Ngoại truyện: Trưởng thành. (14)
Tình cảm giữa Jihoon và Sanghyeok được vun vén dần, đã đến mức ngày nào cũng ăn chung với nhau.
Hôm nay Sanghyeok tan làm như bao ngày, nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, nghĩ bụng ắt hẳn trên đường về sẽ bị kẹt xe đây.
Tiết trời thế này sốt ruột cũng chẳng được gì, Sanghyeok mở điện thoại ra xem, thấy những công ty dịch vụ trước đây cậu từng mua bấy giờ đều gửi tin nhắn mừng sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật cậu?
Sanghyeok hoảng hốt xem lịch, đúng là vậy thật.
Chịu ảnh hưởng từ gia đình, Sanghyeok chưa từng tự tổ chức sinh nhật, dù sao thì từ nhỏ đã có rất nhiều hồi ức không vui xảy ra trong ngày sinh nhật của cậu. Nếu bạn bè thân quen nhiều năm muốn tặng quà cũng sẽ hiểu ý chọn lúc khác, dần dà, Sanghyeok đã xem ngày sinh nhật như bao ngày bình thường khác.
Cơn mưa như trút nước cùng những dòng tin nhắn mừng sinh nhật đã khiến tâm trạng Sanghyeok tụt dốc.
Bỗng điện thoại vang thông báo tin nhắn mới, Sanghyeok mở ra xem, không ngoài ý muốn khi thấy người gửi là Jihoon.
Jihoon: [Có một nhà hàng mới mở ngon lắm, chờ em tan làm rồi anh với em đi ăn nhé?]
Sanghyeok chần chừ một lúc, cuối cùng gõ chữ từ chối: [Lần sau vậy, hôm nay mưa to quá, đi đâu cũng ướt người, lần sau trời đẹp rồi thử.]
Từ "Đang nhập" bên phía Jihoon cứ hiện rồi mất, sau khoảng thời gian đủ để viết bài luận văn ngắn bốn trăm chữ, Jihoon gửi một câu sang: [Vậy em tan làm xong về thẳng nhà à?]
Sanghyeok: [Ừm.]
Jihoon không níu kéo nữa, chỉ nói trời mưa đường trơn trượt, hỏi Sanghyeok cần sắp xếp xe và tài xế đưa về không.
Sanghyeok từ chối: [Không cần đâu, mai gặp.]
Như đã đoán trước, đường về rất đông xe, Sanghyeok mất thêm hơn nửa tiếng mới đến nhà.
Hiện Sanghyeok đang sống trong căn hộ hồi nhỏ sống với mẹ, đã mười mấy hai mươi năm, rất nhiều chỗ quy hoạch trong tiểu khu này đã không còn hợp lý nữa, cũng chẳng có đầy đủ trang biết bị như ở mấy tiểu khu mới.
Bãi đỗ xe tầng trệt đã hết chỗ, Sanghyeok lái xuống tầng hầm, đỗ xe xong, cậu cầm ô nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài, rồi nhìn lại chiếc ô nhỏ nhắn đáng thương trong tay, cảm thấy không hay lắm.
Khỏi cần nghĩ cũng biết về đến nhà sẽ ướt như chuột lột, tán ô che được cho đầu tóc khô thôi đã mừng lắm rồi.
Sanghyeok lười suy nghĩ thêm, cậu mở ô, bước nhanh về phía tòa lầu mình đang ở.
Về đến nhà, Sanghyeok ướt mèm cứ như vừa ngụp lặn trong biển nước. Cậu vội tắm nước nóng rồi ra sấy tóc, nhưng tóc mới khô được một nửa đã "bụp", tòa lầu bị mất điện rơi vào bóng tối.
Sanghyeok chậm rãi đặt máy sấy lên bàn, mò tìm điện thoại của mình trong bóng đêm, mở đèn pin trong điện thoại và đi ra ban công.
Những dãy lầu sáng đèn đối diện bấy giờ cũng đen ngòm, không phải mỗi nhà cậu chập điện mà cả tiểu khu mất điện rồi.
... Có thể nói đây là ngày sinh nhật đủ chuyện xui.
Ban đầu Sanghyeok định nấu vài món ăn cho qua bữa, nhưng bấy giờ mệt mỏi dâng tràn từ nội tâm gần như vắt kiệt sức lực cậu, không muốn động đậy nữa.
Tiếng mèo vọng đến từ tòa lầu đối diện, Sanghyeok cúi đầu nhìn theo hướng âm thanh, trong bóng tối, cậu lờ mờ nhìn thấy một bé mèo trắng đang đi trên ban công một nhà nọ.
Tiếng mèo kêu như đang gọi chủ, người chủ ôm mèo vào lòng vỗ về an ủi, không bao lâu sau, bé mèo đã không còn cất tiếng bất an nữa, nó nằm im trong lòng chủ, dụi khuôn mặt đầy lông của mình vào mặt chủ một cách thân mật.
Mèo và chủ rời khỏi ban công, vào lại nhà.
Bấy giờ Sanghyeok mới lưu luyến rời mắt về.
... Thật tốt khi có người bầu bạn vào những lúc thế này.
Điện thoại còn trong tay, Sanghyeok cầm lên nhìn, bất giác mở ứng dụng nhắn tin, nhìn khung trò chuyện với Jihoon ở trên cùng.
Từ sau khi bày tỏ tình cảm, Jihoon đã chính thức theo đuổi cậu, chiều ý cậu trên mọi phương diện.
Không chừng... cậu có thể gọi Jihoon đến đây nhỉ?
Ngón tay Sanghyeok lần lữa mãi phía trên ảnh đại diện của Jihoon nhưng không nhấn xuống, cuối cùng, cậu khóa màn hình điện thoại.
Jihoon theo đuổi cậu thật, nhưng đây không phải lý do để cậu gọi Jihoon đến cái nơi tối lửa tắt đèn trong đêm mưa gió bão bùng thế này.
Tình yêu là thứ có thể tàn phai, rất quý giá và dễ vỡ, cậu không muốn lãng phí tình yêu của Jihoon với mình.
Sanghyeok ngồi ở ban công, thẫn thờ nhìn tiểu khu dưới màn đêm. Cậu cũng chẳng biết mình đang nhìn gì nữa, có lẽ đang chờ đợi người chủ ôm mèo lần nữa bước ra ban công cùng ngắm mưa, được nhìn bé mèo yên tâm rúc trong vòng tay chủ làm nũng.
Nhưng Sanghyeok không thấy mèo xuất hiện, chỉ nhìn thấy ánh đèn xe ở phía xa xa bên dưới.
Có lẽ lại là chủ hộ nào về đến nhà rồi, nhưng bây giờ xe không vào được, phải cuốc bộ một quãng do đường bị ngập.
Lại một người đáng thương phải dầm mưa giống cậu đây mà.
Sanghyeok nhàn rỗi nhìn chiếc xe nọ, xe đã dừng nhưng người ngồi ghế lái không xuống, mà cửa sau xe lại mở ra.
Có một người cầm vật gì đó khá to bước xuống, người đó mở ô, ôm túi đồ đang xách vào lòng.
Người đó nghiêng tán ô sang hẳn một bên, dường như chẳng hề để tâm đến việc mình sẽ bị ướt, chỉ một lòng muốn bảo vệ thật kỹ món đồ của mình.
Xe lăn bánh rời đi.
Sanghyeok không thấy mặt người đó, nhưng nhìn hình dáng món đồ người đó đang ôm có vẻ là một hộp quà.
Mưa xối xả mà vẫn chạy đến đây tặng quà? Chắc hẳn là bạn bè thân thiết.
Cảm xúc trong Sanghyeok luôn rất ít, cậu sẽ tự động gạt bỏ những tiêu cực, nhưng giờ đây, cậu chợt nhận ra mình lại có đôi chút ngưỡng mộ, dù chỉ rất ít.
Sanghyeok thở dài, nghe tiếng bụng mình kêu vang, cậu quyết định giải quyết qua loa bằng vài cái bánh nhỏ xem như bữa tối.
Sanghyeok lười mở đèn pin điện thoại, cậu mò mẫm vào phòng khách, tìm kiếm túi bánh vốn đặt trên bàn trà.
Sanghyeok chưa kịp ăn, màn hình điện thoại trong tay chợt sáng lên, cậu nhận được tin nhắn từ Jihoon: [Tự dưng anh nhớ ra hôm nay là sinh nhật em, phải không.]
Sanghyeok đáp với vẻ ngờ vực: [Anh biết ư, tôi từng nói với anh à?]
Jihoon trả lời rất nhanh: [Không nói với anh thì anh sẽ không biết? Tại sao sinh nhật không nói trước với anh?]
Cảm giác được người khác quan tâm sao mà tốt đẹp quá, Sanghyeok cười: [Tôi đâu phải con nít, cần gì đón sinh nhật, mấy chuyện nhỏ nhặt này nói hay không cũng chẳng sao. Nếu Tổng giám đốc Jeong ngại thì mai mời tôi ăn bữa cơm nhé.]
Lần này Jihoon không trả lời ngay mà gọi thẳng tới. Sanghyeok bắt máy, nghe Jihoon bảo: "Không được, đâu có vụ sinh nhật để qua ngày mai, phải đón trong hôm nay."
Giữa đêm tối, lời đề nghị này cám dỗ biết nhường nào, nhưng suy cho cùng thì bây giờ để Jihoon đội mưa tới đây đón sinh nhật cậu cũng là điều không nên.
Sanghyeok từ chối nhỏ nhẹ: "Nhưng tôi đã về đến nhà rồi, lần sau nhé, hơn nữa tôi cũng không quen đón sinh nhật, không sao đâu."
"Em mở cửa đi." Jihoon nói thẳng.
Như nghĩ đến điều gì, Sanghyeok không dám tin, cậu sải bước lớn đến trước cửa, mở ra.
Một vóc dáng cao lớn đứng bên ngoài, Sanghyeok chỉ thấy những đường nét mơ hồ qua ánh đèn u ám màu xanh lục trên cửa thoát hiểm.
Bộ quần áo đắt tiền trên người Jihoon bấy giờ đã ướt sũng, hắn ôm hộp quà to trong lòng, mỉm cười với Sanghyeok.
"Anh đã mang đến trước cửa nhà rồi, chẳng lẽ bác sĩ Lee nỡ lòng từ chối không đón sinh nhật với anh sao?" Jihoon nói.
Giọng Jihoon vọng vào tai Sanghyeok qua cả loa điện thoại và qua không khí, mang câu chuyện gần như hư ảo này vào hiện thực.
"Anh..." Hàng nghìn hàng vạn lời nói tranh nhau muốn được thốt ra từ miệng Sanghyeok, có quá nhiều quá nhiều, ấy vậy mà cậu chẳng thể nói được dù chỉ một từ, đành kéo Jihoon vào nhà, đẩy Jihoon vào phòng tắm.
"Mở nước ấm tắm rửa sạch sẽ, rồi ra ngoài sấy khô tóc." Sanghyeok cất giọng hung hãn, "Ỷ thể chất mình tốt nên không sợ bị cảm lạnh phải không!"
Jihoon bị đẩy thẳng tới trước cửa phòng tắm, chờ Sanghyeok thả tay ra mới xoay người lại, đặt thứ mình đang ôm vào tay cậu: "Bác sĩ Lee nôn nóng quá, giúp anh giữ kỹ quà nhé, chờ anh ra mới mở."
Sanghyeok ôm quà đồng ý, chờ Jihoon vào phòng tắm rồi, cậu về phòng ngủ lấy quần áo sạch cho Jihoon.
Sanghyeok treo quần áo cho Jihoon ở tay nắm cửa phòng tắm, sau đó về phòng khách, ngồi ghế nhìn hộp quà mà Jihoon mang đến.
Đây là một chiếc hộp vuông vắn được che chắn cực tốt, mưa to thế mà nó chẳng hề ẩm ướt dù chỉ một chút. Sờ vào sẽ thấy lạnh hơn nhiệt độ trong nhà rất nhiều, chắc bên trong là đồ lạnh nhỉ.
Sanghyeok nghĩ đến bánh kem, mang bánh kem đến đón sinh nhật rất hợp lý. Vừa hay cậu cũng chưa ăn cơm, cứ xem nó như bữa tối vậy.
Bên ngoài mưa gió vần vũ, những giọt mưa to như hạt đậu tạt vào ô cửa sổ, nhưng Sanghyeok chưa bao giờ cảm thấy an yên đến thế.
Có mái nhà nương thân, có món ngon lấp bụng, và cả... người rất quan trọng bầu bạn.
Mọi thứ đều thật trọn vẹn.
Lần này Jihoon tắm rất nhanh, chỉ mấy phút đã trở lại bên cạnh Sanghyeok.
Quần áo Sanghyeok không vừa người Jihoon, nhưng hắn vẫn mặc chúng một cách vui vẻ, cứ như đống Âu phục giá cả đắt đỏ của mình còn chẳng thoải mái bằng chiếc sơ mi mấy chục đồng này nữa: "Áo của bác sĩ Lee mặc thích quá, sau này cho anh mượn mặc nhiều hơn nhé."
Sanghyeok nhìn mái tóc đang nhỏ nước của Jihoon, đứng dậy cầm khăn phủ lên đầu hắn: "Mặc khó chịu, lần sau mua cỡ lớn hơn."
Lần sau, lần sau Sanghyeok sẽ mua cỡ lớn hơn?
Cổ họng Jihoon bắt đầu thấy khô, hắn lờ mờ đoán được một việc, nhưng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất, Jihoon cố nén cảm xúc xuống, tiếp tục mục tiêu hôm nay của mình.
Sau khi lau khô đại khái, Jihoon bắt đầu mở hộp.
Lớp ngoài cùng được bóc ra một cách cẩn thận, Sanghyeok bật đèn pin điện thoại, trông thấy món quà bên trong.
Đây đúng là một cái bánh kem, nhưng không tinh xảo như trong tiệm bánh làm. Có màu hồng, bên trên vẽ rất nhiều trái tim yêu.
Đỉnh bánh là hai bé chibi bằng kem đang đứng đối diện nhau, bốn tay nắm chặt, bé này tựa vào lòng bé kia.
Cảm giác trừu tượng quá đỗi quen thuộc, Sanghyeok nhìn hai bé chibi bằng kem rồi lại nhìn Jihoon.
"Anh làm à?" Sanghyeok hỏi thật khẽ.
"Ừ, ban đầu định tặng trong bữa ăn với em, nhưng em không đi nên đành mang đến nhà tặng." Do thành phẩm trông có vẻ khôi hài, hiếm khi thấy Jihoon gượng gạo như vậy, "Làm cái này không dễ chút nào, tế bào nghệ thuật của anh không đủ cho nó, chỉ được tạo hình như vậy thôi."
"Không sao." Sanghyeok cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh bánh kem, "Tôi thích."
Sự yêu thích của Sanghyeok là lời khẳng định tốt nhất, Jihoon tức thì cảm thấy hai bé chibi này thật đáng yêu, càng nhìn càng thấy có nét đẹp riêng. Hắn cắm nến vào bánh rồi dùng bật lửa thắp lên, giục Sanghyeok ước.
Ước gì đây?
Sanghyeok tự nhận mình là người đơn giản, trước đây cậu từng thấy em trai ước sinh nhật, cũng từng nghĩ nếu mình cũng đón sinh nhật thì sẽ ước điều gì.
Cậu của quá khứ chẳng mong gì ngoài rời khỏi căn nhà đó, sống cuộc sống bình đạm. Nay ước nguyện đã thành sự thật, Sanghyeok những tưởng mình đã không cần gì hơn trong tương lai.
Nhưng lúc này đây, khoảnh khắc nhắm mắt, trong đầu cậu lại nảy ra rất nhiều nguyện vọng.
Cậu muốn năm nào cũng được ăn bánh kem mà Jihoon tận tay làm cho mình, muốn được người đàn ông này bầu bạn vào mỗi đêm, muốn anh ấy nắm chặt tay mình những khi trời trở gió.
Cậu muốn sống cùng Jihoon suốt quãng đời còn lại.
Cậu của quá khứ không tin vào điều ước, nhưng giờ đây, cậu bằng lòng tin tưởng nó, và cậu biết, điều ước này chắc chắn sẽ được thực hiện.
Sanghyeok mở mắt thổi nến, phòng khách trở về với màn đêm tối tăm sau khi ánh nến tắt.
Sanghyeok không sốt ruột cắt bánh kem, cậu tựa lưng lên sofa, cảm nhận khoảnh khắc yên ắng này, và cả trái tim vẫn chưa thôi xao động của mình.
Trong bóng đêm, một bàn tay to ấm áp đặt lên mu bàn tay đang chống trên sofa của cậu.
Là tay Jihoon.
Sanghyeok nhúc nhích, Jihoon vẫn không rút tay về, hắn chậm rãi siết lại, nắm tay Sanghyeok.
"Ước gì vậy, có thể cho anh biết không?" Giọng Jihoon thật dịu dàng.
"Không thể." Sanghyeok cười đáp.
Jihoon siết chặt tay hơn: "Bác sĩ Lee nhỏ nhen thế."
"Em nhỏ nhen như vậy đó." Sanghyeok vẫn cười.
Tay Sanghyeok đã nằm gọn trong lòng bàn tay Jihoon, Jihoon cũng chẳng còn thỏa mãn chỉ với việc này, hắn bắt đầu luồng từng ngón tay vào các kẽ tay Sanghyeok, một cách chậm rãi và đầy kiên định.
Trong suốt quá trình, hắn không hề bị Sanghyeok ngăn cản. Sanghyeok còn xòe ra để Jihoon làm thuận lợi hơn, để bàn tay của hai người thân mật với nhau một cách hoàn hảo.
"Sanghyeok." Giọng Jihoon hơi run.
"Em nghe." Sanghyeok đáp.
Jihoon không nói nữa, hắn dần nghiêng người về phía Sanghyeok.
Hơi thở giao hòa, nhịp tim dồn dập, khoảng cách đôi bên ngày càng gần cho đến khi kề sát vào nhau.
"Tích tích!"
Dây điện đã được sửa xong, ánh sáng một lần nữa trở về với các hộ gia đình, nỗ lực chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Sự mập mờ quẩn quanh trong bóng tối bị đập tan, mọi thứ được phơi bày rõ ràng trước mắt.
Chóp mũi Jihoon gần như sắp chạm vào chóp mũi Sanghyeok, khoảng cách như thế đủ để Sanghyeok nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt Jihoon.
Hắn nhìn cậu, như đang nhìn cả thế giới của mình.
"Bác sĩ Lee, anh muốn hôn em, một cách đường đường chính chính." Jihoon nói rất khẽ, như đang lo rằng chỉ cần to tiếng một chút thôi sẽ dọa Sanghyeok sợ.
"Em biết." Sanghyeok đáp, "Em đang chờ đây."
Sanghyeok nhắm mắt lại, và rồi cậu đã chờ được một nụ hôn thuộc về mình.
Điều ước của cậu đã được thực hiện vào giây phút này.
Cậu sẽ không phải bước đi một mình trên con đường tương lai nữa.
Sẽ có người bầu bạn bên cậu đến mãi về sau.
----- Hết -----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro