CẦN MỘT BỜ VAI...
Những tháng ngày thoả hiệp với nỗi buồn dường như đã rút cạn mọi sinh lực nơi Em. Có lẽ Em đã quá muộn chiều những yếu đuối của chính Em. Nỗi buồn như một cơn sóng lớn, tràn vào từng ngóc ngách tế nào, từng thớ thịt mạch máu, len sâu vào trong tim rồi chiếm đoạt, khiến Em rã rời, mỏi mệt, bỏ quên cả nụ cười rơi xuống ngoài hiên.
Những tháng ngày đó, là những tháng ngày chỉ muốn nhắm mắt lặng im nghe tiếng thời gian tích tắc trôi chầm chậm.
Những tháng ngày đó, là những tháng ngày Em cảm giác - như mình đang rơi vào miền ký ức sâu thăm thẳm.
Những tháng ngày đó, muốn gom hết những sắc màu rực rỡ, những âm thanh kiêu hãnh hạnh phúc của thanh xuân cất vào một chiếc hộp rồi ôm nó thật chặt chỉ sợ ai lấy mất.
Những tháng ngày đó, là những tháng ngày - cần có một người-là người-chứ không phải bất cứ điều gì to tát khác.
Vì nếu có một người, Em sẽ nghiễm nhiên sở hữu một bờ vai.
Vì nếu có một người, mọi ưu phiền của Em sẽ có nơi để gột sạch.
Vì nếu có một người, hẳn bức tranh của Em sẽ là những gam màu lấp lánh.
Vì nếu có một người, thì Em làm sao có thể gục ngã những lúc rệu rã nhất.
Có một người - thì dù vui hay buồn, đối với Em đều được. Nếu nước mắt Em có rơi, chẳng phải đã có tay người ấm áp lau khô? Nếu Em cười, chẳng phải trong mắt người cũng ánh những niềm vui?
Có một người - Em hẳn nhiên là cả thế giới to lớn với người ấy - dù cho Em có nhỏ bé giữa tinh cầu bao la này.
Có một người - hẳn là Em sẽ chẳng bao giờ phải nghe tiếng đổ vỡ trong lòng - là tiếng đổ vỡ cô độc của một đứa có quá nhiều nỗi muộn phiền.
Có một người - hẳn nơi trú ngụ của Em sẽ là trong trái tim người đó, chứ không phải bám víu vào chút mạnh mẽ còn sót lại của trái tim mình.
Nhưng...
Hình như mọi thiết tha nguyện cầu trong Em như ngọn đèn leo lắt vì cạn dầu. Từng ngày trôi qua, Em cảm giác mình càng già nua cũ kĩ như một cỗ máy vô dụng. Những thứ ngoài kia cứ chồng chất rối ren, kéo bầu trời sập xuống một màu xám ngoét, còn Em thì chỉ muốn vỡ tung rồi tan ra rồi biến mất.
Người đó - người mà Em cần - bây giờ đang ở đâu?
Hôm nay Em mệt mỏi quá người ơi!
Em cần lắm một bờ vai để tựa.
Cần ai đó nói Em đừng buồn nữa
Có ưu phiền hãy cứ dựa vào Anh.
Cần một người để cùng vẽ bức tranh
Có yên bình yêu thương và hạnh phúc.
Cần một người níu tay Em những lúc
Em yếu mềm muốn gục ngac buông xuôi.
Cần một người chia sẻ những nỗi buồn vui
Lau nước mắt, hay cùng cười mà sống.
Cần một người xem Em là quan trọng
Cần một người biết hi vọng với Em.
Cần một người giữ Em ở trong tim
Nhưng kiếm tìm hoài sao chẳng thấy?
Chỉ nỗi buồn cứ kirn trì ở lại
Anh đâu rồi? Sao chẳng đến cùng Em?
Vì cuộc đời bận rộn
Mình bỏ trốn, được không?
Thế giới dù mênh mông
Chỉ cần Anh là đủ.
Mình tìm nơi trú ngụ
Xa lánh mọi buồn phiền
Và chỉ có bình yên
Cả trong từng giấc ngủ.
Chỉ hai mình là đủ
Đừng nghĩ về chia ly
Và cũng đừng hoài nghi
Đến khi nào kết thúc.
Rồi mình sẽ hạnh phúc
Chỉ cần hai đứa thôi
Mặc kệ thời gian trôi
Mình có đôi là được.
Bước cùng Em - nhé Anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro