Ngoại truyện: Trưởng thành. (3)
Sau chuyện Jihoon tức giận, Sanghyeok cảm nhận rất rõ rằng Jihoon đã nhẹ nhàng hơn với mình, chí ít thì không có chuyện hở ra lại nhắc đến mấy chữ giao dịch tiền bạc nữa.
Đôi khi cậu sẽ pha ly trà hoa cúc cho Jihoon, Jihoon cũng pha cà phê cho cậu, bảo là có qua có lại.
Thật chẳng dễ dàng gì để Jihoon làm những việc này, Sanghyeok nhìn đôi mắt trợn to đến sắp rơi xuống của trợ lý là hiểu ngay.
Số lần đến công ty Jihoon tăng dần, Sanghyeok cũng có nhiều dịp gặp nhân viên của Jihoon.
Mọi người đều rất đỗi tò mò về nhân vật bí ẩn vừa sở hữu ngoại hình xuất sắc, còn trông có vẻ thân thiết với sếp Jeong, đương nhiên khó tránh việc rỉ tai nhau bàn tán.
"Chắc là bạn thân lắm nhỉ, chứ không thì cũng chẳng thường xuyên đến thăm sếp Jeong rồi."
"Bạn gì mà hễ rảnh là tới? Không chừng là chồng chưa cưới của sếp Jeong đấy, những người đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt mới rảnh gặp mặt hằng ngày thôi."
"Cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, với tính cách của sếp Jeong mà cũng yêu đương à...?"
Thang máy đến tầng, qua cánh cửa được phủ gương cao cấp, những người vừa nhao nhao nghị luận chợt trông thấy Sanghyeok – người chẳng biết đã đứng sau lưng họ từ bao giờ.
Những người tám chuyện: "..."
Chết toi, con đường viên chức tới đây là hết.
Người ta gần như ngày nào cũng gặp sếp Jeong, chắc chắn khá thân. Chỉ cần tình cờ nhắc tới khiến sếp Jeong có ác cảm với họ, thì họ khỏi làm công việc này nữa.
Nhìn những dáng vẻ bàng hoàng kia, Sanghyeok mỉm cười.
"Không sao, tôi xem như chưa nghe thấy gì." Sanghyeok nói, "Người làm công ăn lương với nhau cả, sao lại làm khó nhau được."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn Sanghyeok còn mang đôi phần cảm động.
Dần dà, Sanghyeok đã dần thân quen với người trong công ty Jihoon.
Trong văn phòng Tổng giám đốc.
"Đậu móa, anh Jeong, bây giờ nhìn sắc mặt cậu tươi hơn hồi xưa nhiều đó." Moon Hyeonjoon hí hửng quan sát Jihoon, "Sau này sẽ dần tốt hơn nhỉ?"
"Ừ, tìm được người rất thích hơp."
"Vậy tôi cũng yên tâm, chờ hôm nào rảnh bọn mình họp mặt nhé." Hyeonjoon thở phào, cảm thán, "Cả bọn lâu rồi không gặp nhau, lần này cậu không được lỡ hẹn đâu đấy."
Trước đó vì Jihoon ngày càng không kiểm soát được cơn nóng nảy của mình nên dần dà cũng ít tham dự những buổi họp mặt, họ đã lâu không có một buổi đông đủ thành viên.
"Ừ." Jihoon vừa đáp, vừa nâng tay xem đồng hồ với vẻ sốt ruột.
Sanghyeok luôn rất đúng giờ, nhưng hôm nay đã trễ những năm phút so với thời gian đến hằng ngày, sao Sanghyeok chưa xuất hiện nữa.
Cơn bực dọc không tả thành lời dâng lên trong lòng, lý trí mách bảo Jihoon rằng cậu đến chậm năm phút vì chuyện đột xuất nào đó là rất đỗi bình thường, huống chi còn chưa tới giờ hẹn. Nhưng về mặt tình cảm, hắn không tài nào chấp nhận được khi thấy Sanghyeok đến gặp hắn trễ hơn ngày thường vì bất cứ chuyện gì.
Jihoon gõ ngón trỏ lên mặt bàn, cuối cùng không nhịn được nữa nhấc điện thoại trong văn phòng gọi xuống quầy lễ tân.
"Hôm nay Sanghyeok chưa tới à?"
"Anh Lee đã vào khoảng sáu, bảy phút trước rồi ạ." Lễ tân dè dặt đáp.
Sáu, bảy phút trước?
Hiện không phải giờ đi làm hay tan tầm, đâu có chuyện kẹt thang máy, dù Sanghyeok đi chậm cỡ nào thì lẽ ra đã xuất hiện trước mặt hắn từ mấy phút trước rồi chứ.
Trừ khi Sanghyeok ghé chỗ nào trên đường lên đây.
Suy đoán này vừa xuất hiện, Jihoon đã nhíu mày.
Trong văn phòng xem được tất cả camera, nhưng xưa giờ Jihoon rất ít dùng đến chức năng này, hắn đâu rảnh đến mức đi theo dõi ai đó làm việc thế nào, huống chi cũng đã có bộ phận chuyên môn giám sát.
Jihoon im lặng nhìn ra cửa một lúc vẫn chẳng thấy bóng dáng ai, thế là bực bội mở màn hình camera lên.
Màn hình camera giám sát của cả công ty xuất hiện trên mặt tường, Jihoon nhanh chóng tìm ra một khu vực rồi phóng to.
Bấy giờ, Sanghyeok đang bưng đồ giúp một Omega trông có vẻ nhỏ xinh, sau khi đặt mọi thứ lên bàn, Omega đỏ mặt nhét vài túi bánh xinh xắn vào tay cậu.
"Cảm ơn anh, cái này do chính tay tôi làm, anh nếm thử nhé." Omega nói lí nhí, "Tôi không biết giúp gì cho anh, một món quà nhỏ chẳng đáng bao nhiêu, mong anh nhận cho."
Không chỉ Omega mà đồng nghiệp cùng phòng đều vây đến, nhao nhao nhét quà cho Sanghyeok.
Jihoon nhìn chằm chằm Sanghyeok, nhìn cậu nhận hết đống quà nọ, nhìn cậu mỉm cười tạm biệt xoay người rời đi.
Jihoon cảm thấy điện thoại sắp bị mình bóp nát rồi.
Mấy cái đó có gì hay mà nhận, chẳng lẽ Sanghyeok chưa từng ăn bánh à?
"Ồ, nhân viên của cậu đẹp đấy!" Hyeonjoon cảm thán, "Hình như cậu ấy được yêu thích lắm? Nhiều người trong công ty theo đuổi quá nhỉ."
Jihoon: "..."
Hyeonjoon không chờ Jihoon trả lời đã tự biên luôn: "Chắc chắn rồi, người làm hơn phân nửa công ty điên đảo như vậy chắc chắn không vấn đề. Anh Jeong, sao tự dưng cậu nhìn cậu ấy, cảm thấy địa vị người được yêu thích nhất có nguy cơ bị cướp à, viện cớ đuổi việc người ta là không hay lắm đâu đấy."
Jihoon: "Đây là bác sĩ điều trị pheromone của tôi."
Hyeonjoon nín ngay, cậu ta nhìn vị bác sĩ nọ rời khỏi văn phòng nhân viên, vào thang máy lên văn phòng của Jihoon.
"Cậu đến giờ làm rồi." Jihoon chợt nói.
Hyeonjoon đực mặt, là con ông cháu cha, cậu ta cần gì đi làm tan làm đúng giờ chứ, Jihoon cũng rõ điều này mà sao còn đuổi cậu ta?
Ngay sau đó Hyeonjoon đã hiểu, Jihoon sắp điều trị rồi nên mới viện cớ đuổi mình đi.
Nhưng như vậy càng làm người ta tò mò.
"Ơ, cậu cắn cậu ấy cần bao lâu? Chưa đầy năm phút mà?" Hyeonjoon nhìn Jihoon với vẻ hoang mang, "Chỉ bằng thời gian chích một mũi tiêm thôi, tôi tránh mặt một lát rồi về, sau đó chúng ta tán gẫu tiếp?"
Jihoon vẫn hờ hững nhìn bóng dáng Sanghyeok qua camera, thang máy lên nhanh, chẳng mấy chốc Sanghyeok sẽ đến đây.
Năm phút? Nực cười, Sanghyeok còn phải kiểm tra cho hắn nữa, cần nhiều thời gian lắm đấy.
"Cần hai tiếng." Jihoon đáp, "Cậu chịu chờ cũng được."
Hyeonjoon: "???"
Làm gì mà cần đến hai tiếng đồng hồ, cắn cổ hai tiếng là đứt lìa luôn đấy! Vả lại chẳng phải Jihoon ghét nhất việc kiểm tra quá lâu à?
Hay cậu ta hiểu nhầm, không phải cắn mà còn cách khác để truyền pheromone nữa?
Hyeonjoon trợn tròn mắt nhìn Jihoon chỉnh sửa lại cà vạt cho ngay ngắn chỉn chu, khuôn mặt cũng nghiêm lại, ra dáng Tổng giám đốc lắm.
Hyeonjoon nhìn vào biết ngay chuyện không đơn giản, ngày thường Jihoon đâu có vụ chỉnh đốn tác phong hình tượng trước khi gặp ai!
Chí ít thì đây là lần đầu tiên cậu ta thấy dáng vẻ thế này của Jihoon đó!
Hyeonjoon đứng lên, ướm lời: "Vậy tôi đi trước đây, lần sau... lần sau ghé chơi tiếp nhé."
Jihoon trừng cậu ta: "Chơi khỉ gì?"
Hyeonjoon không rề rà nữa, nhanh chân chuồn trước.
Jihoon tắt màn hình camera, cúi đầu xem báo cáo chờ ai đó gõ cửa.
Sanghyeok vừa bước vào đã nghe một câu nói lạnh tanh: "Cậu đến muộn."
Sanghyeok nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa đúng 12h30 – giờ hẹn của cậu và Jihoon.
"Tôi đến muộn sao?" Sanghyeok hỏi lại.
Jihoon im lặng, Sanghyeok xách cặp đến khu vực nghỉ ngơi trong văn phòng.
Cậu đặt cặp lên bàn, lấy máy đo lường bên trong ra.
Lúc lấy đồ, vật bên trong ma sát nhau tạo ra tiếng sột soạt.
Chắc chắn là túi bánh người khác tặng Sanghyeok.
Sự chú ý của Jihoon dồn hết sang đó, tờ báo cáo trước mặt hóa thành những con chữ rối nùi vô nghĩa, khiến hắn bực dọc vô cùng.
Không nhịn được nữa, Jihoon dựa hẳn ra sau, khoanh tay lại châm chọc: "Bác sĩ Lee được mến mộ nhỉ, nhân viên cả công ty tôi chẳng ai còn tâm trí làm việc nữa."
Sanghyeok: "...?"
Câu nói quái gở lại đột ngột, Sanghyeok chẳng hiểu mô tê gì.
Sanghyeok nghĩ ngợi rồi hỏi thẳng: "Là sao?"
"Bánh có ngon không?" Jihoon đanh giọng hỏi tiếp.
Nghe hắn nói thế, Sanghyeok hiểu ra ngay.
Không biết Jihoon từ đâu biết chuyện cậu được tặng quà, mà bản thân anh ta lại nghiêm túc quá nên chẳng nhân viên nào dám tiếp cận, nên mới sinh hờn dỗi nhỉ.
Sanghyeok hơi buồn cười, cảm thấy đôi khi Jihoon cũng trẻ con thật.
"Không biết, chưa kịp ăn, Tổng giám đốc Jeong cùng tôi ăn một ít nhé?" Sanghyeok hỏi.
"Ai thèm ăn thứ này." Jihoon lạnh lùng lật trang báo cáo.
Sanghyeok đổi cách nói khác: "Tôi cũng định làm thử, khi nào làm xong sẽ mang đến cho anh nhé?"
Vẻ mặt Jihoon dịu đi, vẫn tiếp tục xem báo cáo: "Tùy cậu."
Sanghyeok mỉm cười nhìn Jihoon đứng dậy đi tới, cậu tự giác kéo cổ áo xuống để lộ phần cổ trắng.
Jihoon đến sau lưng Sanghyeok, cúi đầu đến gần, ngừng một lúc lại đứng thẳng người lùi vài bước, nhíu mày chê bai.
"Trên người cậu có mùi pheromone của ai vậy, ngửi vào đau đầu quá."
Tuy Sanghyeok chẳng ngửi thấy gì, nhưng vẫn lấy làm lạ. Cậu là Beta, nếu chỉ tiếp xúc bình thường thì lẽ ra không có pheromone nào lưu giữ lâu trên người mình mới phải, giờ này chúng đã tản gần hết rồi.
Sanghyeok hỏi: "Tổng giám đốc Jeong, anh có ngửi nhầm không?"
Jihoon cúi đầu ngửi lại.
Hắn thích trên người Sanghyeok mang hương vị của mình, nếu bắt buộc phải vương mùi thì có mùi của hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận được, khá hợp với Sanghyeok, hắn đồng ý.
Nhưng nếu là pheromone của ai khác, mấy thứ không phù hợp với Sanghyeok, dù chỉ là một tí ti vương trên người cậu thôi cũng ghê tởm và dễ dàng bị hắn phát hiện ra, còn có cảm giác bị khuếch đại cùng cực nữa.
Jihoon tức giận nói: "Ngửi nhầm gì, đống mùi tạp nham trên người cậu khó ngửi chết được!"
Sanghyeok bất đắc dĩ: "Thôi, để tôi rửa lại."
Jihoon không ngăn cản, hắn quay lại khu vực làm việc của mình, ngồi vào bàn xem báo cáo.
Sanghyeok ngẫm nghĩ một lúc bèn mang theo máy đo lường pheromone loại nhỏ vào phòng vệ sinh, trước khi lau chỗ da bên ngoài của mình, cậu cầm máy đo thử nồng độ pheromone.
Sau tiếng tít nhỏ, kết quả đã xuất hiện.
Kết quả chứng minh quả thật trên người cậu có hàm lượng pheromone nhỏ, nhưng đang liên tục giảm xuống chứ chẳng đạt đến mức nồng nặc khó ngửi.
Sanghyeok: "..."
Mũi của Tổng giám đốc Jeong là mũi chó sao.
Pheromone kiểu này mà cũng không chịu được, thế chẳng phải cuộc sống thường ngày của Jihoon lúc nào cũng như trên chảo lửa à?
Sanghyeok cầm khăn lau một lúc rồi quay lại, Jihoon đặt báo cáo xuống, lần nữa bước sang.
Jihoon hít vài cái, tỏ vẻ hài lòng.
Nhưng hắn vẫn chưa sốt ruột cắn, hắn nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng muốt nọ một lúc, chợt nói: "Sau này đừng đứng gần người khác quá, kẻo lại lây nhiễm mùi pheromone hôi thối. Tôi không thích đâu, biết không?"
Jihoon đưa ra yêu cầu nhưng lần này hắn không tỏ vẻ hùng hồn như trước nữa, chỉ đứng chếch phía sau, thận trọng quan sát sắc mặt Sanghyeok.
Sanghyeok không lên tiếng, cậu nhìn những chú chim bay lượn ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì mà gương mặt thấp thoáng nét sầu muộn.
Tim Jihoon trở nên nặng nề.
Có phải yêu cầu của hắn hơi quá đáng không?
Cũng đúng, nội dung hợp đồng mà Sanghyeok ký với hắn là về việc điều hòa pheromone, còn yêu cầu này đã nằm ngoài phạm vi hợp đồng rồi.
Đang rầu rĩ thì Sanghyeok chợt quay đầu, vẻ sầu muộn kia đã biến đâu mất, thay vào đó là sự thản nhiên: "Được, nhưng phải thêm tiền."
"Cậu thiếu tiền lắm à?" Jihoon hỏi.
"Ừ." Sanghyeok thừa nhận.
Có tiền rồi cậu sẽ nhanh chóng mua lại được ngôi nhà lưu giữ nhiều kỷ niệm, tránh đêm dài lắm mộng.
"Tôi trả cậu gấp mười." Jihoon bảo, "Đừng để tôi ngửi thấy pheromone của kẻ khác trên người cậu thêm lần nào nữa."
Sanghyeok ngỡ ngàng trước khoản tiền lớn đột ngột như vậy, cậu nhân số tiền mà Jihoon trả cho mình với mười, tính ra một con số thiên văn.
Thậm chí nếu thế thì không bao lâu nữa cậu sẽ tích góp được số tiền gấp đôi tiền mua nhà luôn.
Sanghyeok cười rằng: "Được, Tổng giám đốc Jeong, anh nói gì nghe nấy."
Cuối cùng Jihoon cũng hài lòng, hắn đặt tay lên vai Sanghyeok, cúi đầu cắn lên tuyến thể cậu.
Trước đây hắn ghét nhất người ta âm mưu nhằm vào tiền tài của mình, bây giờ lại thấy thật ra muốn lấy tiền mình cũng hay.
May mà Sanghyeok thích tiền, còn hắn thì có tiền.
Người ta nói chỉ mỗi tình yêu với tiền bạc là không bao giờ phai, cứ thế, họ sẽ mãi giữ được mối quan hệ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro