Nobita và cô hầu gái ( Remake )
Mình viết lại truyện thôi nhé, chứ ko có ý định quay lại viết đâu :)))
Vì cái truyện gốc tui viết như bìu vậy
:)))
Ok vào truyện
_________________________________________
(....: tg )
( ờ thì...:tg )
( Tui định viết lại và remake nó: tg )
( nhưng rồi lười quá, nên đành phải dùng ChapGPT để viết, haizzzz: tg )
( đến tui còn chịu mình luôn mà,coi như là tui xóa hết những gì đã viết lun r á: tg )
Vô truyện
Chương 1: sự khởi đầu
Tokyo, một buổi chiều mùa đông. Những bông tuyết trắng xóa rơi lặng lẽ xuống mái hiên, nhuộm cả con phố trong sắc lạnh giá. Bên trong dinh thự Nobi rộng lớn, một cậu thiếu niên với mái tóc đen, ánh mắt sắc lạnh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mà không một chút cảm xúc.
Nobita giờ đây không còn là cậu bé hậu đậu, yếu đuối của ngày xưa nữa. Cậu đã thay đổi, trở thành một con người trầm lặng, lạnh lùng và xa cách với tất cả. Sau nhiều năm bị bạn bè chế giễu, bị chính những người thân thiết xem thường, Nobita đã học cách không tin tưởng bất kỳ ai.
— "Thiếu gia, hầu gái mới đã đến."
Tiếng nói của một người giúp việc vang lên, nhưng Nobita quay đầu lại. Cậu chỉ khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh lẽo:
— "Bảo cô ta làm đúng bổn phận là được."
Cánh cửa phòng mở ra, một cô gái trẻ bước vào. Tò mò và có chút lo lắng. Cô mặc bộ váy hầu gái chỉnh tề, đứng thẳng lưng và cúi đầu một cách cung kính.
— "Xin chào, tôi là Viako. Từ hôm nay, tôi sẽ là hầu gái của cậu, thiếu gia."
Nobita không đáp lại ngay. Cậu chỉ liếc nhìn cô một thoáng, rồi lại quay mặt về phía cửa sổ. Cái nhìn ấy khiến Viako có chút run nhẹ. Cô đã nghe nói rằng thiếu gia Nobita rất khó gần, nhưng không ngờ lại lạnh lùng đến vậy.
— "Làm việc của cô đi."
Chỉ một câu ngắn ngủi, Nobita hoàn toàn phớt lờ cô như thể sự tồn tại của cô không quan trọng.
Nhưng Viako không phải người dễ bỏ cuộc.
Chương 2: Sự Kiên Nhẫn Của Viako
Những ngày đầu làm việc trong dinh thự Nobi không hề dễ dàng. Nobita hiếm khi nói chuyện với cô, chỉ ra lệnh ngắn gọn. Cậu không bao giờ ăn cơm cùng gia đình, chỉ thích ngồi một mình trong thư viện hoặc ra ngoài mà không báo trước.
Nhưng Viako không bận tâm. Cô âm thầm quan sát và dần hiểu rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó là một trái tim đã từng tổn thương rất sâu sắc.
Một ngày nọ, trong khi dọn dẹp thư viện, Viako tình cờ nhìn thấy một bức ảnh cũ đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh là một cậu bé Nobita với nụ cười rạng rỡ, bên cạnh là Doraemon, Shizuka, Jaian và Suneo.
Viako nhẹ nhàng hỏi:
— "Những người này là bạn của cậu sao?"
Nobita ngước lên, ánh mắt sắc lạnh hơn.
— "Không phải chuyện của cô."
Viako mỉm cười, không hề nao núng.
— "Tôi chỉ nghĩ… trông cậu lúc nhỏ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều."
Nobita thoáng sững lại, nhưng ngay lập tức thu lại cảm xúc, gằn giọng:
— "Cô không hiểu gì cả."
Viako không nói thêm gì, chỉ cúi đầu và tiếp tục công việc của mình. Nhưng trong lòng cô, một tia nghi ngờ lóe lên—cậu chủ của cô, người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, thực chất chỉ đang cố giấu đi những vết thương trong lòng.
Chương 3: Bức Tường Băng Dần Tan Chảy
Một buổi tối mùa đông, tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ. Viako đang pha trà trong bếp thì nghe thấy tiếng động mạnh từ thư viện. Cô vội vã chạy đến và thấy Nobita ngồi trên sàn, tay siết chặt đầu, hơi thở gấp gáp. Trên bàn là một tờ giấy—bức thư từ Shizuka.
— "Nobita, tớ sắp kết hôn rồi. Cảm ơn cậu vì đã là một phần tuổi thơ của tớ."
Viako lặng lẽ tiến lại gần. Nobita ngẩng lên, ánh mắt lạnh băng nhưng sâu thẳm trong đó là nỗi đau.
— "Thật nực cười, phải không? Cô ấy từng nói sẽ luôn bên cạnh tôi… nhưng rồi cũng rời đi."
Viako ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói:
— "Cậu đau lòng, nhưng không muốn thừa nhận điều đó, đúng không?"
Nobita siết chặt nắm tay. Cậu không phủ nhận.
Lần đầu tiên, Nobita không còn xua đuổi Viako nữa. Họ ngồi đó, im lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi bên ngoài. Và đó là khoảnh khắc mà Viako biết—cô đã tìm được vết nứt trên bức tường băng của Nobita.
Chương 4: Trái Tim Được Sưởi Ấm
Thời gian trôi qua, Viako dần trở thành người duy nhất mà Nobita có thể tâm sự. Cậu bắt đầu nói chuyện với cô nhiều hơn, dần dần bỏ đi lớp vỏ bọc lạnh lùng của mình.
Một ngày nọ, khi hai người đang đi dạo trong khu vườn phủ đầy tuyết, Viako bỗng quay sang Nobita và hỏi:
— "Nobita, cậu có bao giờ nghĩ đến việc mở lòng mình không?"
Nobita im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài:
— "Tôi đã từng tin tưởng rất nhiều người… nhưng cuối cùng, họ đều bỏ rơi tôi."
Viako mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiên định:
— "Tôi sẽ không rời đi đâu. Cậu không cần phải tin tôi ngay lập tức, nhưng tôi muốn cậu biết rằng… tôi ở đây, vì cậu."
Nobita nhìn cô thật lâu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn một chút.
Chương 5: Lời Hứa Giữa Hai Người
Một ngày xuân, hoa anh đào nở rộ. Nobita và Viako đứng dưới một gốc cây cổ thụ, những cánh hoa rơi nhẹ quanh họ.
Nobita nhìn cô, giọng nói không còn lạnh lẽo như trước:
— "Viako… nếu một ngày nào đó, tôi không còn là thiếu gia của cô nữa, cô vẫn sẽ ở bên tôi chứ?"
Viako mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cậu.
— "Dù cậu có là ai đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Lần đầu tiên sau bao năm, Nobita mỉm cười—một nụ cười thật sự, không phải nụ cười gượng gạo mà cậu vẫn thường che giấu.
Mùa đông lạnh lẽo đã qua, và một mùa xuân mới bắt đầu.
Hết.
_________________________________________
Chắc là tui sẽ remake lại mấy bộ kia bằng AI lun quá
Giờ tui lười điên lun :)))
Thôi thì bye ae nhé
Tạm biệt
BYE
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro