tâm trạng
Dạo này mọi người sao rồi nhỉ ? tâm trạng có tốt không ? chứ em thấy hình như tâm tình em tốt hơn một chút rồi đó , là một chút thôi , cũng đủ để em mừng rồi ~
Không phải là vì tìm được thú vui mới , tìm được cách giải tỏa mới , em vẫn vậy , vẫn đối diện với bốn bức tường và bóng tối , vẫn luôn tự an ủi bản thân bằng cách nói chuyện một mình , nghe có vẻ lạ nhưng là thật đó , một điều kì lạ nhất mà em từng làm ; cũng chả phải do hết buồn , có thể hết buồn thì em nghĩ em không phải là em nữa rồi , một con người luôn nuốt tâm sự ngược vào trong như em thì chuyện này khó lắm , như việc phải cố quên đi một người đã vô cùng quen thuộc rồi ấy , nỗi niềm đó nó theo em như thể một người bạn luôn rồi ; và tất nhiên là không phải do em cảm thấy ổn hơn , vẫn vậy thôi , vẫn luôn bao bọc bởi vẻ ngoài tươi tắn , vẫn luôn thật náo nhiệt , nhưng mà có ai biết rằng em đang cảm thấy ra sao đâu ? nói ra thì đơn giản lắm , em buồn , ừ thì buồn đó , nhưng cái từ "buồn" nó chả giản đơn như mọi người nghĩ , nên chả ai hiểu em , không một ai.
Không vui , không hết buồn , không ổn , cái gì cũng "không" , vậy thì tốt lên ở đâu ? chắc là do em nhờn rồi , em quá quen với việc phải chịu đựng nó , một mình riết rồi cũng cảm thấy bình thường , nên là thấy tốt hơn cũng phải thôi , nhỉ ?
Người ta luôn hỏi em rằng tại sao em buồn ? tại sao khi không lại buồn ? rồi nào là ai làm gì mà buồn vậy ? câu hỏi hay đấy , tiếc là em cũng không có câu trả lời chính xác , em chỉ nói rằng ừm thì do em buồn thôi ; đúng thật , là do em tủi thân thôi , không vì một lý do nào quá là nghiêm trọng cả , nghe xong thì ai tin đâu , vì em không bao giờ để lộ ra là em buồn cả , và cũng sẽ nói rằng chả có gì mà làm quá lên vậy , thôi đi ; nhưng thôi là phải thôi làm sao ? thôi là phải thôi như thế nào ? em thật sự cần một lời giải thích đó !
Phải thừa nhận em là một người vô cùng nhạy cảm , chỉ cần một câu nói , một dòng tin nhắn , hay thậm chí là 1 icon cũng đủ để em suy nghĩ , huống hồ gì việc cứ luôn phải đối mặt với cô đơn , thử hỏi xem em ổn không ? nếu là trước đây có lẽ là không , nhưng giờ thì có , em quen rồi , thật sự rất quen rồi , một mình cũng được , em có thể bày ra bộ mặt yếu đuối nhất của bản thân , không cần phải gồng lên nữa , cho bản thân thở dài một cái đầy não nề , và chả cần lúc nào cũng phải cười thật vui vẻ.
Đối mặt với chính mình là điều trước giờ em ghét nhất , nhưng em vẫn luôn nói ; thứ em sợ , em ghét lại là thứ em cần , đúng , tự mình gục ngã , tự mình vực dậy là điều em nên làm , và đó mới khiến em ổn hơn , không phải em không coi trọng lời động viên của mọi người , chỉ là do khi cái tâm của mình nói với bản thân mình rằng sẽ ổn , thì lúc đó bản thân mới thu bớt lại được gai nhọn , thả lỏng ra , có thể gục xuống mà nghỉ ngơi , nói rằng mình mệt rồi ; như việc nằm dài ra sau một ngày mệt mỏi , em cũng đã nằm dài sau một khoảng thời gian dài mệt mỏi.
Niềm vui có thể đi , chợt thoáng rồi chợt tắt , nhưng nỗi buồn thì khác , chúng le lỏi , thấm từng chút , ngấm vào cơ thể như hòa vào làm một , luôn bên cạnh chúng ta , làm bước đệm cho những cung bậc cảm xúc mới , chẳng phải người ta hay nói rằng "khóc rồi lại cười" , "nỗi buồn qua đi rồi niềm vui lại tới" hay sao ? em vẫn luôn đùa rằng buồn cũng có cái hay đấy chứ.
Cũng sẽ có những lúc như vậy , những phút giây lạc lõng không biết phải làm sao , phải nói cho ai , phải tâm sự cùng ai , phải mạnh mẽ hay yếu đuối ; có rất nhiều cách để giải quyết , để vượt qua , nhưng em chọn im lặng và mỉm cười , vì em không muốn ai phải buồn giống em , em luôn muốn mọi thứ xung quanh em nhuốm màu của sự vui vẻ , mà dù có nghe chắc gì họ đã hiểu , nên em chỉ muốn nói , em đơn giản chỉ là một người nhỏ bé mang theo chút nỗi lòng bên mình thôi.
15/05/2020 , v8
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro