chương 6
Một giờ năm mươi sáu phút sáng, Chanyeol không thể nhớ được lần cuối cùng anh về nhà trễ như vậy sau khi đi chơi với bạn là khi nào nữa. Những buổi tối với Chanyeol thường là bận bịu với công việc làm thêm, bài tập về nhà của anh, bài tập về nhà của Sehun, hoặc là anh, trông như một miếng chả giò cuốn giữa mùa đông -nằm cuộn trong chiếc khăn bông Pororo mà Kyungsoo tặng cho cả nhóm bạn nhân dịp Giáng Sinh vừa qua – ăn một tô mì và dán mắt vào màn tình TV để xem mấy bộ phim tình cảm được trình chiếu trên Netflix hoặc cười đến mức không thở nổi khi xem lại mấy chương trình tạp kỷ mà anh bất chợp xem lại. Hiếm lắm mới có những đêm, Sehun về nhà sớm, cầm trong tay chiếc hộp DVD màu đỏ mà cậu vừa trộm được từ chỗ cất bí mật của Jongin. Đó cũng là những đêm mà Chanyeol thích nhất. Những đêm như thế mấy ngày rồi đã không diễn ra. Sehun không hề ở nhà khoảng chín mươi phần trăm thời gian trong một ngày. Cả hai thi thoảng chỉ gặp nhau ở trường Đại Học, lắm lúc gặp nhau ở tiệm trà sữa đối diện bên ngoài cổng trường nơi Jongdae làm thêm. Chanyeol cảm thấy rất cô đơn – Kyungsoo cứ tránh mặt anh như một loại bệnh truyền nhiễm, cũng y như Jongin không mấy khi đi chơi với anh, Baekhyun và Jongdae thì quá bận rộn với buổi nhạc kịch mùa đông sắp tới, Junmyeon không hiểu sao mất tăm suốt mấy ngày và hành xử thì rất kỳ quặc, và Minseok cũng thế. Chanyeol nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với cả hai bên, nhưng anh lại cũng chả có ý tưởng gì là nên đi hỏi cho ra lẽ. Sự cô đơn kéo dài khiến cho Chanyeol không hề nhận thức được rằng bản thân anh lại đang bấm máy gọi đến số điện thoại được ghi trong mẩu giấy từ món quà chúc mừng mà Yixing tặng anh. Yixing có vẻ hơi rụt rè và ngại ngùng, nhưng theo Chanyeol thì cũng không đến nổi tệ cho một đêm Thứ Sáu – còn hơn là cứ như củ khoai tây ngồi thần thừ ở ghế sofa thắc mắc sao cuộc đời mình lại thành ra như vậy đến tận khuya.
Đi chơi với Zhang Yixing cũng không đến nổi tệ, dù là hầu hết khoảng thời gian đều chìm trong im lặng, chèn thêm cảm thấy hơi bất tiện, vài cái thở dài, tay thì cứ đan vào nhau. Chanyeol cũng biết thêm một chút về Yixing. Anh được biết là Zhang Yixing thật ra cũng rất đam mê âm nhạc như anh, và tập tành sáng tác nhạc lúc rảnh rỗi. Yixing cũng có một biệt danh khác – Lay. Chanyeol cũng nhận ra là Yixing rất dễ ngủ bằng chứng là lúc đi xe bus về nhà anh cứ thế mà gật gà gật gù ngủ ngon lành theo nhịp xe chạy. Cả hai đều bị lỡ bến và phải đi bộ ngược trở lại để về nhà. Và ngạc nhiên hơn là Yixing sống cách căn hộ của Chanyeol và Sehun khoảng vài toà nhà. Sau một khoảng thời gian ở bên người anh ngại ngùng, Chanyeol rút ra kết luận rằng Lay có thể làm một người bạn tuyệt vời – một người biết lắng nghe, người mà Chanyeol không hề có quãng thời gian gần đây. Kyungsoo giống như là kẻ hay cằn nhằn hơn là một người biết lắng nghe, Minseok thì luôn bị xao lãng bởi những chi tiết nhỏ nhặt, Chanyeol thậm chí không muốn nhắc đến Baekhyun và Jongdae – hai người đó quả thật rất kinh khủng vào khoảng nói chuyện cá nhân, Chanyeol lại không đủ thân với Junmyeon và Jongin để chia sẻ mọi thứ, và Sehun, cậu nhóc ấy đã ngừng việc lắng nghe bất kỳ ai một khoảng thời gian khá lâu rồi. Với Yixing, anh thấy như bản thân mình tìm được sự thoải mái mà anh cần. Cứ như con người của Yixing đem đến cho Chanyeol sự an ủi mà anh đã bị tước mất, cùng với chàng trai với bước nhảy điêu luyện ở lối mòn cũ của anh cách đây cũng khá lâu rồi.
Một giờ năm mươi bảy phút sáng, Chanyeol vẫn mò mẫm tìm thẻ chìa khoá không hiểu sao đêm đó lại không ở trong túi quần anh. đang định lục tung mọi thứ trong túi đeo sau lưng ra để tìm thì nắm cửa xoay, cánh cửa mở ra, và gương mặt quen thuộc hiện lên chỉ cách anh vài cen ti mét, mắt suýt chút thì nhập vô thành một đường chỉ mành. Chanyeol biết cái ánh nhìn này, nó thật sự còn đáng sợ hơn mỗi khi Kyungsoo trợn tròn mắt đến mức muốn rớt mắt ra khỏi tròng. Chanyeol thiệt muốn chạy trốn cho rồi.
“Mừng về nhà.”, giọng nói quá lạnh lùng, nó khiến Chanyeol run bật. “Bước vào đi. Anh bị cảm lạnh bây giờ.”
Chanyeol làm theo những gì được bảo, nhưng lại cảm thấy lạnh hơn nữa khi chàng trai bước ngang qua anh. Đôi vai lạnh của Sehun có thể được so sánh ngang ngửa như cái lạnh ở Nam Cực, nghe thật nực cười. Nó khiến anh nhớ lại lúc bị kẹt trong một cái tủ đá khổng lồ vào một buổi tối mùa đông – nhưng nó không diễn ra với anh, chỉ là đừng hỏi Minseok chuyện gì đã xảy ra lúc đó – nhà máy chế biến kem của Kim Ryeowook mùa Giáng Sinh năm 2003.
“Sehun à?”
“Sao?”
“Em ở nhà.”
“Thì sao?”
“Hôm nay là Thứ Sáu?”
“Ý anh là gì?”
Sự im lặng bao trùm lấy toàn gian phòng. Sehun không nói gì cả còn gương mặt Chanyeol thì trông không còn gì buồn cười hơn. Cậu đã tránh mặt anh mấy ngày nay rồi, vì lý do gì thì đến bản thân cậu cũng không rõ. Sehun chỉ cảm thấy cậu nên để Chanyeol có chút không gian riêng. Cậu đã ở chỗ Zitao suốt, sau đó qua chỗ Junmyeon một tuần và cuối cùng vì quá mệt mỏi đã mặc xác cái không gian riêng chết tiệt đó, muốn ra sao thì ra. Sehun nhớ chiếc giường êm ái của cậu, và nhớ cả người bạn cao lớn với tiếng ngáy khò khò kể cả khi đã đến giữa trưa. Cả tiếng đồng hồ Sehun cứ cặm cụi với thiết bị khoá của căn hộ của Jongin, bấm thử hết số này đến số khác, cho đến khi sự khờ khệt trong cậu bộc phát ra thì Sehun chợt nghĩ sao không thử xem có phải là ngày giữa ngày sinh nhật của Jongin và Kyungsoo hay không. Ngay sau đó thì cậu vểnh mũi lên đầy tự hào khi cái âm thanh ngọt ngào vang lên, báo hiệu cậu đã thành công và có thể hoàn toạn tự do thoải mái bước vào căn hộ của Jongin, mang bất cứ trò chơi điện tử nào về để rồi xem Chanyeol thua be bét tất cả các trò. Thậm chí Sehun suýt chút nữa là quỳ rạp xuống năn nỉ Kyungsoo nấu món gì đó cho cậu trước khi anh đi làm nữa. Trong đầu Sehun, mọi thứ đều thật hoàn hảo, cậu có trò chơi điện tử, phim ảnh, thức ăn – tất cả những thứ sẽ khiến cho cậu và anh có một buổi tối bận rộn. Điều duy nhất Sehun quên phải nghĩ đến chính là người bạn thân của cậu cũng có cuộc sống riêng của anh, và rằng cuộc sống của Park Chanyeol không phải lúc nào cũng quay quanh mỗi mình cậu – theo lời Do Kyungsoo đã nói. Cậu còn nhớ cả câu “Làm thế nào nếu nó bỏ rơi em? Làm thế nào nếu nó biết được rằng em đốn mạt tới nhường nào và không thể chịu nổi em nữa?” và một loạt nếu như liên tiếp kéo đến sau khi tâm trí Sehun như lạc vào một mê cung tối sầm mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến – nơi không hề có đôi mắt tròn lấp lánh, không có đầu tóc rối bù xù, không có đôi tay dài ngoằng, không có giọng cười trầm đáng ghét, không có đôi tai to một cách kinh khủng – nơi không hề có Park Chanyeol. Nước mắt trong lòng Sehun chực dâng. Cậu đã làm gì sai sao?
Oh Sehun đang nói dối. Cậu biết rõ lý do mà cậu luôn lẩn tránh anh suốt mấy ngày qua. Kyungsoo cuối cùng cũng bắt lấy cậu và nói thẳng vào mặt cậu những điều cậu đã làm suốt quãng thời gian bị Luhan lừa dối tình cảm. Nó giống như khiến cho cậu sáng mắt ra, và đôi mắt đen thẩn thờ sau một buổi nói chuyện nghiêm túc với Kyungsoo sau đó của Sehun. Bị lừa dối, Sehun là người đau khổ nhưng Chanyeol lại là kẻ phải chịu đựng nhiều hơn cả. Anh luôn ở đó bên cạnh mỗi khi Sehun cảm thấy sắp khóc. Chanyeol luôn ở đó khi cậu để sự ngu ngốc lên trên và suýt nữa tự kết liễu cuộc đời của bản thân. Chanyeol luôn ở đó khi cổ tay cậu vấy đầy chất dịch đỏ ngầu, cuộc sống thanh xuân dần phai nhạt đi trong cậu. Chanyeol luôn ở đó mỗi khi Sehun cần ai đó níu cậu dậy khi cậu sắp ngã gục. Chanyeol luôn ở đó mỗi khi Sehun cảm thấy quá thừa thải với cuộc sống tới mức không muốn mở mắt nhìn ai, cứ nằm đó và lảm nhảm đủ thứ đến khi cuối cùng kết luận cậu ghét cuộc sống bây giờ đến nhường nào. Chanyeol luôn ở đó, và không đòi hỏi gì hơn. Chanyeol luôn sẵn lòng làm mọi thứ cho Sehun, nhưng cậu chưa bao giờ hoài nghĩ đến. Những điều ấy khiến Sehun cảm thấy cậu là người bạn tệ bạc nhất thế gian này. Có thể cậu đúng là như thế thật. Sehun ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại.
“Sehun à?”
“Anh bỏ quên nó trên bàn. Chắc có lẽ anh vội vàng lắm hả?” Sehun đưa cho anh keycard và suýt nữa va đầu vào bức tường kế đó khi cậu nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Sehun bật cười thầm. Chanyeol vẫn chẳng thay đổi gì mấy; anh vẫn là một kẻ ngốc nghếch và ngây thơ với đôi chân dài mà cậu từng gặp cách đây thập kỷ về trước.
“Làm sao em biết anh ở ngay cửa chứ?”
“Em không biết. Em chỉ mở cửa ra thôi.” cậu nhún vai, không dám thú nhận cậu đã phải kiểm tra mắt cửa cứ mười giây một lần.
Chanyeol nhăng răng mà cười, làm cho sự lạnh lùng trong Sehun tự dưng hoá đi đâu mất, thay vào đó là chút gì đó vui vẻ và ấm áp bao trùm lấy căn hộ hai người. Sehun không thể nào giận dữ với Chanyeol hay thậm chí là giả vờ giận dữ, cũng giống như Chanyeol không thể nào nói Không với Sehun. Cậu không chắc làm sao việc này xảy ra khi cậu nhận thức được thì bản thân đã ngồi trên ghế sofa, cùng với người bạn thân, xem một bộ phim cũ mà Chanyeol lấy được từ thư viện. Nó là một bộ phim do một cựu học sinh Kim Kibum đã làm mấy năm về trước. Sehun vốn định là đã bảo Chanyeol tắt phim đi nếu không vì cậu nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trên màn ảnh – Kim Heechul, Park Jungsu, Lee Hyukjae, Choi Siwon và một số vị giáo sư khác nữa. Sehun nghĩ bộ phim khá là thú vị, cậu tự nhủ với bản thân lần sau gặp giáo sư sẽ nói đến bộ phim này.
“Sehun à.”, Chanyeol rúc đầu vào khe hõm ở cổ Sehun. Sự va chạm làm cậu rùng mình.
“Mmm?”
“Tại sao em lại giận anh?”
“Em không giận. Em chỉ là.”, Sehun dừng lại, liếm môi dưới, tay cậu vân vê chơi đùa với mái tóc của anh. “Thất vọng. Em thất vọng vì khi về nhà mà không có anh ở đó. Thất vọng vì em cứ luôn cho rằng anh sẽ luôn ở đó chờ đợi em. Em thất vọng vì bắt gặp anh với Yixing ở trạm xe buýt. Em thất vọng…”, Sehun kéo dài câu nói của mình, ngại ngùng đưa mắt nhìn xung quanh, tránh không để mắt cậu nhìn anh. “Em đã ghen tỵ.”
“Oh.”, Chanyeol lặng thinh. Đây là lần đầu tiên. “Thật à.”
“Ý em là, em biết thế giới của anh không phải lúc nào cũng chỉ có mình em. Và em là một kẻ tồi tệ kể từ sau chuyện của Luhan và em cứ lờ anh đi. Anh à, em thề đấy, em chưa bao giờ quên anh và em luôn cảm kích với những gì anh đã làm cho em. Thật sự thì em không biết bản thân sẽ ra sao nếu không có anh nữa.”
“Anh sẽ không rời bỏ em. Anh hứa.”
Chanyeol thở hắt khiến Sehun đông cứng. Cậu có cảm giác như một luồn điện chạy dọc toàn thân khi hơi thở của anh phà trên làn da cậu, khiến ruột gan cậu như muốn nổ tung. Ngay khi ánh mắt cậu bắt gặp đôi mắt to tròn của anh, Sehun biết có thứ gì đó bên trong cậu bùng nổ. Thứ gì đó rất lộn xộn, kéo gần cậu và anh đến bên nhau hơn. Một cơn cuồng phong của những đợt suy nghĩ và xúc cảm vây quanh Sehun khiến tim cậu đập dồn dập. Một cảm giác rất mới lạ nhưng cũng rất thân thuộc – một cảm giác mà Sehun luôn cảm thấy từ rất lâu rồi nhưng bản thân thì cứ phớt lờ mặc kệ. Cảm giác quen thuộc nhưng vô cùng sợ hãi; loại xúc cảm này thật sự khiến Sehun muốn phá tan vũ trụ và vươn lên nhảy nhót cùng người sao Hoả.
“Sehun à.”
“Sao anh?”
Những câu chữ như đang nhảy múa trên chiếc lưỡi gợi cảm của Chanyeol, như mỗi ký tự đều quyết định quấn lấy xung quanh đầu óc Sehun. Mọi thứ như buộc chặt cậu, tim đập nhanh như muốn nhấn chìm cậu vào những cảm xúc giấu kín và những lời nói không thể thốt nên. Mọi thứ gần giống như đêm hôm ấy, cái đêm mà đôi mắt sáng long lanh kia nhìn xuyên thấu tâm hồn cậu và khiến cậu run bần bật. Đêm mà đôi môi khô cằn, đầy mùi rượu được chịm đắm dưới môi anh khiến cho toàn thân đau buốt. Chanyeol muốn trốn thoát nhưng bản thân lại bị tê dại đi trước đôi mắt lấp lánh hôm nào, khiến thời gian như lắng đọng. Mọi thứ đều diễn ra như đêm hôm đó nhưng thực chất vẫn có chút khác biệt.
Oh Sehun dính chặt lấy anh. Sự sợ hãi và óng ánh của đôi mắt Park Chanyeol thật quá dễ dàng để nhận thấy. Hơi thở nặng nhọc, đi kèm với những nhịp tim đập thao thức loạn xạ, tất cả như hoà quyện làm một, mọi thứ thật quá rõ ràng.
“Đừng suy nghĩ nữa anh và hãy cứ làm đi.”
Khi giọng nói nhỏ nhẹ ấy thì thầm vào tai anh cùng bàn tay mềm mại vuốt dài từ gò má xuống quai hàm, Chanyeol biết rằng đêm nay thật sự rất khác biệt. Nó chính là đôi môi khô cằn, không còn mùi rượu, giữ chặt trên môi anh một lần nữa, Park Chanyeol nhận ra rằng mọi thứ lúc nào cũng rất khác. Nó là khi anh cảm nhận được bản thân bị ghì chặt lấy từ phía sau, kéo anh lại gần hơn, Park Chanyeol cho rằng nó có thể là, có thể thôi, là một sự khác biệt rất tốt – một sự khác biệt hoàn hảo.
“Sehun à, anh yêu em.”
Cả một thập kỷ qua với những cảm xúc giấu kín và những lời nói không bao giờ được lắng nghe, tất cả đều gộp lại trong câu nói vang lên giữa những làn môi hôn cuồng nhiệt và tiếng tim đập rộn ràng.
“Em biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro