Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 - Những ngày bình yên bên nhau

Vào những ngày nghỉ không có trận đấu hay buổi tập, Tôn Dĩnh Sa ít khi ra ngoài. Khi còn hẹn hò với Vương Sở Khâm, hai người chủ yếu ở nhà thư giãn, xem lại băng ghi hình các trận đấu, ăn những món anh nấu, cùng chơi game hoặc rủ bạn bè chơi game chung.

Chủ yếu là vì sợ ra ngoài bị nhận ra và chụp hình. Nhưng bây giờ, họ đã thoải mái hơn so với vài năm trước. Nếu gặp ngày nghỉ, thời tiết đẹp, họ sẽ đẩy Noãn Noãn ra công viên hay quảng trường gần nhà tắm nắng. Khi ông bà nội, ông bà ngoại trông giúp Noãn Noãn, hai người cũng tranh thủ ra ngoài hẹn hò.

Cuối tuần này, vừa kết thúc giải đấu và trở về nước, là một trong những ngày nghỉ hiếm hoi. Từ khi trở lại thi đấu sau sinh, Tôn Dĩnh Sa rất ít khi tự cho mình thời gian nghỉ ngơi. Nhiệm vụ nặng nề, thời gian lại gấp rút, cô không muốn lãng phí dù chỉ một giây. Vì cân nhắc đến thể trạng, cô tạm thời dừng tập luyện đơn nữ và dự định sau giải vô địch thế giới mới tiếp tục.

Hiện tại, cô chỉ tập trung vào nội dung đôi nam nữ. Đã xác định chỉ tập trung vào một nội dung, thì phải dốc hết sức, không để trận đấu bị ảnh hưởng vì sai lầm của mình. Cứ nghĩ như vậy nên mấy tháng qua, cô lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng. Nhưng cứ mãi như vậy cũng không ổn. 

Sau khi giành chức vô địch đôi nam nữ ở giải đấu lần này, Vương Sở Khâm đã hết lời thuyết phục mới khiến cô chịu nghỉ ngơi hai ngày.

Sáng thứ Bảy, Vương Sở Khâm bế Noãn Noãn đi dạo một vòng quanh khu chung cư rồi mới trở về. Thấy Tôn Dĩnh Sa vẫn còn ngủ, anh cũng không gọi dậy mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, bế con ra phòng khách.

 Cô thực sự rất vất vả, dù không bao giờ than mệt, nhưng Vương Sở Khâm vẫn luôn thấy xót xa. Cố gắng vì mục tiêu là trách nhiệm của một vận động viên. Là đồng đội thi đấu đôi nam nữ với cô, anh cảm thấy may mắn và tự hào về cô. Nhưng với tư cách là chồng của cô, anh chỉ thấy đau lòng.

Anh đặt Noãn Noãn lên ghế sofa. Dạo gần đây, bé vừa học lật, nhưng vẫn chưa thành thạo. Vương Sở Khâm đặt bé ở giữa sofa, nhìn đôi chân nhỏ xíu của bé đạp tới đạp lui, cố gắng lật mình. Lật được một lúc rồi bé mệt, anh lại chọc cho bé cười. Cười một lúc rồi bé lại lấy sức tiếp tục lật.

Anh từng hỏi cô có hối hận vì đã sinh Noãn Noãn vào thời điểm này không. Anh yêu con gái họ, nhưng với anh, Tôn Dĩnh Sa vẫn là ưu tiên hàng đầu. Vì con mà cô phải đặt bản thân vào hoàn cảnh khó khăn hơn, chịu nhiều cực khổ hơn, phong độ có lẽ cũng không thể trở lại đỉnh cao như trước. Điều đó có đáng không?

Bóng bàn là ước mơ cả đời của cô, cũng là của anh. Chính vì vậy, anh hiểu hơn ai hết. Vì hiểu nên anh không thể nhìn nhận chuyện này một cách bình thản. Tôn Sa Sa là vợ anh, là mẹ của Noãn Noãn, nhưng trước hết, cô là một vận động viên. Giấc mơ và hoài bão của cô phải được đặt lên hàng đầu. 

Anh không thể nguôi ngoai suy nghĩ này. Nhiều đêm, anh hối hận vì đã để Noãn Noãn đến vào một thời điểm chưa thực sự thích hợp. Nhưng người chịu vất vả lại chính là Tôn Dĩnh Sa.

Nhưng cô nói rằng, cô không hối hận.

Đó là một buổi tối không lâu sau khi cô quay lại tập luyện. Hai người đã nói chuyện rất lâu. Cô nói rằng làm sao có thể trách anh được. Hai người họ có thể tính toán từng đường bóng trên bàn, nhưng không thể tính toán chính xác cuộc đời mình. Một khi con đã đến bên họ, thì không cần phải hối tiếc xem liệu thời điểm này có phù hợp hay không. Trên thế gian này, có rất ít thứ có thể xảy ra đúng như những gì ta mong muốn.

Ban đầu, cô cũng từng phân vân liệu có nên từ bỏ đứa bé hay không. Nhưng thực ra, đây không phải là một bài toán chỉ có một đáp án. Cô tin vào bản thân mình, cũng tin vào anh. Họ có đủ khả năng chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, với cuộc đời của chính mình. 

Việc cô làm tròn vai trò của một vận động viên không hề mâu thuẫn với việc làm vợ của anh và làm mẹ của Noãn Noãn. Cũng giống như việc anh trở thành một vận động viên giỏi không có nghĩa là anh không thể làm tốt vai trò của một người chồng, một người cha.

Cô nói rằng Noãn Noãn là một bất ngờ dành cho họ. Mà bất ngờ vốn dĩ là điều không lường trước được. Cô rất thích bất ngờ này. Cô biết anh cũng vậy, chỉ là anh đau lòng vì cô phải chịu khổ. Nhưng cô không cảm thấy bản thân khổ sở. 

Ở độ tuổi đẹp nhất, với người mình yêu nhất, có một đứa con. Sau khi có con rồi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp mà mình yêu thích. Đây là một điều hạnh phúc. Có bóng bàn, có Vương Sở Khâm, có Noãn Noãn, thực sự rất hạnh phúc.

Trước mặt anh, Noãn Noãn lại vừa lật thành công, vui vẻ cười khanh khách, vẫy tay nhỏ thể hiện niềm vui. Vương Sở Khâm nắm lấy cánh tay bé nhỏ như củ sen của con, khen con giỏi lắm. Noãn Noãn càng cười vui vẻ hơn, hai chân nhỏ hăng hái đạp liên tục trong không trung.

Anh muốn nói rằng, đúng vậy, có bóng bàn, có Tôn Dĩnh Sa, có Noãn Noãn, là điều hạnh phúc nhất.

Khi Tôn Dĩnh Sa thức dậy, trời đã gần trưa. Sau khi rửa mặt xong bước ra ngoài, cô thấy Vương Sở Khâm đã chuẩn bị xong bữa trưa, còn đang bế Noãn Noãn cho con uống sữa. Thấy mẹ, Noãn Noãn phấn khích đến mức không thèm bú nữa, lập tức buông núm ti, giơ tay về phía cô. Cô đón lấy con gái, rồi lại nhét núm ti trở lại miệng bé.

"Dậy rồi à? Cho con ăn xong thì qua ăn cơm, anh dọn sẵn cho em rồi."

"Ừm, chào buổi sáng, anh Đầu. À không, phải nói là trưa rồi."

Cô ngẩng đầu hôn anh một cái. Anh xoa má cô, thấy trên cằm cô có một nốt mụn hơi đỏ, trông có vẻ đau: "Anh mua kem dưỡng da và thuốc trị mụn cho em rồi, nhớ dùng đi. Dạo này lệch múi giờ nên nổi mụn, không thấy đau à?"

Đau thì có đau, nhưng cô lười bôi. Cô bĩu môi ra hiệu bảo anh bôi giúp.

Sau khi bôi thuốc xong, Noãn Noãn cũng đã bú no. Bé được vỗ lưng cho ợ hơi xong thì nằm trong lòng mẹ, vừa mút tay vừa cười ngốc nghếch.

Buổi chiều, ông bà nội của Noãn Noãn đến chơi. Vương Sở Khâm muốn đưa vợ ra ngoài đi dạo một chút. Noãn Noãn có vẻ chưa muốn xa ba mẹ, vừa được bế qua tay ông nội đã khóc òa lên. Ông bà phải dỗ mãi mới nín, rồi lại nhanh chóng vui vẻ khi được chơi cùng ông bà.

Lên xe, cô hỏi anh định đi đâu. Anh nói đi xem phim, bộ phim mà trước đó cô từng nói là rất muốn xem.

"Anh không sợ bị nhận ra à? Cứ toàn chọn chỗ đông người, hai đứa mình vẫn còn đang nằm trên hot search đấy."

Tôn Dĩnh Sa trêu chọc, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn mở bản đồ dẫn đường đến rạp chiếu phim. Bộ phim này cô đã mong chờ từ lâu rồi.

"Bị nhận ra thì sao? Bây giờ ai mà chẳng biết hai đứa mình là vợ chồng rồi. Sao thế? Em ngại à, Tiểu Đậu Bao?"

"Ngại cái gì chứ! Em chỉ sợ bị chụp lén rồi lại lên hot search thôi!"

"Lên hot search thì sao? Để anh nghĩ xem... tiêu đề chắc sẽ là 'Vương Sở Khâm – Tôn Dĩnh Sa ngọt ngào hẹn hò', em thấy thế nào?"

"Chẳng thế nào cả! Em đâu có phải phóng viên, mau lái xe đi!"

"Hahahaha, không sao đâu, ai mà quan tâm đến hai đứa mình nhiều thế chứ! Đi thôi!"

Nhưng thực tế, câu nói này của Vương Sở Khâm hoàn toàn sai. Số người theo dõi họ nhiều hơn họ tưởng rất nhiều.

Bộ phim họ xem có đề tài về vận động viên. Hai người chọn ngồi ở hàng ghế giữa của hàng cuối cùng, bên cạnh là hai cô gái trẻ.

Xem được một lúc, một cô đột nhiên lên tiếng:

"Này, nhìn nam chính kìa, trông có phải hơi giống Vương Sở Khâm không?"

Bị gọi tên, Vương Sở Khâm giật mình cứng đờ.

Cô gái còn lại đáp ngay:

"Nói gì thế! Anh ấy chẳng giống Vương Sở Khâm chút nào nhé! Đầu ca của tôi đẹp trai hơn nhiều!"

"Cái gì mà đầu ca của cậu! Đó là đầu ca của Tôn Dĩnh Sa mới đúng!"

Bị nhắc đến, Tôn Dĩnh Sa cũng thoáng sững lại.

"Sao cậu biết? Không phải cậu không quan tâm đến thể thao à?"

"Hai người đó là một đôi ai mà chẳng biết, con họ còn lớn rồi cơ mà!"

"Chưa có bằng chứng xác thực đâu nhé!"

"Thôi nào, sao phải nghiêm túc thế, xem phim đi. Mà nói thật, Tôn Dĩnh Sa có điểm nào không tốt chứ? Không hiểu mấy fan cuồng nghĩ gì nữa."

Trong bóng tối, Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng siết tay Vương Sở Khâm, ra hiệu cho anh nhìn điện thoại. Anh mở ra xem, là tin nhắn WeChat từ cô:

"Vẫn có rất nhiều người quan tâm đến hai đứa mình đấy."

Đúng thật.

Xem xong bộ phim, cả hai đều đổ mồ hôi vì căng thẳng, đợi hai cô gái kia rời đi mới dám đứng lên. Lúc bước ra khỏi rạp, những chiếc khẩu trang và mũ vốn tháo ra vì nóng giờ lại được đeo lên cẩn thận.

Mỗi lần đi chơi với Vương Sở Khâm, chắc chắn sẽ phải tay xách nách mang khi về. Vì anh thấy gì cũng muốn mua cho cô, thấy gì cũng muốn mua cho Noãn Noãn, lại còn mua cho bố mẹ hai bên, cuối cùng không quên mua cho chính mình. Một khi đã mua thì không thể dừng lại.

Lần này cũng vậy. Anh mua cho cô hai đôi giày đôi, mua cho Noãn Noãn hai bộ quần áo mới và mấy món đồ chơi. Tôn Dĩnh Sa lắc đầu than thở: "Quần áo của Noãn Noãn đã nhiều đến mức không mặc hết rồi. Em cũng vậy. Mua nữa thì nhà không còn chỗ chứa mất."

"Vậy thì đổi sang căn nhà lớn hơn, không thể để em và con phải chật chội được."

"Anh đừng có nói linh tinh, lại mua nữa à?"

Cuối cùng, đồ đạc chất đầy ghế sau xe.

Khi đi tìm chỗ ăn tối, Tôn Dĩnh Sa vừa ngậm ống hút trà sữa vừa khoác tay Vương Sở Khâm. Hai người hoà vào dòng người trên phố, trông chẳng khác gì những cặp đôi hay vợ chồng khác đang tận hưởng cuối tuần.

Cô thực sự rất thích cảm giác dựa dẫm vào anh, dù trong cuộc sống hay trên sân đấu. Không phải vì cô không có chính kiến, mà là trong nhịp sống căng thẳng này, có anh bên cạnh sẽ khiến cô yên tâm hơn.

Trước đây, cô thường thấy trên mạng nói rằng Vương Sở Khâm là một kẻ nóng nảy, rằng cô đã giúp anh ổn định cảm xúc. Nhưng trên thực tế, suốt bao năm qua, trong vô số khoảnh khắc mệt mỏi, hoang mang và bất lực, chính anh là người luôn ở bên cô.

Khi cả hai còn chưa có danh tiếng, chưa bước ra ánh đèn sân khấu, vào những ngày cuối tuần như hôm nay, họ cũng từng nắm tay nhau đi dạo, động viên nhau rằng: "Chỉ cần cố gắng, sau này chúng ta sẽ có những ngày tháng tốt đẹp hơn."

Bây giờ, chính là "sau này" mà họ từng hứa hẹn.

Tôn Dĩnh Sa uống hết cốc trà sữa, quay sang hỏi anh:

"Mình ăn ở đâu đây?"

Vương Sở Khâm chọn một quán nướng rất đông khách, khiến Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên. Cô thầm nghĩ: "Anh đúng là thích chọn những nơi đông người nhỉ!"

Nhưng quả thật, độ nổi tiếng của quán này không phải vô cớ.

Cô ăn rất vui vẻ, mà anh nướng cũng rất hào hứng. Hai người vừa ăn vừa uống nước, tám chuyện về làng thể thao trong và ngoài nước. Nếu không biết họ là ai, chắc chẳng ai nghĩ hai người này đã là bố mẹ một đứa trẻ.

Thậm chí, ngay cả Vương Sở Khâm cũng không cảm thấy mình đã là "bố". Anh nhìn vợ mình, vẫn thấy cô như một sinh viên đại học.

"Chúng ta mãi mãi 18 tuổi."

Giữa lúc ăn, bỗng nghe anh nói vậy, Tôn Dĩnh Sa ngơ ngác nhìn anh, thấy anh đang cười ngốc nghếch, cô cũng bật cười:

"Vương Sở Khâm mới là người mãi mãi 18 tuổi ấy!"

Bức tường trong quán nướng được phủ kín ảnh selfie của thực khách. Quán có máy chụp ảnh lấy liền, ai cũng có thể để lại một tấm và dán lên tường.

Trước khi rời đi, Vương Sở Khâm ôm Tôn Dĩnh Sa, chụp một bức ảnh và lặng lẽ dán vào một góc ít người để ý.

Dưới tấm ảnh có một dòng chữ, do chính tay anh viết:

"Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa – mãi mãi 18 tuổi."

Dĩ nhiên, không ai có thể mãi mãi 18 tuổi.

Nhưng trong mắt người yêu, tâm hồn thanh xuân và tình cảm chân thành sẽ luôn tồn tại.

Tình yêu và sự gắn bó của họ bắt đầu từ năm 18 tuổi, và sẽ kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro