đúng là những gì tôi dùng với Nhung là bùa, nhưng nó hoàn toàn là để hồi phục sức khỏe chứ không phải để hiến tế hay bất cứ điều nhăng cuội gì mà Khoa nói đâu..."
Trân khẽ bật cười khi nghe thấy Bình nhắc đến những gì Khoa khăng khăng hồi trưa. Dù đúng là sốc khi biết Bình biết dùng bùa phép, nhưng đến mức nghĩ rằng Bình sẽ hiến tế bạn bè mình thì hắn ta đúng là có hơi hoang tưởng rồi. Cô lắc đầu, nhìn Bình đầy trìu mến:
"Tôi biết là ông không làm gì Nhung đâu mà, ông không cần phải giải thích với tôi đâu á."
Bình cảm thấy má mình nóng bừng lên, khóe môi hơi cong lên một nụ cười chẳng rõ là vì ngượng ngùng hay nhẹ nhõm. Thấy trời ngày một trở lạnh và đẫm sương, Bình nhanh chóng giục Trân cùng mình sớm trở về nghỉ ngơi để tránh sinh nghi ngờ từ người khác.
~~~
Bình nằm bên dưới lớp mềm mà thân thể cứ bồn chồn không yên.
Từ sâu thẳm bên trong cậu, dường như đang có một cảm giác thôi thúc gì đó, lúc thì mãnh liệt, lúc thì râm ran như kiến bò. Đây rõ ràng không phải trạng thái mất ngủ đơn thuần, nhất là với một cơ thể đã gần như kiệt sức vốn chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ ngay được. Giờ đây đã không còn cần thiết phải thức để làm việc gì nữa, lẽ ra cậu nên tranh thủ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một ngày mới cũng bận bịu không kém mới phải.
Cố tìm mọi cách có thể để dỗ giấc ngủ song bất thành, cậu loay hoay ngồi dậy, thử thực hiện một vòng thiền. Bình có một tật xấu là rất hay ngủ gật khi thiền, nên hy vọng rằng nó có thể tái phát ngay lúc này. Ngay khi cậu vừa xếp bằng, hít vào và thở ra nhịp đầu tiên, ngay nơi bụng dưới bỗng xuất hiện một nguồn nhiệt cứ thế nóng dần làm cậu giật mình. Chợt nhớ đến lời của người ông quá cố, rằng các đạo đồng mỗi khi chuẩn bị được khai mở căn trí sẽ xuất hiện cảm giác thôi thúc khó tả, Bình liền tỏ ra hết sức vui mừng. Có lẽ đây chính là cơ duyên mà cậu đã chờ đợi bấy lâu. Hẳn là việc phải cưỡng chế thi pháp, dẫn nhập cương khí đã phần nào gỡ bỏ những nút thắt nơi các huyệt đạo, chỉ cần chờ đến lúc thích hợp là có thể tháo gỡ.
Từ huyệt hạ đan điền tưởng chừng như đã cạn sạch từ hồi trưa, cương khí chẳng biết từ đâu xuất hiện, từ nhỏ giọt tiến dần đến mức tuôn trào như nước đổ. Và khi đan điền đã đầy, chỗ cương khí dư thừa tiếp tục chảy đi khắp nơi xung quanh, vào các huyệt đạo quan trọng khác và triệt để đả thông chúng.
"Phù..."
Bình thở mạnh ra một hơi sau cùng, đoạn mở mắt. Căn phòng tối đen giờ đây như sáng hẳn ra, dù chưa đến mức như ban ngày nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy đường nét các đồ vật. Không chỉ có mỗi thị giác, mà các giác quan còn lại của cậu cũng được nâng lên một bậc. Mọi cơn mệt mỏi, khó chịu đã biến mất, cơ thể Bình cảm giác nhẹ bẫng, còn trong lòng tràn đầy hân hoan. Chỉ mới như này mà đã tăng cường thể chất và tinh thần mạnh mẽ đến vậy, giờ Bình mới hiểu vì sao ông nội cậu vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn dù đã gần chạm tới độ tuổi chín mươi.
Không chút chần chừ, cậu thử cảm nhận lại các kinh mạch một lần nữa. Gần như toàn bộ một trăm linh tám huyệt đã được đả thông, riêng phần lớn trong số ba mươi sáu huyệt trọng yếu, như huyệt Bách hội, Khí hải, Dũng tuyền... là vẫn còn bị tồn tại một tầng ngăn cách mỏng.
"Vậy là vẫn chưa hoàn toàn thành công à...?"
Dẫu vậy Bình không hề thấy thất vọng, bởi dù sao cậu cũng đã tự mình tiến hành việc đả thông khi không có một pháp sư có đạo hạnh bên cạnh hộ pháp và dẫn khí. Thiếu đi những huyệt ấy, cậu chưa thể thoải mái hấp thu thiên địa linh khí để chuyển hóa thành cương khí, mà phải sử dụng những phương pháp hô hấp và thiền định đặc biệt mất nhiều thời gian hơn. Thế nhưng như này đã là một bước tiến rất lớn trên con đường trở thành một thầy pháp thực thụ, một thời cơ mà theo ông cậu là "chỉ gặp chứ không thể cầu."
Chợt cậu cảm thấy da dẻ mình dính dáp và ngứa ngáy đến lạ. Thì ra do bận tìm hiểu bên trong cơ thể, Bình quên mất khắp người giờ đây nhễ nhại mồ hôi, thứ mồ hôi mang đầy tạp chất được đẩy ra khi kinh mạch được đả thông. Không thể khiến cho bản thân và những người nằm cạnh phải khó chịu, Bình khéo léo lấy quần áo để thay, rồi rời nhà hướng về nơi tắm rửa của buôn làng.
Dưới cái lạnh đẫm hơi sương của đêm hè chốn Tây Nguyên, tiếng côn trùng rả rích đó đây, cùng âm thanh róc rách lớn dần của con suối uốn quanh buôn tạo nên một bản hòa ca sống động. Dòng nước suối lạnh như băng xối xuống trên người Bình, đem đến cảm giác sảng khoái, gột rửa đi không chỉ thể chất mà cả tinh thần của chàng thầy pháp trẻ.
Bình trở lại bên trong mùng khi toàn thân đã sạch sẽ, song dường như sự háo hức đã khiến cậu vô tình quên đi mất rằng ánh trăng đêm rằm đã luôn bị che khuất từ khi màn đêm buông.
~~~
"𝘔𝘢̀𝘶 đ𝘰̉, 𝘮𝘢̀𝘶 𝘭𝘦̂̃ 𝘩𝘰̣̂𝘪, 𝘮𝘢̀𝘶 𝘵𝘶𝘺𝘦̣̂𝘵 𝘥𝘪𝘦̣̂𝘶, 𝘭𝘢̀ 𝘮𝘰̣̂𝘵 𝘵𝘪́𝘯 𝘩𝘪𝘦̣̂𝘶 𝘯𝘶̛𝘰̛́𝘤 đ𝘰̂𝘪, 𝘮𝘢̀ 𝘨𝘪𝘢́ 𝘵𝘳𝘪̣ 𝘤𝘰́ 𝘵𝘩𝘦̂̉ đ𝘢̉𝘰 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̣𝘤 (𝘭𝘦̂̃ 𝘩𝘰̣̂𝘪 𝘵𝘳𝘰̛̉ 𝘵𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘩𝘶𝘯𝘨), 𝘷𝘢̀ 𝘬𝘩𝘰̂𝘯𝘨 𝘤𝘩𝘪̉ 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 𝘨𝘪𝘢̂́𝘤 𝘮𝘰̛ - 𝘷𝘰̛́𝘪 𝘯𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘴𝘶̛̉ 𝘥𝘶̣𝘯𝘨 𝘤𝘩𝘶̛̃ 𝘷𝘪𝘦̂́𝘵, 𝘮𝘰̣̂𝘵 𝘣𝘶̛́𝘤 𝘵𝘩𝘶̛ 𝘷𝘪𝘦̂́𝘵 𝘣𝘢̆̀𝘯𝘨 𝘮𝘶̛̣𝘤 đ𝘰̉ đ𝘶̛𝘰̛̣𝘤 𝘩𝘪𝘦̂̉𝘶 𝘭𝘢̀ 𝘩𝘢̆𝘮 𝘥𝘰̣𝘢. 𝘛𝘢̂́𝘵 𝘤𝘢̉ 𝘯𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘨𝘪̀ 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘵𝘢 𝘵𝘩𝘢̂́𝘺 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 𝘮𝘰̛ 𝘮𝘢̀𝘶 đ𝘰̉, đ𝘦̂̀𝘶 𝘭𝘢̀ 𝘥𝘢̂́𝘶 𝘩𝘪𝘦̣̂𝘶 𝘤𝘶̉𝘢 𝘮𝘢́𝘶, 𝘤𝘶̉𝘢 𝘵𝘢𝘪 𝘩𝘰̣𝘢..."
("𝘍𝘰𝘳𝘦̂𝘵, 𝘍𝘦𝘮𝘮𝘦, 𝘍𝘰𝘭𝘪𝘦" – 𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂𝘯 𝘕𝘨𝘰̣𝘤 𝘥𝘪̣𝘤𝘩)
~~~
"Mấy đứa ơi, dậy ngay! Dậy ngay!! Lớn chuyện rồi!!!"
Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi chói tai ngay lập tức đánh thức Bình khỏi giấc ngủ. Cậu hoảng hồn tỉnh dậy, mắt thao láo mở to, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì âm thanh đập vào tai cậu nghe rõ như thể sát bên. Sau khi định thần lại chút đỉnh, Bình mới nhận ra đấy là giọng anh Lang. Cậu ngay lập tức lật chăn ra, chạy vội ra mở cửa, gấp gáp hỏi:
"C- có chuyện gì vậy anh??"
Ngay khi mở cửa ra, Bình sững người. Anh Lang đang đứng trên sân sàn, thở hồng hộc không ra hơi, tóc rối bù xù như thể anh chỉ vừa rời chân khỏi giường đã phải ngay lập tức chạy đến tìm nhóm bọn cậu vậy. Nhưng sự xuất hiện của anh Lang không phải thứ làm Bình khiếp hồn bạt vía. Bên ngoài cánh cửa kia giờ đây là một khoảng trời đỏ lòm đến gai mắt. Nó chẳng phải sắc đỏ hồng dịu êm lúc mặt trời sắp ló dạng, cũng chẳng phải sắc đỏ cam chói mắt lúc sắp hoàng hôn. Đây là một màu đỏ nguyên thủy, không pha tạp, chỉ độc một sắc đỏ thẫm tanh tưởi như màu máu, bao trùm lên khắp mọi thứ. Khi người ta hỏi Bình về khung cảnh thế giới lúc tận thế, có lẽ tưởng tượng của Bình cũng chỉ có thể là cảnh tượng lúc này, khi tất thảy đều nhuốm đẫm độc một màu đỏ và gió mạnh chốc chốc lại nổi lên, thốc bạt mạng như ngàn con phi mã.
Anh Lang nhanh chóng đẩy một Bình đang câm lặng vì sốc sang một bên để vào trong nhà rồi đóng chặt cửa khỏi tiếng gió rít bên ngoài. Tận khi tiếng cửa được đóng lại, Bình mới hoàn hồn. Cậu hỏi tới tấp:
"Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra bên ngoài vậy anh Lang? Sao trời ngoài kia lại...?!"
Lúc này Trân có vẻ cũng đã tỉnh. Cô đứng dậy bước về phía Bình và anh Lang, cau mày nhìn về phía cửa, phụ họa theo Bình:
"Cả gió rít nữa? Sao chỉ qua một đêm mà mọi chuyện lại thành ra như này ạ?"
Anh Lang bấy giờ mới điều hòa lại nhịp thở. Anh nuốt một ngụm nước bọt trong cổ họng khô khốc, khó nhọc giải thích:
"Có vẻ như buôn làng đang gặp họa lớn rồi. Không chỉ màu trời hay gió có vấn đề đâu, mà cảm giác như buôn làng đang bị bao quanh bởi một bức tường vô hình nào đó...!!"
"Bức tường vô hình??"
Cả Bình lẫn Trân đều kinh ngạc lên tiếng. Ngay lập tức, Bình mở cửa chạy ra ngoài. Chuyện ma quỷ "ngăn sông cấm chợ" con mồi của mình với người khác không phải là hiếm. Có lẽ đây là sức mạnh của quỷ đả tường chăng? Song chính Bình cũng chẳng tin vào suy nghĩ này của mình. Vốn loài quỷ này chỉ có thể tác động lên một người hoặc một nhóm nhỏ, chứ khó mà ảnh hưởng đến cả một buôn làng, thậm chí thay đổi cả thời tiết nơi đây như này được. Gió lại một lần nữa rít lên dữ dội. Màu trời như càng đục thêm sắc đỏ. Tuy đỏ rõ ràng là tông màu nóng, song chẳng hiểu sao trong mắt Bình giờ đây nó lại xám xịt, lạnh lẽo và đen tối đến lạ. Dương khí trong buôn làng cũng cạn dần đến mức đáng báo động, đặc biệt là khi mặt trời tuyệt nhiên không thấy bóng dáng trên nền trời đỏ thẫm. Ở góc rìa buôn, cậu thấy một người thanh niên thử vác cuốc đi về phía trước, anh ta liền biến mất ngay trước mắt Bình, rồi không lâu sau trở lại ngay vị trí cũ, cứ như thể kĩ xảo phim điện ảnh đang xuất hiện ngoài đời thực.
Chưa kịp định thần trước chuỗi sự kiện kỳ quái đang diễn ra trước mặt, giọng Trân và anh Lang vang lên, thu hút sự chú ý của Bình:
"Bình ơi!! Vào đây ngay, Minh, Nhung, Khoa gặp chuyện chẳng lành rồi!!!"
Nghe thấy vậy, Bình cảm thấy như mặt đất dưới chân mình như nứt toác ra, kéo thẳng cậu xuống địa ngục. Bình đưa hai tay lên che miệng, hai mắt mở to khi tiêu hóa những thông tin vừa nhận được. Cậu ngay lập tức chạy vội vào trong, thấy ba người còn lại đang thở những hơi đầy khó nhọc, sắc mặt tím tái như thể bị ai lấy mất hồn vía. Cậu ngay lập tức nhìn ra phía ngoài trời độc sắc đỏ thẫm, ngay lập tức nhận ra tại sao ba người bạn của mình đang dần cạn mất dương khí. Cậu ngay lập tức đóng cửa, thầm nguyền rủa sự bất cẩn của mình. Cậu run rẩy quỳ xuống bắt mạch cho ba người bạn đang chật vật nằm đó của mình. Do không còn bùa để khai âm dương nhãn, cậu đành phải phóng cương khí đi khắp cơ thể họ để kiểm tra hồn phách. Kết quả làm cậu chết điếng tại chỗ. Bình hoàn toàn suy sụp, hai vai buông thõng xuống, trông tàn phá, đau đớn và tuyệt vọng đến mức Trân cũng phải bàng hoàng. Bình vẫy Trân lại gần, thầm thì:
"Trân... hôm qua bà bảo bà có mang một ít bùa bình an bên mình đúng không...?"
Cô ngay tức khắc gật đầu:
"Ừ đúng, nhưng sao...?"
Bình quay mặt ra nhìn Trân và anh Lang, đôi mắt đỏ ửng vì đau đớn và sợ hãi. Trước khi hai người kia kịp thốt ra một lời nào về trạng thái bất ổn hiện tại của cậu, Bình đã thả một câu làm cả hai người chết lặng:
"Mau đưa cho tôi, để tôi khai quang cho chúng rồi bà mau đeo mỗi người một cái để tạm giữ hồn vía của họ cho tôi với. Họ đã bị... mất đi giác hồn và bốn vía thất khiếu rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro