.
taiju đung đưa ly rượu trong tay, ánh mắt dán chặt lên người phụ nữ trước mặt. cô ấy thật xinh đẹp, mái tóc nâu ngắn, ôm trọn lấy khuôn mặt hình trái xoan của cô, mụn ruồi duyên dưới miệng làm nổi bật nụ cười duyên dáng của cô. có vẻ cô đã nhận ra taiju đang quan sát mình, khi đôi mắt cô va phải cái nhìn của gã, và cô nháy mắt. gã biết con mồi của gã đa sa vào lưới, và gã bắt đầu tiếp cận.
''một mình sao?''
''chà... đúng thế, có chút cô đơn''
cô ấy nghiêng đầu.
''còn anh đây? nhìn anh chẳng giống độc thân lắm''
''ồ, tôi vẫn còn đơn độc đấy''
''thật sao? nhìn anh đẹp trai vậy mà?''
cô ấy bật cười, và gã nhấp thêm một ngụm.
''nhiều lúc người đẹp trai cũng có số khổ mà, cô độc thân tôi mới bất ngờ đấy''
''tôi đẹp lắm sao?''
''tất nhiên''
gã nhún vai, chăm chú nhìn đôi má dần ửng hồng của cô.
sắp cắn câu rồi.
''nhạc ở đây ồn ào thật, cô có muốn đi nơi khác không?''
gã ngỏ lời, lặng lẽ chờ đợi. cô mỉm cười, uống sạch rượu trong ly rồi đứng lên.
''được thôi''
và cá cắn câu.
--
gã đã có một đêm dài hoang dại, và gã rít một điếu thuốc khi tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng. gã nhìn sang người phụ nữ không một mảnh vải che thân đang say ngủ trên giường, và gã khẽ thở dài. gã rời đi trong bộ đồ xộc xệch, sau khi để lại tờ giấy ghi số điện thoại trên tủ đầu giường. gã bước ra đường, khẽ vươn vai và tận hưởng chút khí lạnh cuối xuân trên da thịt.
gã ung dung đút tay vào túi quần, sải bước đến chỗ gã đậu xe tối qua. gã mở cửa xe, mùi nước hoa xộc thẳng lên mũi khiến gã hơi nhăn mặt.
"nồng thật đấy"
gã tặc lưỡi.
gã khởi động xe, và bắt đầu quay trở về nhà.
nhắc đến nhà mới nhớ.
"không biết ở nhà còn cà phê không ta"
gã tạt sang siêu thị để mua tí đồ. gã trở về nhà khi nắng bắt đầu ngẩng cao đầu, không khí ấm áp khiến cái đầu đang đau của gã thấy dễ chịu hơn. gã bắt đầu suy nghĩ đến việc làm bữa trưa, rồi kiểm tra đống tin nhắn tối qua cứ inh ỏi bên tai gã.
10 tin nhắn mới của takashi.
rồi gã chợt nhận ra, tối qua takashi đến nhà gã. gã nuốt nước bọt, lục lấy chùm chìa khóa nhà đang yên vị trong túi quần gã. gã đút chìa vào ổ, và gã mở cửa. gã thấy đôi giày của takashi vẫn ở đây, và mùi thơm của món thịt tỏa ra từ căn bếp.
"taiju? anh về rồi sao?"
giọng nói quen thuộc vang lên, và gã bắt đầu hoảng lên.
"ừ"
"vào đây, tôi làm đồ ăn sáng rồi nè"
"biết rồi"
gã lấy tay phủi phủi áo, đặt bịch đồ trên bàn trong phòng khác và gã đi vào nhà tắm.
"khỏi tắm đi taiju, mới sáng"
"tôi muốn đi tắm"
"tôi muốn anh đi vào đây ăn với tôi"
em thay đổi cách xưng hô, gã biết gã hết đường chạy rồi. gã bước vào bếp, tránh ánh mắt của takashi.
"anh ngồi đi"
takashi dọn sẵn đồ ăn trên bàn, em cởi tạp dề và kéo ghế ngồi xuống. gã cũng ngồi xuống, nhìn em gắp đồ ăn cho gã.
"chúng ta sẽ nói chuyện sau khi ăn, taiju"
"ừm..."
bầu không khí nặng nề bao trùm hai người, mỗi lần em nhìn gã, gã lại thấy sốt ruột hơn.
"chà, tôi ăn xong rồi"
gã im lặng chờ em nói, tay gã mon men nơi cổ áo.
"không cần giấu đâu taiju, tôi thấy vết son rồi"
"không đâu c-"
"tôi muốn biết tối qua anh ở đâu"
"anh xem tôi là gì vậy?'
"nhìn tôi đây này"
gã đưa mắt nhìn em, và gã nhận ra đôi mắt em đã sưng tấy lên.
"trong lúc tôi mong chờ anh ở nhà thì anh lại đi ra ngoài vui chơi à?"
"anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ, đúng chứ?"
dù những lời em nói ra mang ý trách móc, nhưng giọng điệu và gương mặt em bình tĩnh đến lạ. nó càng khiến gã lo lắng, cổ họng gã khô khan, hai bàn tay đan vào nhau.
"em nghe tôi giải thích đã takashi"
"được, được thôi, anh cứ nói"
và gã cố gắng nghĩ ra một lời nói dối.
"thật ra tối qua tôi đi uống với bạn ở bar, xong có một cô say quá và trúng tôi nên mới có vết son này"
"vậy sao?"
ánh mắt em trống rỗng, cái thở dài của em khiến gã chột dạ.
"chúng ta đã bên nhau lâu đến mức tôi có thể nhận ra anh đang nói dối, taiju ạ"
rồi em đứng lên, bước vào phòng ngủ của hai người.
"takashi?"
gã nghe tiếng lách cách của vali, và gã nhận ra, em đã chuẩn bị sẵn đồ để rời đi. gã chẳng dám đứng lên ngăn em lại, gã nghe ngóng tiếng em đi ra cửa. khi tiếng lách cách của chìa khóa vang lên, gã biết gã chẳng thể níu em lại được nữa. gã ngả người, tựa đầu lên ghế. thời gian cứ trôi, gã vẫn ngồi bần thần nơi căn bếp đã từng đầy ắp tiếng cười của em. gã biết bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn, và gã cũng không còn xứng với tình yêu em dành cho gã. gã là kẻ phản bội, và gã đã phản bội em.
chiếc điện thoại trong túi quần gã rung lên, nhưng gã lơ nó đi. gã day day trán, rồi quyết định đi tắm để gột rửa cái hương nước hoa làm mũi gã ngứa ngáy. gã cởi bộ đồ nhăn nhó rồi vứt chúng vào máy giặt. gã đứng dưới vòi sen, nước lạnh dội xuống đầu khiến gã tỉnh táo hơn. rồi gã tự trách mình, gã đã nghĩ gì mà lại phản bội em, để rồi khi em rời đi gã cũng chẳng dám níu em. gã tồi thật, và gã thấy thất vọng.
gã thất vọng vì sự ngu ngốc nhất thời của gã đã làm em đau khổ. gã biết mình chẳng thể chuộc lỗi sau những gì gã đã làm, và gã cũng không thể quay ngược thời gian. gã muốn xin lỗi em, dù gã chẳng mong được tha thứ. lòng gã nặng trĩu, nước cứ chảy, hoà chung với thứ mặn mặn nơi khoé mắt.
trái tim gã vỡ tan vào cuối tháng ba.
và gã khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro