Chương 11: Áp Lực Và Gần Gủi
Buổi sáng hôm ấy, Gia Linh thức dậy sớm hơn thường lệ. Mặc dù ánh mặt trời rực rỡ tràn vào căn phòng qua lớp rèm mỏng, lòng cô lại nặng trĩu. Những suy nghĩ về Bảo Nghi cứ đeo bám cô suốt từ tối qua. Linh tự hỏi, liệu cô có đang đi quá xa không? Một người luôn giữ khoảng cách với thế giới như cô, tại sao lại bị cuốn hút bởi một cô gái nhỏ nhắn và hồn nhiên đến vậy?
Khi Linh vừa đặt chân vào giảng đường, đám bạn cùng lớp đã bàn tán về kỳ thi sắp tới. Cô ngồi vào ghế, lấy laptop ra, nhưng tâm trí vẫn bị xao nhãng. Điện thoại trong túi rung nhẹ, báo có tin nhắn. Linh mở ra, không khỏi nhếch môi cười nhẹ khi thấy dòng tin nhắn từ Thùy Linh:
"Em với bé Nghi thân thiết thật nha. Chị nghe nói con bé cứ nhắc em mãi. Trông hai đứa hợp ghê!"
Linh chỉ trả lời bằng một biểu tượng "chấm lửng", nhưng đôi mắt cô ánh lên chút dịu dàng. Ngay lúc ấy, một tin nhắn khác từ Bảo Nghi xuất hiện.
"Chị Linh, hôm nay em rảnh buổi chiều. Nếu chị không bận, mình có thể gặp nhau không?"
Linh ngập ngừng một lúc. Hẹn gặp Bảo Nghi không phải là vấn đề lớn, nhưng cô hiểu rằng mỗi lần tiếp xúc với cô bé, cảm xúc của cô lại càng sâu sắc hơn. Cuối cùng, Linh trả lời:
"Được. Em muốn gặp ở đâu?"
Buổi chiều tại quán cà phê quen thuộc
Linh đến sớm hơn giờ hẹn. Cô chọn một bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê đen, rồi mở laptop để tranh thủ làm việc. Tuy nhiên, sự tập trung của cô chỉ duy trì được vài phút trước khi Bảo Nghi bước vào quán.
Cô bé mặc đồng phục trường cấp 3, nhưng có vẻ vừa tan học, mái tóc được buộc gọn gàng phía sau. Khi thấy Linh, Nghi nở nụ cười rạng rỡ và tiến về phía bàn.
"Chị Linh, em đến hơi trễ, chị có đợi lâu không?"
"Không sao, tôi vừa mới đến." Linh khẽ mỉm cười, kéo ghế mời Nghi ngồi.
Nghi ngồi xuống đối diện Linh, tay cầm thực đơn, nhưng ánh mắt dường như không thể rời khỏi người chị lớn. Cô gái này lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ở Linh toát lên sự dịu dàng khó giải thích, khiến Nghi càng thêm tò mò.
"Chị hay đến quán này lắm sao?" Nghi bắt đầu câu chuyện.
"Cũng không thường xuyên. Nhưng nơi này yên tĩnh, thích hợp để làm việc." Linh trả lời ngắn gọn.
"Em cũng thích nơi này. Có lẽ vì không gian ấm cúng."
Hai người tiếp tục trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao đơn giản. Tuy nhiên, dần dần, Nghi bắt đầu mở lòng nhiều hơn, kể về những áp lực từ gia đình và kỳ vọng mà cô phải đối mặt.
"Ba mẹ em luôn muốn em vào được đại học top đầu, ngành Y hoặc Kinh tế. Nhưng thực sự em không hứng thú với những ngành đó." Nghi thở dài, ánh mắt thoáng buồn. "Lúc trước khi có định hướng từ gia đình và không tự cá nhân định hướng nên em nghĩ mình thích kinh tế nhưng nhờ chị em nhận ra rằng em thích vẽ, nhưng họ nghĩ đó chỉ là sở thích trẻ con, không có tương lai."
Linh đặt ly cà phê xuống, chăm chú nhìn Nghi. "Em đã nói điều này với họ chưa?"
"Em có nói, nhưng họ không chịu nghe. Lần nào cũng là những lời khuyên răn, so sánh em với con nhà người ta. Đôi khi em thấy mệt mỏi lắm."
"Ba mẹ nào cũng muốn con cái tốt nhất. Nhưng điều quan trọng là em sống cuộc đời của chính mình. Nếu đam mê của em là vẽ, hãy tìm cách chứng minh cho họ thấy em có thể làm được."
Lời nói của Linh không nhiều, nhưng lại sâu sắc và đúng trọng tâm. Nghi nhìn Linh, cảm giác như mình đang nhận được một sự đồng cảm mà trước đây cô chưa từng có.
"Chị Linh, chị lúc nào cũng khiến em cảm thấy mạnh mẽ hơn." Nghi mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự biết ơn.
"Không có gì. Chỉ là kinh nghiệm sống thôi." Linh trả lời, nhưng trong lòng cô chợt nhận ra, cô thật sự muốn trở thành chỗ dựa cho cô bé này.
Cùng lúc đó, tại nhà Bảo Nghi
Bà Phương ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại, ánh mắt đầy lo lắng. "Con bé dạo này sao cứ lạ lùng thế nhỉ? Lúc nào cũng cầm điện thoại cười một mình."
Ông Nam ngồi cạnh đó, trầm ngâm. "Hay nó đang quen ai? Nếu thật sự có chuyện đó, anh không thể để yên. Nó còn nhỏ, không được để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng."
"Nhưng nếu người đó là người tốt thì sao? Anh có nghĩ chúng ta nên tìm hiểu trước không?"
"Không cần biết tốt hay không, con bé còn chưa đủ tuổi để tự quyết định những chuyện này. Anh phải tìm hiểu xem nó đang gặp gỡ ai."
Trên đường về
Khi Linh đưa Nghi về đến cổng nhà, cô bé ngập ngừng đứng lại, nhìn Linh bằng ánh mắt lấp lánh.
"Chị Linh, em thật sự rất cảm kích vì hôm nay chị đã dành thời gian cho em. Có lẽ, nếu không gặp chị, em sẽ không đủ can đảm để nghĩ về tương lai theo cách khác."
Linh chỉ mỉm cười, bàn tay khẽ đặt lên đầu Nghi, như một cử chỉ dịu dàng an ủi. "Không có gì. Nếu cần gì, cứ nói với tôi."
Nghi nhìn Linh, cảm giác như trái tim mình đang đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô mỉm cười, vẫy tay chào, rồi bước vào nhà.
Khi cánh cổng khép lại, Linh đứng im một lúc, lòng đầy những cảm xúc khó tả. Cô biết, mối quan hệ này đang dần vượt khỏi những gì cô có thể kiểm soát. Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại cảm thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt để bảo vệ và che chở cho cô bé ấy.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô chắc chắn một điều: Bảo Nghi đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro