chương 5
2016. 11. 25. Thứ Bảy, Seol, Hàn Quốc.
Sehun luôn mơ ước sẽ trở thành một dancer – biểu diễn trên sân khấu, tận hưởng những tràng pháo tay nồng nhiệt của người nghe, lắc lư tay chân theo giai điệu xập xình, điệu nhạc như chảy cuồn cuộn thông suốt khắp người cậu, nó điều khiển cậu. Sehun luôn muốn học ballet và jazz, cậu đã từng nhìn thấy Jongin trình diễn và đó giống như một bức tranh toàn cảnh tuyệt vời nhất mà cậu từng chứng kiến trong suốt sự nghiệp mình – cái sự nghiệp không thực sự kéo dài bao nhiêu. Sehun muốn biết cách để nhảy những cú pirouette ngoạn mục, cú ballotté, và còn những bước nhảy khác nữa mà Sehun không tài nào có thể phát âm chuẩn xác được. Cậu đã từng nhảy thử những động tác đó, nhưng thực sự là nó không trông bắt mắt như cậu mong muốn. Jongin từng bảo với Sehun rằng cậu có những đường di chân rất độc đáo và chỉ cần luyện tập thêm một chút là được. Sehun lại cảm thấy những lời nói đó thật mỉa mai. Cậu đã phải nghỉ học ở trường một tháng trời sau khi tham gia lớp nhảy ballet cùng Jongin cho học kỳ mới.
Gia đình của Sehun mọi người đều theo ngành kinh doanh, thiết kế đồ hoạ phương tiện giao thông, nói trắng ra là vậy. Nhảy nhót chưa bao giờ được xem là một ngành nghề trong cái nhà này. Cha của Sehun luôn có tầm nhìn về tương lai của cậu, và anh cậu cũng thế, chủ tịch tập đoàn Oh Engineering. Anh trai của Sehun học về ngành kỹ sư giao thông và đã đi du học ở nơi Mỹ Quốc xa xôi, học ngày càng cao hơn nữa. Trong khi Sehun thì lại bị ép buộc phải học một thứ gì đó có liên quan về dòng kinh doanh quản trị. Cha của Sehun vốn định sẽ mở ra thêm một công ty kiến trúc khác khi Sehun vừa tròn mười lăm tuổi. Sehun đã từng đề cập đến vấn đề nhảy nhót, trong một bữa ăn gia đình trong căn nhà trăm năm cổ điển của cậu, ông Oh không hiểu sao bỗng dưng cứ cắt miếng phi lê cá cuối cùng trong dĩa mạnh hơn cần thiết khiến dao găm xuống chiếc dĩa sành đáng koong một tiếng, bà Oh thì suýt bị sặc với miếng cherry trong miệng còn anh trai của Sehun chỉ ngồi đó cười lớn.
“Sehun à, con sẽ học về kiến trúc.”
Đó vừa là một lời đề nghị vừa là một mệnh lệnh. Đó là một lời khẳng định. Và trong ngôi nhà mang dòng họ Oh này, lời khẳng định của ngài Oh là luật pháp phải thi hành.
Sehun chỉ biết thở dài. Thật đáng xấu hổ khi Sehun phải mất ít nhất vài năm và một trận tan nát cõi lòng mới có thể thoát ra khỏi sự giận dữ của cha cậu. Sehun bị cha cậu chối bỏ, nhưng cậu không để tâm. Có lẽ Sehun nên cảm ơn Luhan. Chàng trai Trung Quốc với đôi mắt nai con thực sự đã giúp cậu tìm hiểu ra con người của bản thân rất nhiều, chỉ là lại để mất con người ấy sau khi Sehun mất đi một thứ mà cậu nghĩ rằng sẽ luôn ở đó. Một thứ, một người mà Sehun rất ít khi bận tâm đến, nhưng lại không thể sống nếu thiếu vắng đi.
“Sehun à.”, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Sehun khi cậu cố nhét chiếc áo đen yêu thích vào trong vali đã đầy ắp đồ đạc. “Em có chắc về việc này không? Không cần mọi người đi chung với em à?”
Cậu chỉ gật đầu. “Phải, anh à em vẫn ổn.”
“Em chắc không? Thật tình anh không muốn để em đi xa như vậy… một mình… Anh-”
“Soo.” Jongin lên tiếng, tay tóm lấy quan-trọng-hoá-Kyungsoo và lắc đầu. “Em tin là Sehun biết cậu ấy đang làm gì.”
“Nhưng-”
“Nó sẽ không sao đâu Kyungsoo à.” Junmyeon đang ngồi trên nền gỗ cứng nói, tay vân vê nhúm lông xám trên tấm thảm đặt giữa phòng, cứ liên tục thở dài. “Sehun nó cần phải tự làm điều này. Nó sẽ ổn thôi.”
Cảm ơn anh. Sehun lẩm nhẩm trong miệng, nhìn sang đôi mắt lo lắng của các anh. Sehun biết rằng Junmyeon cũng có phần lo sợ nhưng anh ấy là người hiểu rõ quyết định của Sehun nhất. Thật ra Junmyeon cũng là người duy nhất đối xử với cậu như hai người đàn ông trưởng thành thực thụ. Mọi người ai cũng xem Sehun như một đứa trẻ chỉ vì cái chuyện xảy ra cách đây một năm mấy tháng trước mà cậu không muốn nhắc tới lần nào nữa.
Junmyeon mỉm cười với cậu. Kyungsoo cũng bắt đầu ngừng quan trọng hoá mọi việc và bắt tay vào phụ giúp Sehun sắp xếp quần áo, chắc chắn rằng Sehun có đủ những thứ cậu cần, nhất là túi đựng thuốc. Jongin chỉ ngồi đó, mắt nhìn vào màn hình TV và chăm chú xem mỗi show truyền hình cứ năm giây lại chuyển một lần. Baekhyun và Jongdae cũng ở đó nhưng lại im lặng một cách bất bình thường, nhai trệu trạo gói bánh chips cũ tìm được trong phòng để thức ăn khô. Minseok cũng ở đây, càng khiến cho Sehun cảm thấy không được thoải mái hơn trước, vốn dĩ cậu đã không thoải mái rồi. Minseok và cậu thực sự là chưa bao giờ thân. Mối quan hệ giữa cậu và anh giống như chỉ là bạn chung cùng một nhóm, Sehun cũng không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào. Sehun cũng cảm thấy thật nực cười khi việc đó lấy đi của cậu tận vài năm để cảm thấy ổn thoả, ít ra cũng xem là vậy. Cả hai sẽ không thể nào được ổn như trước nữa và Sehun hiển nhiên là trách khứ bản thân mình.
“Anh, em nên đi thôi. Em không muốn bị lỡ mất chuyến bay.”
Những lời tạm biệt vang lên khi mọi người giúp Sehun vác vali ra taxi đã đậu sẵn ngay trước cửa chờ Sehun. Cậu từ chối không muốn ai đến đưa tiễn mình ở sân bay – nhưng lại bị bắt buộc phải chọn một người – Sehun chọn Jongdae để chí ít cũng không quá buồn chán trên quãng đường đến đó – và cũng giúp cậu với đống hành lý nữa. Sehun thật sự cảm thấy buồn cười khi mọi người cứ nhất quyết không muốn cậu mang vác thứ gì nặng quá năm pounds (tức khoảng hai kg hơn). Sehun biết rõ là cậu sẽ không lăn ra chết chỉ vì vác theo một chiếc vali chứa quần áo cho một tuần và vài thứ đồ lặt vặt Kyungsoo ép cậu mang theo.
“Đừng quên uống thuốc đấy nhé. Gọi cho anh bất cứ khi nào có thể? Hay là cứ nhắn tin anh là được. Anh không bận tâm đâu, cứ liên lạc với anh bằng cách nào em thấy thích.” Sehun không hiểu tại sao nhưng cậu cảm thấy mắt Kyungsoo như muốn rớt ra ngoài khi anh ôm cậu lần cuối trước khi cậu ngồi vào taxi. Cậu còn phải hạ kính xuống khi anh gõ lên đó để đưa cho cậu một cuốn sổ tay ghi chép – bao gồm cả lịch trình để uống thuốc của Sehun bằng chữ tiếng Anh. “Uống Rilutek lúc 8AM sau khi ăn sáng, thêm lần nữa lúc 8PM sau khi ăn tối. VÀ KHÔNG ĐƯỢC DÙNG CHẤT KÍCH THÍCH LẪN RƯỢU BIA. KHÔNG UỐNG TRÀ SỮA TRÂN CHÂU. Uống một viên valium trước khi đi ngủ và flexeril khi em cảm thấy cơn đau đến.”, Sehun dừng lại ngay đó. Cái list này quá dài và cậu suýt nữa còn nghe cả tiếng cằn nhằn của Kyungsoo dù đã đi xa cách mấy toà nhà rồi.
Sự thật là Jongdae cứ nhìn cậu với đôi mắt phiền não ấy cũng chẳng giúp ích gì hơn. Một sự thật nữa là hầu như bạn bè Sehun toàn xem cậu như một thằng đần cũng chẳng giúp ích gì nốt. Dù sao thì Sehun hiểu rõ bạn bè mình mà; cậu chỉ không thích cái cảm giác là một kẻ vô ích. Cậu đã từng một lần không thể vác nổi một chồng giấy cao. Một lần nữa té đập mặt xuống đất mà không kịp trở tay kịp để cứu lấy bản thân. Giống như là cả thế giới đang muốn chối bỏ sự tự do của Sehun vậy. Giống như là thật chậm, nhưng rồi thế giới này cũng sẽ lấy đi hết mọi thứ của cậu vậy. Ở cái tuổi đang giữa hai mươi này mà Sehun nghe cứ như đang cố bám víu vào một sợi cước mỏng manh mang tên cuộc đời.
Số chuyến bay của Sehun đã được nêu tên, Jongdae rời đi mà không nói thêm lời nào. Jongdae là một kẻ chết tiệt nhưng cũng không đến mức quá ngu ngốc. Jongdae hiểu tất cả mọi thứ. Sehun nhắn cho anh một tin trước khi dáng anh mất hút khỏi đám đông.
“Cảm ơn.”
Jongdae chỉ vẫy tay ra hiệu, không thèm quay mặt lại.
Sehun lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, mà cậu gọi nó là iPod. Tai lắng nghe những giai điệu sôi nổi, mắt cậu thì mãi dán theo những đám mây trắng múa lượn trong làn gió trên bầu trời xanh biếc đẹp tuyệt trần, như là mây và trời đều đang muốn nhảy nhót theo điệu nhạc phát ra từ tai nghe vậy. Điều này quả thật là một sự châm biếm. Nó làm Sehun muốn khóc. Cậu đã từng nhảy theo điệu nhạc như vậy, từng vung tay vung chân để hoà mình vào âm thanh xập xình đầy mị hoặc đó.
Sehun xem đồng hồ được đeo ngay ngắn ở cổ tay trái. Vết sẹo chắc giờ cũng đã phai mờ nhưng lại khiến cho đeo đồng hồ thành một thói quen. Vẫn còn năm giờ đồng hồ nữa để Sehun uống cử thuốc tiếp theo. Và mười một giờ đồng hồ để đến được nơi mà cậu muốn đến, có lẽ Sehun nên ngủ một chút.
***
2016.11.26. Chủ Nhật. Paris, Pháp.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Chanyeol nhướn mày. Đã là bốn giờ chiều rồi và anh không hề có ý nghĩ rằng sẽ có người tìm đến anh lúc này, và thật ra là những lúc khác anh cũng không nghĩ sẽ có ai đó tới tìm mình. Paris là một nơi rất kỳ lạ. Với Chanyeol ở Hàn Quốc anh đã không có nhiều bạn bè gì, và giờ thì còn khó cho anh tìm kiếm bạn bè hơn ở một đất nước khác không phải Hàn Quốc. Và thêm nữa là lúc nào lịch làm việc của Chanyeol cũng bị dày đặc – anh phải tự sắp xếp lại thời gian của những lớp học ở trường, đi thực tập, làm thêm ở một cửa hàng Châu Á ở đâu đó giữa lòng thành phố, và còn phải trông trẻ cho nhà hàng xóm nữa – cặp sinh đôi Kardy và Cheru. Và điều kỳ quặc hơn nữa là đứa lớn hơn trong cặp sinh đôi còn thích mê mệt Jongin trong một lần Chanyeol phải skype về cho Kyungsoo khi đang ở với bọn trẻ. Chanyeol cảm thấy thật sự cảm kích khi phần học bổng này gần như chi trả mọi thứ mà anh cần vừa tiền học vừa tiền chỗ ở, nhưng dù vậy Chanyeol cũng cần phải có thêm tiền để cứu lấy cái dạ dày đáng thương và mua thêm đồ ấm cho mùa đông nữa chứ. Nó quả là một thử thách khó khăn nhưng Chanyeol thà rằng phải hối hả tất bật với công việc hằng ngày còn hơn ở không rảnh rỗi để nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ. Dù vậy thì ngày Chủ Nhật đó cũng là một trong những ngày nghỉ hiếm hoi của Chanyeol.
Chanyeol buộc phải di chuyển mình khỏi chiếc ghế bành mà anh đang nằm vật trên nó một cách chán chường, đọc quyển sách mà anh mượn ở thư viện trường một cách ngẫu nhiên – tên quyển sách là Shot by Shot, có bìa mang màu xanh đậm. Chanyeol có chút khó chịu với vị khách không mời bởi lẽ cuốn sách quá cuốn hút anh và thật thì anh không muốn bị làm phiền khi đang tận hưởng nó tí nào. Anh còn nghĩ rằng có lẽ nên cứ giả vờ rằng nhà không có người nhưng Chanyeol lại quá tốt bụng để hành xử như vậy.
“Qui est-ce?”, Chanyeol gắt, âm vang ra có chút hơi lớn quá so với anh dự trù. Vốn từ tiếng Pháp của anh đã cải thiện ít nhiều nhưng quả thực giọng nói thì vẫn còn ngượng ngập. “Qui est-ce?”, Chanyeol lặp lại. chỉ vì anh rất thích nghe giọng mình nói một ngoại ngữ khác không phải tiếng mẹ đẻ, nghe thật sướng tai. Với anh nói tiếng Pháp như đọc một bài thơ với những âm tiết cực kỳ sang trọng. Chanyeol từ từ xoay nắm cửa, còn không cần nhìn qua mắt cửa (lỗ nhỏ trên cửa để xem người đứng bên ngoài là ai), và thứ chào đón anh đầu tiên là đợt gió thu lạnh ngắt. Ngoà cửa trống trơn, không có ai cả, ít ra thì đó cũng là những gì anh trông thấy. Chanyeol chực cảm thấy hoảng sợ, có thể đó là do một trong những hồn ma mà anh từng nghe thấy những người thuê trọ khác nói với nhau. Toà nhà này khá cũ rồi và Chanyeol cũng sẽ không ngạc nhiên nếu có vài hồn ma ẩn trốn ở đây.
“Qui est-ce?”
Chanyeol hỏi thêm lần nữa và sắp chút nữa là nhảy ra khỏi ban công ngay trước cửa căn hộ của mình khi một bàn tay tóm lấy chân trái anh. “Thánh thần ơi!”, anh kêu lên, mắt liếc qua nhìn cái thứ đang giữ chặt lấy chiếc quần ngủ sọc đen trắng anh đang mặc. Mọi thứ xung quanh Chanyeol dường như ngừng hoạt động, con tim đang hốt hoảng của anh đột ngột ngừng đập, anh thà rằng mình nhìn thấy hồn ma còn hơn.
“Anh, em có thể uống ngụm nước không?”, một chàng trai gầy guộc trắng bệt đang ngồi thu người ngay kế bên cửa căn hộ của Chanyeol. Một chiếc backpack đen được dùng để che đi toàn bộ phần tóc và một phần mặt của cậu. Chiếc áo choàng xám của cậu được xếp gọn gàng đặt trên chiếc vali đặt bên cạnh. “Và làm ơn xin anh đừng nói với Kyungsoo là nhìn thấy em như vầy, ảnh sẽ phát điên mất.”
Chàng trai cười với Chanyeol bằng nụ cười yếu ớt, ánh mắt đầy hào hứng và nhiệt huyết. Nụ cười nhìn có gì đó hơi khác thường. Đôi mắt hình lưỡi liềm của cậu trở thành một đường hở mỏng như mọi khi nhưng cái cách mà môi cậu cong xuống trông thật mỏng manh và dễ vỡ. Nhịp thở của cậu cũng có chút hơi sâu và hơi chậm như trước.
“Sehun à.”, Chanyeol nói thầm trong miệng, anh ngồi xuống và giúp cậu đứng lên. Sehun gần như nhẹ tênh, cậu trông quá gầy guộc và quá hốc hác. Làn da cậu trông nhợt nhạt đến đáng sợ còn mắt thì đỏ ngầu. “Em ổn chứ?”
Sehun chỉ gật đầu. “Em chỉ cần ngụm nước, em quên mất phải uống th-“, cậu khựng lại một chút. “Thuốc bổ với vitamin. Vả lại em cùng nghỉ ngơi chút.”. Sehun cười.”Anh biết đó, bị chóng mặt vì máy bay.”
Chanyeol đứng đó nhìn cậu chằm chằm. Anh không biết nên nói gì nên cảm thấy gì, chỉ có những gì mà Sehun vừa nói về bị chóng mặt khi đi máy bay quá nhiều chắc chắn là không phải sự thật. Chanyeol đã từng rất khờ khạo và ngây thơ nhưng bây giờ đã không còn như thế nữa rồi. Anh đã trưởng thành và không còn dễ bị lừa gạt như trước. Nhất định anh sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng không phải bây giờ. Sehun trông như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Anh dẫn cậu đến bên chiếc ghế bành mà mình đang nằm ban nãy, đẩy chồng sách đang đọc dở qua một bên, túm lấy chiếc chăn nằm hời hợt trên sàn. Anh chạy vào phòng bếp và mang đến cho Sehun một chai nước lấy từ tủ lạnh.
“Đây.”, anh nói thầm và đưa Sehun chai nước trên tay.
“Cảm ơn anh.”, Sehun nghe như đang có vấn đề nghiêm trọng với giọng nói của cậu. Nó hẳn không phải vì Sehun nói ngọng. Chanyeol chắc mẩm rằng tật nói ngọng của cậu đã được chữa lâu rồi. “Và anh có thể lấy cái túi đỏ treo trên backpack em dùm được không?”. Chanyeol làm theo như được bảo và mắt anh suýt nữa là nhảy ra khỏi hốc mắt khi Sehun bắt đầu moi ra đủ loại hình dáng chai lọ đựng đủ thứ thuốc màu hổ phách từ cái túi đỏ vừa được đề cập bên trên.
Riluzole.
Cyclobenzaprine.
Carisoprodol.
Toàn những loại thuốc mà Chanyeol chưa hề được nghe qua. Toàn những loại thuốc mà anh chưa từng thấy Sehun uống. Lần cuối cùng theo anh còn nhớ thì Oh Sehun vẫn là một chàng trai khoẻ mạnh. Lý do duy nhất khiến cậu phải đến tiệm thuốc là để lấy toa thuốc hằng tháng vì bệnh dị ứng với hạt điều, thỉnh thoảng cũng lấy thêm cả thuốc vì bị dị ứng với lông con mèo Chanyeol nuôi. Nhưng mà dù sao thì, lần cuối anh còn nhớ cũng có nghĩa là đã ba năm về trước rồi. Quãng thời gian qua Chanyeol luôn từ chối nghe bất cứ thông tin gì có liên quan đến ba từ Oh Sehun. Mặc dù vậy anh cũng không thể nào chối bỏ cái sự thật rằng ở đó luôn có Baekhyun và Jongdae, lâu lâu cũng cả Jongin nữa, sẽ luôn bàn tán xôn xao về mọi người xung quanh ở phía sau mỗi khi anh gọi điện thoại về cho Kyungsoo hay Minseok lúc rảnh rỗi. Anh được nghe rằng Sehun đã phải cố gắng như thể nào để không bị trượt bất cứ môn học nào trên lớp. Anh được nghe rằng Sehun đã làm hoà với Luhan và cả hai lại trở thành bạn của nhau. Anh được nghe rằng Jongin, Minseok và Sehun đã cùng tham gia một cuộc thi nhảy và giảnh phần thắng. Anh cũng còn nghe được chuyện Oh Sehun hôm đó ăn quá nhiều hạt điều và hạnh nhân đến mức phải được đưa đến phòng cấp cứu để ngăn chặn cơn hành hạ của chứng dị ứng. Như một đứa trẻ ngốc nghếch, Chanyeol suýt nữa thì cuốn gói bay về nhà.
“Này Park Chanyeol! Đừng có làm kẻ ngốc nữa đi!” Kyungsoo quát lên trong điện thoại từ tận Seoul. “Tớ thề rằng nếu cậu mà về đây tớ sẽ đá vào mông cậu mạnh đến mức cậu sẽ bay ngược về Paris đấy.”
Chanyeol chỉ còn biết thở dài, nhìn Sehun ngủ ngon lành trến chiếc ghế bành cũ kỹ. Cậu đã ngủ liên tục suốt hai giờ đồng hồ rồi và Chanyeol đắn đo không biết có nên đánh thức cậu dậy để ăn tối không hay cứ để mặc đấy. Anh chẳng phải suy ngẫm lâu khi đôi mắt của Sehun từ từ hé mở, trông có chút mệt mỏi sau giấc ngủ trưa. Chanyeol muốn chạy trốn.
“Chào buổi sáng.” Sehun nói lầm bầm khi đưa tay dụi mắt, cố điều chỉnh mắt để khỏi bị chói bởi ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà. “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ ba mươi.”
Mắt Sehun trợn ngược khi cậu lúi dúi trong túi lôi ra chiếc điện thoại thảm thương. Năm mươi tám cuộc gọi nhỡ, bảy mươi sáu tin nhắn mới, tất cả đều hiện ra tên những người bạn của Sehun.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Trolldae.
Anh Poporo.
Junmoney.
Anh Poporo.
Junmoney.
Anh Poporo.
Bacon.
Bacon.
Trolldae.
Baozi.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Kkamjong.
Anh Poporo.
Kkamjong.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Anh Luhan.
Anh Poporo.
Anh Poporo.
Vá cái list cứ thế mà kéo dài. Sehun suýt co rúm người lại khi đọc tin nhắn mới nhất trong điện thoại.
“CHẾT TIỆT THẬT OH SEHUN. EM ĐANG Ở CÁI XÓ XỈNH NÀO? GỌI CHO ANH TRONG VÒNG NĂM PHÚT NỮA NẾU KHÔNG ANH SẼ ĐEM BÁN JONGDAE Ở CHỢ ĐEN ĐỂ MUA VÉ BAY SANG PARIS NGAY TỨC KHẮC ĐỂ TÍNH SỔ VỚI EM VÀ LÔI EM VỀ HÀN QUỐC VÀ ANH THỀ LÀ ANH SẼ GIẾT CHẾT PARK CHANYEOL SAU ĐÓ!”
“Em nên gọi cho nó.” Một giọng nói trầm ấm quen thuộc mà Sehun đã từng nhớ nhung khôn tả vang lên trong đầu cậu. Nó nghe thật thoải mái và bình tĩnh, giọng điệu vang lên như những nốt nhạc trầm nổi mà cậu vẫn hay nhảy theo. “Anh chưa có muốn chết.”
“Em cũng chưa.”, Sehun chêm thêm. Cậu chỉ cười và lắc đầu, từng cử chỉ nhỏ cũng khiến đầu óc cậu xoay mòng. “Em không nghĩ là em muốn nói chuyện với anh ấy bây giờ. Có lẽ chỉ nên gửi tin nhắn rồi sau đó gọi cho anh Junmyeon.”
Chanyeol chỉ đứng đó nhìn Sehun cặm cụi bấm bấm điện thoại. Mắt cứ nheo nheo mỗi khi cái thiệt bị đó rung lên thông bao nhận thêm tin nhắn mới. Anh chắn chắn rằng Kyungsoo sẽ vẫn cứ tiếp tục gọi và nhắn tin cho Sehun, có khi còn có Jongin ngồi bên cạnh làm những thứ y chang. Jongin dần càng trở nên giống với Kyungsoo và điều này khiến cho mọi người xung quanh cảm giác như đang bị cha mẹ theo dõi và làm quá mức bình thường mọi chuyện hằng ngày – dù sao nữa thì Jongin cũng không tới mức làm cha mẹ tốt. Jongin là kiểu phụ huynh mà sẽ cho con cái uống bia ngay khi vừa ba tuổi và mua cho ăn một phần McDonalds cỡ lớn. Mắt Chanyeol đi từ những ngón tay mảnh khảnh của Sehun đến gương mặt nhợt nhạt của cậu. Hai bên xương quai hàm trước khi còn múp thịt thì giờ lại lỗ rõ mồn một kể cả khi Sehun không hề cười, đôi mắt cậu vẫn long lanh tuy nhiên lại đỏ ngầu và bọng dưới mí mắt thì to tưởng chừng có thể che hết gần đến nửa gương mặt gầy gò – Sehun thật sự trông quá thê thảm. Và còn trên đỉnh đầu thì có một nhúm tóc màu đỏ choé cũng chả giúp ích gì hơn.
“Vậy là từ khi nào mà tóc em-“, cậu ngẩng mặt lên, mắt nhìn thẳng vào Chanyeol khiến anh đột ngột dừng lại ngay giữa câu nói.
“Tóc em làm sao?”
“Không có gì.”
Sehun chỉ nhướn mày. “Cứ nói đi, chả sao. Em chắc là mình đã nghe đủ những lời bình luận còn ghê gớm hơn nữa rồi.”
Chanyeol chỉ nhún vai, suýt chút thì bật cười. Anh biết là bạn anh và kể cả anh đều rất rõ rằng cả bọn luôn có những ý tưởng mới rất độc đáo trong việc lăng mạ người khác. Jongdae từng nói đó là tài năng trời phú, chỉ có những ai đặc biệt mới có được. Chanyeol đi đến bên tủ lạnh và lấy thứ gì đó trong ngăn tủ đông ra – một que kem, thứ mà Chanyeol luôn dùng mỗi khi phải trông nom đám trẻ hàng xóm. Một nụ cười chợt nở trên môi khi anh mở hộp và dúi một que kem vào tay Sehun.
“Kem dâu. Khá khen cho anh.”, Sehun cười rồi đút que kem vào mồm. “Nhưng vẫn chưa đủ thông minh bằng Jongdae với Zitao.”
“Uhuh?”
Sehun gật đầu. “Zitao từng cùng em đi chơi ở khu Gangnam, tụi em vào một tiệm McDonalds. Zitao cứ để em ngồi ở cái bàn đó rồi chụp hình em đủ mọi kiểu. Sau đó em mới biết ra Zitao đăng những tấm hình đó lên weibo của ảnh, mà còn chỉnh lại mặt em in trên mấy trang quảng cáo cho McDonalds nữa chứ.” Sehun liếm lấy que kem và ngẩng đầu lên. Chanyeol bỗng cảm thấy có gì đó thật ấm áp vào một đêm đông giá lạnh. “Anh Jongdae từng nhắc đến em trong một lần khi ảnh đang làm thuyết trình. Tương lai của chúng ta luôn sáng chói, nhưng cũng không thể sáng chói như màu tóc của Oh Sehun.“, cậu nói thêm, nhại theo giọng điệu của Jongdae, mặt lộ ra vẻ chán chường. “Mấy anh thật quá tệ, thật luôn.”
Chanyeol chỉ lắc đầu, cố để không cười quá to khiến Sehun cảm thấy đau khổ hơn về màu tóc đỏ chói của mình. Anh biết rõ rằng Sehun có quá đủ nhiều lời phê bình về màu tóc này rồi.
“Tại sao em lại nhuộm màu tóc như thế?”
“Byun chết tiệt Baekhyun.”
Câu trả lời đó đã là giọt nước làm tràn ly khiến Chanyeol không thể nào kiềm chế nổi mà bật cười lớn, chất giọng trầm ấm của anh vang vọng khắp căn hộ nhỏ. Anh phải ngồi xuống sàn bởi không muốn phải té chúi nhũi khi trận cười hầu như lấy hết mọi sức lực của bản thân. Năm phút sau, anh nằm dưới sàn trải thảm, thờ phì phò khi xung quanh bị bao bọc bởi hàng tá gối nằm tứ tung, nhờ sự ưu đãi của Oh Sehun. Cậu không ngần ngại ném mọi thứ có thể ném trong tầm tay về phía Chanyeol ngay khi anh vừa cất tiếng cười.
“Tại cái quái quỷ gì mà em phải nghe theo lời Byun Baekhyun về màu tóc của mình chứ? Em quên rồi à? Lần cuối cùng em nghe theo cậu ấy là khi em biến tóc mình thành những mảng xanh lục mà phải mất đến hai tuần để có thể nhuộm lại màu bình thường vì bị nói nếu nhuộm ngay sẽ rất hại cho da đầu đấy thôi.”
“Em biết. Cảm ơn anh vì đã nhắc. Sẵn tiện đi chết luôn đi.” Sehun ném thêm chiếc gối khác về phía anh. “Em thua một trận cá cược được chưa.”
Chanyeol cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, anh ngồi thẳng người và bắt chéo đôi chân dài, đầu tựa vào phần ghế trống mà Sehun đang nằm. Cậu với tay đến chạm lên mái tóc mượt của anh, xoắn nó theo hình xoắn ốc một cách hời hợt. Cái cảm giác này quá thân thuộc, nó khiến Chanyeol cảm thấy lạnh người. Những cử chỉ đó làm anh nhớ về những buổi tối muộn cùng xem phim của cả hai, những buổi tối Em đói bụng em muốn ăn mì ăn liền bất chợt thường trở thành những đêm Em muốn cả hai cùng ôm ấp nhau trên ghế bành đến khi nào em thích – Chanyeol muốn chạy trốn, nhưng cảm giác náo nức quen thuộc trong dạ dày giữ anh ngồi yên tại chỗ, nhấm nháp cái cảm giác mà anh thiếu vắng suốt bao ngày qua.
“Sehun à.”, cuối cùng Chanyeol lên tiếng, mắt nhắm hờ. “Anh nghe nói em bỏ học. Vì sao vậy?”
Chanyeol nhớ rằng Kyungsoo từng nói với anh về việc Sehun buộc phải thôi học. Anh nói anh phải nói chuyện với cậu, lần đầu tiên sau hai năm liền biệt tăm biệt tích, để ép cậu đi học trở lại nhưng Kyungsoo ngăn cản. Junmyeon còn nói rằng cứ để Sehun làm điều mà nó thích; nó có những ý kiến lý do riêng. Chanyeol chưa từng chú tâm vào việc ấy kỹ càng, anh không có đủ thời gian để nghĩ về nó cũng như anh không có đủ dũng khí để bắt chuyện lại với Sehun. Anh sợ rằng mình sẽ ngay tức thì chạy về Seoul khi nghe thấy giọng nói của cậu. Chanyeol là một kẻ hèn nhát.
“Anh biết là em bỏ học?”
Anh gật đầu.
“Anh còn biết gì nữa không?”
“Chỉ vậy thôi. Và một số thứ vặt vảnh mà mọi người thấy hứng thú để kể cho anh nghe, còn có những chuyện mà anh nghe từ Baekhyun và Jongdae khi hai người đó cứ nói chuyện rôm rả mỗi khi anh gọi về nữa.”
Chanyeol có thể nhìn thấy Sehun cười mỉm chi khi mắt đang khép hờ. Thật ấu trĩ làm sao khi anh hiểu cậu đủ nhiều để có thể biết trước được thái độ của cậu mà không cần phải nhìn thấy chúng. Cả hai đã làm bạn hơn một thập niên nay rồi, có chút gì đó phức tạp trong vài tuần, và có thứ gì đó anh không thể giải thích đã kéo dài tận ba năm – dù vậy thì Chanyeol vẫn biết rõ thậm chí là thói quen vặt của Sehun.
“Em buộc phải thôi học.”
“Tại sao? Nhà trường bắt em? Em bị tuột hạng hả?”
“Thật ra em đứng đầu cả lớp. Vượt mặt cả Jongin hồi kiểm tra cuối kỳ. Thầy Hyukjae đã rất từ hào, còn hỏi nếu em có muốn làm thêm ở studio của thầy hay không.” Chanyeol mở mắt, và thứ anh nhìn thấy chính là nụ cười của Sehun trên gương mặt trắng bệt. “Em còn nằm trong top những người được chủ nhiệm khoa đặc biệt quan tâm cơ.”
Chanyeol chỉ muốn nhảy cẫng lên mà vò đầu Sehun nhưng vì tay cậu cứ mân mê tóc anh, và cái cảm giác đó Chanyeol rất thích, nên anh chỉ ngồi yên. Có khi Sehun làm vậy là có chủ đích, cậu biết rõ anh rất thích những kiểu nựng nịu này. Chanyeol lắc đầu để rồi nhận lấy một cái giật đau điếng từ phía sau ra hiệu cho anh đừng cử động. Tay anh rúc vào phía dưới bắp đùi, cố gắng để không động lòng mà đưa lên chạm vào tay Sehun. Tại sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như thế?
“Em phải thôi học bởi vì em không thể điều khiển cơ thể mình được nữa anh à. Em không thể nhảy được nữa.”
Nhịp tim Chanyeol trở nên bất bình thường, loạn nhịp; dòng suy nghĩ của anh cứ lang thang ở những góc tối của sự tưởng tượng. Thật là tệ hại, nhưng không ai nói một lời nào. Bỏ học là một chuyện, còn không thể nhảy được nữa lại là một khía cạnh khác. Anh biết đến Sehun khi chỉ mới mười tuổi và từ lúc ấy anh hiểu rõ cậu yêu thích việc học nhảy nhiều đến thế nào. Ngày đầu gặp mặt, anh nhìn thấy Sehun đứng đó lắc mình theo giai điệu mà chỉ có mình cậu nghe được. Cái cách mà cánh tay mảnh khảnh và đôi chân gầy của cậu lướt nhẹ trong làn gió xuân, những cánh hoa anh đào bay phất phơ uốn lượn xung quanh cơ thể cậu như muốn cùng cậu nhảy đến hết bài. Chanyeol cho rằng nó lấy đi dưỡng khí của anh, đúng theo nghĩa đen. Anh không nhận ra rằng bản thân đang nín thở đến khi Oh Sehun đánh nhẹ lên chóp mũi mình.
“Ya! Cái quái quỷ gì?!”, anh quát.
Cậu chỉ cười khúc khích, đôi mắt nhỏ lấp lánh trước khi chúng khép lại thành một khe mỏng. “Trông cậu thật đần biết không?”. Người nghệ sĩ xoay lưng và tiến đến ngồi trên chiếc ghế bên dưới tán cây đào Nhật, mắt nhắm lại. “Dù sao thì tôi là Oh Sehun.”
“Park Chanyeol.”, Chanyeol nói nhỏ, nhìn chỉ còn xíu nữa là trông không khác gì kẻ ngốc. Sehun lúc nào cũng trêu chọc anh về việc anh trông ngớ ngẩn thế nào khi lần đầu hai người gặp nhau – màu sáp và bùn đất dính đầy mặt và chiếc áo thun trắng, mái tóc đen thì chỉa lung tung. Chanyeol không thể phản kháng, Sehun lúc ấy trông hoàn hảo, nhìn như thánh thần. Oh Sehun lúc nào trông cũng hoàn hảo trong mắt Park Chanyeol.
“Em bị ALS. Amyotrophic Lateral Scierosis. Em bị phát hiện ra bệnh này một năm rưỡi trước rồi. Em đã chẳng nói với ai vì em nghĩ em sẽ ổn thôi. Bác sĩ nói bệnh này sẽ chữa được nếu em đồng ý nghỉ ngơi, tuân theo liệu pháp trị bệnh và uống thuốc đầy đủ. Nhưng anh biết em rồi đó.” Sehun nhún vai. “Em không bao giờ nghe lời. Em vẫn cứ tập nhảy, thỉnh thoảng quên uống thuốc, và chẳng bao giờ nghỉ ngơi vì em muốn theo kịp bài ở trường. Thật sự là em chẳng hề quan tâm tới bệnh tật đến một ngày. Lúc đang tập múa ballet với Jongin, em ngã ra sàn. Không rõ nguyên nhân, tự nhiên em ngã lăn ra như vậy. Một tuần sau đó chân em bị tê liệt, em không thể làm gì hết.”, Chanyeol nghe giọng Sehun như chèn thêm những tiếng nấc liên hồi. Nó đánh thức anh dậy khỏi cơn sốc đã khiến toàn thân anh như chết đi sống lại. Anh trườn lên ngồi kế bên cậu, nước mắt lã chả, vòng tay qua ôm lấy đôi vai mỏng manh của cậu, xoa nhè nhẹ theo những vòng tròn vô hình như một phản xạ. “Lúc đó mọi người phát hiện ra. Họ đã rất tức giận vì em giấu bẵn mọi thứ. Junmyeon là người duy nhất hiểu vì sao em làm thế. Kyungsoo cứ khóc mỗi khi anh ấy nhìn thấy em. Jongdae còn không thèm nhìn mặt em đến khi em có thể đi đứng trở lại. Jongdae nói rằng ảnh không thể đến thăm em vì ảnh bận. Nhưng Baekhyun nói rằng Jongdae tự giam mình trong phòng suốt quãng thời gian đó. Anh biết điều đó kinh khủng tới mức nào mà, em cứ ngỡ em sẽ không thể đi lại được nữa. Sau đó Minseok liên lạc với anh trai em và đến gặp một nhà chuyên điều trị ALS. Em sau đó đi lại được. Nhưng nó có đáng gì chứ. Anh à, em không thể nhảy được nữa. Em.. Nó thật là… Em không biết nữa… Em vẫn đang hít thở, nhưng em cảm thấy như mình đã chết rồi.”
Trái tim Chanyeol vỡ vụn thành ngàn mảnh, cùng với tiếng Sehun nay đã thành những lời nức nở trong cơn khóc. Anh muốn đấm ai đó, anh muốn đấm bất cứ thứ gì, số phận chăng. Anh muốn cầu nguyện và hỏi một điều – như thế nào và tại sao – nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh muốn nói với Sehun rằng không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng Anh ở đây nên em sẽ không sao cả nhưng không. Anh biết rằng nó sẽ không bao giờ ổn và anh đã không hề ở đó bên cạnh cậu. Một sự châm biếm làm sao khi bộ phim anh làm báo cáo cách đây vài tháng tên là Jenifer, một bộ phim về cô gái mắc căn bệnh ALS. Anh biết rõ những gì căn bệnh này mang lại. Anh biết đam mê đứng trên sàn nhảy quan trọng như thế nào với Oh Sehun. Anh biết rằng những gì cậu nói là đúng, Oh Sehun vẫn đang hít thở nhưng cậu đã chết rồi. Anh nhớ đã từng nghe một vị giáo sư nói rằng: “Cách duy nhất để giết chết một người mà không cần khiến người đó ngừng thở hay bới móc tim gan người đó ra chính là ngăn cản họ làm những gì mà họ yêu thích. Ví dụ như, một ca sĩ bị tai nạn và mất đi giọng ca của mình.”
Một lần nữa thế giới của Park Chanyeol như dừng chân tại chỗ. Anh từng nói anh thích bộ phim có nhân vật qua đời, anh nghĩ điều đó làm cho bộ phim thêm lãng mạn, nhưng nó không còn là về việc phim ảnh nữa. Anh không thể cứ ngang nhiên mà chỉnh sửa kịch bản nhà soạn thảo viết, hay là bình thản mà thay đổi những cuốn phim anh quay. Anh không phải đang vẽ nên một bức tranh sống động bằng trí tưởng tượng của mình, người bạn thân nhất của anh là thật, Oh Sehun là thật, và cậu đang trong vòng tay anh, nước mắt chảy dài vì con người đã chết của cậu. Chanyeol nhận ra rằng bi kịch không hề là lãng mạn ngoài đời thực. Nó thật đáng tởm. Nó thật tàn nhẫn. Nó thật đau đớn.
“Sehun à.” anh vuốt lấy má cậu, cố lau đi giọt nước mắt trên đó, nhưng hoàn toàn thất bại khi đôi mắt họ gặp nhau. Anh cũng muốn khóc thật nhiều nhưng anh quyết định là không thể, mặc cho nước mắt cứ chực rơi khỏi khoé mi. Anh sẽ không khóc. Anh phải mạnh mẽ vì anh và vì Oh Sehun. “Sao em không nói cho anh biết? Sao em không nói để anh có thể giúp em?”
Sehun bặm môi dưới, đôi mắt đỏ ngầu lưỡng lự. Cậu thật sự không muốn trả lời.
“Bởi vì anh không có ở đó. Anh đã rời bỏ em.”
Chanyeol không đủ mạnh mẽ. Anh chưa từng đủ mạnh mẽ. Thậm chí cả bầu trời đang gào thét. Sấm chớp gầm gừ. Tia chớp xé toạc bầu trời đêm đông.
“Anh xin lỗi.” là tất cả những gì Chanyeol có thể nói khi anh cuối xuống hôn lên dòng nước mắt của cậu. Cứ lặp đi lặp lại câu nói đó cứ như nó có thể giúp anh quay ngược thời gian về quá khứ và sửa chữa những sai lầm anh mắc phải. “Anh xin lỗi Sehun à. Giờ anh đã ở đây rồi nên em đừng lo nhé?”
Một cái gật đầu nhẹ. Một nụ hôn vội vã lên đôi môi đã khô cằn, hoà quyện với những giọt lệ của sự đau buồn và hối tiếc. Nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng đắng chát. Thảm kịch chính là từ mà các giáo sư của Chanyeol sẽ dùng để gọi cảnh tượng này. Nhưng Chanyeol sẽ chỉ dùng chữ buồn, đơn giản những cũng đủ gây đau đớn.
“Chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta vậy? Tại sao anh rời bỏ em?” một câu hỏi vang lên khi đôi mắt yếu ớt ấy nhắm lại để chìm vào một giấc ngủ sâu.
Chanyeol khẽ nhắm mắt, nghĩ đến những chuyện hiểu lầm, những thứ sáo rỗng, và những lời hứa không thể thực hiện. Một sự hoài niệm đến tan thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro