Ngoại truyện: Trưởng thành. (4)
Thu nhập của Sanghyeok tăng mạnh so với trước đây, chỉ bị cắn nhẹ vài lần đã có số tiền khổng lồ. Hơn nữa Jihoon cũng chẳng làm khó dễ gì cậu, nên công việc này xem như khá nhẹ nhàng.
Thấy trước đây Jihoon cứ đá xéo chuyện mình được nhận bánh, Sanghyeok bèn cất công làm túi bánh nhỏ mang đến cho Jihoon.
Tuy cậu cho rằng Jihoon sẽ không thích kiểu điểm tâm ngọt này, nhưng vẫn nghiêm túc học làm. Bỏ vào chiếc túi đơn giản, mang theo tặng cho Jihoon trong một lần đến công ty hắn giúp điều hòa pheromone.
Jihoon xụ mặt xem báo cáo: "Tôi không thích mấy thứ ngọt lịm như vậy."
"Tôi đã làm riêng một phần có đường, một phần không có đường, anh nếm thử nhé?" Sanghyeok đẩy túi bánh đến trước mặt hắn.
Jihoon không đáp, vẫn hờ hững lật báo cáo sột soạt.
"Ừm." Sanghyeok thở dài, định cầm lại túi bánh, "Thôi vậy, không miễn cưỡng Tổng giám đốc Jeong, tôi sẽ mang nó xuống cho mọi người chia."
Song, tay Sanghyeok còn chưa kịp chạm vào, túi bánh đã bị lấy đi.
"Tôi có nói mình không cần à." Jihoon mở ngăn kéo chỗ bàn làm việc của mình, đặt bánh vào, "Thi thoảng cũng cần bổ sung ít đường."
Sanghyeok mỉm cười không nói thêm, cầm máy đo đến khu nghỉ ngơi.
Sanghyeok rất tự hiểu lấy, cậu không ngồi xuống sofa mà chỉ đứng đó, chợt nghe Jihoon nói: "Cậu ngồi đi, lần nào đứng cũng chẳng vững, còn bắt tôi dìu."
"Hả?" Sanghyeok nhìn sofa của Jihoon, trả lại nguyên văn câu nói trước đây của hắn: "Đây không phải sofa riêng của anh, chỉ mình anh mới được nghỉ ngơi trên đó à?"
Jihoon: "..."
Jihoon giả vờ nghiêm túc xem báo cáo không hề để tâm, thực ra thì hắn còn chẳng biết trên ấy viết gì.
Alpha càng giỏi, ý thức lãnh địa càng mạnh. Sofa riêng của hắn tất nhiên là lãnh địa của hắn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy để Sanghyeok ngồi vào cũng được thôi.
Chứ đứng mãi, hắn cắn lâu không được.
"Cậu có ngồi không?" Jihoon xụ mặt hỏi.
Sanghyeok ngồi thẳng lên chiếc ghế trông vô cùng cao sang đó: "Cảm ơn Tổng giám đốc, anh hào phóng quá."
Jihoon hài lòng khép báo cáo lại, càng nhìn dáng vẻ Sanghyeok ngồi trên sofa càng thấy thích.
Quả nhiên nếu đã hợp tác thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sẽ hay hơn.
Trên người Sanghyeok không có pheromone, chẳng hề khiến người khác có cảm giác lãnh địa bị xâm chiếm, mùi pheromone ít ỏi còn bám trên bàn tay đang chống trên sofa của cậu không nồng chút nào, dịu nhẹ nhưng vẫn thu hút sự chú ý.
Khó khăn lắm Jihoon mới rời mắt khỏi tay Sanghyeok, cầm một miếng bánh cậu làm lên, ăn xong thì khen một câu mất tự nhiên: "Cũng tạm, ngọt vừa phải."
Theo lẽ thường, nếu ai đó nghe thấy quà của mình được khen, chắc chắn họ sẽ bảo nếu bạn thích thì tôi tặng thêm cho bạn nhé.
Nào ngờ Jihoon lại nghe Sanghyeok bảo: "Anh thích là được, để tôi đưa công thức cho anh, anh cứ bảo đầu bếp trong nhà làm theo."
Jihoon: "..."
Mấy cái bánh mà đầu bếp trong nhà làm đều nhạt nhẽo cả.
Thật ra Sanghyeok chỉ nói đùa thôi, một thời gian sau, cậu mang theo vài túi bánh sang cho Jihoon.
Jihoon dứt khoát nhận luôn, chờ chuyển khoản xong lần này, Sanghyeok bất ngờ nhận ra Jihoon còn chuyển thêm một số tiền lớn cho cậu nữa.
Đây là tiền bánh ư?
Phải thừa nhận rằng Jihoon thật sự rất hào phóng.
Sanghyeok có nhận thức mới về sự giàu có của Jihoon, cậu nhẩm thầm số tiền trong tài khoản, mỉm cười.
Không bao lâu nữa sẽ tích đủ tiền.
Hôm nay chỉ là một ngày làm việc bình thường, Sanghyeok đến gặp Jihoon như bao lần.
Jihoon không ngồi trên ghế xem báo cáo như trước, hắn nhắm mắt, một tay đỡ trán.
Sanghyeok thấy lạ, bèn hạ giọng gọi: "Tổng giám đốc Jeong?"
"Ừ." Jihoon xoa ấn đường, nhíu mày mở mắt.
"Tôi có làm bánh vị mới, anh nếm thử xem thích không?" Sanghyeok bước đến, đặt đồ lên bàn Jihoon.
"Cũng tạm." Jihoon đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ vào khu vực nghỉ ngơi bảo Sanghyeok sang đó, đoạn đứng dậy.
Hiếm có lần Jihoon không nói năng dông dài, sau khi Sanghyeok ngồi xuống, hắn đè lên vai Sanghyeok, cắn cậu.
Lòng bàn tay trên vai sao mà nóng quá, qua lớp áo mỏng, Sanghyeok cảm nhận rất rõ thân nhiệt cao đến khác thường của Jihoon.
Sanghyeok vừa im lặng cho Jihoon cắn, vừa vươn tay chạm nhẹ lên bàn tay đang đặt trên vai mình.
Khoảnh khắc tiếp xúc thân mật, Sanghyeok giật mình bởi nhiệt độ cơ thể của Jihoon.
Thân nhiệt cao quá, chắc chắn Jihoon bị sốt rồi!
Jihoon sững người vài giây, cả cánh tay trở nên cứng ngắc, vô thức túm chặt vai Sanghyeok.
Hắn không có ý định gạt tay Sanghyeok ra.
Chỉ hỏi với vẻ u ám: "Cậu sờ tôi làm gì?"
Sanghyeok đâu ngờ sự chú ý của Jihoon lại kỳ lạ thế, cậu trả lời bất đắc dĩ: "Tôi định xem thử thân nhiệt của anh, Tổng giám đốc Jeong, anh bị sốt mà không nhận ra sao?"
Jihoon hừ một tiếng, buông lỏng tay: "Bệnh vặt thôi."
Sanghyeok nhíu mày, không đồng tình: "Anh cần nghỉ ngơi."
Jihoon: "Nghỉ ngơi? Tôi còn rất nhiều việc để làm."
Tuy Sanghyeok không biết cụ thể Jihoon bận gì, nhưng cũng biết người ngồi ở vị trí cao như Jihoon ắt hẳn có hằng hà sa số công việc cần xử lý.
Sanghyeok nhượng bộ: "Thôi được, vậy anh uống thuốc chưa?"
"Uống thuốc?" Jihoon cười châm chọc, "Kẻ yếu mới cần uống thuốc, loại bệnh vặt này uống thêm vài cốc nước là khỏi."
Sanghyeok nhíu mày chặt hơn.
Cậu biết mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, cậu thật sự gai mắt khi thấy người khác đối xử tệ bạc với sức khỏe của bản thân họ.
Sanghyeok nghiêm túc rằng: "Anh có biết cơn sốt sẽ khiến con người trở nên ngu ngốc không?"
"Bác sĩ Lee, cậu cả nghĩ quá rồi, tôi đã làm vậy rất nhiều lần, có thấy gì đâu." Jihoon chỉnh lại cổ áo cho Sanghyeok, che đi dấu răng: "Được rồi, cậu về trước đi."
Sanghyeok có một suy đoán.
Hoặc là Jihoon chịu ảnh hưởng từ gia đình, là một Alpha truyền thống tư tưởng cổ hũ, cho rằng Alpha gặp chuyện gì cũng nên tự mình gánh, chút bệnh vặt cỏn con cần gì phải uống thuốc.
Hoặc là lượng pheromone ứ đọng xưa giờ khiến Jihoon đau đớn quá, cảm thấy sốt đến mê man còn giúp cơ thể thoải mái hơn, nên Jihoon mới vô thức không chịu uống thuốc.
Bất kể vì nguyên nhân gì, việc bỏ thuốc khi thân nhiệt đang tăng cao như như vậy là điều không nên.
Quen biết Jihoon bao lâu nay, Sanghyeok cũng biết đôi khi Jihoon sẽ trở nên cực kỳ cố chấp, rất khó thuyết phục, muốn Jihoon uống thuốc thì tốt nhất nên đổi cách khác.
Cậu lắc đầu, đứng dậy: "Vậy tôi về trước, Tổng giám đốc Jeong, thật ra tôi có làm thêm một ít kẹo và thức uống muốn nhờ anh nếm thử, không biết anh hứng thú không?"
Jihoon hừ một tiếng: "Thôi được, tôi nếm thử giúp cậu vậy."
"Tôi sẽ về nhanh rồi mang đến cho anh, chiều nay anh còn ở đây không?" Sanghyeok hỏi tiếp.
Jihoon cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, im lặng hồi lâu mới đáp: "Cả buổi chiều tôi đều ở văn phòng xem báo cáo và mở họp."
Sanghyeok cũng yên tâm, thế là tạm biệt Jihoon rồi ra về.
Sanghyeok vừa đi, Jihoon đã ngay lập tức gọi điện thoại cho thư ký của mình, bảo cậu ta hủy bỏ hết lịch trình chiều nay.
"Hơ..." Lúc nhận được thông báo đột xuất này, thư ký cũng hoảng hốt: "Chiều nay có bữa tiệc xã giao rất quan trọng, sếp muốn hủy thật ạ?"
Cũng khó trách cậu ta bàng hoàng thế, xưa nay Jihoon luôn làm đúng theo lịch trình công việc, như cỗ máy vậy. Trừ khi có việc quan trọng hơn chen ngang, không thì Jihoon sẽ chẳng bao giờ hủy bỏ đột xuất thế cả.
Giờ đâu có gì ghê gớm xảy ra, tại sao sếp Jeong bỗng dưng muốn hủy lịch trình chứ, chẳng lẽ vì lý do cá nhân?
Jihoon mà cũng có ngày hủy việc nào đó vì một người khác?
Người khiến sếp mình làm thế là thần thánh phương nào vậy!
Dường như Jihoon không cho rằng việc hủy bỏ lịch trình có gì sai, chỉ thấy làm người không nên nuốt lời, trước đó hắn đã hứa với Sanghyeok rồi thì tất nhiên phải làm được.
Hắn xoay ghế một vòng, sau đó mở túi bánh của Sanghyeok ra, cầm một cái lên ăn trong sung sướng, còn tiện tay gửi thêm một khoản tiền cho Sanghyeok.
Thật ra hắn vốn không thích ăn mấy thứ này đâu, nhưng tay nghề của Sanghyeok tốt quá, mùi vị hắn không thích nhưng ăn vào thấy thơm làm sao.
Ngon ghê!
Thật ra Sanghyeok chẳng làm kẹo hay thức uống gì đặc biệt cả, cậu chỉ muốn đi mua thuốc hạ sốt cho Jihoon thôi.
Đắn đo một lúc về thái độ chống đối của Jihoon với việc uống thuốc, Sanghyeok đành mua mấy viên kẹo ngậm hạ sốt và nước đường hạ sốt, định bụng sẽ dỗ Jihoon nói đây là của cậu làm, để Jihoon uống.
Dù sao thì thà uống thuốc của con nít cũng đỡ hơn không uống gì.
Sanghyeok nhanh chóng mua được đồ mình muốn, cậu bỏ chai đựng bên ngoài, đổ nước hạ sốt vào một cái chai mới xinh xắn, sau đó cũng tân trang lại kẹo ngậm hạ sốt, bấy giờ chúng đều được thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn mới.
Sanghyeok quay lại văn phòng, thấy Jihoon vẫn đang chờ mình không có dấu hiệu gì mới thở phào.
Sanghyeok mỉm cười, đưa đồ trên tay sang: "Nếm thử xem có thích không? Đây là lần đầu tiên tôi làm, không có kinh nghiệm, Tổng giám đốc Jeong thử rồi cho lời bình nhé?"
Vẻ mặt Jihoon vẫn vô cùng nghiêm túc, hắn tập trung mở túi, làm theo lời Sanghyeok.
Jihoon ăn uống xong mới dừng lại, nhận xét ngắn gọn: "Cũng được, mà ngọt quá."
"Vậy lần sau tôi sẽ không thêm nhiều đường nữa." Sanghyeok giả vờ thở phào, "May mà lần này làm không nhiều, đỡ lãng phí."
"Ừ." Jihoon cúi đầu xem báo cáo, thấy Sanghyeok chào mình chuẩn bị rời đi, hắn chợt lên tiếng: "Còn nữa không?"
Sanghyeok sửng sốt, Jihoon nghiện rồi à?
Kẹo hạ sốt dành cho trẻ em thì người lớn ăn thêm một viên cũng chẳng sao. Sanghyeok bèn lấy viên cuối cùng ra đưa cho Jihoon.
"Hết rồi, đây là viên cuối." Sanghyeok nói, "Không quấy rầy Tổng giám đốc Jeong làm việc nữa, tôi về trước đây."
Jihoon không ngăn cản, chờ Sanghyeok đi rồi, hắn nhìn viên kẹo cuối cùng, xé ra định ăn thì lại do dự, một lúc sau bèn đặt nó xuống bên cạnh, tiếp tục xem báo cáo tài chính.
Thêm một lúc sau thì cửa phòng bị gõ vang, là cậu thư ký. Lúc cho phép người vào, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà Jihoon lại để viên kẹo ở vị trí bắt mắt.
Thư ký báo cáo tiến độ công việc một cách trôi chảy, trong khi chờ Jihoon dặn dò, cậu ta tình cờ trông thấy viên kẹo được Jihoon đặt ở chỗ kia, bất giác thốt ra một tiếng ngờ vực: "Ồ?"
Jihoon vờ hỏi: "Gì?"
Vẻ mặt thư ký trông hơi ngập ngừng: "Đây là..."
"Người quen tặng, tôi cảm thấy hương vị cũng tạm, có thể nghiên cứu đầu tư." Jihoon nghiêm túc đáp.
Thư ký là một Alpha thẳng đã có gia đình, con chừng năm tuổi, nhìn viên kẹo trên bàn, cậu ta cứ thấy quen quen.
Vắt óc suy nghĩ cả buổi trời mới ra, thế là buột miệng: "A, hình dáng của nó giống hệt viên thuốc hạ sốt của con trai em!"
Dứt lời, cậu thư ký chuyên nghiệp mới hoàn hồn, nghĩ bụng không hay rồi, cậu ta cấp tốc bổ sung: "Em không có ý nói sếp uống thuốc hạ sốt của con nít, ý em là trùng hợp quá, đồ của bạn sếp Jeong tặng có hình dạng giống với viên thuốc đó, đây là duyên phận."
"Cậu ra ngoài đi."
Thư ký nhanh chân chạy biến, văn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi Jihoon.
Tuy Jihoon đang sốt nhưng không bị ngu, xâu chuỗi lại sự việc, hắn dễ dàng đoán ra được sự thật.
Với tính cách thường ngày, hắn sẽ không để những kẻ lừa gạt mình nhận được trái ngọt. Ấy vậy mà bây giờ nhìn viên thuốc hạ sốt Sanghyeok cất công mang đến, còn tận tâm đổi bao bì, chẳng hiểu sao hắn lại không tài nào tức giận nổi.
Nên, Sanghyeok cố ý đi thêm một chuyến là vì biết hắn sốt, muốn mua thuốc cho hắn sao.
Lý trí của Jihoon mách bảo hắn hãy tức giận đi, Sanghyeok biết rõ hắn không muốn uống thuốc mà còn cố tình làm trái ý muốn của hắn, đúng là không biết điều. Nhưng dù đã tìm đủ loại lý do, nhưng giờ phút này Jihoon vẫn chẳng nhen nhóm được chút lửa giận nào.
Jihoon đang trầm ngâm thì nghe tiếng điện thoại vang, có người nhắn tin cho hắn.
Bực bội mở ra xem, sau đó biểu cảm trên mặt thay đổi ngay tắp lự.
Người gửi tin nhắn cho hắn chính là Sanghyeok.
Nội dung tin nhắn của cậu rất ngắn gọn: [Tổng giám đốc Jeong, anh đã khỏe hơn chút nào chưa?]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro