Chương 1: Lam Trạm
Ngụy Vô Tiện đang làm các công việc khác nhau – thợ pha cafe, nhân viên thu ngân tại một cửa hàng tạp hóa và nhân viên pha chế trong mấy tháng qua kể từ khi Sư tỷ bị bệnh và nằm bất động.
Giang Trừng luôn ở bên cạnh chị mọi lúc, thức hàng đêm, luôn hy vọng rằng Sư tỷ cuối cùng sẽ mở mắt và trấn an họ rằng chị vẫn ổn.
Cậu sẽ không để Ngụy Vô Tiện đến thăm chị, chỉ khiến cho Ngụy Vô Tiện thêm mất tinh thần.
Điều đó không thể ngăn Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Sư tỷ và cô là người thân duy nhất còn lại của Giang Trừng, vì vậy Ngụy Vô Tiện thấy rằng điều duy nhất mình có thể làm để chuộc lỗi là giúp trả các hóa đơn viện phí.
Ngày nào cũng như ngày nào, kiệt sức và lo lắng là người bạn đồng hành không ngừng của cậu.
Mệt mỏi Ngụy Vô Tiện lên chuyến xe buýt cuối cùng để trở về nhà. Chỉ có một vài hành khách trên xe buýt – một người đàn ông trung niên đang ngủ gật, một anh chàng có phong cách thời trang hết sức lạc lõng trên một phương tiện giao thông công cộng tồi tàn.
Trông anh ta có vẻ quen quen, bằng cách nào đó, nhưng bộ não mệt mỏi của Ngụy Vô Tiện không quan tâm đến việc nhớ lại cậu đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
Ngụy Vô Tiện cười cười mệt mỏi trước khi bước về phía chiếc ghế yêu thích của mình. Cậu ngồi phịch xuống, dựa đầu vào cửa sổ lạnh lẽo và ngủ thiếp đi.
Cậu tỉnh dậy bởi cái gõ nhẹ vào vai mình.
"Cậu sắp đến điểm dừng của mình đó," người kia nói với cậu.
Ngụy Vô Tiện chớp mắt lúng túng, vẫn buồn ngủ và uể oải với giấc ngủ. Cậu phải mất vài phút để quan sát xung quanh và nhận ra rằng đúng là thế thật, cậu sẽ sớm dừng lại và người kia đã rời khỏi chỗ ngồi để đi đến chỗ ngồi của Ngụy Vô Tiện chỉ để đánh thức cậu dậy.
Đột nhiên thấy xấu hổ, Ngụy Vô Tiện gãi má. "Cảm ơn anh. Tôi tự biết để tỉnh dậy sớm hơn. Anh không cần phải đánh thức tôi dậy."
Anh chàng đẹp trai kia lắc đầu. "Cậu đang mệt mỏi. Cần nghỉ ngơi thêm."
Chuyện đã không xảy ra với cậu nơi cậu đã từng nhìn thấy anh ta trước đó, cho đến khi anh ta bước xuống xe buýt.
"Lam Trạm!" Lam Trạm là khách hàng thường xuyên của cậu tại quán cà phê mà cậu đang làm việc. Lý do khiến Ngụy Vô Tiện không nhận ra anh ta ngay lập tức vì Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ mong đợi được gặp Lam Trạm trên cùng một chuyến xe buýt với mình, và vào thời điểm kỳ cục như vậy.
Và điều này cứ diễn ra trong nhiều tuần. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện lên chuyến xe buýt cuối cùng về nhà, Lam Trạm đã ở trong xe buýt, đôi khi chỗ ngồi khác nhau, nhưng vẫn vô biểu tình và lạc lõng như mọi khi. Anh ta nên lái xe riêng, không phải đi xe buýt! Ngụy Vô Tiện tự hỏi liệu Lam Trạm có đi xe buýt vì cậu không, sau đó tự vả mình. Không đời nào...
Họ hầu như không quen biết nhau!
Bất cứ khi nào cậu ngủ thiếp đi trên xe buýt, Lam Trạm sẽ đánh thức cậu ngay khi anh ta dừng lại ở điểm dừng.
"Tại sao anh lại đi xe buýt giống tôi?" Một tối Ngụy Vô Tiện bỗng hỏi anh. Cậu đã có một giấc ngủ ngắn bồn chồn. "Tôi luôn cho rằng anh có xe hơi hoặc phương tiện nào khác."
Có một chút khựng lại.
"Đang bảo trì," là tất cả những gì Lam Trạm nói.
Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên. "Mất bao lâu?"
"..."
Lam Trạm không phải là người nói nhiều. Ngụy Vô Tiện hầu như là trò chuyện, còn Lam Trạm sẽ kiên nhẫn lắng nghe.
Có một lần Ngụy Vô Tiện gần như lỡ mất điểm dừng của mình vì cậu đang hào hứng kể lại câu chuyện thời thơ ấu khiến Lam Trạm phải chú ý đến nỗi cả hai đều không nhận thức được nhanh như thế nào xe buýt đã đi quá xa.
"Tôi xin lỗi," Lam Trạm nói, giọng anh có đôi chút thất vọng.
Vui vẻ nở nụ cười, Ngụy Vô Tiện vỗ vai. "Không sao đâu, Lam Trạm! Đó không phải lỗi của anh. Ngoài ra, anh đã chắc chắn rằng tôi về được đến nhà, vì vậy chuyện này không có gì. Hẹn gặp lại vào ngày mai, Lam Trạm!"
Theo lời hứa đó, đôi môi của Lam Trạm nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, và ai kia, đã khiến cho Ngụy Vô Tiện như ngừng thở.
Ngụy Vô Tiện đã mang theo vẻ ngây ngốc đó về nhà.
Lam Vong Cơ xuống điểm dừng xe buýt sau khi Ngụy Vô Tiện xuống xe.
Vài phút sau, một chiếc ô tô màu trắng muốt tấp vào lề đường.
"Anh không cần phải đi theo Vong Cơ mỗi tối đâu, anh trai," Lam Vong Cơ vừa nói vừa thắt dây an toàn.
Lam Hi Thần chỉ cười thầm cậu em. "Chà, thì người khác cũng phải đảm bảo cho em mình về nhà an toàn chứ, Vong Cơ. Khi nào em sẽ đề nghị lái xe đưa cậu ấy về nhà vậy hả?"
Vong Cơ quay mặt đi, chóp tai anh đỏ lên. Lam Hi Thần cười khúc khích khi nhìn thấy thế.
"Giang Yếm Ly thế nào rồi?" Lam Vong Cơ hỏi. Anh trai của anh là bác sĩ hàng đầu trong bệnh viện mà Sư tỷ của Ngụy Vô Tiện đang được điều trị và chính anh đang theo dõi bệnh tình Giang Yếm Ly.
"Đang dần tiến triển," Lam Hi Thần trả lời, "nhưng tốt nhất là nếu cả hai anh em của cô ấy đều ở bên cạnh. Nó sẽ giúp cô ấy phục hồi nhanh hơn."
Lông mày Lam Vong Cơ nhíu lại. "Tại sao không phải là Ngụy Anh ở bệnh viện với Yếm Ly?"
Lam Hi Thần thở dài. "Giang Trừng từ chối để Ngụy Vô Tiện đến thăm. Cậu ta bắt Ngụy Vô Tiện phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Yếm Ly với lại Ngụy Vô Tiện cũng tự trách mình nữa."
Hai tay Lam Vong Cơ cuộn tròn thành nắm đấm trên đùi. "Không phải là lỗi của Ngụy Anh."
"Không phải thế," Lam Hi Thần hoàn toàn đồng ý.
Lam Vong Cơ nhìn qua anh trai mình. "Anh có nói chuyện với Vãn Ngâm để Ngụy Anh đến thăm không?"
Lam Hi Thần gật đầu. "Anh sẽ nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro