nỗi buồn là cảm giác tiêu cực thế nào?
Lang thang ở bv dc 2 tuần cũng thoát dc ra viện. Truyền 2 bịch máu mà lạnh run đến thấu xương, ko ai an ủi, ko ai chăm sóc. Cái cảm giác như bị bỏ rơi, bị quên lãng. Cái cảm giác như ko tồn tại, ko ai cần mình. Cái cảm giác như vô hình, như ko thể ..... Nhưng sao ko mạnh mẽ lên chứ?. Đâu phải lúc nào cũng làm nũng hoặc cần ai đó chăm sóc dc. Mn phải có công ăn việc làm riêng chứ!.
Tự an ủi là thế, nhưng ra viện cũng chạnh lòng thôi. Cô bé mạnh mẽ đã nhường chỗ cho cô gái yếu đuối.... Yếu đuối do đâu nhỉ?. Ko biết nữa
Yếu đuối trong suy nghĩ khiến ta yếu đuối trong hành động. Làm gì cũng sợ, làm gì cũng ngại. Ngại gì ah?. Ngại phiền ngta, ngại ngta sẽ ghét mình, muốn nhờ vả nhưng ngại nên ko dám mở lời.
Mặt tiêu cực đã xuất hiện, nó khiến ta cảm thấy nhàm chán, chán cả chính ta. Nó khiến ta cảm thấy ta bất tài vô dụng, nó khiến ta thôi phấn đấu, nó khiến ta trở nên bạc nhược hơn, nó khiến ta trở nên tồi tệ hơn. Ta phải làm sao nhỉ?.
Chắc phải từ bỏ nó, cái thế giới khiến ta trở nên nhu nhược và bệ rạc hơn.
Nói là sự mạnh mẽ của mồm miệng
Nhưng thực hiện dc cần sự mạnh mẽ của tinh thần
Trong 1 cơ thể yếu đuối ko thể tồn tại 1 tinh thần mạnh mẽ dc!.
Ta phải làm sao đây?
Ta lại phải tự nhốt mình trong ảo mộng ah?
Hay ta phải xé toạc ảo mộng đó để đến 1 ảo mộng khác?
Hay chấp nhận hiện thực ta ko có gì?
Ta buồn lắm
Buồn lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro