Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Busan - 8

Jungkook như lạc trong thế giới của riêng mình, một vũ trụ mênh mang xa lạ cuốn cậu trôi xa khỏi địa cầu này, và tất cả chỉ từ khoảnh khắc tin nhắn điện thoại đến. Tin nhắn đầy quy củ và săn sóc mà cậu vừa nhận được mang theo một niềm hy vọng lớn lao, nhưng cũng là quyết định gian nan nhất của cậu. Jungkook không phải là người khéo léo nhất trên đời, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy bế tắc như vậy. Dù có suy nghĩ đến mức nào thì cậu cũng không thể tìm thấy lời giải đáp, để mặc cho những lời chê trách bản thân dần ùa về trong tâm trí. Cậu thất vọng với bản thân khi không phải là một người hoạt ngôn, có thể biểu đạt được bất kỳ điều gì hiện lên trong đầu như Jimin.

Cậu không thể khiến tâm trạng ai tốt hơn khi họ cảm thấy tồi tệ.

Cậu càng không thể khiến tâm trạng ai tốt hơn khi họ cảm thấy tồi tệ... vì cậu.

Mỗi khi mường tượng đến biểu cảm dịu dàng ấm áp của người ấy đanh lại thành một tảng lạnh lùng tràn ngập thất vọng, trái tim Jungkook thắt chặt đến nỗi cả lồng ngực co rút. Những lúc thế này, Jungkook chỉ muốn trốn tiệt đi, không dám nhìn vào khuôn mặt người mình yêu thương nhất. Thế nhưng mỗi khi cảm xúc được dồn lên một nấc đỉnh điểm, việc ngay sau đó Jungkook làm là chạy vụt đến phòng Jimin và hấp tấp gõ cửa.

Lần nào cũng thế, Jimin sẽ mở cửa rất nhanh dù cho mái tóc anh có bù xù như thể mới vội bật dậy khỏi giường. Anh sẽ nghiêng đầu cười, hỏi rằng "Tròn, nhớ anh à?", rồi khẽ chạm nhẹ lên bắp tay cậu bằng những ngón tay mũm mĩm ấy. Jungkook sẽ nhanh chóng đổ ập vào lòng anh, để Jimin trong vẻ ngạc nhiên đến tỉnh cả ngủ nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm ấy cậu dỗ dành.

Và nó khó, khó lắm cho Jungkook khi anh ấy không bao giờ hỏi cậu lí do vì sao.

Jimin không gặng hỏi bất kỳ điều gì để khiến cậu phải bối rối, nhưng giờ đây, điểm dịu dàng ấy lại trở thành một nút cổ chai đối với Jungkook. Thế nên cậu chỉ còn biết dằn vặt như vậy, lặng thinh như vậy, biết rõ rằng mình đang đẩy tất thảy hoang mang lên đầu Jimin.

Mỗi khi anh ôm cậu, lông mày anh đều nhíu chặt trong tự hỏi lẫn lo lắng, càng lúc lại càng bất an hơn vì không biết chuyện gì đang xảy ra với Jungkook. Lúc đầu anh còn cảm thấy có chút đáng yêu, có chút mới lạ khi cậu bé lúc nào cũng cố gắng ra vẻ người lớn kia bỗng dưng bắt đầu dính chặt lấy anh, đòi hỏi hơi ấm, dường như vô thức mà làm nũng. Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, và Jungkook thì chẳng hé môi lời nào cả.



*



Jimin bước ra khỏi phòng tắm, tay còn đang rộn lau mái tóc ướt nước khi toàn thân rùng mình vì cái lạnh. Thế nhưng, anh chưa kịp run rẩy thì đã thấy một cậu bé ngồi im lìm trên giường mình, tay cầm quyển sách giáo khoa mà lẩm nhẩm đọc trong miệng. Jungkook dẫu có lạnh đến mấy cũng vẫn chỉ mặc như vậy, quần đùi đen và áo thun trắng rộng thùng thình. Dù có ở chung một nhà biết bao lâu, cậu cũng chẳng bao giờ mang cùng phong cách thời trang với Jimin.

Nét bất ngờ không trụ quá một giây và ngay sau đó biểu cảm Jimin liền giãn ra thành một nụ cười đầy trấn tĩnh. Anh lấy máy sấy ra khỏi hộc tủ, rồi mang đến gần giường mình và cắm vào ổ điện. Cũng không cần phải giao tiếp gì hơn, Jungkook nhanh tay đón lấy chiếc máy sấy và quỳ lên giường, chờ đợi Jimin ngồi xuống trước mình.

Anh nhanh chóng khoanh gối ngồi xuống, và chẳng hiểu sao điều đầu tiên Jungkook nghĩ đến là cái cách mà Jimin chẳng lún được bao nhiêu phần giường. Chàng trai đã trưởng thành và ngây ngất hương vị chín mùi này lại thật sự rất nhẹ, rất mỏng manh, dù là trong vòng tay cậu hay bất kỳ nơi nào khác.

Máy sấy được bật lên, Jimin liền thở ra khe khẽ đầy thoả mãn trước gió ấm phả lên đầu mình. Jungkook chuyên nghiệp mà luồn tay vào tóc anh, hất tung những lọn tơ mềm dày dạn trong làn gió, một mùi hương thơm mát bao trùm lấy khứu giác của cậu. Cậu bé cứ kiên nhẫn mà sấy tóc cho anh từng tí một, không để sót phần nào, chẳng muốn Jimin phải cảm thấy lạnh lẽo trong giấc ngủ vì một mảnh gối bị thấm ướt.

Tuy chưa mấy trễ về đêm nhưng buổi dạy dài đã khiến Jimin khá mệt mỏi, và đôi tay điêu luyện của Jungkook mang đến một cảm giác thật dễ chịu. Anh dần dần mơ màng, cố gắng níu giữ một tia tỉnh táo cuối cùng để không tựa ngửa vào người cậu bé, dù cho hơi ấm từ đối phương có hấp dẫn đến mức nào. Jimin nghĩ rằng anh sẽ cố nói chuyện để tỉnh táo hơn, nhưng cơn buồn ngủ cứ tới tấp ập đến khiến tâm trí anh dần mất đi sự minh mẫn.

"Tròn..." Tiếng gọi lẻn ra từ đôi môi Jimin cứ như một hơi thở, khó có thể nghe tròn âm.

"Hm?" Jungkook đáp, nhưng lại không thấy Jimin nói gì thêm. "Hyung?"

"Brian Puspos rất tuyệt... vũ đạo rất, uhm... đẹp... Tập nhé..." Jimin lại mấp máy. "Em thích ăn gì ngày mai...?"

Thanh âm của Jimin mềm nhẹ, lại chậm rãi, cứ như đôi môi cố gắng ép tiếng nói ra ngoài nhưng não bộ lại không còn sức lực. Jungkook biết vậy thì cũng không đáp gì nữa, im lặng lắng nghe Jimin cứ khi khi lại thì thầm một điều gì đó ngẫu nhiên trong cơn mơ màng của anh ấy.

Dù cho xúc cảm mái tóc mềm mịn như tơ của Jimin chảy qua tay mình tuyệt vời đến mức nào, Jungkook cũng đã sấy xong cho anh và cậu nên dừng lại. Cậu rút điện, cẩn thận quấn dây lại và cất vào tủ một cách gọn gàng, điều sẽ giúp Jimin nhớ ra cậu đã là người sấy tóc cho anh hôm nay. Jimin không phải là người gọn gàng nhất đối với những tiểu tiết này.

Jimin đã tỉnh táo được đôi chút khi hơi lạnh lại tràn về xung quanh, anh nhanh chóng nằm xuống giường, toan dặn Jungkook nhớ đóng cửa cho anh khi cậu về phòng. Tuy nhiên, cậu bé lại thản nhiên ngồi lên giường và chui vào trong tấm chăn của anh, một cảm giác déjà vu thoáng qua tâm trí Jimin khi anh nhớ về chàng trai với nụ cười hộp năm nào cũng hay tìm đến anh mà nhõng nhẽo như vậy.

Jimin chống người dậy đôi chút để nhìn Jungkook, nhưng chỉ thấy cậu len lén tránh ánh mắt anh, song lại cuộn người nằm nghiêng như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nên liền không nói gì nữa. Jimin cũng thuận thế nằm xuống, quay người ra bên ngoài giường để Jungkook không cảm thấy bị ác lực trước đôi mắt tò mò của anh.

"Tròn ơi," Jimin thỏ thẻ trước khi nhắm mắt. "Ngày mai anh sẽ nấu canh kim chi chờ em về nhé."

Jungkook nuốt khan một hơi, cảm thấy không khí bị dồn nghẹn trong ngực mình. Cậu biết, cậu biết rõ điều đó. Biết rằng ngày mai Jimin không có lịch dạy tối và anh sẽ về thật sớm để chuẩn bị bữa ăn cho hai người. Anh sẽ ở đó khi cậu đi học về, đón cậu bằng căn nhà ngào ngạt mùi thức ăn và một nụ cười rạng rỡ.

Jungkook lại muốn khóc oà lên, nhưng cậu không dám để Jimin phát hiện. Đâu đó trong lòng Jungkook cứ khao khát được khóc đến phát sốt đi, để hai người họ được ở bên nhau cả ngày mai. Thế nhưng, cậu quyết định nén lại sự vỡ oà trong cơ thể mình, khiến nó cũng run lên vì nỗ lực đó, xong cắn răng nhìn bờ vai gầy đầy tĩnh lặng của chàng trai kia.

Một lúc sau, khi Jimin đã lơ mơ chìm vào giấc ngủ, anh lại bị đánh thức bởi một động tĩnh khiến trái tim anh như ngừng đập. Jungkook áp sát từ phía sau anh, nhẹ nhàng luồn một cánh tay dưới gáy anh và tay còn lại quấn chặt quanh eo. Chân Jungkook cũng chen vào giữa chân anh nữa, và họ như dính chặt lấy nhau. Hơi thở của cậu kề cận phía sau gáy Jimin, và phải tốn rất nhiều lực kiểm soát để anh có thể không phản ứng gì hết và trông vẫn cứ như đang bình yên ngủ. Thấy Jimin không bị đánh thức thì Jungkook lại càng siết chặt hơn, đến độ như muốn nhập anh vào bản thân mình.

Cứ như thế, đêm hôm nay Jungkook có thể tạm an bình chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro