Chương 1: giấc mơ đầu tiên
Nagi thức dậy trong đêm tối,cảm giác không gian xung quanh như chực chờ nuốt chửng anh. Làn sóng đêm, không phải tiếng sóng biển mà là những tiếng thở nặng nhọc trong đầu anh, không ngừng cuộn trào, tràn ngập trong tâm trí. Mỗi buổi sáng, anh đều tỉnh dậy với một cảm giác hoang mang, như thể mình vừa rơi vào vực thẳm nhưng chẳng biết đã rơi từ đâu.
Anh nằm trên giường ,đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Trong bóng tối, những ký ức về giấc mơ vẫn quẩn quanh trong đầu anh như một làn sóng không bao giờ ngừng vỗ. Anh không biết tại sao, nhưng mỗi đêm giấc mơ ấy lại đến giấc mơ về bãi biển, nơi có một người đàn ông đứng quay lưng lại với anh chỉ có bóng lưng mờ ảo nhưng lại khiến anh cảm thấy như anh đã biết cậu ta từ rất lâu và sự thân thuộc đến khó tin ấy lại chẳng thể lý giải được bằng lý trí
Có phải vì Nagi đã quá cô đơn? Hay là một phần trong anh đang khao khát điều gì đó mà anh không thể chạm tới? anh không biết, anh chỉ cảm thấy mình như bị kéo vào một thế giới khác, nơi không có sự phân biệt giữa mơ và thực, nơi anh có thể tìm thấy sự bình yên mặc dù chỉ là trong những giấc mơ
Trong những giấc mơ ấy, có một bãi biển hoang vắng, sóng vỗ đều đặn như đang thì thầm đều gì đó dù không có lời nào cất lên.Chỉ có mình anh,trên bãi cát lạnh lẽo và hình bóng một người đàn ông đang đứng quay lưng lại. Không gian này kỳ lạ đến mức không giống bất kỳ nơi nào anh đã từng thấy hay từng tới. Reo luôn là người đứng từ phía xa, đôi mắt tím sâu thẳm như vực thẳm ấy, không thể nhìn rõ ràng nhưng lại khiến Nagi cảm thấy như trong đôi mắt ấy chứa đựng cả một thế giới trong đó.Anh biết rằng cậu là người duy nhất có thể làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm trong cuộc sống đầy những lo toan và mệt mỏi. Nhưng cậu lại không thể nào hiểu được tại sao Reo lại xuất hiện trong những giấc mơ ấy của anh. Liệu có phải đây là sự kết nối đặt biệt nào đó. hay chỉ là những hình ảnh vô thức mà anh chẳng thể kiểm soát
Mỗi lần thức dậy,Nagi lại cảm thấy hụt hẫng như thể anh đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng mà không thể nào nhớ ra. Cảm giác trống vắng đó ám ảnh Nagi suốt cả ngày và dường như không có gì có thể lấp đầy được.Anh cố gắng tập trung vào công việc,vào những mối quan hệ xung quanh nhưng dần như mọi thứ đều mờ nhạt. Giấc mơ ấy cứ trở lại trong đầy như một vòng lập không có điểm dừng
Nagi không thể chia sẻ điều này với ai cả. Sẽ không ai hiểu được cảm giác kỳ lạ mà anh đang phải chịu đừng những ngày qua. Anh cảm thấy như một người lạc lõng giữa thế giới thực tại, nơi không có sự giải thích cho những điều kỳ quái ấy. Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang dần mất đi sự tỉnh táo ấy hay không. Liệu Reo chỉ là một hình ảnh ảo tưởng trong tâm trí của cậu hay thật sự là một phần của thế giới mà anh không thể với tới.
Trong một buổi tối, khi Nagi lại chìm vào giấc ngủ thì giấc mơ ấy lại đến. Lần này, mọi thứ lại rõ ràng hơn. Bãi biển vẫn yên lặng như mọi khi sóng vẫn vỗ đều đặn nhưng người đàn ông ấy đứng quay lưng lại với cậu lại quay lại như thể đã chờ đợi anh từ rất lâu. Nagi cảm thấy có một điều gì đó kỳ lạ trong ánh mắt của Réo, như thể cậu ta đang muốn nói với anh điều gì đó nhưng lại chẳng thể.
"Nagi..." Reo gọi tên cậu, giọng nói ấy ấm áp nhưng lại có chút gì đó đau đớn. "Cậu đã từng tìm kiếm tới, có phải không?"
Nagi bối rối. "Tôi không hiểu.. Tôi không biết cậu."
"Nhưng cậu cảm thấy quen thuộc với tớ,đúng không?" Reo bước lại gần,đôi mắt cậu ta phản chiếu một nỗi buồn sâu sắc mà Nagi không thể giải thích. "Cậu luôn mơ về tớ,mặc dù cậu chẳng nhận ra."
Nagi lùi lại một bước,cảm giác như bị rơi vào một thế giới không hề có lối thoát. "Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện trong những giấc mơ của tôi?"
Reo im lặng trong giây lát ánh mắt cậu ta như đang chờ đợi một câu trả lời mà chính mình cũng không thể đưa ra ."Cậu không thể thoát khỏi giấc mơ này đâu,Nagi. Cậu sẽ không bao giờ có thể gặp tớ trong thực tại. Nhưng chúng ta vẫn sẽ là một phần của nhau."
Nagi muốn nói gì đó,nhưng cổ họng anh nghẹn lại. Anh cảm thấy như mình đang chìm trong cơn ác mộng, nơi mọi thứ đều trở nên mơ hồ không có giới hạn. Nhưng sự thật của câu nói ấy là sao? Reo là ai ? Liệu những gì anh cảm nhận được có phải là thật không?
Khi tỉnh dậy,Nagi lại cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Giấc mơ đêm qua như một vết cắt sâu trong lòng, không thể lành lại. Nagi nhìn vào gương, nhưng không thấy phản chiếu của chính mình. Dường như Nagi đã mất đi một phần nào đó trong tâm trí, một phần không thể nào lấy lại được nữa.
Là vì Reo? Hay là vì chính cuộc sống này? Nagi không còn chắc chắn nữa. Anh cảm thấy mình như một con thuyền đang trôi dạt giữa biển khơi chẳng biết thuyền sẽ bơi tới đâu hay đi hướng nào. Anh không thể ngừng nghĩ về Reo. Mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, không có điểm dừng. Có phải cậu đang sống trong một giấc mơ mà không bao giờ tỉnh lại được hay không?
Và rồi,một câu hỏi lại hiện lên trong tâm trí Nagi,một câu hỏi mà anh không thể nào trả lời :"Liệu giấc mơ này có phải là nơi duy nhất chúng ta có thể gặp nhau không? Reo"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro