Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

  Kinh hồn, tay chân Chan lạnh ngắt lại, cậu không thể nhúc nhích được trước cảnh tượng tàn độc đó. Bọn người Midnight đã ăn bọn chúng không chừa một manh giáp và ánh mắt của họ cũng chuyển sang màu đen ngòm, một màu tượng trưng cho cái ác.

' Thật tàn nhẫn'

Chan nhắm nghiềm đôi mắt lại để ngăn chặn mình không nhìn cảnh tưởng trước mắt nữa. Tiếng nói thương tâm của cậu không thể nói lên lời, cậu cũng sợ rằng nếu cậu lỡ thốt lên lời nói đó không chừng cậu sẽ lại trở thành nạn nhân tiếp theo.

Ăn xong bữa ăn đầu tiên của cái ngày vừa mới hồi sinh, bọn Ma Cà Rồng Midnight tỏ vẻ hưng phấn. Midnight nhếch miệng cười và lấy tay lau đi vết máu trên miệng.

" Monster làm sao ngươi lại biết hôm nay ta sẽ hồi sinh thế?"

" Ngài quên ngài là chủ nhân của tôi sao?"

Monster cúi đầu chào Midnight rồi kính cẩn nói. Nghe xong, Midnight chỉ biết lắc đầu và nói vẻ tẻ nhạt.

" Thật là..."

" Nhưng làm sao ngài có thể hồi sinh thế ạ? Không lẽ kết giới của tên Reef chết tiệt đó bị rò rỉ?"

" Nếu như kết giới của Reef không có năng lực phong ấn ta thì ta đã không phải ngủ dài hạn như thế. Cũng may là nhờ họ đã giúp ta phá bỏ kết giới của Reef đấy"

" Bọn họ có thể?"

Monster ngạc nhiên nhìn sang Mayor vẻ nghi hoặc. Monster không thể tin được một Ma Cà Rồng không đáng nhắc tới trong mắt anh mà có thể phá vỡ kết giới trong khi anh đã làm đủ mọi cách. Nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện gì đã xảy ra của Monster, Mayor cười đắc ý.

" Nếu các ngươi đã biết ai là ân nhân của các ngươi hãy biết điều một chút nhé"

Sau câu nói của Mayor, Monster, Hunter và Midnight đều bật cười. Mayor chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với họ, mặt cậu chau lại vẻ khó chịu nhưng rồi sau đó cũng giãn ra khi nghe câu nói của Hunter.

" Tất nhiêu chúng tôi biết điều chứ?"

" Tốt"

Mayor nở nụ cười ranh ma nhưng rồi lại phải chau mày vẻ bực mình khi nghe Hunter nói tiếp một câu.

" Mà là biết điều cầu xin tha mạng của các ngươi đấy"

Mayor lườm Hunter như muốn xé xác anh ra làm trăm mảnh. Tuy nhiên ánh mắt của Mayor chẳng làm Hunter sợ hãi mà còn khiến hắn thêm phần thú vị hơn.

" Ngươi nghĩ tộc Ma Cà Rồng ngoại lai chúng ta biết cái gì gọi là ân nghĩa sao?"

" Ngươi..."

Mayor liền bay lên, một vòng tròn ma thuật liền hiện ra từ phía sau lưng cậu. Vòng tròn ấy tự động xoay tròn và hút cát sa mạc vào.

" Ta sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của ta"

Nói xong Mayor liền xoay người chỉ tay về phía trước lập tức dòng cát liền biến thành những tia sét và đánh liên hoàn xuống phía dưới. Chẳng màng đến đòn tấn công của Mayor mạnh đến cỡ nào, trong mắt Monster đó chỉ là chiêu thức tầm thường nhất. Những tia chớp tiếp tục bắn xuống xối xả, Monster liền triệu hồi một luồng khí đen và bắn vào những tia chớp đó.

Khi hai sức mạnh đen tối chạm vào nhau, một vụ nổ lớn xảy ra làm xung quanh bắn cát lên tung tóe. Dứt đòn, Monster liền há miệng gầm lên một cái, một dòng khí đen từ miệng Monster thoát ra luồn lách qua những tia chớp và bay nhanh như cắt về phía Mayor. Do không chú ý nên Mayor chỉ biết tấn công nhưng lại không phòng thủ vì thế, Hawa và Chan liền bay lên dùng sức mạnh của mình ngăn dòng khí đó lại nhưng sức mạnh của hai người có hạn, chỉ một thoáng thôi Hawa và Chan đã bị dòng khí đen đó áp đảo và đánh bật tung ra phía sau.

" Chan, Hawa"

Mayor xoáy người bay lên rồi đánh một chưởng xuống đất. Cát ngày càng văng tung tóe lên làm ngay cả Midnight cũng chẳng thấy được gì huống hồ là Monster và Hunter. Lợi dụng cơ hội đấy, Mayor liền sà xuống kéo Hawa và Chan lên rồi biến mất.
" Trở về với thời hoàng kim thôi nào"
Tiếng Midnight vang dội trong cơn bão cát. Những ánh mắt đen ngòm sáng lên trong bóng đêm nhưng chỉ được một lúc thì chúng vẫn bị bóng tối của ban đêm che khuất.
................................
Mặt trời ngày mới đã ló dạng, những tia nắng chói chang đã bắt đầu len lỏi qua những tán cây phượng xanh ngắt. Tiếng trống trường giòn giã vang lên báo hiệu một buổi học đã bắt đầu.

Thái Trân với chiếc áo dài trắng phao trên người đang tung tăng bước vào lớp học. Đã lâu lắm rồi Thái Trân đã không cùng minh ngọc đi học nữa và từ nay trở về sau vẫn thế, trong lớp học này sẽ không còn xuất hiện gương mặt lạc quan của Minh Trúc nữa.

Tất nhiên cái giá phải trả của việc không đi đến trường chính là nỗi buồn tẻ nhạt, Minh Trúc hiện giờ đang đắm mình với chiếc điện thoại của mình. Nếu như là những ngày thường niên thì hiện giờ Minh Trúc đã ngồi trong lớp để nghe thầy cô giảng bài rồi chứ không phải cứ buồn tẻ một mình ở nhà như vậy.

Cũng Chính vì sợ Mavis đến tìm cô bất chừng mà không thấy cô thì không chừng cả thành phố Hồ Chí Minh này sẽ bị cậu tàn phá mất. Thà rằng hy sinh bản thân mình chứ Minh Trúc không để quê hương mình bị Mavis hủy hoại.

" Đang làm gì thế?"

Giật mình với tiếng nói của ai đó. Minh Trúc xoay người nằm ngửa lại và nhìn kẻ đang hỏi mình. Minh Trúc thở phào nhẹ nhõm khi người vừa đặt câu hỏi chính là thanh ngọc.

" Chị không phải về hoàng triều với Mavis sao?"

Minh Trúc ngồi dậy hỏi thanh ngọc vho phải phép. Thanh ngọc thở dài và ngồi xuống cạnh Minh Trúc trả lời.

" Ở đó có ngài Mavis và Thanh Long lo rồi, thân phận nữ nhi như chị em mình thì không tiện xen vào chuyện đó cho lắm"

" Chị nói cũng phải"

Tuy thanh ngọc là một Ma Cà Rồng trưởng lão nhưng dẫu sao cô cũng là con gái nên cô nghĩ mình không tiện xen vào chuyện của hoàng triều nên đã xin phép Mavis trở về thế giới loài người. Tuy nhiên ngày xưa người cai trị cả thế giới Ma Cà Rồng chính là nữ hoàng Etiolia. Ngài cũng là thân phận nữ nhi nhưng ngài lại là một Ma Cà Rồng thông thạo rất nhiều lĩnh vực. Vì thế cái tư tưởng lạc hậu bị ảnh hưởng từ thế giới con người của thanh ngọc quá sâu sắc nên đến khi trở thành Ma Cà Rồng cô vẫn còn bị ảnh hưởng.

" Minh Trúc này, có một chuyện chị nên nói cho em biết"

" Dạ?"

Bỗng nhiên giọng Thanh Trúc đột ngột trầm xuống vẻ đượm buồn, lời nói của cô khiến cho Minh Trúc vô cùng lo lắng. Minh Trúc ngồi chờ đợi lí do mà thanh ngọc muốn nói với mình ngày hôm nay là gì.

" Ngài Lafic đã băng hà rồi"

Như sét đánh ngang tai. Minh Trúc không thể nào tin chuyện đó đã xảy ra. Người cô cứng đờ lại, miệng không thể thốt lên lời, có cái gì đó ứa nghẹn ở cổ họng của Minh Trúc. Lafic là một vị Ma Cà Rồng tối thượng nhất trong tộc Kang nên thanh ngọc không có quyền hạn gì mà đem chuyện của anh ra đùa giỡn, chính vì thế dù không muốn tin nhưng sự thật ép buộc Minh Trúc phải tin rằng Lafic đã chết.

" Tại sao thế ạ. Chị mau trả lời em đi...?"

Minh Trúc nắm lấy cổ áo thanh ngọc nức nở hỏi. Trông Minh Trúc đau khổ như vậy đủ biết tình cảm cô dành cho hai anh em Mavis sâu đậm như thế nào. Một người thì cô xem là quan trọng nhất còn người kia thì cô ngưỡng mộ và kính trọng nhất. Đã từ lâu Minh Trúc đã xem tộc Kang là gia đình thứ hai của mình, vậy làm sao mà Minh Trúc không đau khổ khi nghe tin một thành viên trong gia đình vừa mới mất chứ.

" Em đừng đau lòng nữa, em như vậy ngài Lafic sẽ không vui đâu"

Thanh ngọc cố an ủi Minh Trúc để cô có thể vơi đi một ít sự đau buồn trong lòng. Nhưng có lẽ vô ích, Minh Trúc không thể tự kiềm chế được bản thân mình, dù cô muốn kiềm chế lắm nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra hoài không có điểm dừng.

" Chị có thể dẫn em về Fort một chuyến được không ạ?"

" Sức khỏe của em hiện giờ còn rất yếu, em không thể về Fort được, nơi đó sẽ làm nội thương của em nghiêm trọng thêm thôi"

Minh Trúc nắm lấy tay thanh ngọc năn nỉ đưa cô về Fort nhưng theo lời của Mavis đã dặn, Minh Trúc không thể trở về Fort với tình trạng hiện giờ nên thanh ngọc tuyệt đối cự tuyệt lời thỉnh cầu của Minh Trúc.

" Xin chị đấy"

" Đợi khi nào sức khỏe của em bình phục, chị sẽ đưa em về Fort"

" Em không quan tâm"

Tính cách của Minh Trúc như thế nào không phải thanh ngọc không biết. Chuyện gì mà Minh Trúc đã quyết định làm thì cô không bao giờ bỏ cuộc. Nếu thanh ngọc muốn lay chuyển ý chí của Minh Trúc quả thật còn khó hơn lên trời. Mặc khác thanh ngọc không thể cải lệnh Mavis, cô chau mày khó xử.

"Nếu chị không giúp em thì em sẽ tự mình đi"

Cương quyết Minh Trúc nói một cách dứt khoác. Cô đứng dậy và nhắm mặt lại, chỉ trong tích tắc Minh Trúc đã dịch chuyển thành công vào không gian. Lo lắng Minh Trúc xảy ra chuyện gì nên Thanh Ngọc lập tức đuổi theo cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #macàrồng