Ngoại truyện Trưởng thành. (1)
Đây là ngoại truyện ở một chiều không gian khác, đặt giả thiết nếu bạn cá cơm và bạn mèo không gặp nhau vào năm cấp 3 mà là lúc trưởng thành, đã đi làm.
~~~~~~~~~~
Trưa, trong văn phòng.
Sanghyeok mở hộp cơm ra, chưa kịp cầm đũa, bác sĩ Han ngồi cạnh đã gắp cái đùi gà to trong chén của mình đặt vào chén cậu.
Ánh mắt bác sĩ Han đong đầy lo âu, bà nhìn vài cọng rau xanh và mấy lát thịt ít ỏi trong hộp cơm của Sanghyeok, than rằng: "Sanghyeok à, dì mang nhiều đùi gà lắm, chia cho cháu một cái nhé. Ôi, cứ ăn chay hoài sao được, tiết kiệm cũng đừng thế chứ."
Nhìn đùi gà trong chén, Sanghyeok nhận lòng tốt của bác sĩ Han, chỉ đáp: "Mấy hôm nữa rau nhà cháu trồng cũng đến lúc thu hoạch, dì mang một ít về ăn thử nha."
Bác sĩ Han không từ chối, phải nhận mới nhét thêm được nhiều đồ ngon cho Sanghyeok chứ, bà cười đồng ý: "Ồ tốt quá, Sanghyeok khéo tay thật, ăn rau nhà trồng cũng yên tâm hơn."
Sanghyeok mỉm cười, vùi đầu ăn trưa.
Sanghyeok ăn rất ngon, nhưng bác sĩ Han ngồi cạnh nhìn vóc người gầy hơn cả lúc mới vào bệnh viện làm của cậu thì đã chẳng còn khẩu vị nữa.
Tuy Sanghyeok công tác ở đây mới vài năm, nhưng nhờ ngoại hình đẹp và tính cách tốt bụng, trình độ chuyên nghiệp càng miễn bàn nên chẳng mấy chốc đã thân quen với mọi người.
Nhìn ngoại hình của Sanghyeok, ban đầu mọi người đều tưởng Sanghyeok được người nhà nâng niu lắm, nào ngờ dự đoán này đã lập tức bị hiện thực gạt phăng.
Theo lời người đã nghe ngóng được cuộc tranh chấp gia đình cậu, thì do bố Sanghyeok không có tiền nên đã bán đứt căn hộ của ông và người mẹ quá cố của cậu.
Sanghyeok muốn căn nhà cũng được thôi, nhưng phải trả giá gấp đôi.
Và từ hôm ấy, mọi người thấy Sanghyeok tiết kiệm thấy rõ, trông đáng thương biết nhường nào.
Dù ai cũng muốn lan tỏa hơi ấm tình người cho Sanghyeok, nhưng số tiền hai căn nhà sao có thể muốn là được chứ.
Sanghyeok sắp ăn xong, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một nam bác sĩ khác cầm vài ly trà hoa cúc bước vào, đặt một ly xuống trước mặt họ.
Bác sĩ nam Beta đến gần với vẻ bí ẩn, hạ giọng: "Vừa hóng được một tin bên giới nhà giàu, mọi người muốn nghe không?"
Sanghyeok cười nhã nhặn, chợt nghe bác sĩ nam Beta nói: "Mọi người biết nhà họ Jeong không? Là nhà họ Jeong có tài sản đếm mãi không hết đó."
Sanghyeok cũng có nghe về những tỷ phú hàng đầu thế giới, vừa gật đầu thì nam bác sĩ nói tiếp: "Nguyên Tổng giám đốc và phu nhân muốn nhờ viện trưởng của chúng ta chú ý giúp họ, nếu có ai kiểm tra tuyến thể ra thuần Beta thì bảo với họ."
Động tác ăn cơm của Sanghyeok chậm lại, vờ như bâng quơ, hỏi: "Họ tìm người thuần Beta làm gì?"
"Ai biết được." Bác sĩ nam Beta liếc ngang liếc dọc, sau khi chắc mẩm không ai nghe lén mới tiếp tục thì thầm: "Nghe nói vì pheromone của Tổng giám đốc Jeong đương nhiệm mạnh quá, tiêm thuốc từ lúc đi học đến giờ không chịu nổi nữa mà vẫn chưa muốn tìm Omega. Bảo là ghét bị pheromone chi phối cảm xúc, đẩy Omega vào lòng cho mà cũng thờ ơ. Nguyên Tổng giám đốc và bà Jeong sốt ruột nên định tìm một thuần Beta không ảnh hưởng cảm xúc thử xem sao."
Sanghyeok gật đầu, vứt xương gà đi: "Tổng giám đốc Jeong rất cá tính."
"Đúng vậy." Bác sĩ nam Beta tấm tắc lấy làm lạ, nói tiếp: "Nhà giàu ra tay hào phóng thật, tôi nghe nói cho cắn một lần thôi mà tận con số này này."
Nam bác sĩ vươn tay ra dấu một con số, cảm thán: "Số tiền hai lần cắn cao hơn mức lương một năm của chúng ta luôn đấy."
Bác sĩ Han cũng lên tiếng: "Thuần Beta hiếm lắm, đâu dễ kiếm được? Đừng nghĩ viễn vông nữa."
Sanghyeok im lặng.
Họ không biết cậu là một người thuần Beta.
Do quá khứ không vui nên Sanghyeok cực kỳ phản cảm khi tiếp xúc thân mật với Alpha, càng khỏi nói đến việc cắn tuyến thể, truyền pheromone vào.
Nhưng nếu chỉ cần bị cắn vài lần là đổi được căn hộ lưu giữ mọi hồi ức, thế thì tất cả đều xứng đáng.
Dòng nước mát lạnh trôi xuống thực quản, nhưng lại chẳng tài nào làm dịu cái nóng trong cơ thể.
Jihoon đứng trên hành lang bệnh viện, bóp méo chai nước trong tay, lượng pheromone xao động không giải tỏa được trong người khiến tâm trạng mỗi lúc một hằn học hơn.
Hiện tại thuốc điều hòa đã mất hiệu quả, thi thoảng hắn phải đến bệnh viện làm trị liệu, nhưng cũng chỉ trị được phần ngọn.
Xung quanh vắng vẻ, không có người bệnh nào xuất hiện trong lúc hắn ở đây, Jihoon trút mọi bực dọc và cáu bẳn của mình lên chai nước, ném nó vào thùng rác ở ngã rẽ.
Đối với Jihoon, ném ở khoảng cách thế này chỉ là chuyện cỏn con, nhưng có lẽ vì bị pheromone và cảm xúc ảnh hưởng, chai nước nọ chệch khỏi quỹ đạo, va trúng một bác sĩ vừa rẽ vào.
"Xin lỗi." Jihoon vừa nói vừa nhìn sang.
Tà áo blouse trắng toát bấy giờ bị vẩy ít nước, đi cùng với những hạt nước này là mùi pheromone của Jihoon để lại trên thân chai.
Pheromone hòa với nước như để lại dấu ố trên một vật trắng ngần sạch sẽ.
Jihoon sửng sốt, men theo vạt áo nhìn lên trên.
Người đến sở hữu gương mặt quyến rũ như bước ra từ bức tranh thủy mặc, bên dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng nhạt màu. Rõ ràng mang khuôn mặt đẹp thế nhưng khí chất lại vô cùng xa cách.
Cậu bác sĩ mặt mũi tinh xảo nọ liếc nhìn hắn với vẻ vô cảm, đoạn khom lưng nhặt chai nước hắn vừa vứt, bỏ vào thùng rác một cách chuẩn xác.
Làm xong, cậu bác sĩ nọ lại liếc hắn thêm lần nữa, giơ ngón trỏ thon dài gõ lên dòng chữ dán trên thùng rác – "Không vứt rác bừa bãi trong bệnh viện".
Jihoon: "..."
Jihoon muốn biện bạch, nhưng cậu bác sĩ đã nhấc chân rời đi ngay sau đó.
Jihoon chợt hoài nghi cuộc đời.
Với trạng thái này của hắn, đừng nói cấp dưới, cả bố mẹ trông thấy cũng tạm lánh đi, không động chạm gì.
Nhưng bây giờ hắn lại bị một bác sĩ răn dạy với vẻ lạnh lùng như thế.
Cảm giác này rất lạ, Jihoon thấy những bực dọc trong lòng đột nhiên vơi bớt đi. Hắn thở dài, định ra chỗ khác dạo trong lúc chờ kết quả kiểm tra.
Tuy là doanh nhân nổi tiếng, song Jihoon khá kín tiếng, hiếm xuất hiện ở các phương tiện truyền thông đại chúng nên cũng ít ai nhận ra.
Jihoon đi loanh quanh một lúc rồi vào nhà vệ sinh.
Trong đây không ai cả, chỉ có một dáng người màu trắng, chính là cậu bác sĩ bị hắn bất cẩn ném trúng chai nước.
Chẳng ai mở miệng, Jihoon thấy cậu bác sĩ nọ rửa tay xong, kéo một miếng giấy lau khô nơi ban nãy bị cái chai làm ướt, sau đó lấy một lọ cồn nhỏ trong túi xịt vài lần lên chỗ ấy.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của hắn, cậu bác sĩ quay đầu lại mà chẳng lúng túng khi bị đương sự bắt quả tang, chỉ gật đầu với hắn một cách hờ hững rồi rời đi.
Jihoon: "..."
Bác sĩ này đúng là tự giăng ra một kết giới, không giao lưu trao đổi thêm gì với bất cứ ai.
Jihoon đâu ngờ họ sẽ có duyên gặp lại, cho đến lần tiếp theo bước chân vào bệnh viện này.
Sau khi đưa báo cáo kiểm tra tuyến thể cho viện trưởng, chẳng mấy chốc Sanghyeok đã nhận được hồi âm.
Viện trưởng kể rõ tình huống cho Sanghyeok nghe bằng giọng mừng rỡ và kích động, nói: "Lần kiểm tra tiếp theo, Nguyên Tổng giám đốc và phu nhân tới trước, lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho hai bên gặp mặt."
Đến đây, viện trưởng chững lại một cách kỳ lạ: "Khi ấy có thể Tổng giám đốc Jeong sẽ không đồng ý, nhờ cậu giúp đỡ thuyết phục cậu ấy nhé."
Sanghyeok hiểu ra, nghĩ bụng Tổng giám đốc Jeong cũng cá tính thật, bèn trịnh trọng gật đầu.
Bệnh của Jihoon ngày một nghiêm trọng, lần gặp mặt này cách lần trước không bao lâu.
Hôm ấy, vừa nhận được thông báo, Sanghyeok lập tức đến phòng họp nội bộ.
Vừa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói châm chọc.
"Nhiều năm vậy rồi, đừng bảo bố vẫn còn ảo tưởng con là đứa con ngoan nhé?"
"Jihoon, con đang nói gì vậy hả!" Một giọng nam khác đầy giận dữ.
"Con không suy xét Omega, bố cho rằng con sẽ suy xét Beta sao?" Giọng nói trước đó vô cùng lạnh lùng.
Bàn tay muốn đẩy cửa khựng lại, Sanghyeok nghiêng tai lắng nghe.
Trong phòng họp, Jihoon ngồi với tư thế nhàn nhã, dường như đối diện không phải người bố sắp bị hắn chọc cho điên tiết.
"Con nói không thích bị pheromone chi phối cảm xúc, được, lần này khó khăn lắm mới tìm được người thuần Beta, xem con viện cớ gì nữa?" Bố Jeong tức giận mắng.
Jihoon nâng tay xoa ấn đường.
Hắn đâu thích bị tra tấn, tất nhiên vẫn sẽ sử dụng những cách hợp lý để giải quyết vấn đề, nhưng thuần Beta có hợp lý không?
Lòng tham con người là không đáy, giờ việc kinh doanh của hắn ngày càng phát triển, hễ nghĩ đến việc có thể kẻ đó sẽ bày mưu tính kế với mình, hắn đã thấy phiền lắm rồi.
Dù đang khó chịu cùng cực cũng sẽ không cắn một kẻ như vậy, hắn không muốn để lại pheromone của mình trên cơ thể của loại người này.
"Cớ? Nếu bố đã muốn thì con sẽ bịa bừa một cái cho bố nghe vậy." Giọng Jihoon vẫn hời hợt, "Con trai của bố ưu tú quá, sợ người đó sẽ yêu con, bám riết lấy con."
"Con!"
Bố Jeong vừa nghe đã biết thằng nhóc này đang đối phó mình, vừa định bùng nổ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau khi nhận được lời đồng ý, một người bước vào.
Bác sĩ vừa đến vẫn giữ nụ cười mỉm chi, cậu nhìn thoáng qua Jihoon, nụ cười trông càng hình thức hơn.
Dù cậu chẳng hề tỏ thái độ hoặc nói câu nào bất lịch sự, nhưng Jihoon vẫn có cảm giác những lời ban nãy mình nói đang bị cười nhạo một cách vô tình.
Jihoon vô thức đặt lại cái chân đang gác chéo xuống, ngồi thẳng lưng lên.
"Cậu là bác sĩ Lee phải không?" Mẹ Jeong đi đến, cười chào Sanghyeok.
Sanghyeok rất nhạy với những mối quan hệ trong gia đình, chỉ lần đầu gặp đã nhận ra tình trạng căng thẳng của khách hàng mình với bố mẹ, quyết liệt thật.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản và tự giới thiệu, Sanghyeok hỏi thẳng: "Có thể để cháu nói chuyện riêng với Tổng giám đốc Jeong không?"
Bố Jeong mẹ Jeong đồng ý, dù sao họ và Jihoon nói chuyện bao nhiêu năm qua, ngoài việc bị Jihoon chọc cho máu dồn lên não thì chẳng còn gì nữa.
Người khác rời đi, để lại không gian riêng cho Sanghyeok và Jihoon.
Jihoon không bắt chuyện, Sanghyeok nhìn dáng vẻ người thành đạt của hắn, mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Chào Tổng giám đốc Jeong."
Jihoon bắt tay với Sanghyeok, một cái bắt tay chóng vánh.
Sanghyeok điềm nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của Jihoon, đồng thời cũng đánh giá lại hắn.
Tổng giám đốc Jeong trong truyền thuyết có dáng người cao ráo, mặt mũi điển trai hiếm gặp, tính ra thì thay vì bảo người thốt ra câu 'sợ bị người khác yêu mình' nghe có vẻ tự kỷ và đề cao bản thân, nhưng từ miệng Jihoon giống đang trần thuật sự thật hơn.
Sanghyeok chủ động lên tiếng: "Tổng giám đốc Jeong, tôi đứng ở ngoài nghe được vấn đề anh đang lo lắng."
Jihoon nhướng mày, ý bảo Sanghyeok nói tiếp.
"Anh yên tâm, dù pheromone của anh quyến rũ cỡ nào tôi cũng không ngửi thấy, anh không cần quan tâm tôi sẽ lợi dụng nó để làm gì đó với anh." Sanghyeok vô cùng nghiêm túc, "Tôi có thể lấy mọi thứ ra đảm bảo, đây chỉ là một cuộc giao dịch tiền bạc đơn thuần, không liên quan gì đến tình cảm. Nếu anh chưa yên tâm, có thể ký hợp đồng với tôi."
Trước đó Jihoon cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng nghe vào có vẻ tự kỷ và chèn ép người khác quá nên hắn không đề cập tới. Nay được Sanghyeok chủ động đưa ra khiến hắn khá bất ngờ.
Nếu người khác nói câu này, chưa chắc Jihoon sẽ tin. Nhưng một người lạnh nhạt xa cách thốt ra thì lại rất có sức thuyết phục.
Jihoon nhìn Sanghyeok một lúc, cuối cùng vẫn vươn tay.
Sanghyeok bắt tay hắn, lần này trước khi buông, cậu nghe thấy câu nói đầy thâm ý của Jihoon: "Mong cậu nhớ cho kỹ, chúng ta chỉ có giao dịch tiền bạc, không dính líu gì đến tình cảm."
Sanghyeok bắt lại tay hắn lần nữa, gật đầu.
Jihoon hài lòng, hắn thả tay, nhếch môi: "Vậy, hợp tác vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro