Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Trưởng thành. (12)

"Tổng giám đốc Jeong, anh không gọi người thì tôi lái xe đi đấy." Sanghyeok thử tạo áp lực cho Jihoon.

"Ừ." Jihoon khẽ gật đầu: "Được."

Được gì?

Sau đó Sanghyeok trố mắt nhìn Jihoon nhấc chân đi thẳng tới bên cạnh xe, tự giác ngồi vào ghế lái phụ.

Hai người nhìn nhau một lúc, Sanghyeok bất đắc dĩ cam chịu đi tới mở cửa.

"Thôi được, Tổng giám đốc Jeong, tôi làm tài xế cho anh." Sanghyeok thắt dây an toàn, nói với Jihoon đang ngồi ghế lái phụ, "Nhà anh ở đâu?"

Jihoon im lặng nhắm mắt lại, nhịp thở đều đặn như đã ngủ say.

"Tổng giám đốc Jeong, anh say rượu đểu quá đấy."

Jihoon vẫn làm thinh, Sanghyeok thở dài, khởi động xe đưa Jihoon về nhà mình.

Đến nơi, đỗ xe xong, Sanghyeok đang định gọi Jihoon dậy thì Jihoon mở choàng mắt.

Hắn nhìn ra cửa sổ, cởi dây an toàn, đẩy cửa xe đi vòng qua đầu xe đến chỗ cửa phía bên Sanghyeok, mở ra giúp cậu.

"Cảm ơn bác sĩ Lee đưa tôi về nhà." Jihoon cảm ơn trông vô cùng lễ độ.

Sanghyeok rút chìa khóa xe: "Anh tỉnh táo chút đi, đây là nhà tôi."

"Là nhà tôi." Jihoon lặp lại lời Sanghyeok.

Một cánh tay Jihoon đặt lên cửa xe, tựa trán vào cánh tay nghiêng người nhìn Sanghyeok.

Tư thế này tạo cho người khác cảm giác như bị chèn ép, vóc người Jihoon lại cao lớn, đứng trước cửa thế này gần như chặn cứng lối ra, khiến Sanghyeok chỉ có thể ở lại bên trong.

Đưa một Alpha về nhà, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm đối với Sanghyeok. Thậm chí cậu còn chẳng có người bạn nào là Alpha, khỏi nói tới chuyện dẫn Alpha về, nếu là mấy tháng trước, cậu còn không tin mình sẽ làm vậy.

Nhưng sao lại tin tưởng Jihoon?

Có lẽ bởi quyết tâm không chịu khuất phục trước pheromone mà Jihoon hằng kiên trì bao năm qua. Có lẽ bởi Jihoon đã từ chối thẳng thừng khi bố của cậu đưa ra giao dịch hèn hạ đó. Hoặc có lẽ bởi cậu cảm nhận rất rõ sự chân thành nơi Jihoon.

Cậu bằng lòng cho Jihoon cơ hội này.

"Tổng giám đốc Jeong, anh chặn ngay cửa xe thì sao tôi ra được?" Sanghyeok vươn tay đẩy Jihoon, Jihoon lùi vài bước, Sanghyeok đi ra, khóa cửa xe lại.

Sau khi vào thang máy, Jihoon nhấn đúng số tầng nhà Sanghyeok, hắn nhìn chăm chăm vào con số hiển thị tầng, đến nơi lại sải bước lớn ra ngoài.

Jihoon mò mẫm trong túi quần, sau đó rút tay ra, cất giọng rầu rĩ: "Tôi quên mang chìa khóa, lần này phải để cậu mở cửa rồi."

"Sao anh có chìa khóa được? Tổng giám đốc Jeong, lần này anh uống nhiều quá rồi."

Quả nhiên bia, rượu đế, sâm banh uống chung với nhau không ổn, Sanghyeok vừa nghĩ, vừa tra chìa khóa mở cửa.

Jihoon nghiêm túc đi từ phòng khách ra ban công xem chỗ rau Sanghyeok trồng, tiện tay cầm bình tưới mà Sanghyeok đặt bên cạnh tưới nước hết một lượt, sau đó nhìn lại Sanghyeok.

"Làm tốt lắm." Sanghyeok khen ngợi.

Jihoon hừ một tiếng: "Mai mốt chỗ này cứ để tôi phụ trách, cậu mặc kệ nó."

Sanghyeok không đáp, Jihoon đứng dậy quay về phòng khách.

"Bác sĩ Lee, nhà tôi thế nào, cậu thích chứ?"

Sanghyeok buồn cười, hỏi: "Đây là nhà anh, vậy anh ngủ ở đâu?"

Sanghyeok tưởng Jihoon sẽ đi vào phòng ngủ, sau đó cậu sẽ nói với Jihoon rằng hắn chỉ được ngủ phòng dành cho khách, nhưng nào ngờ Jihoon lại giơ tay chỉ về phía sofa.

"Tạm thời làm tổ ở đây." Jihoon khiêm tốn rằng.

"..."

Sanghyeok không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.

"Không đến nỗi chứ Tổng giám đốc, với giá trị con người của anh, không đến nỗi phải ngủ sofa, anh tắm rửa đi, tôi cho anh mượn đồ ngủ của tôi. Cỡ rộng, anh mặc hơi nhỏ nhưng chắc vẫn được."

Jihoon khi say không quấy chút nào, cầm đồ ngủ của Sanghyeok vào phòng tắm.

Nhưng đã lâu mà chẳng thấy Jihoon ra.

Tiêu rồi, chẳng lẽ đã xảy ra sự cố gì?

Tim Sanghyeok giật nảy, cậu vội đi tới trước phòng tắm gõ cửa: "Anh ổn chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Tiếng nước bên trong dừng lại, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt.

Sanghyeok thở phào, về phòng tìm đồ ngủ của mình, dự định chờ Jihoon ra rồi tới lượt cậu.

Nhưng Sanghyeok lấy đồ xong, chờ thêm mười mấy phút mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Jihoon đâu, Sanghyeok đành gõ cửa lần nữa.

"Két..."

Cửa phòng tắm hé mở, luồng hơi ẩm nóng phả thẳng vào mặt Sanghyeok.

Một cánh tay rắn rỏi vươn ra khoác lên vai, kéo mạnh Sanghyeok vào trong.

Cánh tay nọ còn nhỏ nước tí tách, cơ thịt săn chắc đẹp mắt, nhìn men theo nó lên trên là khuôn mặt điển trai mang chút hung tợn của Jihoon.

Có lẽ vì chê áo nhỏ quá, bấy giờ Jihoon chỉ mặc mỗi cái quần, nửa thân trên lõa lồ đập vào mắt Sanghyeok.

Sanghyeok giật nảy mình, cậu hạ giọng mắng một tiếng, sau đó sững ra khi đối diện với ánh mắt của Jihoon.

Jihoon khẽ nhíu mày, đôi con ngươi đen đầy tàn bạo và bực dọc, ánh mắt nhìn cậu không còn nóng bỏng như trước mà trở nên vô cùng xa lạ.

"Cậu do họ tìm tới à, Omega có độ tương xứng 100% với tôi?" Jihoon hỏi giọng lạnh tanh.

"Anh nói gì?" Sanghyeok chẳng tài nào tin nổi, "Tôi là gì?"

Cậu làm Beta hơn hai mươi năm rồi, sao bây giờ lại đột biến gen thành Omega chứ?

Chắc tắm lâu quá bị hơi nóng hun nên Jihoon say hơn, đến mức không nhận ra ai nữa!

Một tay Jihoon ghìm Sanghyeok lại, đẩy cậu tựa vào tường, cười gằn: "Ngụy biện là cách làm ngu ngốc, tôi còn ngửi thấy hương thơm của cậu đấy."

Sanghyeok ngạc nhiên, cúi đầu ngửi áo mình, nhưng cậu chưa tắm, đồ cũng chưa thay, toàn là mùi bia rượu trộn lẫn với đồ ăn ban nãy thôi.

Không khoa trương chút nào cả, cực khó ngửi, Sanghyeok không cách nào liên tưởng được đến hai chữ hương thơm.

"Tổng giám đốc Jeong, mũi anh ổn chứ?" Sanghyeok hỏi đầy quan tâm.

"Chăn[1] à, cậu còn muốn leo lên giường tôi?" Jihoon nâng một tay nắm cằm Sanghyeok, ép cậu ngẩng đầu để hai người nhìn nhau.

[1] Chăn: tiếng Trung là 被子 /bèizi/, âm đọc khá giống với mũi (鼻子 /bízi/).

Sanghyeok chớp mắt, Jihoon híp mắt lại, bàn tay đang nắm cằm dời lên gò má cậu: "Cậu to gan đấy, chưa nghe qua hậu quả của người đi trước sao?"

"Chưa nghe qua." Sanghyeok ngoan ngoãn hỏi, "Người đi trước là ai?"

"Giống cậu, nghe nói là Omega có pheromone xứng đôi 100% với tôi, còn đang trong kỳ phát tình." Giọng Jihoon lạnh hơn khi nhắc tới người nọ.

Bố mẹ Jihoon sốt ruột quá rồi, cậu không lấy làm lạ khi họ tìm Omega xứng đôi 100% cho Jihoon.

Sanghyeok nắm cổ tay Jihoon, hỏi khẽ: "Sau đó thì sao, anh và người nọ đã làm gì?"

"Cậu đang mơ à?" Jihoon cười gằn, "Chỉ với các cậu cũng muốn chi phối cảm xúc của tôi, chen chân vào cuộc đời sau này của tôi?"

Sanghyeok nhìn chằm chằm Jihoon, một lúc sau, đuôi mắt cậu cong cong nở nụ cười thật lòng.

Tiếng châm chọc của Jihoon nhỏ dần rồi ngưng bặt, hắn nhìn Sanghyeok, sau đó thình lình tiến đến gần như trúng phải bùa mê.

"Tên đó đã bị tôi đuổi đi, nhưng... cậu thơm quá."

Mặt Jihoon ngày càng gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Sanghyeok, trước khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Sanghyeok nghiêng mặt đi làm Jihoon hôn trật: "Tổng giám đốc Jeong, tôi là Beta, không có pheromone."

Jihoon tức giận: "Nói dối, cậu không có pheromone, vậy tại sao tôi lại muốn hôn cậu?"

"Vậy à, tại sao nhỉ?" Sanghyeok hỏi.

Jihoon im lặng, hắn nhìn chằm chằm mặt Sanghyeok hồi lâu, cứ như cuối cùng đã nhận ra Sanghyeok là ai, lực tay véo má Sanghyeok nhẹ đi, rồi lại mạnh lên: "Bác sĩ Lee, tôi thích cậu."

Trong mắt Jihoon đầy căng thẳng và thấp thỏm, Sanghyeok kéo tay Jihoon khỏi mặt mình: "Lời lúc say không phải thật, anh nên nói khi còn tỉnh, khi đó tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ."

Jihoon một mực đảm bảo mình không say, nhưng Sanghyeok không tin, sau khi đuổi Jihoon vào phòng ngủ cho khách, cậu quay lại phòng tắm tắm rửa.

Bấy giờ bên trong còn vương mùi sữa tắm ban nãy Jihoon đã dùng, và cả mùi pheromone Sanghyeok không ngửi thấy, từng lớp một bao trùm toàn thân cậu, thật kín kẽ.


Hôm sau Sanghyeok mới dậy đã ngửi thấy hương thức ăn, có tiếng khuấy nồi đều đều vọng ra từ phòng bếp.

Nằm trên giường nghe người trong bếp nấu ăn, đây là một trải nghiệm mới mẻ đối với Sanghyeok. Phải một lúc sau cậu mới xốc lại tinh thần.

Jihoon say rượu bấy giờ đã dậy, đang nấu bữa sáng trong bếp.

Tổng giám đốc giá trị bạc tỷ, đêm qua vừa tỏ tình với cậu, đang nấu bữa sáng cho cậu.

Jihoon quả là người đàn ông tốt của gia đình.

Sanghyeok đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, đúng lúc gặp Jihoon vừa lấy trứng ốp la ra dĩa.

"Tổng giám đốc Jeong, anh dậy sớm quá." Sanghyeok dụi mắt.

"Không sớm nữa." Vừa gặp Sanghyeok, Jihoon đã căng thẳng vô cùng, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, "Tôi lấy đồ trong tủ lạnh nấu bữa sáng, cậu xem có thích không."

Sanghyeok bèn cầm chén đũa ngồi vào bàn, nhìn Jihoon bưng bữa sáng ra.

Jihoon nấu cháo thịt, chiên trứng ốp la, còn hâm lại sữa và nướng bánh mì, chuẩn bị một bữa sáng thật thịnh soạn.

Nhận chén múc một thìa cháo, cậu bày tỏ lòng quan tâm của mình với Jihoon: "Sáng nay Tổng giám đốc Jeong dậy có đau đầu không, tôi nghe nói uống say qua hôm sau sẽ rất khó chịu."

Jihoon: "... Cũng tạm, không đau lắm."

"Ồ, đêm qua Tổng giám đốc Jeong không say mà nhỉ." Sanghyeok vẫn điềm nhiên gật đầu.

Jihoon: "..."

Chiếc thìa trong tay Jihoon bị siết chặt, hồi lâu sau mới buông lỏng.

"Say rồi, vất vả cho bác sĩ Lee đêm qua đã chăm sóc tôi."

Sanghyeok hỏi tiếp: "Vậy Tổng giám đốc Jeong còn nhớ đêm quay mình làm gì sau khi say không?"

Jihoon cúi đầu húp cháo.

Sau khi uống say, thông thường hôm sau tỉnh lại hắn sẽ không nhớ nổi những chuyện đã xảy ra, trừ khi thức trắng cả đêm.

Mà đêm qua, vì là lần lầu tiên được ngủ lại nhà Sanghyeok, từ gối nằm đến chăn mền đều là mùi hương của Sanghyeok, còn Sanghyeok thì đang ngủ trong căn phòng cách hắn không xa.

Những ý đồ đen tối đối với Sanghyeok cứ cuộn trào trong đầu Jihoon, khiến hắn thao thức mãi chẳng tài nào ngủ được, thế là trợn mắt cho đến hừng đông.

Nên hắn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra đêm qua.

"Tôi nhớ." Jihoon thừa nhận.

"Tổng giám đốc Jeong uống say thích nói bậy." Sanghyeok lắc đầu, "Còn nhầm tôi thành Omega."

Jihoon có thể hùa theo lời này, nói với Sanghyeok rằng hắn quả thật đã say rượu nói năng lung tung.

Nhưng...

Jihoon ngước mắt nhìn Sanghyeok: "Đêm qua bác sĩ Lee nói, nếu tôi thổ lộ với cậu trong trạng thái tỉnh táo, cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ?"

Sanghyeok chớp mắt, đoạn gật đầu.

"Vậy tôi lặp lại lần nữa." Jihoon ngồi thẳng lưng, trịnh trọng rằng, "Tôi rất có thiện cảm với bác sĩ Lee, mong bác sĩ Lee hẹn hò với tôi một thời gian rồi cùng bước vào cuộc sống hôn nhân."

Sanghyeok: "..."

Sanghyeok bất ngờ với dự định của nửa vế sau, một người có thân phận như Jihoon, kết hôn không phải chuyện dễ dàng thốt ra khỏi miệng. Theo hiểu biết của Sanghyeok, độ khó khi yêu đương hẹn hò với một người khác hẳn với khi kết hôn.

Người giàu có thể có hàng chục người yêu, nhưng chắc chắn chỉ có một đối tượng kết hôn.

"Tổng giám đốc Jeong, tiến độ của anh nhanh quá." Sanghyeok cảm thán.

"Nên làm." Jihoon nhíu mày, "Chẳng lẽ bác sĩ Lee muốn chiếm hời từ tôi, chỉ yêu đương không kết hôn, chờ tôi già rồi thì ruồng rẫy, đi tìm bạn trai mới?"

Sanghyeok: "... Tôi chưa từng nghĩ vậy."

Hương thức ăn lan tỏa khắp ngõ ngách, Sanghyeok và Jihoon nhìn nhau giữa bầu không khí ấy, nét mặt Jihoon dần trở nên ôn hòa.

Jihoon nhấn mạnh từng câu chữ: "Anh sẽ đối xử tốt với em hết mức có thể, em không cần tiền chỉ cần người bầu bạn, vậy thì hễ có thời gian, anh sẽ luôn ở bên em."

Dừng một lúc, Jihoon nghĩ ngợi rồi bổ sung: "Anh luôn có thời gian những khi em cần."

Jihoon nói rất trịnh trọng, Sanghyeok cũng nghe thật nghiêm túc.

Sở hữu khuôn mặt này, từ nhỏ đến lớn Sanghyeok từng nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt. Sau khi bước chân vào xã hội, những lời đường mật ấy được bao bọc thêm bởi vật chất, để trông nó cám dỗ và thực tế hơn.

Sanghyeok nghe quá nhiều, cậu chưa từng rung động trước mấy câu chót lưỡi đầu môi đó.

Nhưng lần này, cậu nhận ra trái tim mình đang lung lay.

Có lẽ bởi lời hứa của Jihoon quá đỗi mộc mạc, nhưng vẫn đủ chân thành. Khiến cậu bất giác tin rằng hắn sẽ làm được.

Sanghyeok rũ mắt xuống, dùng thìa khuấy món cháo thịt thơm ngào ngạt trong chén.

Trước khi gặp Jihoon, Sanghyeok chưa hề có ý định yêu đương.

Nguyên nhân không vì gì khác ngoài sức khỏe của cậu.

Với người thường, một mối tình thất bại sẽ chỉ trở thành trải nghiệm, như khúc nhạc đệm nhỏ trong đường đời mà thôi.

Nhưng với cậu, một khi đã trao tim mình cho ai đó để rồi nhận lấy sự phản bội, rất có thể cậu sẽ giận đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí tức chết.

Nên Sanghyeok vô cùng thận trọng và dè chừng, cậu ngăn cách tất cả mọi người ra xa, rụt người trong thế giới an toàn của riêng mình.

Cho đến khi thế giới ấy bị Jihoon phá vỡ, khiến cậu có suy nghĩ muốn chứa thêm một người nữa bên trong.

"Tổng giám đốc Jeong nói rất nghiêm túc." Sanghyeok cười khẽ.

"Anh rất nghiêm túc, vậy câu trả lời của bác sĩ Lee là gì?" Jihoon nghiêm trang hỏi.

Sanghyeok lắc đầu: "Tôi cần ít thời gian suy nghĩ... chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ trả lời Tổng giám đốc Jeong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro