☆ Thói Quen ☆
*****
ANH TỪNG LÀ THẾ GIỚI.
LÀ CẢ KHOẢNG TRỜI CỦA EM.
ĐỪNG ĐỂ THỜI GIAN BÊN NHAU LÀ THÓI QUEN.
LÀ Ở CẠNH BÊN NHƯNG RẤT XA XÔI.
ĐỪNG ĐỂ YÊU THƯƠNG KIA GIỜ LÀ NỖI ĐAU.
CÔ ĐƠN VỀ NƠI CĂN PHÒNG ẤY.
GIÀNH TẤT CẢ THANH XUÂN ĐỂ THƯƠNG MỘT NGƯỜI.
GIỜ CHỈ CÒN LÀ GIẤC MƠ.
*****
(Đừng Như Thói Quen)
Cái bài hát này, làm em hơi chạnh lòng một chút ... Nó có một chút gì đó giống tâm trạng hiện tại ... Em hay cười thế thôi, đôi khi lại cô đơn và buồn rầu trong chính nụ cười ấy..
Trong anh em từng là thế giới của anh chứ?
** Có ?? **
HAY
*** KHÔNG ?? ***
🙁🙁🙁🙁
Anh có đang hạnh phúc ?
Anh có đang mỉm cười ?
Anh có đang thoải mái ?
Khi mà em không còn bên cạnh ?
Đôi khi em muốn đi đâu thật xa , không còn nhớ đến anh. Để có thể có một chút yên bình chẳng còn vướng bận thêm bất cứ gì từ nơi anh.
Một nơi thật yên tĩnh xung quanh chỉ nước và cây cối, chẳng hiểu sao khi buồn em chỉ muốn thấy nước. Thói quen kì lạ nhỉ ? Nhưng em thích như vậy anh à ...😊😊😊
Cảm giác yên tĩnh đến lạ thường dường như nó quá đỗi bình yên....
Chả sống gió..
Chả có hình bóng anh..
Em từng nghĩ mình sẽ ổn khi không anh bên cạnh,
Từng cố gắng đứng dậy sau mỗi lần khóc tức tưởi không một lý do. Ta đã vô tình lạc mất nhau giữa Sài Gòn rộng lớn. Chỉ cần một chút buông lơi "Ta sẽ mất nhau , ta đâu có hay?"
Nỗi đau này ...
THIẾU ANH....😦😦
Trống trãi kinh khủng .. nước mắt em rơi trong khung cảnh thanh bình ấy ...
Thật ngốc phải không ?
ANH À..
EM THẬT SỰ...
KHÔNG THỂ HẾT THƯƠNG ANH....
KHÔNG THỂ XEM ANH NHƯ NGƯỜI LẠ TỪNG QUEN ĐƯỢC.
KHÓ CHỊU LẮM .....
Nhưng làm sao khi chuyện tình của ta đi vào đường cụt mất rồi anh nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro