Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bất ngờ

Buổi sáng ở chung cư Xóm Nắng bắt đầu bằng tiếng chuông cửa réo vang.

Lý Đông Hách giật mình tỉnh dậy, lơ mơ nhìn đồng hồ trên điện thoại. Sáu giờ sáng. Ai mà rảnh rỗi đến mức đi gõ cửa nhà người khác vào giờ này cơ chứ? Cậu lăn qua lăn lại trên giường, định bụng sẽ mặc kệ kẻ ồn ào nào đó, nhưng tiếng chuông vẫn không chịu ngừng lại.

"Được rồi, được rồi!" Đông Hách càu nhàu, vơ lấy chiếc áo khoác treo trên ghế và lê bước ra mở cửa.

Cánh cửa bật mở, và ngay lập tức, cậu cảm thấy cả thế giới như đứng yên.

Đứng trước mặt cậu là Lý Đế Nỗ, trong bộ đồ thể thao màu xám, tóc hơi ướt và hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà. Có vẻ như anh vừa chạy bộ xong. Nhưng điều khiến Đông Hách hoảng hốt không phải là sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, mà là...

"Á! Xin lỗi, tôi không biết cậu chưa mặc áo..." Đế Nỗ kịp quay mặt đi, giọng lúng túng.

Đông Hách cúi xuống nhìn mình. Đúng vậy, cậu hoàn toàn quên mất rằng mình chỉ mặc mỗi cái quần ngủ và chưa kịp mặc áo.

"Ôi trời, tôi..." Đông Hách vội vàng kéo chiếc áo khoác quàng lên người, đỏ mặt. "Có chuyện gì vậy? Anh gõ cửa làm gì vào giờ này?"

Đế Nỗ vẫn chưa nhìn thẳng vào cậu. "Tôi chỉ muốn nhắc cậu... lần sau, nhớ mang túi rác xuống. Đống rác của cậu đang chắn lối đi ở hành lang."

"Rác? Chắn lối đi?" Đông Hách ngẩn người, rồi đột nhiên nhớ ra tối qua mình đã để túi rác ngoài cửa và quên không mang xuống. "À, vâng... tôi xin lỗi. Tôi sẽ dọn ngay."

"Làm ơn dọn nhanh lên. Tôi suýt nữa vấp phải nó sáng nay." Đế Nỗ nói, giọng vẫn đều đều, nhưng Đông Hách có cảm giác như anh ta đang cố nhịn cười.

"Được rồi, tôi đi dọn ngay bây giờ!" Đông Hách hấp tấp đáp, rồi đóng cửa lại cái rầm.

Đứng dựa lưng vào cửa, cậu ôm mặt thở dài. Chuyện gì đang xảy ra với cuộc sống của cậu thế này? Từ hôm gặp Đế Nỗ lần đầu tiên, mọi thứ dường như rối tung lên. Một người vốn cẩn thận và điềm đạm như anh ta, không hiểu sao cứ xuất hiện trong những tình huống dở khóc dở cười như thế này.

Cậu nhanh chóng mặc áo tử tế, lấy túi rác và mang xuống dưới. Khi quay lại, cậu thấy Đế Nỗ đang đứng trên hành lang, nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay.

"Đã xong rồi!" Đông Hách lên tiếng.

Đế Nỗ ngẩng đầu lên, gật nhẹ. "Tốt lắm. Tôi chỉ không muốn hàng xóm khác phàn nàn."

"Tôi hiểu mà. Cảm ơn anh đã nhắc." Đông Hách bước tới, định nói thêm gì đó để xóa tan không khí lúng túng, nhưng Đế Nỗ đã cất điện thoại vào túi và quay người định rời đi.

"Khoan đã!" Đông Hách gọi với theo.

Đế Nỗ dừng lại, quay đầu nhìn cậu. "Sao?"

"Anh có thường xuyên chạy bộ buổi sáng không?"

Đế Nỗ nhướn mày, như thể không ngờ đến câu hỏi này. "Ừ, gần như ngày nào cũng vậy."

"Ồ... thế thì... anh có thể rủ tôi đi cùng được không?" Đông Hách thốt ra câu này trước khi kịp suy nghĩ. Ngay khi nói xong, cậu đã muốn cắn lưỡi. Mình đang làm cái gì vậy?

Đế Nỗ nhìn cậu một lát, vẻ mặt khó đoán. Đông Hách chỉ biết đứng đó, cố giữ vẻ mặt bình thản dù trong lòng đang loạn cào cào.

"Được thôi," cuối cùng Đế Nỗ đáp, giọng nhẹ nhàng. "Nếu cậu dậy nổi vào giờ này."

"Tất nhiên rồi!" Đông Hách cười gượng. "Ngày mai, sáu giờ sáng, tôi sẽ có mặt!"

Đế Nỗ nhún vai, quay người rời đi. Đông Hách nhìn theo, cảm thấy một nỗi xấu hổ không biết từ đâu ập đến. Nhưng đồng thời, cậu cũng thấy có chút... mong chờ.

---------------------------------

4/3/2025     10:47

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro