Ngoại truyện: Trưởng thành. (10)
Jihoon vô thức bóp chặt ly trà, thành ly khá mỏng, cảm giác như sắp bị hắn bóp nát luôn vậy.
Tình cảm của hắn đã bị Sanghyeok phát hiện rồi sao?
Hay Sanghyeok chưa biết gì, chỉ thấy lạ với hành động của hắn nên đang thăm dò?
Jihoon thả lỏng lực tay: "Sao bác sĩ Lee lại hỏi như vậy?"
"Tò mò, vì Tổng giám đốc Jeong nhiệt tình quá." Sanghyeok đáp hời hợt.
Jihoon cười một tiếng nhẹ nhõm, từng dòng suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Dáng vẻ ông cụ mới cách đây không lâu nói 'Sanghyeok không chấp nhận Alpha theo đuổi, nếu phát hiện sẽ ngay lập tức giữ khoảng cách cắt đứt quan hệ' vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Giờ hắn mà thừa nhận, có phải cũng sẽ gặp kết quả như những kẻ kia?
Hắn và họ khác nhau ở chỗ, dù Sanghyeok muốn từ chối hắn, rời xa hắn, hắn cũng có quyền thế tuyệt đối để trói Sanghyeok lại, giữ cậu bên cạnh mình.
Nhưng như vậy ắt sẽ xảy ra chuyện không hay, và cũng chẳng biết đến bao giờ Sanghyeok mới tháo gỡ được gút mắc trong lòng, nếu được, hắn vẫn muốn cố sức tránh đi chuyện này.
Đây là sự lựa chọn không được phép mắc bất cứ sai lầm nào.
Jihoon uống một ngụm trà ấm vừa rót, nhanh trí viện cớ: "Đúng là tôi khá nhiệt tình với bác sĩ Lee, vì bác sĩ Lee có sở thích giống tôi, tính cách lại nho nhã, tôi thấy có thể làm bạn với bác sĩ Lee."
"Bạn?" Sanghyeok nhướng một bên mày.
"Đúng vậy." Jihoon rất đỗi điềm nhiên, "Bạn."
Sanghyeok nhìn Jihoon, thấy dáng vẻ thấp thỏm bên dưới lớp mặt nạ bình tĩnh, cậu cúi đầu uống trà: "Tổng giám đốc Jeong là người quyết định chỉ giữ quan hệ tiền bạc đơn thuần, rồi cũng chính anh nói muốn làm bạn, hình như tôi không có quyền quyết định gì cả."
"Sao bác sĩ Lee lại nghĩ vậy?" Jihoon giấu hết mọi khí thế dọa người của mình, nói giọng hòa hoãn, "Tất nhiên sẽ do cậu quyết định, chúng ta có trở thành bạn hay không đều phải xem bác sĩ Lee có cho tôi mặt mũi không."
"Ồ." Sanghyeok không nén được ý cười bên môi, khóe miệng nhếch nhẹ rồi mím lại, nghiêm túc rằng, "Vậy để tôi suy nghĩ đã."
Suy nghĩ thì tất nhiên không thể có kết quả ngay, sau khi Jihoon về, Sanghyeok chìm vào giấc chiêm bao ngọt ngào.
Công việc vẫn phải làm, cậu tiếp tục điều trị cho Jihoon.
Hôm nay Sanghyeok tới văn phòng Jihoon, cậu điều chỉnh dụng cụ như thường ngày, nhưng chờ mãi mà Jihoon không sang.
Jihoon cứ rề rà chỗ ghế làm việc, trước ánh mắt khó hiểu của Sanghyeok, hắn cầm một chiếc hộp trên cái bàn xa hoa sang trọng và đầy chuyên nghiệp của mình: "Bác sĩ Lee, món quà nhỏ tặng cậu."
Sanghyeok nhận lấy, nhìn bao bì xinh đẹp, cậu nhíu mày đặt lại lên bàn Jihoon: "Tổng giám đốc, món quà quý giá quá, tôi không nhận được."
Jihoon sượng mặt nhìn Sanghyeok, sau đó lại rời mắt nhìn lên trần: "Không có gì quý giá cả, tôi tự làm thôi."
Sanghyeok ngạc nhiên lắm, cậu cầm lại hộp lên: "Tôi có thể mở ra xem không?"
Jihoon im lặng, mắt vẫn nhìn trần nhà xem như ngầm đồng ý.
Sanghyeok bèn mở ra, thấy vật bên trong.
Đúng như lời Jihoon, bên trong chẳng phải thứ gì quý giá cả, chỉ là một hộp bánh nhỏ.
Mỗi cái bánh được cho vào túi trong suốt được vẽ màu bên trên.
Sanghyeok cầm một cái, nhìn kỹ hoa văn trừu tượng trên ấy, ngờ vực: "Đây là gì, em bé thả diều à?"
"Là hình hai người bắt tay nhau, tượng trưng cho tình bạn của chúng ta."
Sanghyeok mất cả buổi trời mới tìm được từ hình dung: "Tình bạn của chúng ta hình như hơi trừu tượng quá."
Tổng giám đốc Jeong vẫn điềm nhiên giữ im lặng, Sanghyeok bật cười: "Nhưng vẫn cảm ơn anh, tôi nhận nhé."
Mắt Jihoon sáng lên, hỏi Sanghyeok – người đã nhận quà: "Lần trước bác sĩ Lee nói suy nghĩ đó, giờ đã nghĩ xong chưa?"
Sanghyeok cười lắc đầu: "Tình bạn của Tổng giám đốc Jeong trừu tượng quá, tôi không hiểu, nên cần suy nghĩ thêm."
Jihoon hừ một tiếng, kéo Sanghyeok sang cắn.
Không bao lâu sau, Sanghyeok lại nhận được quà của Jihoon.
Lần này kỹ năng vẽ của Jihoon đã tiến bộ vượt bậc, hai bé chibi bắt tay nhau, còn phối thêm ánh sáng trắng của kem sữa nữa.
Sanghyeok không nén được phì cười. Rồi nụ cười nhạt dần, cậu cụp mắt xuống.
Bánh không quý giá, thứ quý giá là tấm lòng mà Jihoon đặt bên trong nó.
Với Jihoon, những thứ mua được bằng tiền chẳng có giá trị gì cả, chỉ thời gian mới đáng quý thôi. Ấy thế mà Jihoon lại bằng lòng bỏ thời gian của mình để nghiên cứu cách làm bánh, tấm lòng quý giá biết nhường nào.
Tuy rằng bạn bè có lẽ chỉ là cái mác mà Jihoon bịa ra, nhưng chí ít thì cậu không phản cảm.
"Bức tranh này là hai người bạn tốt à?" Sanghyeok hỏi khẽ.
"Ừ." Jihoon nhướng mày, "Cố ý vẽ bác sĩ Lee đẹp trai hơn đó, thấy sao?"
"Đẹp." Sanghyeok cười đáp.
Jihoon cảm nhận được ẩn ý qua giọng điệu của Sanghyeok, thế là thử vươn tay về phía cậu.
Ngón tay Jihoon thon dài mạnh mẽ hệt như con người hắn vậy, tay cũng to hơn tay Sanghyeok.
Trước ánh nhìn chăm chú của Jihoon, Sanghyeok chậm rãi nắm tay hắn.
"Vậy sau này chúng ta làm bạn của nhau nhé, Tổng giám đốc Jeong." Sanghyeok nói.
"Còn gọi tôi là Tổng giám đốc Jeong à?" Jihoon bất mãn.
"Tổng... À, Jihoon."
Hai chữ này thốt ra từ miệng Sanghyeok rõ ràng rất đỗi bình thường, chẳng chứa chút mập mờ nào, nhưng vào tai Jihoon lại đầy nóng bỏng.
Làn da tiếp xúc nhau, lực tay khi nắm, cả đôi mắt chứa ý cười của Sanghyeok, tất cả đều chẳng tài nào thỏa mãn được Jihoon, ngược lại còn hóa thành những khát vọng thẳm sâu dưới đáy lòng hắn.
Hắn đâu chỉ muốn làm bạn bè bình thường... hắn muốn nhiều hơn nữa.
Làm bạn bè, ăn cơm với nhau là lẽ hiển nhiên.
Hôm nay Sanghyeok đã đồng ý lời mời hẹn ăn tối với Jihoon, Jihoon đang hí hửng chọn địa điểm thì nhận được điện thoại của Hyeonjoon.
Hyeonjoon hô to trong loa: "Jihoon ra nhập bọn nào, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy! Cậu điều trị lâu vậy chắc tâm trạng cũng tốt lắm rồi nhỉ!"
Hyeonjoon dám nói thẳng thế với Jihoon, lý do ngoài tình bạn hơn hai mươi năm ra, còn vì biết Jihoon không có cuộc sống phong phú về đêm. Chỉ cần tâm trạng của Jihoon đang vui thì sẽ hẹn ra được ngay.
"Đêm nay tôi có hẹn rồi." Jihoon từ chối thẳng thừng.
"Hả?" Hyeonjoon kinh ngạc, "Còn có vị khách nào cần cậu tiếp giờ này nữa á?"
Nhắc tới Sanghyeok, khóe môi Jihoon chứa ý cười: "Người khác không được, nhưng người này được."
Tiếp khách hàng lớn của hắn, bác sĩ Lee của hắn.
Sanghyeok đến đúng hẹn, thấy Jihoon đã ngồi trong nhà hàng chờ mình từ lâu.
Vừa trông thấy cậu, mắt Jihoon đã sáng lên, chờ Sanghyeok tới gần thì vội khen: "Hôm nay bác sĩ Lee ăn mặc đẹp quá."
"Hả?"
Sanghyeok cúi đầu nhìn quần áo thường ngày mà mình đang mặc, rõ ràng cậu chẳng chưng diện gì, chỉ khoác mỗi cái áo trước đây Jihoon chưa thấy bao giờ thôi mà?
Còn Jihoon trông như hời hợt thế, chứ trông khí chất ngời ngời qua bộ quần áo sang trọng khiêm tốn, phối với kiểu tóc rối nhẹ ngày hôm nay, rõ ràng không hề qua loa chút nào.
Sanghyeok hiểu ra, bèn khen: "Cảm ơn, hôm nay anh cũng đẹp trai lắm."
"Ừ." Jihoon trơ mặt không để lộ cảm xúc, hắn đưa thực đơn cho Sanghyeok, "Đề cử với cậu món bán chạy nhất của họ, cũng ngon lắm."
Sanghyeok nhìn một lúc, tích vào món này: "Muốn ăn gì nữa không? Lần trước anh mời tôi, giờ để tôi mời anh."
"Cậu mời tôi?" Jihoon lập tức nhíu mày.
Bây giờ Sanghyeok cho hắn cắn miễn phí, đã nghèo túng lắm rồi, sao hắn còn để Sanghyeok ra tiền được chứ?
Chút tiền lương ít ỏi của Sanghyeok còn chẳng đủ để cậu mỗi ngày mặc một bộ đồ khác nhau nữa là, những tháng ngày có gì ăn đó sao mà khổ sở quá.
Jihoon lờ mờ nhận ra suy nghĩ này của mình là sai, hắn chưa từng chú trọng nhiều đến việc ăn mặc của mình, có mấy chục hay mấy trăm cái áo thun để mặc cũng chẳng sao, nhưng hễ nghĩ tới việc Sanghyeok không có được những điều tốt nhất, hắn lại bực bội.
Với suy nghĩ này, tất nhiên Jihoon không thể để Sanghyeok ra tiền.
Jihoon nhíu chặt mày: "Đừng giành làm chuyện này với tôi, tiền bạc không có ý nghĩa gì với tôi cả."
Sanghyeok bỗng chốc không biết trả lời thế nào, đây như một đòn trí mạng vào một bác sĩ cỏn con như cậu, thế là chỉ đành giả vờ không nghe thấy.
Sanghyeok chọn thêm vài món Jihoon thích mà mình quan sát được gần đây, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên bên cạnh, chờ thức ăn được mang lên.
Jihoon ngồi đối diện Sanghyeok, hai người đều cao ráo chân dài. Sanghyeok ngồi mệt, lúc đổi tư thế khác thì chân của cậu vô tình chạm vào một vật thể có hơi ấm.
Gần như ngay vào khoảnh khắc chạm nhau, Sanghyeok tức thì nhận ra đó chính là chân của Jihoon.
Bấy giờ, dưới bàn, ở nơi không ai nhìn thấy, chân của họ dán sát vào nhau như hai người yêu thân mật.
Jihoon không phản ứng, Sanghyeok lập tức rút về. Đến khi nhận ra, Sanghyeok nâng chân ước chừng chỗ của mình dưới bàn, sau đó nghiêm túc kháng nghị: "Tổng giám đốc Jeong, chân anh dài quá rồi đó, chiếm nhiều chỗ của tôi."
"Cậu cũng có thể duỗi sang chỗ tôi, tôi không để bụng đâu." Jihoon mỉm cười mời gọi.
Sao Sanghyeok mắc bẫy hắn được, bấy giờ những món họ gọi cũng lần lượt được mang lên, Sanghyeok cầm đũa, nhìn những món ăn trông có vẻ cực kỳ ngon miệng đang bày biện trước mặt, bỗng chốc không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Tuy món bán chạy nhất ở đây cũng ngon, nhưng quá trình ăn rườm rà. Cậu cứ mặc kệ nó ăn món khác trước, lát tôi làm xong rồi cậu mới gắp." Nói đoạn, Jihoon cầm đũa gắp thức ăn chung, nhoẻn miệng với Sanghyeok: "Cứ xem như... tôi xin lỗi vì đã chiếm dụng không gian của bác sĩ Lee nhé."
Ở cách chỗ ngồi của Jihoon và Sanghyeok không xa có một đám người đang trố mắt nhìn sang.
Bọn Hyeonjoon nhìn Jihoon bấy giờ trông có vẻ hạnh phúc vô cùng, đã thế lại còn chăm chú lọc thịt róc xương cho người ta, khiến bàn cơm bên họ ai cũng im thin thít, miếng thịt mà Hyeonjoon đang gắp cũng rơi độp xuống bàn vì giật mình.
Ai nấy đều nhìn chăm chăm bên kia, sao họ bị ảo giác tập thể nhỉ, không thể có chuyện như thế được!
Một người trong số đó véo mạnh đùi mình, hoảng hốt thốt lên: "Là thật ư? Tôi không nằm mơ chứ?"
Nếu là thật thì hình như càng đáng sợ hơn. Jihoon không thấy họ còn đỡ, lỡ mà thấy rồi, chẳng phải...
Sốc!
Cả bọn ra ngoài ăn cơm vô tình thấy cảnh này, sau đó đều bị trả thù ác liệt!
Anh em nhiều năm trở mặt thành thù, nguyên nhân lại vì anh chàng kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro