Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ

Người quân tử như ngọc 

_________

Mùa hè, Đại học Giang Hoa.

Buổi trưa nắng nóng nhất trong ngày.

Bầu trời xanh thẳm được tô vẽ bởi những đám mây tầng mỏng, lơ lửng như chiếc khăn lụa trắng, cố gắng che chắn ánh mặt trời chói chang. Tán lá cây ngô đồng xanh mướt càng thêm rực rỡ dưới ánh sáng, ve kêu râm ran như muốn làm náo động cả mùa hè.

Hai giờ chiều, một buổi báo cáo tổng kết kết hợp với tọa đàm học thuật sẽ được tổ chức tại trung tâm giao lưu nhân tài của Đại học Giang Hoa.

Phía sau sân khấu của trung tâm, máy điều hòa hoạt động hết công suất như thể chẳng tốn tiền điện. Mười sáu cô gái trong bộ sườn xám lụa trắng đang chỉnh trang lại bản thân. Họ đều là sinh viên nữ của Đại học Giang Hoa, tranh thủ ở lại trường làm thêm trong kỳ nghỉ hè để kiếm chút tiền tiêu vặt.

"Khung Khung, tớ sắp chết nóng rồi đây! Trời nóng thế này chắc tớ bị rôm sảy mất, may mà tớ mang theo phấn rôm. Cổ tớ mồ hôi đổ rát quá, cậu giúp tớ thoa chút phấn đi." Tang Giai Nhiên vừa lục lọi trong balo vừa đưa hộp phấn cho Hứa Ninh.

Nghe vậy, Hứa Ninh cầm lấy hộp phấn, mở nắp rồi thoa đều phấn lên cổ Tang Giai Nhiên.

Khoảng cách gần khiến Tang Giai Nhiên vô tình ngửi thấy hương thơm dịu ngọt thoang thoảng từ người Hứa Ninh, thứ hương khiến cô không kìm được mà muốn hít sâu vài hơi. Một giọt mồ hôi từ chiếc cổ thon trắng ngần của Hứa Ninh trượt xuống xương quai xanh ẩn hiện,rồi mất hút sau lớp vải của chiếc sườn xám.

"Nhìn cậu cũng rất nóng, hay thoa chút phấn đi?" Tang Giai Nhiên đề nghị.

"Được." Hứa Ninh vốn không giỏi từ chối người khác, dù không thực sự cần nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

"Là phấn rôm dành cho trẻ em đấy, rất hợp với cậu." Tang Giai Nhiên vừa nói vừa đổ chút phấn ra tay. "Đến đây, giơ tay lên đi."

Trong phòng trang điểm vẫn còn nhiều người, việc giơ tay lên trước mặt bao ánh mắt khiến Hứa Ninh cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tất cả ở đây đều là con gái, nên cô cũng tạm yên tâm.

Tang Giai Nhiên thoa phấn lên cổ và vùng da dưới cánh tay của Hứa Ninh.

Hứa Ninh nhẹ nhàng xoay cánh tay thon tròn trắng ngần của mình, nhưng chỉ với một động tác đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến mọi người trong phòng phải sững sờ.

Da thịt thiếu nữ mềm mại, trắng trẻo như sứ. Phấn rôm trắng khi thoa lên da chẳng những không lộ màu, mà còn hoàn toàn hòa quyện với tông da hoàn mỹ của cô.

"Nhìn tớ làm gì thế, đừng nhìn nữa mà..." Hứa Ninh khẽ thì thầm, giọng nói trong trẻo, mềm mại như dòng suối ngọt lành chảy qua giữa trưa hè oi bức.

"Hứa Ninh, cái ngực, eo, rồi gương mặt này của cậu... Từ 'loli ngực khủng' chắc chắn sinh ra để dành cho cậu đấy!" Một người bạn cùng khóa trêu ghẹo.

"Hứa Ninh, rốt cuộc cậu ăn gì mà lớn được như thế? Dạy tớ với, tớ mà được một phần của cậu thì đỡ biết bao!" Một cô gái khác hỏi đầy thành tâm.

"Ừm... thật ra không có gì đặc biệt, nhưng tôi uống sữa tươi mỗi ngày." Hứa Ninh cười ngượng. Từ khi bước vào tuổi dậy thì, cô đã không ít lần bị hỏi những câu tương tự, nên cũng dần quen.

Hứa Ninh sở hữu khuôn mặt búp bê điển hình, nước da trắng như tuyết, hai má hơi bầu bĩnh với chút nét trẻ con. Mái tóc nâu nhạt dài ngang vai được buộc thành búi nhỏ phía sau đầu, đôi mắt hạnh to tròn, tròng mắt đen láy như hai viên thủy ngân đen. Chiếc mũi nhỏ xinh xắn và đôi môi căng mọng khiến khuôn mặt cô trông giống hệt một thiếu nữ chưa trưởng thành. Nhưng nếu nhìn đến dáng người thì lại là một câu chuyện khác.

Dưới lớp sườn xám bó sát, vòng một của cô càng thêm tròn đầy, vòng eo mảnh mai tưởng chừng chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn hết.

"Khụ khụ, tớ nói chứ, người khác mặc sườn xám thì là lạnh lùng thanh thoát, còn Hứa Ninh mặc thì lại là thuần khiết gợi cảm!"

"Đúng vậy, lần sau Hứa Ninh mặc sườn xám thì chọn loại cách tân đi, kiểu giống đồ cổ động viên ấy, tớ nhất định mê mẩn chết đi được!"

"Đúng đấy!"

"Tớ không mặc đâu, các cậu mặc thì mặc..." Hai má Hứa Ninh đỏ bừng. Sườn xám quá tôn dáng, cô thật sự không muốn bị chú ý quá nhiều.

Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Ninh rung lên, là bà ngoại của cô, Cam Duyệt Lan, gọi đến.

"Alo, bà ngoại."

"Cháu bận thế nào rồi? Phía bên nhà trai đã chốt giờ rồi, hẹn gặp lúc bảy giờ tối ở quán trà trên đường Học Viện, đừng đến muộn đấy." Giọng nói hiền từ của bà ngoại vang lên khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.

"Vâng ạ, bà ngoại, cháu sẽ không đến muộn đâu." Hứa Ninh ngoan ngoãn đáp.

Sau khi cúp máy, cô giáo Lưu phụ trách hậu cần bước vào, nhắc nhở cả nhóm: "Các cô gái, nhanh tay lên, làm theo hướng dẫn ban đầu, không được lơ là đâu. Mời được giáo sư Bùi về nước giao lưu là niềm vinh hạnh của trường chúng ta, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với giáo sư!"

"Biết rồi ạ, cô Lưu!"

Cả phòng trang điểm rộn ràng hẳn lên, từng người nhanh chóng rời đi làm việc của mình.

Theo phân công từ trước, Hứa Ninh và Tang Giai Nhiên chịu trách nhiệm chuyển nước khoáng từ phòng hậu cần.

"Thùng nước này nặng quá, tớ đều dùng hết sức bú sữa mẹ từ bé đến lớn mới bê lên được." Tang Giai Nhiên thở hổn hển, khó nhọc ôm một thùng nước.

"Nặng gì chứ, tớ thấy cũng bình thường thôi mà."

Tang Giai Nhiên quay lại nhìn, suýt nữa thì ngã ngửa.

Hứa Ninh trông có vẻ mảnh mai, nhưng thực ra sức lực rất khỏe, chân còn đang đi đôi giày cao gót năm phân lại dễ dàng nhấc bổng một thùng nước khoáng.

Hai người bê nước đi về phía hội trường.

Lương Thanh Thanh, người phụ trách khu vực lễ tân, vừa chạy đến vừa hét lên tiếng hét đặc trưng chói tai như chuột chũi của mình.

"Trời ơi! Tớ vừa nhìn thấy ảnh trên standee! Giáo sư mới về đẹp trai quá, đẹp đến mức làm tim tớ chảy máu luôn rồi! Sao bộ não thông minh nhất của nhân loại lại có thể sở hữu vẻ ngoài hoàn mỹ như thế chứ..."

Lương Thanh Thanh kích động đến nói năng lộn xộn, trong khi Hứa Ninh và Tang Giai Nhiên vẫn bình thản như không. Tang Giai Nhiên thậm chí còn tranh thủ bóc mẽ "bộ mặt thật" của Lương Thanh Thanh, kể tội cô nàng cứ gặp trai đẹp là "phát cuồng".

"Thanh Thanh, hôm trước cậu gặp đàn anh đội bơi cũng nói thế này mà."

"Còn hôm trước nữa, gặp người qua đường thôi mà cậu cũng khen đẹp hết lời."

Lương Thanh Thanh: "..."

"Các chị em, tớ thề, lần này tớ tuyệt đối không hề phóng đại! So với học trưởng hay cái người qua đường đó, thầy Bùi Chỉ hoàn toàn ở một đẳng cấp khác! Nếu là tớ nói láo, liền để cho thần tượng của tớ bị bốc phốt đi." Lương Thanh Thanh vừa nói vừa ra sức thề thốt.

"Cậu nói là ảnh trên áp phích đẹp? Có khi nào là do chỉnh sửa không?" Tang Giai Nhiên lên tiếng, giọng nói uể oải. "Cậu quên rồi à, lần trước viện chúng ta cũng mời một giáo sư trẻ về, nhìn trên áp phích đúng là phong độ ngời ngời, đến khi gặp ngoài đời thì... hói hết cả đầu! Đầu tóc trên ảnh đúng là ghép vào! Ôi, trái tim thiếu nữ của tớ, vỡ vụn hết rồi ô ô!"

Nếu không phải vì cả hai tay đang ôm hộp nước suối, Tang Giai Nhiên nhất định sẽ tự xoa ngực an ủi trái tim tan nát của mình.

"Tớ cũng nghĩ vậy. Người ta hay nói 'thông minh tuyệt đỉnh', mà đã thông minh tuyệt đỉnh thì có khi trên đỉnh đầu không còn tóc đâu." Hứa Ninh đột nhiên chen vào.

Cô không quên lần trước khi xem bộ phim 《Góc Khuất Bí Mật》 chiếu trên kênh phim Mê Vụ, cô và bà ngoại ngày nào cũng ngồi dán mắt vào màn hình. Đến đoạn Trương Đông Sinh gỡ bộ tóc giả, để lộ cái đầu trọc bóng loáng, bà cô cười phá lên, bảo đúng là người thông minh thì luôn "thông minh tuyệt đỉnh".

"...Tớ không biết. Nhưng mà kể cả thầy ấy có hói đi chăng nữa, thì khuôn mặt đó cũng đủ sức đốn tim tớ rồi!" Lương Thanh Thanh vẫn tiếp tục hét lên như một con sóc đất. "Nếu thầy ấy thật sự hói, với nhan sắc kia, tớ sẵn sàng kêu gọi mọi người chung tiền để thầy ấy debut thành idol luôn!!!"

Hai người kia đã quá quen với kiểu gặp ai cũng mê như điếu đổ của Lương Thanh Thanh. Họ lặng lẽ xách nước suối đi về phía hội trường.

Thật sự có thể đẹp trai đến mức đó sao? Hứa Ninh nghĩ thầm, vừa lúc đi tới cửa hội trường.

Cô ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng đi.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ trời chiếu xuống, bao phủ cả hội trường trong một tầng ánh sáng mờ ảo. Những hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong không khí. Một người đàn ông mặc bộ trường sam đen cổ điển bước vào hội trường, bóng sáng từ rèm cửa chiếu lên mái tóc dày của anh, phủ lên một lớp vương miện vàng óng.

Bên ngoài, tiếng chim hót xen lẫn tiếng ve kêu rả rích.

Trong hội trường cổ kính, ánh sáng đan xen, khiến người ta ngỡ như lạc vào một giấc mộng. Bùi Chỉ từng bước bước lên bục gỗ, dáng điệu thong dong, tự nhiên, mang theo một khí chất thanh tao không vướng bụi trần.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc một bộ trường sam đen tối giản mà tinh tế, ánh mắt ôn hòa. Trông anh như một công tử bước ra từ bức tranh cổ, khí chất thanh thoát, tinh khôi, cao quý tựa ngọc lan, sáng tựa ánh trăng, khiến người khác không dám mạo phạm. Cả hội trường như hóa thành một bức tranh, mà anh là tâm điểm của nó.

Nhìn dòng sông chảy, thấy rừng trúc lay động.

Có một bậc quân tử, như ngọc được mài giũa, như gỗ được điêu khắc.

Hào quang tỏa sáng, không thể nào quên.

Hứa Ninh ngẩn ngơ nhìn người đàn ông bước tới. Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập vang vọng trong lồng ngực.

"Tiểu Ninh, Giai Nhiên, xếp nước lên bàn đi." Cô giáo Lưu vỗ nhẹ vai bọn họ, giọng nói vẫn bình thản như thường.

Có lẽ mấy đứa trẻ này cũng có phản ứng giống lần đầu tiên cô nhìn thấy thầy Bùi Chỉ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhan sắc của vị giáo sư này chỉ là phụ, điều thực sự khiến người ta kinh ngạc chính là khí chất độc nhất vô nhị, thanh khiết mà xa vời.

Thế giới của anh ấy, chỉ có toán học.

"Vâng ạ." Hứa Ninh bừng tỉnh.

"Mẹ kiếp, chúng ta đã trách oan cho Thanh Thanh rồi. Giáo sư thật sự rất đẹp trai!" Tang Giai Nhiên thì thầm vào tai cô.

"Ừm..." Hứa Ninh khẽ đáp, nhưng trong lòng đã gợn sóng, chẳng thể bình lặng như trước.

Dường như cảm nhận được ánh mắt từ phía các cô, vị giáo sư trên bục ngẩng đầu nhìn về phía họ. Ánh mắt ấy lướt qua rất nhanh, tựa như chuồn chuồn chạm nước rồi biến mất.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ khiến khuôn mặt Hứa Ninh đỏ bừng. Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể như tăng lên, vội vàng quay mặt đi, cúi đầu xếp nước.

Cô lần lượt sắp xếp từng chai nước, tiện tay chỉnh lại bảng tên trên bàn cho ngay ngắn. Phía trên, giáo sư đang mở máy tính, chuẩn bị thiết bị.

Hứa Ninh liếc qua tờ giới thiệu đặt trên ghế.

30 tuổi, cử nhân ngành Toán học tại Đại học Giang Hoa, Thạc sĩ tại UCLA, Tiến sĩ tại Đại học Princeton, tốt nghiệp Tiến sĩ khi mới 25 tuổi và được giữ lại giảng dạy tại Princeton.

Anh là nhà toán học trẻ tuổi, được công nhận trong giới là người có khả năng giành được Huy chương Fields – giải thưởng danh giá nhất của toán học – trước năm 40 tuổi.

Các lĩnh vực nghiên cứu của anh bao gồm: Phân tích điều hòa, Toán tổ hợp, Giải tích số học, Đại số số học, và Phương trình vi phân.

Hứa Ninh nhìn đống thuật ngữ toán học ấy liền cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô là kiểu người dốt toán kinh điển, từ nhỏ đã không nhạy cảm với con số. Khi lên lớp 10, chọn ban xã hội là điều hiển nhiên, nhưng dù học toán xã hội, cô vẫn khổ sở vì những con số. Không biết cô đã bị môn Toán hành hạ bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn dành cho nó một tình yêu vô điều kiện.

Vậy tình trạng của thầy Bùi Chỉ là thế nào nhỉ? Có phải toán học đối với thầy ấy giống như mối tình đầu, còn thầy ấy thì ngược đãi toán học đến cả trăm ngàn lần không?

Hội trường dần đông đúc hơn với sự xuất hiện của nhiều người. Có cả giảng viên, sinh viên, thậm chí cả khách mời từ các trường khác. Chẳng mấy chốc, giảng đường lớn với sức chứa hơn bốn trăm người đã chật kín chỗ.

Sau khi sắp xếp xong nước suối, các giáo sư kỳ cựu của Viện Toán học – những người tham dự buổi hội thảo và báo cáo công tác hôm nay – cũng lần lượt ổn định chỗ ngồi. Hứa Ninh liếc nhìn, thấy mấy vị giáo sư già với vầng trán bóng loáng, chỉ lưa thưa vài sợi tóc cố che đi cái đầu hói. Cô lại nhìn tấm poster dựng bên ngoài với hình ảnh Bùi Chỉ để tóc húi cua gọn gàng, sáng sủa, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

Bùi giáo sư có phải đội tóc giả không nhỉ? Sao thầy ấy có thể đặc biệt đến thế được?

Đúng 2 giờ chiều, buổi báo cáo bắt đầu. Bùi Chỉ mở chiếc micro trước mặt mình.

Giọng nói của anh mang một chất đặc biệt, vừa trong trẻo lại vừa khàn khàn, khiến người ta liên tưởng đến dòng suối lạnh lẽo chảy lặng lẽ qua những ngọn núi.

"Thưa các giáo sư, tiền bối, quý thầy cô và các bạn sinh viên, chào mọi người. Tôi là Bùi Chỉ, cựu sinh viên khóa XX của Đại học Giang Hoa. Rất cảm ơn quý viện đã mời tôi làm nhà nghiên cứu thỉnh giảng. Hôm nay, tôi xin trình bày một số ý tưởng mới về nghiên cứu hàm L của Dirichlet – cụ thể là phương pháp sàng mới. Mong nhận được sự góp ý của mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai