chương7: Hoan Ái Triền Miên
Tên truyện : Nô Lệ Mù
Wattpad: Trangheo27
Chương7: Hoan Ái Triền Miên
Bế cô trên tay. Hắn trực tiếp đi vào phòng. Nhìn người con gái trong lòng hắn lại vô cùng rạo rực. Có thể nhu cầu quá cao hay do hắn không có cách nào từ chối cơ thể cô
Hắn chợt cúi đầu hôn cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình,
Cô hung hăng dùng sức lực dãy dụa thoát ra khỏi bàn tay hắn. Hắn một thân cao lớn nắm lấy miệng cô mà bóp. Dáng xuống cho cô hai bạt tai khiến môi ứa máu. Dùng lưỡi liếm đi vệt máu trên môi Hạ Băng. Vương Khải nhanh chóng đè cô xuống giường mà cởi chiếc váy cô đang mặc trên người
Bàn tay xấu xa của hắn len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói khàn khàn:
- “ Tôi sẽ dùng hết sức mình để thỏa mãn em.”
“Không... dừng lại, không được..”
Toàn thân Hạ Băng như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của hắn đã xông vào.
Trống ngực cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất ra tiếng rên rỉ phóng túng, cảm giác đôi môi ấm áp của hắn hôn vào cổ mình, cô uất ức không thôi mà cắn bờ môi như muốn nát vụn .Một tay của Vương Khải vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê cắn mút đỉnh hồng , một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.
Hạ Băng có thể cảm nhận được một trận tê dại mà ngón tay của hắn mang lại. Cánh môi hé mở phát ra từng tiếng kêu ái muội, ánh mắt mông lung không có một tia tiêu điểm.
Cô vô cùng hận bản thân mình lại có thể thỏa hiệp cùng hắn như thế. Vô cùng căm giận bản thân
Không biết có phải Hạ Băng đã thích ứng với hắn hay không. Vương Khải phát hiện ra nơi đó của cô đã ẩm ướt.
Hắn nâng hai chân của cô lên, vắt lên trên vai của hắn, ánh mắt nóng rực nhìn vào thứ ẩm ướt mềm mại kia.
Hạ Băng cũng cong người lên, một giây sau cô liền hoảng sợ túm lấy mái tóc đen của hắn, vội vàng kêu lên
-, “... Đừng... Đừng chỗ đó... A... Ưm..ông.... Khốn kiếp... Mau thả tôi ra.”
Chân tay cô không ngừng dãy dụa
Môi cô bật ra tiếng kêu khó kìm nén, lắc đầu làm mái tóc đen rơi ra loạn xạ, cô thở hỗn hển, đáy mắt ngân ngấn, cảm thấy phía dưới của mình như bị hàng nghìn con kiến ra sức cắn xé.
Vương Khải dường như thấy tiếng hét kích động của cô nhưng vẫn tiếp tục chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô, cánh môi mỏng hé mở ra sức tàn phá nơi thánh địa kia khiến nó càng ngày càng ẩm ướt.
Tiếng hôn mút hòa lẫn với tiếng rên rỉ kích động tạo nên một khung cảnh hết sức ái muối...
Hạ Băng không dám nhìn cũng không dám tin, cánh tay vô lực nắm lấy mái tóc đen của hắn, muốn đẩy ra, nhưng cũng muốn được nhiều hơn, khuôn miệng nhỏ chỉ có thể hé ra, phát lên những tiếng kêu đã cố gắng kím nén.
- “... A. Buông tôi ra..”
- “Thoải mái không? Hửm?”
Vương Khải ngẩng đầu lên, trên khóe môi lấp lánh ánh nước màu bạc, hắn nhếch môi cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên, khiến cô không kịp tránh né, lại một lần nữa mãnh liệt áp xuống...
- “Uhm.. Buông ra.”
Hạ Băng vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kích thích lớn như vậy. Tận đáy lòng của cô dâng lên một cảm giác xa lạ cuồn cuộn như dòng nước xiết, như thể một loại độc dược trí mạng, lại thoáng có cảm giác kích thích cực điểm. Hai loại tình cảm này đan xen lẫn nhau, khiến cô không cách nào kìm lòng, khẽ ngẩng cao đầu, tiếng ngâm nga khe khẽ bất giác bật ra từ cái miệng nhỏ...
Khoé môi khẽ nhếch lên đầy vẻ thoả mãn, Vương Khải hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của Hạ Băng, càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơm của cô, bàn tay ma quỷ điên cuồng phủ lên da thịt trong suốt, ngón tay dài xấu xa lúc tiến lên lúc lùi lại từ trong cơ thể cô nhấc lên một hồi cuồng phong, khiến cô không cách nào áp chế sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.
Cô cảm giác thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.
Hắn chen người vào giữa chân của cô, ánh mắt nóng rực từ trên cao nhìn xuống toàn thân trần trụi của cô, hơi thở đục ngầu
- “Hạ Băng, cô là nô lệ của tôi.. Tôi muốn làm gì cô là quyền của tôi.. Cô giám không ưng thuận?
Cô không tự chủ được tức giận cắn chặt răng. Lúc này cả vành tai Hạ Băng cũng đỏ rực, đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.
Vương Khải hung hăng vuốt ve bắp đùi của cô, áp sát vào người cô, tà mị nói,
- “cảm nhận đi, xem xem tôi có phải là người thỏa mãn được cô hay không?”
Hắn không trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng nhích người tiến vào bên trong cô.
Bị hắn thẳng người xâm lược như thế, cả người Hạ Băng không có một chỗ dựa nào, chỉ có thể bấu víu vào thân thể cường tráng của hắn mà khóc thét.
Trán hắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất cương nghị quyến rũ. Khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự sắc bén, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng nhưng lại mang theo sự hận thù sâu sắc. Phải chăng hắng đang nghĩ người nằm dưới thân là Diệp Diệp nên phát tiết không một chút nhẹ nhàng thương tiếc .
Cặp ngực mềm mại khẽ lướt qua tầm mắt, mang theo một dòng điện ngứa ngáy tê dại, bên dưới Vương Khải không ngừng đụng chạm, ánh mắt liếc nhìn cô một cách sâu sắc.
-“Ưm a..xin ông... Làm ơn.. .”
Hạ Băng ôm thắt lưng cường tráng của hắn, giống như lá rơi trên mặt nước, theo động tác của Vương Khải mà lay động cơ thể, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng thất thần, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
-“Có chỗ nào không ổn không?”
Tiếng hắn xen lẫn trong tiếng nước róc rách càng thêm dâm đãng, lại cực kỳ gợi cảm.
Hạ Băng lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ không thành công. Động tác của hắn lại càng nhanh hơn.
Vương Khải đụng chạm cô rất sâu, mạnh bạo khiến cô toàn thân đau đớn
- “A... .. không được...”
Trên giường, Hạ Băng hoàn toàn vô lực, bị động chịu lấy sự mãnh liệt của hắn.
Mỗi một lần tiến vào cơ thể cô, dã thú khổng lồ đều mang đến từng đợt khoái cảm khiến cô mê muội, làm cô không chịu nổi phải mở miệng xin hắn nương tình...
Dáng vẻ kiều mỵ mê người của cô lúc này in đậm trong đôi hắn khiến ham muốn chiếm hữu cô của hắn càng trở nên điên cuồng...
- “A..Đừng.”
Khoái cảm không ngừng ào tới như cơn sóng lớn cuốn lấy Vương Khải, mà thân thể cô cũng vô thức chuyển động về phía sau nghênh hợp với từng đợt tiến công của hắn, đem hạ thân cứng rắn của hắn ôm lấy, bao bọc càng thêm chặt chẽ, khiến hắn bị kích thích càng thêm mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn.
Bầu ngực tròn đầy nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, đôi mắt đẹp đã sớm trở nên mông lung vì bị màn sương mờ bao phủ, thân thể trắng trẻo của Hạ Băng dưới sự kích tình cuồng dã giờ đã chuyển sang màu phấn hồng cực kỳ quyến rũ.
Cô thực sự quá mê người khiến Vương Khải không kìm lòng được mà lại cúi xuống hôn cô mãnh liệt, cướp lấy từng tiếng ngâm nga trên cái miệng nhỏ nhắn, vơ vét hết thảy sự ngọt ngào của khoang miệng thơm mát.
Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu, cô cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn cả, đến mức đứng cũng không vững nữa.
Sự bền bỉ của hắn đúng thật là rất kinh người, nhìn cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt thực sự không tốt, lúc này hắn mới chịu gia tăng tốc độ vội vã giải phóng chính mình.
#p/s viết mà thấy ngứa ngáy r
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro