Chương 6: Hạt giống cảm xúc
Tối hôm đó, Bảo Nghi nằm trên giường, tay cầm chiếc điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô. Tên "Chị Linh" vừa được thêm vào danh bạ dường như đang tỏa sáng rực rỡ hơn bất kỳ cái tên nào khác. Cô không ngừng nhìn vào số điện thoại đó, do dự không biết có nên nhắn tin hay không.
Sau vài phút, cuối cùng Nghi quyết định gõ một dòng tin nhắn:
"Chị Linh, em là Nghi đây. Cảm ơn chị đã uống nước cùng em hôm nay. Em thực sự rất vui!"
Tin nhắn được gửi đi, và ngay lập tức Bảo Nghi cảm thấy hồi hộp, giống như trái tim cô đang chạy đua. Thời gian chờ đợi tin nhắn phản hồi dài đằng đẵng, đến mức cô phải tự hỏi liệu mình có làm phiền chị ấy không. Nhưng rồi, chiếc điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn của Gia Linh xuất hiện:
"Không có gì. Chỉ cần em thấy vui là được."
Dòng tin nhắn tuy ngắn gọn nhưng lại khiến Nghi cười mãi không thôi. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự ấm áp của Linh khi nhắn tin.
Sáng hôm sau tại Đại học Bách Khoa
Gia Linh bước vào giảng đường, trên tay là ly cà phê nóng. Buổi sáng của cô luôn bắt đầu như vậy: tập trung vào công việc, không để cảm xúc cá nhân chen vào. Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô lại cảm thấy có chút khác biệt. Cô nhớ lại tin nhắn của Nghi tối qua. Nụ cười rạng rỡ và sự hoạt bát của cô bé như một làn gió mới thổi vào cuộc sống vốn dĩ rất quy củ của Linh.
Giữa giờ học, khi giáo sư đang giảng bài, điện thoại của Linh rung nhẹ. Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Nghi:
"Chị Linh, sáng nay trời đẹp quá. Chị có chạy bộ không?"
Linh thoáng mỉm cười. Nghi dường như rất thích nói chuyện, nhưng lại không làm Linh cảm thấy phiền. Cô nhanh chóng trả lời:
"Sáng nay tôi bận nên không chạy. Còn em?"
Chỉ vài giây sau, tin nhắn phản hồi tới:
"Em dậy muộn, không kịp chạy bộ. Hihi. Chị có hay chạy bộ không ạ?"
Cuộc trò chuyện tuy chỉ xoay quanh những điều đơn giản nhưng lại khiến Linh cảm thấy dễ chịu. Đây là lần đầu tiên cô để một người mới quen ảnh hưởng đến mình nhiều đến vậy.
Tại nhà Bảo Nghi
Trong lúc trò chuyện với Linh qua tin nhắn, Bảo Nghi vừa làm bài tập, vừa mỉm cười không ngớt. Sự lạnh lùng nhưng quan tâm kín đáo của Linh khiến cô cảm thấy được trân trọng. Dù chỉ là những tin nhắn ngắn gọn, chúng vẫn đủ làm ngày của cô trở nên tươi sáng.
"Nghi, lại cười một mình à? Ai vậy?" Hà Vy, bạn thân của Nghi, đột ngột xuất hiện sau lưng và trêu chọc.
"Không có gì đâu. Chỉ là nhắn tin với người quen thôi." Nghi đỏ mặt, vội giấu điện thoại.
"Người quen? Là người mà hôm trước mày nhắc đến đó hả? Chị gì đó mà giúp mày sửa xe?"
"Ừm..." Nghi gật đầu, không giấu được sự ngượng ngùng. "Chị ấy tốt lắm, mày không hiểu đâu."
Hà Vy nhìn Nghi, ánh mắt tò mò nhưng cũng không hỏi thêm. "Được rồi, mày thích thì tao ủng hộ. Nhưng cẩn thận đó, đừng để người ta làm tổn thương mày."
Buổi chiều tại thư viện Bách Khoa
Gia Linh đang ngồi đọc tài liệu trong thư viện, cố gắng tập trung cho bài tập nhóm. Nhưng tâm trí cô cứ bị phân tán bởi những tin nhắn của Nghi. Cô bé này thực sự khác biệt, không giống bất kỳ ai Linh từng gặp. Sự hồn nhiên, năng lượng tích cực và chút ngây thơ của Nghi khiến Linh cảm thấy như mình đang đứng trước một ánh nắng ấm áp sau nhiều ngày trời lạnh.
Đúng lúc đó, điện thoại của Linh lại rung lên. Là tin nhắn từ Nghi:
"Chị Linh, hôm nay em có buổi thuyết trình ở trường. Em hơi lo. Chị có bí quyết nào để nói trước đám đông không?"
Linh thoáng suy nghĩ, rồi trả lời:
"Chỉ cần em tự tin vào những gì mình đã chuẩn bị. Đừng lo người khác nghĩ gì, chỉ cần tập trung vào thông điệp em muốn truyền đạt."
Nghi phản hồi gần như ngay lập tức:
"Cảm ơn chị! Em sẽ cố gắng làm theo lời chị."
Linh nhìn màn hình điện thoại, không khỏi mỉm cười. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim cô. Dường như, giữa họ đang hình thành một mối liên kết mà cô chưa thể gọi tên.
Buổi tối tại nhà Gia Linh
Sau một ngày dài, Linh trở về căn hộ của mình. Cô sống một mình trong căn nhà rộng rãi, ngăn nắp, phản ánh đúng tính cách tỉ mỉ và có phần cầu toàn của cô. Nhưng tối nay, cô cảm thấy căn nhà hơi quá yên tĩnh.
Linh bật nhạc nhẹ, rót một ly rượu vang và ngồi xuống ghế sofa. Cô mở điện thoại, nhìn vào những tin nhắn trước đó với Nghi. Không hiểu sao, Linh lại chủ động nhắn tin trước:
"Buổi thuyết trình của em hôm nay thế nào?"
Chỉ vài phút sau, Nghi trả lời:
"Em nghĩ là ổn. Nhưng không biết thầy cô đánh giá sao nữa. Cảm ơn chị đã hỏi thăm!"
Linh mỉm cười, đáp lại:
"Tôi chắc em làm tốt. Ngủ sớm đi, mai còn đi học."
Nghi gửi một biểu tượng cảm xúc đáng yêu, kèm lời chúc:
"Chúc chị ngủ ngon, mơ đẹp nhé!"
Linh đặt điện thoại xuống, cảm giác yên bình tràn ngập trong lòng. Cô tự hỏi, phải chăng sợi dây vô hình giữa cô và cô gái nhỏ ấy đang dần trở nên rõ ràng hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro