Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Trưởng thành. (13)

Tuy Sanghyeok nói cần thời gian suy nghĩ, nhưng với Jihoon, đây là giai đoạn để hắn theo đuổi và thể hiện tình cảm của mình.

Jihoon không biết có Alpha nào làm chịu ngồi yên chờ đợi đối tượng mình thầm mến đưa ra câu trả lời hay không, dù sao thì hắn không làm được.

Jihoon kiên trì hỏi han buổi sáng, chúc ngủ ngon buổi tối, khi xưa rảnh sẽ xem báo cáo hoặc các kênh tài chính, bấy giờ đổi sang xem "Một trăm món ăn dạy bạn cách để chinh phục dạ dày người ấy", "Dạy bạn cách mát xa từ con số 0", "Làm như thế, người ấy sẽ yêu bạn hơn".

Lúc Sanghyeok sắp tới chữa bệnh, Jihoon sẽ giấu chúng vào đống sách chuyên ngành, quyết tâm không để Sanghyeok phát hiện.

Nhưng trời không chiều lòng người, hôm nay Sanghyeok đến chữa trị cho Jihoon sớm hơn ngày thường, Jihoon đang họp, bèn bảo thư ký chuyển lời cho Sanghyeok, bảo cậu hãy nghỉ ngơi trong phòng mình trước, muốn xem gì tùy ý, đừng ngại.

Thư ký truyền đạt đúng lời Jihoon nói, Sanghyeok không hề ngại ngùng, cũng không muốn làm rối những xấp chứng từ báo cáo của Jihoon, cậu nhìn quanh rồi đi đến trước tủ sách của hắn.

Cậu nhớ trong tủ sách luôn có những quyển nổi tiếng như "Tư bản", "Lược sử thế giới", "Sự giàu và nghèo của các dân tộc" ,... trước đây mỗi lần Sanghyeok tới đều không có thời gian xem, giờ vừa hay chọn một quyển mình hứng thú.

Sanghyeok mở cửa tủ, nhìn thật kỹ một lượt các đầu sách bên trong, lúc thấy mấy quyển trong góc, cậu khựng lại.

Đây... đây là gì?

Sanghyeok rất đỗi ngạc nhiên, cậu lấy quyển "Một trăm món ăn dạy bạn cách để chinh phục dạ dày người ấy" lật xem. Ngờ đâu vừa mở ra đã thấy những dòng ghi chú chi chít.

Người viết có nét chữ mạnh mẽ, bút nhấn mạnh lên trang giấy, trông giống hệt chữ "Đã duyệt" mà Jihoon viết trên báo cáo.

Sanghyeok trố mắt, cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời mũi và mắt cũng cay cay. Cậu lau nhẹ mắt mình, bật cười lần nữa.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, người đứng bên ngoài cứng đờ khi thấy quyển sách trên tay Sanghyeok.

May mà Tổng giám đốc Jeong là kẻ đã kinh qua nhiều sóng to gió lớn, chẳng mấy chốc đã xốc lại tinh thần.

"Cười gì?" Jihoon véo nhẹ gáy Sanghyeok, xụ mặt, "Anh xem sách này vì ai hả, em xem Alpha bình thường có ai đọc mấy thứ này không?"

Jihoon càng nói Sanghyeok càng buồn cười, đến tận khi bị Jihoon cắn, Sanghyeok vẫn chẳng tài nào kìm được tiếng cười của mình.

Jihoon cắn xong không nỡ rời xa Sanghyeok, hắn vừa thoa thuốc dưỡng lên tuyến thể Sanghyeok, vừa bắt chuyện với cậu.

"Anh mới học làm một món, hôm nay tới nhà anh nhé, anh nấu cho em ăn?" Jihoon nói, "Hoặc tới nhà em cũng được, anh không ngại."

"Tổng giám đốc Jeong vào bếp à? Vậy món anh muốn làm có phải là..." Sanghyeok trầm ngâm, "một trong một trăm món chinh phục dạ dày người ấy?"

"Phải không Tổng giám đốc Jeong?"

Jihoon xụ mặt: "Đừng suy diễn lung tung, một món hai món gì, không hề."

"Ồ vậy à? Vậy để lát về tôi cũng mua quyển này thử, xem bên trong có món gì." Sanghyeok rất mong chờ.

Jihoon híp mắt: "Có phải em ỷ anh thương em, nên lá gan ngày càng lớn không? Muốn gì làm nấy?"

Ban đầu Sanghyeok không đùa dai thế đâu, chỉ là Jihoon thật sự quá cưng chiều cậu, khiến cậu dần không còn cảm giác xa cách nữa.

"Nhưng anh thích em như vậy." Jihoon nói tiếp.

Như bình thường, Sanghyeok sẽ trò chuyện với Jihoon thêm mười mấy phút đến nửa tiếng, nhưng khoảng thời gian tán gẫu vui vẻ hôm nay đã bị quấy rầy.

Cửa phòng Jihoon bị gõ vang, giọng nói dè dặt của thư ký vọng vào: "Tổng giám đốc Jeong, người bên công ty Kangdong tới bàn chuyện hợp tác, anh cần họ vào ngay bây giờ không?"

Jihoon nhíu mày, hỏi giọng lạnh lùng: "Không phải hẹn ba giờ chiều à? Họ tới sớm thì chờ đi."

Thư ký đáp lại rồi rời đi, Jihoon giải thích với Sanghyeok: "Là công ty trước đây bố anh hợp tác, ban lãnh đạo đương nhiệm của công ty này chẳng ra sao, anh định đổi nhà khác, chắc họ biết nên lần này đến sớm."

Sanghyeok níu áo Jihoon: "Tôi về trước đây, anh xử lý công việc đi, không xử lý ngay thì cũng ngủ một giấc."

Jihoon níu kéo cậu tỏ vẻ quyến luyến, Sanghyeok vỗ cánh tay hắn rồi đứng dậy rời đi.

Jihoon cũng đứng lên, định đưa Sanghyeok xuống lầu.

Đây là cách tương tác mà họ ngầm hiểu với nhau, Sanghyeok không từ chối, cậu cùng Jihoon ra khỏi văn phòng, đi về phía thang máy.

Trước thang máy có người, Sanghyeok trông thấy thư ký và một người xa lạ đang đứng đó tranh luận với nhau.

Một thanh niên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp nhưng chẳng hiểu sao lại mang cho người khác cảm giác không thoải mái, người nọ hỏi: "Tôi chỉ vào gặp anh ấy năm phút thôi, chỉ năm phút cũng không được à?"

Thư ký vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tổng giám đốc Jeong thật sự không có thời gian, hiện anh ấy đang xử lý công việc, cậu vào phòng chờ trước, khi nào anh ấy có thời gian tôi sẽ thông báo với cậu ngay."

"Bận gì chứ, tôi thấy chỉ là cái cớ thôi!" Thanh niên nọ gây hấn, "Cái gì đây, có ai tiếp khách như các người không?"

Tiếng bước chân của Sanghyeok và Jihoon đã khiến hai người họ chú ý, cùng nhìn sang.

Hai mắt thanh niên sáng rỡ, môi đỏ nhếch lên nở nụ cười gian xảo.

Cậu ta rút bàn tay mà mình luôn giấu trong tay áo, lộ ra một góc lọ nhỏ.

Sanghyeok không thấy hết chữ viết bên trên, nhưng cảm thấy rất quen.

Đây là gì?

Hai má thanh niên nọ bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt long lanh ánh nước, cả nhịp thở cũng dần trở nên kỳ lạ.

Cái lọ bị giấu cũng dần lộ ra.

Thân lọ là những con chữ chi chít và hình vài cái nĩa lớn.

Sanghyeok sửng sốt, sực nhận ra.

Nếu cậu nhớ không nhàm, đây là thuốc cấm không mua được bên ngoài!

Thuốc này ở dạng khí, rất khó đề phòng, có thể cưỡng chế Alpha hoặc Omega bước vào kỳ phát tình hoặc dịch cảm, vì quá mức nguy hiểm nên đã bị nhà nước cấm từ lâu.

Tại sao cậu ta lại có nó, và muốn dùng nó để làm gì?

Sanghyeok chẳng hơi đâu nghĩ ngợi nhiều thêm, cậu vội bưng kín mũi và tuyến thể của Jihoon.

Nhưng dường như đã muộn, hơi thở Jihoon trở nên dồn dập, da cũng bắt đầu nóng lên.

Dù Sanghyeok không ngửi được mùi pheromone cũng biết chắc Jihoon đã vào kỳ dịch cảm.

Một Alpha trong kỳ dịch cảm và một Omega trong kỳ phát tình gặp nhau?

"Thư ký Ahn, phiền anh gọi giúp xe cấp cứu và cảnh sát! Người này dùng thuốc cấm!" Sanghyeok vừa nôn nóng muốn kéo Jihoon vào văn phòng, vừa hô to với thư ký bấy giờ vẫn chẳng hiểu chuyện đang xảy ra.

"Cái gì!" Thư ký giật mình, "Tôi gọi người ngay, Tổng giám đốc Jeong xin làm phiền anh!"

Thư ký vừa gọi điện thoại vừa ngăn cản thanh niên có ý đồ xấu xa nọ tới gần Jihoon. Thanh niên không ngờ lại đột nhiên bị thư ký chặn, cậu ta nới cổ áo, để lộ bờ vai nõn nà, và càng nhiều pheromone ngọt ngào say lòng người.

Đôi con ngươi mê li trông vô cùng đáng thương bởi sự giày vò của kỳ phát tình, cậu ta nhìn chằm chằm Jihoon, "Tổng giám đốc Jeong... anh nhịn được thật sao? Em nghe nói anh dư rất nhiều pheromone, một khi phát tình sẽ cực khó kiểm soát, đúng chứ?"

Tim Sanghyeok chùng xuống, thanh niên nọ nói đúng.

Alpha có pheromone càng mạnh, khi vào kỳ dịch cảm sẽ càng cần có khả năng tự kiểm soát, khi không được thỏa mãn, họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mục đích của cậu ta đã quá rõ ràng, sau khi Alpha kết hợp với Omega sẽ vô thức nảy sinh yêu thương và mong muốn bảo vệ đối với Omega. Hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này để Jihoon tiếp tục hợp tác với công ty nhà họ, dù không hợp tác, bấu víu được Jihoon cũng ấm no cả đời.

Giờ báo cảnh sát thì đã sao, chỉ cần Jihoon nảy sinh tình cảm với người nọ, không đẩy người nọ ra vành móng ngựa và đồng ý chủ động hòa giải, bên tòa án cũng không thể phán tội nặng.

Sanghyeok ôm eo Jihoon, sốt ruột nói: "Anh Jeong, đi với tôi, theo tôi vào văn phòng được không?"

Sanghyeok biết rõ, với sức lực của Jihoon, nếu hắn muốn đẩy cậu ra hoặc dẫn cậu đến gần người nọ, cậu đều không cản được.

Sanghyeok nôn nóng kéo Jihoon vào văn phòng, ấy vậy mà Jihoon vẫn đứng như trời trồng.

Chỉ có hơi thở dần trở nên nặng nề qua những lần tăng tiến tiếp xúc da thịt.

Sanghyeok ngẩng đầu nhìn, vô tình sa vào mắt Jihoon.

Bấy giờ tròng trắng của Jihoon đầy tơ máu, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Thay vì bảo là một Alpha, chi bằng bảo là một con quỷ khát máu vừa bò ra từ địa ngục sẽ hợp lý hơn.

Ngay sau đó, Sanghyeok đã bị Jihoon ôm ngang hông, chân rời khỏi đất, cậu chỉ thấy cảnh vật xung quanh lùi nhanh ra xa, bởi Jihoon đã dẫn cậu vào văn phòng, khóa trái cửa lại.

Jihoon vẫn chưa dừng bước, hắn ôm Sanghyeok chạy thẳng tới chỗ chiếc sofa dài trong khu nghỉ ngơi. Đến đó, hắn đặt Sanghyeok nằm trên sofa, còn mình đè lên người cậu.

Hơi thở của Jihoon phả lên vai và xương quai xanh của Sanghyeok, chẳng mấy chốc đã khiến hai nơi này nhuốm đầy mùi pheromone của hắn.

Ban đầu Sanghyeok còn hơi run, nhưng khi nhận ra Jihoon chỉ ôm mình chứ không làm gì cả, cậu dần bình tĩnh lại.

Sanghyeok thử đặt tay lên vai Jihoon: "Jihoon... anh sao rồi? Thấy khó chịu chỗ nào?"

Jihoon ngẩng đầu khỏi người Sanghyeok, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhưng sự dữ tợn đã biến mất, thay vào đó là đôi chút dịu dàng.

"Chỗ nào cũng khó chịu, trái tim khó chịu nhất."

Sanghyeok vỗ vai Jihoon, nhẹ giọng dỗ dành: "Chỗ nào trong tim khó chịu?"

"Giờ trên mặt và đầu em còn pheromone của cậu ta." Jihoon rầu rĩ.

Nên Jihoon đè lên cậu là để dùng pheromone của mình xua nó đi sao?

"Anh xua đi giúp tôi nhé, vậy sẽ không còn nữa." Sanghyeok nói.

Jihoon lập tức vươn tay.

Ngón tay Jihoon lướt qua gò má Sanghyeok rồi chạm vào hàng mi đuôi mắt cậu, sượt qua chóp mũi, cuối cùng dừng trên môi, nhấn nhẹ.

Làn da nóng bỏng, hơi thở rực cháy, ánh mắt khát vọng, tất cả đều biểu đạt rõ ham muốn chôn sâu trong lòng Jihoon.

"Sanghyeok." Jihoon gọi tên Sanghyeok, giọng khản đặc, "Anh muốn hôn em."

Sanghyeok nhìn Jihoon, chậm rãi nhắm mắt lại.

Song, nhiệt độ nóng bỏng không phủ lên môi cậu, mà lại phủ lên mắt cậu.

Khi nụ hôn này kết thúc, Sanghyeok kinh ngạc mở mắt nhìn Jihoon, nâng tay sờ mắt mình.

"Bác sĩ Lee chưa phải người yêu của anh, nên không được hôn môi, đúng không?" Jihoon hỏi.

Sanghyeok dở khóc dở cười: "Đã lúc nào rồi mà anh còn quan tâm chuyện này."

"Tất nhiên phải quan tâm, anh mong được hôn bác sĩ Lee với thân phận Alpha của bác sĩ Lee." Jihoon hỏi, "Chừng nào bác sĩ Lee suy nghĩ xong?"

"Nhanh thôi, tôi không kéo dài quá lâu đâu." Sanghyeok ôm lại Jihoon, tuy ngữ điệu của Jihoon khá điềm tĩnh, nhưng là người đang ôm chặt Jihoon, Sanghyeok có thể cảm nhận được sự bất thường của cơ thể Jihoon lúc này.

Không khó tưởng tượng, bây giờ Jihoon đang rất khổ sở, Sanghyeok tìm cách giúp hắn thoải mái hơn trong khi chờ xe cấp cứu đến: "Anh cắn tôi thêm vài lần nữa đi, có thể hòa hoãn pheromone trong người?"

Jihoon từ chối thẳng: "Không được, anh mới cắn em xong, không thể cắn nữa, em sẽ bị thương."

Sanghyeok hết cách, đành trò chuyện với Jihoon hòng phân tán sự chú ý: "Không sao đâu, cố gắng thêm chút nữa, thư ký đã gọi điện thoại rồi, chắc xe cấp cứu sắp đến, khi đó sẽ kiểm tra và chữa trị toàn diện cho anh."

"Ừm."

Sanghyeok tiếp tục: "Anh Jeong giỏi quá, tôi còn lo không ngăn cản được anh, không ngờ anh đã dẫn tôi về, không bị pheromone làm mất kiểm soát, cũng không nhìn Omega kia."

"Đừng khờ thế, em còn đang ở trước mặt, sao anh nỡ bỏ em nhìn cậu ta? Anh chỉ muốn..."

Jihoon không nói nữa, hắn dùng ngón tay nhấn mạnh thêm vài cái lên môi Sanghyeok, tuyên bố ham muốn trong lòng mình qua hành động này.

"Anh muốn trở thành Alpha của bác sĩ Lee, sao có thể để lại vết nhơ như vậy chứ." Jihoon chỉ nói qua loa, "Lần này anh được bao nhiêu điểm?"

Sanghyeok nhìn sâu vào mắt Jihoon: "Điểm tối đa."

Jihoon hài lòng lắm, Sanghyeok cũng ôm chặt Jihoon trò chuyện với hắn, trong lúc chờ, thư ký có đến báo cáo một lần, nói cảnh sát đã bắt người gây sự đi, cậu ta cũng đã bàn giao lại chuyện này cho Phòng Pháp chế.

Sanghyeok ôm Jihoon đến tận khi xe cấp cứu đến, bấy giờ mới dẫn Jihoon xuống lầu lên xe.

Sau khi kiểm tra, may mắn không bị gì ghê gớm. Bác sĩ lên đơn thuốc cho Jihoon rồi tiêm thuốc cho hắn, sau khi tiêm xong, Jihoon nhắm mắt thiếp đi.

Sanghyeok đang ngồi bên giường, chợt thấy bác sĩ kiểm tra cho Jihoon đứng ngoài cửa vẫy tay với mình, ý bảo cậu sang đó.

Sanghyeok không rõ chuyện gì, vừa ra đã nghe bác sĩ hỏi nhỏ: "Sanghyeok à, cậu ấy có làm gì cháu không? Nếu có..."

Bác sĩ nhìn quanh, sau khi đảm bảo không ai nghe lén mới tiếp tục nhỏ giọng: "Nếu có thì đừng giấu, tuy chỗ đó bị thương không ai thấy, nhưng khó chịu lắm, đừng giấu nhé!"

Bác sĩ nói rất uyển chuyển, phải một lúc sau Sanghyeok mới hiểu ông nói gì, cậu cười gượng giải thích: "Cháu không có gì thật mà, Tổng giám đốc Jeong không làm gì cháu cả, anh ấy rất bình thường."

"Không ngờ đó?" Bác sĩ lấy làm lạ, tấm tắc, "Vậy thì khả năng kiểm soát của cậu ấy quá giỏi... Sanghyeok, cháu nghe bác nói này, không chừng Tổng giám đốc Jeong thích cháu đó, không thì đã chẳng nhịn tới mức này."

"Vâng." Sanghyeok khoẻn miệng cười, cậu nhìn thoáng qua Jihoon – người đang ngủ trên giường bệnh, ấm áp dâng đầy trong đôi mắt: "Cháu biết mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro