Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Wilhelm nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ nhẵn bóng của Simon, bất giác cắn chặt môi dưới. Có phải đã quá lâu rồi không? Khi tan ca trở về nhà, Wilhelm nằm thẳng lên giường và ném chiếc áo khoác lên ghế bàn mà không cần suy nghĩ rồi ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ. Sau đó, anh gần như quên mất nó đã ở đó vì quá bận rộn cho việc cố gắng bắt kịp công việc, viết lách và đi chơi với Felice. Và thế là anh ở đây, ba ngày sau, cố gắng lấy hết can đảm để trả lại nó. Wilhelm thở dài và đưa tay vuốt tóc.


"Chào. Anh định gõ cửa à?"

"Ôi chúa ơi!" Wilhelm nhảy dựng lên, quay người lại và thấy Simon đang đứng trước mặt mình, khoanh tay và môi nhếch lên thành một nụ cười. "Chào. Chúa ơi, cậu phải ngưng như thế đi, tôi gần như bị hù chết rồi đấy."

Simon khịt mũi. "Tôi xin lỗi, nhưng ý tôi là, anh mới là người đứng trước cửa nhà tôi như mấy cha hay theo dõi ấy."

Wilhelm nhăn mặt, nhưng Simon có vẻ kiên nhẫn và tử tế về chuyện đó nên anh đã cố vượt qua sự bối rối và đưa chiếc áo khoác ra. "Của cậu nè."

Đôi mắt của Simon lóe lên sự nhận biết. "Ôi, chết tiệt, tôi còn đang tự hỏi nó đi đến đâu rồi. Cảm ơn."

Cậu ấy lấy nó ra khỏi tay anh và những chuyển động của họ khiến cho các đốt ngón tay va chạm nhau. Những ngón tay của Wilhelm râm ran và đầy xấu hổ khi Simon rút tay ra khỏi, anh có thể cảm thấy mình bắt đầu đỏ mặt. Tại sao sự đụng chạm như này lại cứ thất bại từ đầu đến cuối? Thông thường anh ấy, thực chất không phải là người khéo léo nhưng vẫn có ít nhất là sự tự tin. Có điều gì đó ở Simon hằn sâu trong da thịt anh và lần nào cũng biến Wilhelm thành một người thiếu niên đỏ mặt, nói lắp.

"Ừ, cậu đã để nó ở quán ăn sau...ngày hôm đó." Wilhelm kết thúc câu một cách khập khiễng, trong lòng thì nhăn nhó vì sự thiếu khéo léo của mình. Simon gật đầu, nhưng giờ đây có điều gì đó ẩn giấu trên vẻ mặt của anh ấy.

Simon mỉm cười thật tươi với Wilhelm. "Phải. Cảm ơn. Tôi sẽ gặp lại anh, được chứ?

Trước khi Wilhelm kịp trả lời thì cậu đã đi rồi, đóng sầm cửa trước lại sau lưng. Wilhelm nhìn chằm chằm vào nó, có điều gì đó giống như sự thất vọng đang len lỏi phía bên trong anh - một sự thôi thúc muốn gõ cửa lần nữa, chỉ để được chào đón bằng đôi mắt đen đẹp đó.

"Chắc chắn rồi..."

Không khí nặng mùi rượu và mùi tình dục, hơi nóng tỏa ra từ sự dồn ép nhau từ những cơ thể trên sàn nhảy. Wilhelm dựa vào tường, không thực sự lắng nghe cô gái bên cạnh mình đang say sưa nói về điều gì đó. Cô liên tục chạm vào cánh tay anh và vì quá say nên không nhận được tín hiệu rằng anh không quan tâm tới cô. Bình thường thì sự chú ý sẽ rất tốt, nhưng vì lý do nào đó lần này nó khiến anh cảm thấy... khó chịu. Anh hơi di chuyển làm cô tựa lưng vào bức tường cạnh anh, mái tóc vàng xõa xuống vai. Wilhelm ngả đầu ra sau và cố tỏ ra thoải mái, đưa mắt nhìn khắp sàn nhảy.

Anh đến đây chỉ vì Felice biết một người tổ chức bữa tiệc và anh ấy chỉ đến với hy vọng có thể đưa ai đó về nhà. Uống cạn một vài ly liền khiến cho anh cảm giác được có một sự dễ chịu chạy dọc khắp trên da khi ngón tay anh ấy di chuyển đến cổ chai bia. Hơi nước mát lạnh phả vào da anh, bờ vai nơi cô gái bên cạnh tựa vào trở nên ấm áp. Anh ấy nghĩ về nó, để đôi tay cô dạo quanh qua người anh. Hôn cô, đưa cô về nhà nhưng mà cô say hơn cả anh. Mà không hề bận tâm rằng ý nghĩ đó sẽ để lại thứ gì đó chua chát không thể giải thích được trong bụng anh.

Sàn nhảy là một bức tường của những cơ thể, một loại sóng quằn quại khổng lồ nào đó được chiếu sáng định kỳ bởi những ánh đèn nhấp nháy. Thật khó để phân biệt được ai, khuôn mặt và cơ thể hòa quyện vào nhau cho đến khi da chạm da. Wilhelm không thể không cảm thấy đó là điều đẹp nhất mà anh từng thấy trong thời gian qua.

Một cái đèn flash. Một cặp đôi áp sát vào bức tường phía xa, tay của người này vướng vào những lọn tóc xoăn của người kia, miệng họ mím vào nhau trong cái ôm say đắm và nóng bỏng.

Một cái đèn flash. Một cô gái khoác tay một chàng trai, cười toe toét đầy hy vọng nhưng anh ta không để ý, với đôi mắt dán chặt vào mái tóc đen ở phía bên kia phòng.

Một cái đèn flash. Và đó là lúc Wilhelm nhìn thấy cậu, Simon.

Anh hiếm khi cảm thấy âm bass giảm xuống và tiếng nhạc thì dồn dập rồi mờ dần thành tiếng vo ve khi mắt anh nhìn Simon. Cậu là một thế lực tự nhiên từ những cú trượt mượt mà nhường chỗ cho những cú giật mạnh, có kiểm soát, nhắm mắt, mặt ngửa ra sau và mỉm cười theo điệu nhạc. Điều đó khiến Wilhelm bất ngờ nhận ra rằng anh đã mất đi chiều sâu bên trong mình mà chìm dần vào tận cùng mọi thứ mà Simon đang có, chìm đắm trong sự hiện diện của cậu ấy.

Cậu ra lệnh cho sàn nhảy như thể một vị thần nào đó, như thể ánh mặt trời, thu hút mọi người xung quanh vào quỹ đạo của mình. Những ánh đèn nhấp nháy nhảy múa khắp cơ thể uyển chuyển của Simon, soi rõ quai hàm sắc sảo cùng với cặp đùi khi chúng uốn cong bên dưới lớp vải mỏng của quần jean. Bài hát chuyển thành một thứ gì đó mà Wilhelm mơ hồ nhận ra - Kanye West, anh nghĩ vậy, và khuôn mặt của Simon sáng lên, cười toe toét và reo hò.

Wilhelm muốn cảm giác được nụ cười đó áp vào miệng, vào cổ, vào đùi anh. Anh muốn, muốn và rất muốn, không thể kìm lại được. Anh uống một ngụm bia dài, nuốt xuống thứ chất lỏng mát lạnh, để mắt dõi theo Simon.

Và rồi Simon nhìn thấy anh. Ánh mắt họ chạm nhau và một cảm giác hồi hộp xuyên qua Wilhelm từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân, tim đập thình thịch vào lồng ngực anh như muốn rơi xuống sàn nhà bẩn thỉu dưới chân Simon. Đôi mắt của Simon tối sầm lại dưới ánh đèn, nụ cười của cậu trở nên sắc bén và có chút xấu tính, đúng kiểu mà Wilhelm thích. Cậu dựa người vào đôi bàn tay dạo chơi xung quanh mình như một vị cứu tinh đen tối nào đó, để chúng chạm vào mình, để chúng áp vào mình. Cậu ấy luôn để mắt tới Wilhelm.

Một trong những cô gái đứng cạnh Simon nghiêng người hét vào tai cậu. Simon mỉm cười với cô, kéo cô vào lòng, để cô áp sát vào anh với nụ cười trên môi. Wilhelm cảm thấy buồn nôn và cồn từ bia đã tấn công anh cùng một lúc, làm bụng anh đau và ngực anh đau. Anh rời mắt khỏi họ và đi ra khỏi tường, lách qua đám đông người cho đến khi lao thẳng vào bếp. May mắn thay, không có ai ở đó. Tránh một vài người ném cho anh những cái nhìn khinh bỉ khi anh đột ngột bước vào và nhanh chóng xin lỗi họ.

Wilhelm lấy cho mình một cốc nước và chậm rãi uống từng ngụm, tựa người vào quầy và cố không nghĩ về ánh mắt nặng trĩu của Simon hay cách cậu nhìn dưới ánh đèn nhấp nháy. Hoặc cách cậu ấy nhìn đáp trả một cô gái. Wilhelm nhéo cổ tay anh và nhắc nhở bản thân rằng anh không có quyền quyết định Simon sẽ đi cùng ai. Nhìn chằm chằm vào vết thương nổi lên mà anh để lại cho đến khi Wilhelm cảm thấy đủ mạnh mẽ để rời đi lần nữa.

Khi ra khỏi bếp, anh đã va chạm với ai đó. Anh đấu tranh với mong muốn đảo mắt vì tất nhiên đó là Simon và anh ấy cảm giác dường như không thể thoát khỏi cậu ấy trong tối nay.

"Chào. Anh không sao chứ?" Simon hỏi. Trên trán lấm tấm mồ hôi mà anh lơ đãng lau bằng cổ tay.

Wilhelm mỉm cười thật tươi với cậu ấy. "Ổn mà. Về nhà thôi. Hẹn gặp lại cậu sau."

Lông mày của Simon chau vào nhau. "Được rồi... Này, chờ đã, lát nữa chúng ta hút thuốc nhé?"

(Thứ gì đó. Họ hút thuốc cùng nhau, bất cứ khi nào cả hai đều rảnh rỗi. Wilhelm cố gắng không đọc nó ra).

Sự khó chịu bùng lên trong ngực Wilhelm. Anh không muốn chỉ nhìn vào cảm xúc bề ngoài và biết được cảm giác thực sự của mình như nào. Vậy nên anh ấy chỉ lắc đầu. "Tối nay tôi không thể."

Anh đẩy Simon qua một bên và chuyển động đó khiến ngực họ chạm vào nhau. Cảm giác của Wilhelm lúc này như đang có những cơn rùng mình lóe lên như những tia sét nhỏ chạy khắp cơ thể anh. Simon đã tóm lấy cổ tay của anh trước khi anh có thể trốn thoát. Những ngón tay của cậu ấy như một vết lửa trên da của Wilhelm. "Đợi đã, để tôi đưa anh về nhà."

Wilhelm nhìn về phía cậu và ánh mắt họ chạm nhau. Những tia sáng của Simon nhấp nháy giữa những ánh nhìn của cậu ấy. Có điều gì đó khiến anh không thể đọc được ở chúng... Adrenaline và thuốc lắc và thứ gì đó hoàn toàn khác, hoàn toàn hướng vào Wilhelm.

Từ tính, Wilhelm nghĩ.

Cuối cùng, luôn có điều gì đó ở Simon khiến anh phải nhượng bộ. Anh gật đầu cộc lốc. "Được rồi. Nhưng mà tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Không khí mát mẻ bao bọc làn da ấm nóng của Wilhelm, khiến anh rùng mình và ôm lấy khuỷu tay khi hai người đang đi lang thang trên phố. Anh đang dần tỉnh táo lại bởi tiếng rung đập giảm dần dưới làn da khi anh thở. Wilhelm hướng mắt về những ngọn đèn đường đi ngang qua, chúng rực sáng như những mặt trời nhỏ dưới màn trời đêm tối tăm này. Có điều gì đó tiếc nuối dâng lên trong lồng ngực Wilhelm khi anh hít vào làn không khí mát lạnh.

Simon liếc nhìn anh. "Lạnh lắm sao?"

"Một chút."

"Muốn mặc áo khoác của tôi không?"

Wilhelm khịt mũi. "Không cần đâu."

Họ chìm vào sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân lạo xạo trên mặt đường đầy sỏi đá. Wilhelm hướng mắt về phía Simon, hơi thở phả ra từ đôi môi mềm mại của cậu cùng với những lọn tóc xoăn xõa xuống trán và mắt hướng về phía trước. Câu hỏi hiện lên trong đầu anh rồi ánh mắt anh nhìn đi nơi khác, tập trung vào sự di chuyển trái phải trái phải của bàn chân.

"Anh không cần phải kể về chuyện đó nhưng, ừm, ở quán ăn hôm nọ..." Cuối cùng cậu cũng xoay sở được nhưng áp lực trong lồng ngực quá lớn. Simon nhìn anh một cách sắc bén và cắn môi, cảm thấy bị trừng phạt mặc dù ánh mắt của người nọ không hề thù địch.

Simon thở dài. "Em tôi."

À.

"Cậu không cần phải nói về nó." Wilhelm lặp lại.

Simon mỉm cười uể oải. "Anh đã nói."

"Phải."

Hai người đang rẽ vào góc phố trên đường. Wilhelm lướt những ngón tay lơ đãng trên hàng rào kim loại bên cạnh, lật lại mớ thông tin mới này trong đầu. Sara là em gái của Simon. Anh thoáng cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không phải là bạn gái cậu, rồi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi vì rõ ràng họ đang tranh cãi về điều gì đó. Anh muốn tò mò, muốn hỏi thêm, muốn bóc đi những lớp vỏ được Simon bao bọc cẩn thận nhưng rõ ràng đó không phải chuyện anh nên làm. Anh thậm chí còn không biết chắc họ có phải là bạn bè hay không. Không biết chắc vị trí của mình trong lòng cậu ấy.

Anh giữ cửa cho Simon khi họ bước vào khu chung cư, nhắm mắt lại mùi mồ hôi và nước hoa tươi mát ấy của Simon xộc vào mũi anh, cay và hơi ngọt. Họ lặng lẽ đi lên lầu, nó như kiểu một thỏa thuận ngầm là giữ im lặng đặt giữa hai người bọn họ. Wilhelm nhìn chằm chằm vào lưng Simon. Thanh gỗ lan can dưới bàn tay anh mát lạnh và mịn màng.

Họ dừng lại trước cửa nhà.

Wilhelm hít một hơi rồi đẩy nó ra. "Tôi hy vọng cậu và em gái sẽ vượt qua được bất cứ điều gì đang xảy ra với cậu."

Simon gật đầu. Đôi mắt cậu buồn và hơn bất cứ điều gì hết, Wilhelm muốn biết tại sao lại như thế.

"Cảm ơn anh, Wille."

Và Wilhelm muốn hỏi, gần như muốn hỏi, nhưng lại ngăn mình lại trước khi có thể. Đôi mắt anh dõi theo những nét đặc trưng của Simon, đôi môi mềm, da mịn cùng đôi mắt nai.

Tại sao cậu lại muốn dẫn tôi về nhà?

Chuyện gì đang xảy ra với em gái của cậu vậy?

Thực ra cậu là ai?

Thay vào đó anh chỉ mỉm cười đăm chiêu với Simon rồi lại quay người bước vào căn hộ của mình.

"Chúc ngủ ngon, Simon."

"Willeeeeeeee."

Wilhelm thề rằng đôi khi anh ấy là người lớn tuổi hơn trong đám của anh và Erik. Anh nhìn chằm chằm vào góc nơi trần nhà tiếp giáp với bức tường, chăm chú nhìn mạng nhện đu đưa qua lại trong một làn gió tưởng tượng.

"Wille. Wille, anh biết em ở đó! Em không thể tránh điều này mãi mãi được. Mẹ và bố muốn gặp em." Giọng Erik vang lên từ loa điện thoại của anh, rồi anh ném nó sang bên khi Erik bắt đầu nói về Giáng sinh, sinh nhật của anh và bố mẹ anh.

"Ừ, em biết rồi, Erik! Em biết. Em sẽ trở về nhà vào dịp Giáng sinh. Em không thể tránh gặp họ lâu hơn được." Wilhelm trả lời, véo sống mũi.

Vấn đề là, Wilhelm yêu bố mẹ mình. Anh rất yêu họ. Chỉ là cha mẹ anh muốn anh làm những việc như y học hoặc luật như Erik đã làm, và thay vào đó, Wilhelm lại trở thành một con cừu đen khi lấy bằng thơ và văn bản sáng tạo. Ở bề ngoài họ thì ủng hộ anh, nhưng anh biết họ muốn anh làm điều gì đó đáng trân trọng hơn với cuộc sống của mình. Người ta chỉ có thể chịu đựng những lời lăng mạ và đề nghị thay đổi nghề nghiệp một cách kín đáo trong thời gian dài mà không bắt đầu phát điên.

"Ba me yêu em, Wilhelm. Họ chỉ lo lắng thôi." Erik bấm chuông. Wilhelm ngồi dậy và nhấc điện thoại lên. Erik tỏ ra vui vẻ một chút khi xuất hiện trên màn ảnh và Wilhelm liếc mắt trìu mến.

"Em biết. Em chỉ ước có ai đó có chút niềm tin vào em. Em đã đi xa đến mức này rồi mà phải không?" Wilhelm lập luận.

Erik thở dài. "Chỉ cần đến vào dịp Giáng sinh và cố gắng không nghĩ về chuyện đó nữa. Cố phớt lờ ba mẹ nếu họ kỳ lạ, việc cần làm là em chỉ cần chấp nhận rằng đó họ chính là họ".

Wilhelm thở dài. Anh không mong đợi Erik sẽ đứng về phía mình, anh trai anh nghĩ rằng anh phản ứng thái quá trước sự thất vọng của cha mẹ nhưng anh ước gì đôi khi anh sẽ chỉ cần làm hài lòng anh ấy.

Một tiếng gõ cửa làm gián đoạn họ. Wilhelm nhảy lên, biết ơn vì đã thoát khỏi cuộc trò chuyện và chạy bộ ra cửa. Anh mở nó ra và được chào đón bởi Simon đang đứng ngơ ngác ở ngưỡng cửa và tay cầm một gói hàng màu nâu. Cậu ấy mặc một bộ vest trắng bó sát, áo khoác gần như không cài cúc và để lộ làn da rám nắng đáng thèm muốn. Wilhelm tự nhắc mình ngậm miệng lại.

Simon vẫy tay chào một cách mỉa mai. "Xin chào. Đã nhận được bưu kiện của anh."

"Ôi đúng rồi. Cảm ơn." Wilhelm đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Simon. "Đi ra ngoài sao?"

Simon nhếch mép cười. "Đại loại thế."

Ánh mắt họ chạm nhau và thứ ánh sáng lấp lánh của Simon, ấm áp và điều gì đó ngọt ngào bên trong cậu ấy. Wilhelm cố nở một nụ cười. "Vui thật đấy. Chúc vui vẻ nhé."

Khi anh quay lại với chiếc điện thoại, chỉ có thể nhìn thấy con mắt của Erik, ở rất gần camera. Wilhelm cười lớn. "Anh kỳ thật đấy."

Erik phớt lờ anh, kéo điện thoại lại để có thể nhìn thấy toàn cảnh anh một lần nữa. "Ai đó?"

"Chỉ là hàng xóm mới của em thôi. Tên cậu ấy là Simon." Wilhelm trả lời, đặt gói hàng của mình lên giường để anh xử lý sau.

"Ồ? Em đã nói chuyện chưa?" Erik hỏi.

Wilhelm chế giễu. "Sao anh có vẻ ngạc nhiên thế? Em có khả năng kết bạn mà, Erik."

Erik nhướn mày nhìn anh. "Em thích cậu ấy."

Wilhelm lắp bắp, nuốt xuống nước bọt của chính mình và dành mười giây tiếp theo với cuộc đời lóe lên trước mắt như thể anh chia đôi lá phổi của bản thân. "Cái gì?!" Cuối cùng thì anh cũng xoay sở được. Erik cười, một tràng dài và nhiệt tình và Wilhelm mỉm cười bất chấp sự khó chịu của anh ấy - Erik luôn cố gắng cải thiện tâm trạng của mình.

"Em đang đỏ mặt. Em rất thích cậu ấy! Erik trêu chọc, nụ cười toe toét và đầy tự mãn. Wilhelm có thể nói rằng bản thân anh sẽ rất khó chịu về điều này.

"Được rồi, em cúp máy đây. Tạm biệt Erik. Anh phiền phức quá, tạm biệt." Wilhelm đuổi anh trai mình đi, cúp máy và ném điện thoại lên bàn như thể nó đã đốt cháy anh. Anh ngước lên rên rỉ với trần nhà, không thể ngăn được nụ cười ngốc nghếch xé khuôn mặt anh thành hai nửa. Chúa ơi.

Đối với bạn thì tình yêu có ý nghĩa gì?

Wilhelm nhìn chằm chằm vào sáu từ đó, nhìn vào con trỏ nhấp nháy bên dưới chúng cho đến khi các chữ cái bắt đầu mờ đi và lộn xộn đến nổi anh thậm chí không còn chắc chắn chúng là các từ hay không nữa. Đơn vị gần đây nhất của anh ấy là về tình yêu và chiến tranh, và đương nhiên nhiệm vụ đầu tiên là thế này.

Có vẻ như đó là một câu hỏi lớn đến mức khó hiểu. Có rất nhiều tình yêu ở mọi nơi, mọi lúc, trong những lời nói cười từ miệng, những tách cà phê bốc khói và những bàn tay bí mật giữ dưới bàn học và Wilhelm luôn cảm thấy rằng điều đó hơi quá xa tầm với của anh. Giống như một thứ gì đó trừu tượng, không thể chạm tới và luôn quá mờ nhạt để anh có thể nắm bắt được hình dạng thực sự của nó.

Anh thở dài. Lau mắt bằng lòng bàn tay. Gõ ngón tay lên bàn.

Tất nhiên là có gia đình mẹ, cha, anh trai, anh họ. Có cảm giác bàn tay của mẹ đặt lên đầu anh, dùng móng tay của bà gãi nhẹ vào da đầu khiến anh chìm vào giấc ngủ trong vài giây. Có tiếng cười ấm áp của bố, có nụ cười rạng rỡ của anh trai. Còn có cả bộ sưu tập đĩa hát của chính anh, trong đó chiếc đầu tiên là đĩa hát của David Bowie được dì của anh tặng cho trước khi bà qua đời. Chiếc đồng hồ cũ của anh trai anh, nó ôm sát vào da nơi cổ tay anh. Hộp bột giặt mẹ anh mua lần trước khi bà ghé thăm gần như trống rỗng ở trong tủ. Rất nhiều người khắp căn hộ của anh ấy, một tấm chăn chắp vá của tất cả những người đã từng chạm đến tâm hồn anh ấy.

Sau đó, anh cho rằng, tình yêu còn có tình bạn. Tiếng cười nghẹn ngào sau tay, chen lấn và phủ lấp bằng những ánh mắt vui vẻ khiến ta tan thành tiếng cười khúc khích trong căn phòng im lặng. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi Felice đứng lên bảo vệ anh, sự thích thú bực tức trong lồng ngực trước những trò hề của Nils và Vincent, sự phấn khích gần như không thể kìm nén mà anh được lấp đầy khi điện thoại của anh sáng lên với tin nhắn từ cuộc trò chuyện nhóm của họ. Những hình xăm phù hợp, hội trường tràn ngập tiếng cười rạng rỡ và sự hỗ trợ thầm lặng khi khó khăn.

Tình yêu lãng mạn luôn là điều khó nắm bắt nhất. Anh đã từng có những mối quan hệ trước đây nhưng chúng luôn cháy bỏng và nhanh chóng, khiến trái tim Wilhelm ở giữa trạng thái vừa lành vừa tan vỡ, không đủ lâu để tàn phá nhưng vẫn đọng lại trong tâm trí anh cho đến khi người tiếp theo xuất hiện và quét sạch tất cả sau lưng họ.

Tâm trí anh hướng về Simon và anh đóng sầm laptop lại, đột ngột đứng dậy khỏi bàn và lấy áo khoác.

Felice gặp anh ấy tại quán cà phê yêu thích của họ. Đó là một căn tiệm nhỏ, những chiếc ghế đẩu chen chúc trong không gian và ánh sáng ấm áp vàng như bơ tràn vào mọi ngóc ngách. Anh và Felice là những khách quen, thường xuyên đến mức những người chủ biết tên họ và luôn dừng lại trò chuyện với họ khi họ ghé qua, kể về câu chuyện gia đình của Wilhelm hay công việc của Felice trong phòng thí nghiệm.

Wilhelm ngồi vào vị trí quen thuộc đối diện với người bạn thân nhất của mình, vòng tay quanh cốc sôcôla nóng khổng lồ mà cô ấy đưa tới chỗ anh và ngân nga đầy cảm kích khi hơi ấm truyền vào chúng. "Xin chào."

"Xin chào," cô ấy trả lời, lục lọi trong túi để tìm thứ gì đó. Từ chỗ của Wilhelm, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bồng bềnh của cô ấy xõa ra sau chiếc túi.

Anh nghiêng người về phía trước và hất nhẹ đỉnh đầu cô cho đến khi cô nhìn anh. "Câu đang tìm kiếm cái gì sao?"

"Cái này," Felice trả lời, bước ra khỏi túi với một tờ rơi nhàu nát trên tay. Cô đập mạnh nó xuống bàn trước mặt anh và chọt vào má anh cho đến khi anh nhìn vào nó. "Cuộc thi Thơ. Người chiến thắng sẽ đem tiền thưởng về nhà. Cậu đang tham gia nè."

"Cái gì? Không đời nào." Wilhelm lắc đầu, nỗi lo lắng hiện lên trong lồng ngực anh.

Felice nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh, buộc anh phải nhìn vào mắt cô. "Wille. Cậu luôn nói về việc muốn đột phá vào lĩnh vực thơ ca như thế nào, để tác phẩm của cậu được công nhận nhưng bất cứ khi nào có cơ hội, cậu không bao giờ làm. Lần này mình ép cậu phải thi. Cô mỉm cười với anh ngay cả khi anh rên rỉ.

"Felice, đi thôi."

"Không, không, nhưng Wille! Cậu không nghĩ mình đủ tốt hay gì đó sao?"

"Không. "Mình không biết!"

Felice liếc nhìn anh và anh thở dài. "Được thôi. Nhưng chỉ vì mình biết là mình sẽ không bao giờ nghĩ đến kết thúc của nó nếu mình chưa thử bao giờ."

Felice nở một nụ cười rạng rỡ với anh. "Đây là lý do tại sao mình yêu cậu. Cậu biết khi nào nên làm theo những gì mình nói."

Wilhelm khịt mũi và bốc đồng nắm lấy tay cô, đưa lên miệng và cố gắng liếm nó.

"Wille! Agh, ghê quá, dừng lại đi!" Felice giật bàn tay (giờ hơi ướt) của cô ra khỏi tay anh và lau nó lên vai anh trước khi ấn nhẹ vào trán anh. "Cậu thật là kỳ quái." Cô ấy lẩm bẩm, nhưng trên môi cô ấy nở một nụ cười trìu mến. Cô nhặt tờ rơi lên và dúi nó vào tay anh. "Cầm lấy đi, đồ ngốc." Wilhelm đảo mắt nhưng vẫn gấp nó thành hình vuông và nhét nó vào túi quần jean.

"Vậy," Wilhelm nói dứt khoát, nhấp một ngụm sô cô la nóng. "Cậu sẽ kể cho tôi nghe về cô gái mới này chứ?"

Felice chớp mắt nhìn anh, nhưng má cô bắt đầu ửng hồng. "Mình không biết cậu đang nói về cái gì."

"Nào, mình đã thấy dòng tweet của cậu rồi. Cậu có người yêu mới. Và mình yêu cầu được biết tất cả các chi tiết." Wilhelm nói.

"Chỉ khi cậu kể cho tôi nghe về cậu!" Felice trả lời, chỉ vào anh.

Wilhelm dừng lại, bị bắt kịp. "...Bình thường thôi."

Felice cổ vũ. "Được rồi, mình chưa biết tên cô ấy, nhưng hôm nay cô ấy đã tham gia lớp sinh học của mình. Cô ấy thực sự rất dễ thương, tóc nâu, ngắn hơn mình một chút? Cô ấy đến muộn nhưng lại rất xin lỗi về điều đó, thật đáng yêu làm sao..."

Wilhelm mỉm cười và ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, vui vẻ để Felice nói tiếp. Sắp cạn ví rồi nhưng anh liền gạt nó ra khỏi tâm trí. Và nếu anh suy nghĩ về nó kĩ hơn thì Felice sẽ quên nhắc anh ấy đăng ký và anh ấy có thể tiếp tục như cũ.

Wilhelm đứng dậy từ chỗ anh đang dựa vào tường khi tai anh nghe thấy thứ gì đó. Anh cau mày, tập trung và rồi nhận ra đó là âm nhạc, tiếng guitar vang vọng qua cửa sổ đang mở. (Anh ấy luôn phải mở cửa sổ bếp sau khi nấu bữa tối vì nếu không, tường của anh ấy sẽ bị bao phủ bởi hơi nước ngưng tụ và gây ra đến nấm mốc, dẫn đến việc Wilhelm không phải là một chú thỏ vui vẻ và phải chống lại ý muốn đánh nhau với chủ nhà của mình).

Anh gấp mép trang cuốn sách đang đọc, một thứ mơ hồ nào đó mà Maddy cho anh ta mượn để "mở rộng tầm nhìn của mình" và đặt nó xuống bàn khi anh rón rén đi về phía cửa ban công. Anh từ từ mở nó ra, biết ơn vì nó vẫn chưa kêu, rồi rùng mình bước ra ngoài trời tối.

Wilhelm dừng bước, tay dừng lại trên tay nắm cửa khi nhìn thấy Simon. Cậu ấy ngồi, hình dáng nổi bật dưới ánh mặt trời lặn với cây đàn guitar trong lòng. Cậu ấy đang thực hiện một giai điệu có vẻ phức tạp, cậu quay lưng về phía Wilhelm và ngân nga theo các phần của giai điệu đó. Wilhelm cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong cổ họng khi anh nhìn cậu, đôi mắt dõi theo những lọn tóc mạ vàng được ánh hoàng hôn chiếu vào.

Có thứ gì đó ấm áp không thể gọi tên cuộn tròn trong lồng ngực anh khi giọng nói của Simon truyền đến tai anh và trong khoảnh khắc chỉ còn anh và Simon, một khoảng không gian bong bóng bao quanh họ, yên tĩnh và vững chắc. Anh rũ người ra khỏi trạng thái xuất thần, tự nhắc nhở mình rằng vẫn còn quá sớm để có những cảm xúc ấm áp và êm ái về người hàng xóm của mình, rồi bước vào trong, xỏ dép và mặc áo hoodie vào để bảo vệ mình trước không khí đang nhanh chóng nguội đi.

Anh ta đóng cửa ban công một cách ồn ào sau lưng để cảnh báo Simon, và người kia nảy người lên rất hài hước. Wilhelm giấu một nụ cười khúc khích sau tay, đó là nụ cười bối rối nhất mà anh từng thấy. Người kia đột ngột ôm ngực, thở dốc. "Chúa ơi, Wille, cảnh báo một chút sẽ tốt hơn chứ."

"Tiếc quá. Hoàn vốn lần đầu tiên. Wilhelm trả lời, bước qua bức tường giữa ban công của họ và ngồi phịch xuống cạnh Simon. "Tôi không biết cậu biết chơi."

Simon ậm ừ. "Tôi đang học lấy bằng âm nhạc."

"Ồ! Tôi không biết." Wilhelm trả lời, đem giấu thông tin mới này vào chiếc hộp nhỏ trong đầu dành riêng cho Simon. Nó trống rỗng một cách đáng thương mặc dù họ đã đi chơi định kỳ trong vài tuần qua nhưng Wilhelm vẫn cảm thấy Simon là một điều bí ẩn đối với anh ấy. Bên trong đầu của cậu ấy kia bị bao phủ bởi lớp sương mù, chỉ có những tia sáng nhỏ nhất nhìn qua mà Wilhelm có thể nắm bắt được. Anh muốn hiểu rõ cậu ấy, khiến cậu ấy tiết lộ nhiều hơn về bản thân mình. Nhưng quá xấu hổ để làm điều đó.

Simon chỉ mỉm cười đáp lại, những ngón tay lại bắt đầu di chuyển trên cần đàn. Wilhelm tựa lưng vào tường lắng nghe, nghiêng đầu nhìn Simon. Có điều gì đó về cậu ấy, tối nay. Một sự mềm mại. Nó đốt lên ngọn lửa trong ngực Wilhelm cho đến khi bùng cháy và đốt cháy cổ họng anh khiến anh nghẹn ngào không nói nên lời.

Anh thu đầu gối vào ngực, tựa cằm vào đó và quan sát.

_____________________________________________

Trong fic này của tác giả có vẻ như Wilhelm ngoài là một chàng trai hay nghĩ thì còn rất nhút nhát trong chuyện tình cảm nữa. Anh nghĩ về rất nhiều thứ xung quanh mình lẫn Simon, suy nghĩ rất nhiều nhưng chẳng dám nói ra mà chỉ dám gom nhặt từng chút ít hiểu biết về cậu rồi cất nó cho chính mình. Wilhelm là chàng trai si tình đúng nghĩa nhưng nếu tình cảm bị chôn vùi quá lâu sẽ khiến con người ta chết đi vì khó chịu không nhỉ?

Mời các bạn đón xem chương tiếp theo vào thời gian tới nhé!!! Luv all. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro