Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ngụy Vô Tiện

Với việc Sư tỷ đang trên đà hồi phục hoàn toàn và tài khoản ngân hàng của mình không còn trong tình trạng trống rỗng nữa (Kim Tử Hiên đã hoàn trả lại số tiền như anh ta đã hứa và Ngụy Vô Tiện đột nhiên trở nên giàu có hơn), Ngụy Vô Tiện đã từ bỏ hai công việc khác của mình nhưng vẫn giữ công việc tại quán cà phê của Ôn Tình (vì Lam Trạm luôn ghé đến vào buổi sáng để mua cafe thông thường của anh ấy – đó là món đặc biệt mà Ngụy Anh làm cho Lam Vong Cơ ngày hôm đó)

Điều đó cũng có nghĩa là cậu có nhiều thời gian hơn dành cho Lam Trạm.

"Nè, Lam Trạm!" một ngày nọ Ngụy Vô Tiện chào đón anh, ăn bữa trưa. Bữa ăn của Lam Trạm là chế độ ăn nhạt nhẽo thường thấy của anh, nhưng anh đã gọi món cay nóng đỏ đỏ cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vốn dĩ rất thích.

Lam Trạm ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu.

"Chúng ta đã gặp nhau trước đây, phải không?" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hỏi, nhíu mày lại, "Khi chúng ta còn học trung học, đúng không? Tại sao em lại không nhớ nhỉ?"

Lam Trạm bình tĩnh nhấm nháp món súp của mình. "Tại sao bộ nhớ của em lại tệ vậy?"

"Đó là vì trí nhớ của em tệ thật mà, đó là lý do tại sao em hỏi anh đó!" Ngụy Vô Tiện than thở.

Lam Trạm quyết định 'thương hại' cậu, nên anh nói thẳng. "Tàng Thư Các. Bị phạt!"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt. Nghe những lời đó bỗng dưng những ký ức khó phai chợt ùa về.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra sau khi cậu tốt nghiệp trung học. Cái chết của cha mẹ nuôi, Sư tỷ nhập viện, và cuối cùng, sự cắt đứt mối quan hệ giữa cậu và Giang Trừng.

Không có gì lạ khi cậu không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước khi tốt nghiệp ra trường. Chấn động với tất cả mọi chuyện mà cậu phải trải qua đã tạm thời gạt bỏ hoặc xóa đi một phần ký ức trong cậu.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đang đi vào ổn định nên những ký ức đó cũng đang dần quay trở lại.

Không biết xấu hổ Ngụy Vô Tiện đã tái hiện những hình ảnh đó từ một ký ức đặc biệt.

"Vong Cơ"

"Lam Vong Cơ?"

"Lam Trạm? Hay có lẽ, Vong Cơ? Ồ, ta biết rồi! Lam...ư...ư!"

Chuyển ánh mắt trở lại với món súp của mình, Lam Trạm lẩm bẩm, "Vớ vẩn."

Nhưng chóp tai anh đỏ ửng, và ngay cả cái bát cũng không thể che giấu đôi má đỏ ửng của anh.

Ngụy Vô Tiện bật cười, rạng rỡ và dễ chịu. "Ồ Lam Trạm nha, khi đó anh dễ thương thật nha! Thực sự vui khi trêu chọc! Phản ứng của anh đáng yêu chết mất!"

Lam Trạm liền lườm cậu. "Không hề. Em rất chi là phiền nhiễu."

"Heh," Ngụy Vô Tiện thậm chí không cố gắng phủ nhận điều đó. Cậu biết mình thật phiền phức. "Dù sao anh vẫn cứ thích em đấy thôi!"

Cậu chuẩn bị đút một thìa súp hầm khác vào miệng. Ngay khi chiếc thìa trống rỗng, cậu nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng Lam Trạm lầm bầm, "Ừ."

Ngụy Vô Tiện gần như phun thức ăn ra. Nuốt nước bọt, cậu kêu lên, "Sao cơ?"

Lam Trạm từ chối trả lời. Anh kiên quyết nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình. Như thể anh đã mất hết can đảm để nói chuyện.

Lam Trạm...thích cậu?

Nhưng tất cả những gì Lam Trạm từng cho cậu thấy là Lam Trạm đã bực mình và khó chịu như thế nào bởi sự hiện diện đơn thuần của cậu.

Nhưng sau đó lại một lần nữa...

Tâm trí quay cuồng với tất cả các khả năng, Ngụy Vô Tiện cố gắng hỏi lại, "Bao lâu rồi?"

Lam Trạm nhìn cậu một lúc. "Ở hang động Huyền Vũ."

Ngụy Vô Tiện chớp mắt.

Ồ. Trường học của họ đã tổ chức một chuyến đi cắm trại bốn ngày ba đêm trong kỳ nghỉ hè. Những khoảnh khắc đáng chú ý nhất là cuộc thi bắn cung (mà cậu rất chắc chắn Lam Trạm ghét cậu khi cậu vô tình tháo dây buộc tóc của Lam Trạm – một dải ruy băng màu trắng được trang trí với những vân mây xanh tao nhã), cuộc thi âm nhạc (Lam Trạm đã chiến thắng trong cuộc thi này với chiếc đàn Cổ Cầm của mình, còn Ngụy Vô Tiện giành vị trí thứ hai, vậy nên nó cũng không tệ lắm. Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ họ đã làm mọi người kinh ngạc như thế nào với màn song ca ngẫu hứng của tiếng sáo và đàn Cổ Cầm trong lửa trại trong một trò chơi "sự thật hay dám làm").

Và sau đó là sự cố tại hang Huyền Vũ.

Nhóm được chỉ định của họ gồm (Lam Trạm, Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang, Kim Tử Hiên, Miên Miên và cậu) đang khám phá khu vực gần đó thì một cơn bão khủng khiếp bất ngờ xảy ra. Họ ngay lập tức tìm nơi trú ẩn trong hang động. Chỉ vài phút sau, sét đã đánh trúng lối vào của hang động, làm nó sập xuống. Bị mắc kẹt trong một khu vực không có tín hiệu, họ không có cách nào liên lạc ra ngoài để gọi giúp đỡ nên họ đã mạo hiểm tiến vào sâu hơn trong hang để tìm lối thoát khác.

Thật khó khăn khi đi bộ qua hang động tối tăm, lầy lội. Giang Trừng đi dẫn đầu, với Lam Trạm ở giữa còn cậu tự mình ở phía sau đoàn. Miên Miên bỗng bị trượt chân và suýt rơi xuống vực sâu âm u của khe núi trong hang động, nhưng Ngụy Vô Tiện đã tìm cách tóm lấy cô bạn và kéo cô đến nơi an toàn. Cánh tay cậu hoàn toàn bị thương trong quá trình này.

Cậu vẫy tay ý bảo mọi người không phải lo lắng rồi họ cùng nhau đi sâu hơn vào hang.

Ngay lúc họ sắp tuyệt vọng, họ tình cờ gặp được con suối ngầm, với những chiếc lá phong hãy còn tươi tắn nổi lềnh bềnh trên đó. Lam Trạm sau đó nói rằng có một lối thoát.

Giang Trừng và cậu, là hai người bơi giỏi nhất trong nhóm, đã xuống nước để tìm lối ra. Với cánh tay đau đớn của mình, Ngụy Vô Tiện chẳng thể bơi quá lâu và cậu chỉ làm cho nó trở nên tệ hơn khi nhảy xuống bơi. May mắn thay, Giang Trừng đã tìm được lối thoát, vì vậy cậu nói với Giang Trừng hãy dẫn mọi người đến nơi an toàn, còn cậu sẽ sớm xuất hiện.

Nhưng cậu không có ý định đi theo bọn họ. Cánh tay cậu lúc này rất đau đớn và cậu có thể cảm thấy cả cơ thể nóng hầm hập như chìm trong cơn sốt.

Cậu chỉ là không ngờ Lam Trạm sẽ ở lại với mình.

Trong khi chờ giải cứu, cậu đã mê sảng và yếu đi vì cơn sốt, nhưng cậu có thể nhớ rõ việc mình được nằm trên một thứ gì đó rất mềm mại và thoải mái, được ru ngủ bằng tiếng hát ngân nga nhẹ nhàng.

"Không ngạc nhiên khi anh lại dành cho em một cái nhìn kỳ lạ như vậy lúc anh lần đầu đến quán cà phê!" |Ngụy Vô Tiện thốt lên, "Em đã ngân nga bài hát đó khi pha chế đồ uống cho anh!"

Lam Trạm đồng ý điều đó với một cái gật đầu. "Em trông...thật khác."

"Đúng rồi," Ngụy Vô Tiện vô thức tự giác gạt tóc mái ra khỏi mắt mình. "Em đã cắt ngắn đi rồi. Bây giờ thì nó cũng dài ra hơn một chút!" Giờ cậu đã buộc được thành một túm sau gáy. "Đừng lo lắng nha. Em sẽ nuôi tóc vì anh mà, được chưa nào, Lam Trạm?"

Lam Trạm gật đầu, mỉm cười tinh tế. "Ừm."

trong khi chờ xe buýt của họ

"Lam Trạm?

Khi Lam Trạm quay lại nhìn cậu, Ngụy Vô Tiện vòng chiếc khăn choàng đỏ và đen quanh cổ Lam Trạm.

"Cái này cho anh," Ngụy Vô Tiện cười híp mắt. "Vì anh đã cho em chiếc khăn màu xanh của anh."

Trong một khoảnh khắc Lam Trạm nhìn cậu chằm chằm. "Không cần phải thế đâu."

Ngay cả khi anh nói điều đó, anh vẫn đang cẩn thận nắm lấy chiếc khăn, khuôn mặt anh mang biểu tình của vẻ ngây ngốc đến ngạc nhiên.

Cảnh tượng ấy gần như đánh cắp hơi thở của Ngụy Vô Tiện.

"Anh có biết khi nào em đã nhận ra rằng em thích anh không, Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hỏi.

Lam Trạm lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười với anh. "Trên xe buýt. Khi anh lần đầu tiên đánh thức em trước khi em xuống bến. Em lúc đó vẫn còn buồn ngủ ghê lắm, lúc mở mắt ra rồi nhìn thấy anh, anh là người đẹp nhất mà em từng gặp. Em đã nghĩ rằng đó là một thiên thần từ trên trời rơi xuống, đối với em. Thiên thần hộ mệnh của em. Và sau đó, kể từ khi anh bước vào cuộc sống của em một lần nữa, cuộc sống của em lại trở nên đẹp đẽ hơn. Sư tỷ đang hồi phục rất tốt, em đang dần hòa hợp với Kim Tử Hiên và con trai của anh ấy, mối quan hệ của em với Giang Trừng đã bắt đầu dần dần hàn gắn. Vì vậy, thực sự, cảm ơn..."

Trước khi cậu có thể nói xong lời, đôi môi của Lam Trạm bất ngờ đặt lên trên môi cậu, khiến cậu im lặng ngay lập tức.

Cậu vẫn không thể nói nên lời ngay cả sau khi Lam Trạm tách môi hai người ra.

"Ngụy Anh," giọng nói của Lam Trạm thật khẽ khàng, ấm áp. "Giữa chúng ta, không cần phải nói cảm ơn hay xin lỗi."

Choáng váng, Ngụy Vô Tiện nhìn anh chằm chằm.

Lam Trạm nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ngụy Vô Tiện. "Vì lần cuối cùng em nói những lời đó với anh, chúng ta đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Bất kỳ tin tức nào về em mà anh tình cờ biết được, đều chẳng mấy tốt đẹp gì."

Ngụy Vô Tiện gần như bật khóc. "Lam Trạm..."

Sau đó xe buýt của họ đã đến.

Từ đó trở đi, họ cùng đi xe buýt về nhà, tay trong tay. Ngồi trên cùng một chỗ, và Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng ngủ trên vai Lam Vong Cơ. Khi Lam Vong Cơ đánh thức cậu dậy, đó là điểm dừng họ sẽ xuống cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro