Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Trưởng thành. (11)

Trước tình huống này, có vẻ như không lên tiếng khiến Jihoon chú ý là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng con người mà, ai cũng có một trái tim thích hóng hớt, sau cuộc đấu tranh nội bộ trong im lặng, Hyeonjoon – người có lá gan to nhất đã bị đẩy ra chịu trách nhiệm tìm cách kéo Jihoon và người nọ sang đây.

Hyeonjoon anh dũng đứng lên, ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu đi về phía Jihoon.

"Jihoon, đây chẳng phải là anh Jeong mấy năm rồi không gặp của bọn này đó sao!" Hyeonjoon đánh đòn tâm lý, sau khi Jihoon và Sanghyeok nhìn sang bèn cố rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, lộ vẻ mừng rỡ: "Ông trời cho chúng ta gặp nhau ở đây chắc chắn vì muốn chúng ta cùng cạn ly rượu, trò chuyện với nhau!"

Jihoon dửng dưng nhìn Hyeonjoon diễn, sau khi bài biểu diễn hoàn tất, lúc cậu ta hỏi hắn có muốn cùng Sanghyeok sang đó ngồi hay không với vẻ mặt đầy chờ mong, Jihoon từ chối thẳng thừng: "Để lần sau đi."

Hay lắm, lạnh lùng tàn nhẫn lắm, Jihoon, không hổ là cậu.

Jihoon đã nói vậy thì chắc hôm nay không hóng hớt thêm được gì rồi. Hyeonjoon đã chẳng còn hy vọng nữa, nhưng vẫn nhìn sang Sanghyeok xem sao.

Jihoon vẫn đanh mặt: "Nhìn cậu ấy làm gì, cậu ấy đâu quen các cậu, ngồi ăn với các cậu sao mà ngon được?"

"Hửm? Tôi không sao." Sanghyeok nói, "Nhiều người ngồi chung cũng vui lắm."

Jihoon sửa lời ngay tắp lự, "Vậy ăn với họ."

Hyeonjoon tận mắt nhìn thái độ của Jihoon quay ngoắt trăm tám mươi độ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu ta chấn động đến mức nói không nên lời, chỉ biết dẫn Sanghyeok và Jihoon tới bàn mình, những người khác thấy thế tức tốc vỗ tay đón chào nồng nhiệt.

"Cậu tên gì vậy?"

"Tôi biết nè!" Hyeonjoon giành trả lời, "Đây là bác sĩ Lee!"

Thế là Sanghyeok nhận được tràng pháo tay còn nồng nhiệt hơn ban nãy, ánh mắt ai nấy nhìn cậu cứ như đang nhìn thiên thần vậy.

Sau đó, mọi người lại trợn tròn mắt nhìn Jihoon luôn gắp một phần cho Sanghyeok trước khi mình ăn món đó, ân cần vô cùng, chăm sóc cho Sanghyeok còn chu đáo hơn cho bản thân nữa.

Cả bọn liếc mắt ra hiệu, ngầm hiểu với nhau.

Có bao giờ họ thấy Jihoon đối xử với ai như vậy đâu, nếu còn đang trong tuổi cắp sách tới trường, có lẽ họ cũng chỉ nghĩ Jihoon và người này khá thân với nhau thôi.

Nhưng bây giờ mọi người đều đã bước vào xã hội, vả lại mấy năm qua họ cũng biết rõ Jihoon chẳng hề dây dưa chuyện tình cảm khiến bố mẹ hắn rầu thối cả ruột gan, bây giờ bỗng dưng đối xử tốt với người khác như vậy, quả thật rất đáng chú ý.

Họ cũng là bạn của Jihoon, sao không thấy Jihoon đối xử với họ vậy chứ?

Đáp án đã quá rõ ràng, ai nấy đều chảy hai hàng nước mắt nóng hổi khi thấy Jihoon đã được khai sáng.

Là anh em tốt, tất nhiên phải dốc lòng giúp đỡ vào những lúc thế này, hòng giúp Jihoon ghi thêm điểm, đắp nặn hình tượng tốt đẹp.

"Bác sĩ Lee, trước đây cậu không quen cậu ấy, không biết anh Jeong của bọn này giỏi cỡ nào đâu, từ nhỏ tới lớn làm gì cũng chưa từng thất bại, như tiên xuống trần vậy đó, đỉnh lắm!"

"Thấy cụ già qua đường, dù Jihoon đang cách đó mấy trăm mét cũng lao vút qua dìu cụ, trời ơi, cụ ấy cảm động chảy cả nước mắt nước mũi luôn!"

Mọi người thay phiên nhau thêm mắm dặm muối, thổi phồng Jihoon lên tận trời, chỉ thiếu điều cầm đèn pin tạo quầng sáng cao quý sau lưng Jihoon giả vờ làm tiên hạ phàm thôi.

Jihoon nghe nhức cả đầu: "Đủ rồi, nói linh ta linh tinh làm gì, im lặng đi."

Sanghyeok lại không bảo dừng, cậu vẫn cười tủm tỉm, nghe tới đoạn thú vị còn cười tươi hơn, đôi con ngươi đen láy như chứa cả trời sao, khi cười rộ lên lấp lánh rạng rỡ, khiến người ta chỉ muốn chọc cậu cười, khiến cậu vui vẻ mãi thôi.

Bọn Hyeonjoon hẹn nhau ra họp mặt vốn đã uống ít bia rồi, bấy giờ đang ngà say, nay thấy người đẹp cười cứ như bị rót mấy chai rượu nồng vào người vậy, chẳng tài nào dừng lại được.

Và rồi những điều họ nói đã dần chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, từ việc Jihoon giỏi giang mạnh mẽ bao nhiêu chuyển sang đủ thể loại chuyện thú vị về Jihoon.

Sực nhớ đến điều gì, Hyeonjoon cảm thán: "Mà hình như không phải lúc nào Jihoon cũng độc chiếm ngôi đầu, tôi nhớ hồi thi đại học, anh Jeong bằng điểm với một người khác nên không thể thành thủ khoa duy nhất của tỉnh, làm cậu ấy bực bội mấy ngày liền."

"Hửm?" Sanghyeok nghe thế sửng sốt.

Lúc thi đại học, cậu cũng bằng điểm với một người khác.

Chẳng lẽ trùng hợp thế sao?

Sanghyeok nghiêng đầu nhìn Jihoon, Jihoon vẫn đanh mặt, bấy giờ nhạy bén nhận ra tầm mắt của Sanghyeok, hắn quay sang nhìn lại cậu.

"Đừng nghe họ nói bậy, sao tôi lại tức giận vì chuyện này được." Dựa vào dáng vẻ điềm nhiên, Jihoon cố giữ hình tượng trước mặt Sanghyeok: "Tôi chưa từng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này."

"Không để tâm mới nể. Lúc mới có thành tích, ai là người liên tục từ chối đi chơi với bọn này suốt mấy ngày liền hả." Hyeonjoon đã say, nghe thế vạch trần ngay: "Xì, chuyện này có gì đâu, lúc trước cuộc thi nào cậu cũng hạng nhất, chưa từng bằng điểm với ai, thấy tức cũng là điều dễ hiểu mà."

Sanghyeok mỉm cười, cậu rướn người đến gần Jihoon hỏi khẽ: "Thật à?"

Jihoon vẫn bình tĩnh: "Không, do mấy hôm đó tôi không khỏe thôi."

"Ra là vậy." Sanghyeok vờ như vỡ lẽ, nói tiếp, "Nếu hai người có cơ hội gặp nhau, anh có đối xử bình thường với người đó không?"

Jihoon nhíu mày, chuyện này đã bị năm tháng xóa nhòa từ rất lâu rồi, vậy mà không hiểu sao Sanghyeok cứ nhắc tới người đó.

Chẳng lẽ Sanghyeok hứng thú với người có thể trở thành đối thủ của hắn, muốn tìm cơ hội làm quen với kẻ đó?

Nếu kẻ đó là Alpha hoặc Omega, vậy trên người Sanghyeok sẽ vương pheromone kẻ đó. Nếu kẻ đó là Beta, Sanghyeok là Beta cũng thích Beta cùng giới tính với mình. Bất kể kẻ đó mang giới tính gì đều như cái gai chướng mắt Jihoon.

Sanghyeok còn chưa hứng thú với hắn, tại sao lại hứng thú với kẻ khác?

"Tôi bận lắm, cậu tưởng ai cũng có cơ hội gặp tôi sao?" Giọng Jihoon lạnh tanh, tay vẫn không quên gắp thức ăn cho Sanghyeok, "Giả thiết này không có ý nghĩa."

Tuy Jihoon không trả lời rõ, nhưng thái độ đã nói lên tất cả.

"Anh thật sự không hề có chút thiện cảm nào với người đó à." Sanghyeok bất giác cảm thán.

"Đấy chẳng phải điều chắc chắn à, Jihoon mà thích tên đó, tôi trồng chuối đi đại tiện." Hyeonjoon cười ha hả, nói.

Mọi người cười phá lên, Sanghyeok cúi đầu húp ngụm canh, xem như chưa nghe thấy gì.

Chỉ có Seo Jinhyeok – Beta cùng bàn là không cười hùa theo, cậu ta sờ cằm trầm ngâm: "Vì người nọ cùng là Beta nên lúc đó tôi cũng có chú ý tới... tên gì nhỉ, cứ cảm thấy quen quen."

"Lee... Lee..." Jinhyeok lẩm bẩm rồi lấy điện thoại ra hí hoáy, sau khi tìm được cái tên thủ khoa năm ấy, cậu ta kích động vỗ đùi cái đét: "Đúng rồi, tên Lee Sanghyeok!"

Dứt lời, Jinhyeok im lặng, đoạn ngước đầu hỏi: "Bác sĩ Lee, cậu tên gì nhỉ?"

Sanghyeok nhoẻn miệng dịu dàng: "Tôi tên Lee Sanghyeok."

Jihoon: "..."

Hyeonjoon: "..."

Đối thủ bằng điểm với Jihoon trong quá khứ bây giờ là bác sĩ Lee mà Jihoon nâng niu trên tay, hai hình tượng khác biệt hoàn toàn nhưng lại hoàn toàn trùng khớp!

Không gian như lắng đọng, khung cảnh được nhấn nút tạm dừng, Sanghyeok hoài nghi chắc phải chừng mấy phút mọi người mới sống lại.

"Nào uống bia, uống bia thôi. Sanghyeok à, tôi nói cậu này, anh Jeong nghìn chén không say đó, dù uống bao nhiêu cũng tỉnh táo như chưa thử giọt nào!" Hyeonjoon khui vài chai bia, "Ăn mà không uống bia sẽ nhạt nhẽo lắm, chưa đúng bài!"

Sanghyeok không vạch trần chuyện Hyeonjoon đổi đề tài, cậu cười lắc đầu chỉ vào ly trà của mình, ngỏ ý mình uống trà là được.

Hyeonjoon chưa hết lúng túng, vẫn gắng gượng khuấy động không khí: "Không uống sao được, nếu Sanghyeok không uống, vậy anh Jeong uống giúp cậu ấy đi!"

Jihoon không từ chối, hắn nhận ly bia lẽ ra là của Sanghyeok uống sạch, rồi nốc tiếp ly của mình.

Qua những tiếng cụng, sự gượng gạo dần biến mất, Hyeonjoon đã say dần đến gần Sanghyeok.

"Sanghyeok, cậu giỏi ghê." Hyeonjoon nói, "Tôi không ngờ Jihoon sẽ ngã hai lần trước cùng một người đó, cậu là người đầu tiên, chắc cũng là người duy nhất."

"Hai lần?" Sanghyeok hỏi.

"Đúng, một lần là đợt thi đại học, một lần nữa..."

Sanghyeok chưa nghe hết đã bị người khác kéo cổ áo tránh xa khỏi Hyeonjoon, về lại phạm vi của người nọ.

Cánh tay săn chắc choàng qua vai Sanghyeok, thân nhiệt khá cao truyền qua lớp áo, sức lực trong chuỗi động tác này đều đang tuyên bố rõ sự chiếm hữu của chủ nhân cánh tay ấy.

Sanghyeok khựng lại, quay đầu nhìn người đang choàng vai mình.

Jihoon nhíu mày, con ngươi bị che khuất bởi hàng mi rũ hờ, khóe miệng mím lại thành độ cong không mấy vui vẻ.

Giọng Jihoon rất trầm, hắn híp mắt: "Đừng đến gần vậy, hiểu không?"

Sanghyeok sửng sốt, cậu ngồi thẳng lưng, ngờ vực đánh giá Jihoon vài lần rồi hỏi nhỏ: "Anh say à?"

Jihoon nhướng một bên mày, uống thêm ly bia vừa được rót đầy rồi lắc đầu đáp: "Mới nhiêu đây, chưa đủ."

"Ờ không sao đâu, anh Jeong nghìn chén không say, cậu tin bọn này đi, bọn này uống với cậu ấy không biết bao nhiêu lần rồi!" Hyeonjoon biện hộ cho Jihoon, những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

Sanghyeok vẫn còn hoài nghi, sau khi quan sát, cậu thấy ánh mắt Jihoon vẫn có tiêu cự, không mơ màng như người uống say, bấy giờ mới miễn cưỡng tin.

Chắc Jihoon không say thật, chỉ hơi chuếnh choáng nên mới khác với bình thường.

Sanghyeok ngồi bên cạnh nhìn Jihoon uống hết ly này đến ly khác, khi tiệc tàn, mắt Jihoon trông vẫn vô cùng tỉnh táo, hành vi cử chỉ lưu loát, đi đứng không hề loạng choạng, bước chân cũng vững vàng.

Những người khác đều ngồi vào xe, được tài xế nhà mình đưa về. Sanghyeok đứng trong bãi đỗ nhìn quanh, không thấy chiếc xe Jihoon thường lái, bèn hỏi: "Jihoon, xe anh đâu?"

"Bảo tài xế lái đi rồi." Jihoon đáp giọng bình thường.

"Vậy anh gọi tài xế về đón đi." Sanghyeok nói, "Tôi đứng đây chờ với anh."

Đèn trong bãi đỗ hắt bóng Jihoon ra thật dài, ngược sáng khiến Sanghyeok chẳng tài nào nhìn rõ mặt, song dáng đứng vẫn thẳng tắp, chẳng có vẻ gì là say cả. Sự tỉnh táo khiến Jihoon nổi bật hơn hẳn những người đang say bí tỉ ở bãi đỗ, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Jihoon – người không say, nói với Sanghyeok: "Tài xế nghỉ phép năm rồi."

Sanghyeok: "..."

Sao có chuyện ông chủ mới bước vào nhà hàng, nhân viên đã xin nghỉ phép chứ?

Sanghyeok không muốn đôi co chuyện này với Jihoon, bèn đổi cách nói khác: "Vậy những tài xế còn lại của anh đâu, Hyeonjoon nói tài xế của anh mỗi ca tận mười mấy người, gọi ai đó tới đón cũng được mà?"

Jihoon đút một tay vào túi, đứng hóng gió đêm hè trông phóng khoáng vô cùng: "Không gọi được, họ nghỉ hưu về quê hết rồi."

Sanghyeok: "..."

Vậy trước khi nghỉ hưu, bình quân độ tuổi của tài xế là bao nhiêu? Sao mấy người tài xế lúc trước cậu gặp đâu giống đã ngoài bốn mươi, năm mươi chứ?

Bây giờ Sanghyeok cũng không biết Jihoon đang đùa hay say thật, cậu chỉ chắc chắn một điều là Jihoon không muốn tài xế đến đón mình.

"Tổng giám đốc Jeong, anh không gọi người thì tôi lái xe đi đấy." Sanghyeok thử tạo áp lực cho Jihoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro