Chương 42
Baek và Hank đã tìm khắp nơi trong khuôn viên Sài Gòn nhưng hầu như hai người không thể tìm ra được nhóm người Mavis. Vì bây giờ là ban ngày nên họ đã dừng việc đi tìm kiếm lại và vào sâu bên trong rừng để trú ẩn. Không biết có phải là xui khiến hay không, đoàn Ma Cà Rồng của Baek và Hank vào ngay tại nơi mà đêm hôm qua nhóm Mavis đã từng cư ngụ. Mặc dù không khí xung quanh ẩm thấp nhưng Baek vẫn có thể đánh hơi được mùi của Mavis và sức mạnh dư ra của Minh Trúc.
" Bọn chúng đã rời khỏi đây"
Baek gầm gừ nói. Hank lập tức đánh hơi và tìm ra được hướng đi của Mavis và họ tiếp tục lần theo hơi của Mavis để lại. Với chiếc áo choàng Ma Cà Rồng thì nó có thể bảo vệ cơ thể họ dưới mặt trời đến khoảng chín giờ tính theo thời gian của con người, đến khi qua khỏi chín giờ thì bất buộc Ma Cà Rồng phải tìm một nơi bóng râm để trú ẩn nếu không số phận của họ sẽ không mấy khả quan cho lắm.
Trên chuyến xe khách về miền Tây, tất cả hành khách đã lên đầy đủ và tất nhiên trong số đó cũng có cả Mavis và Minh Trúc, ngồi phía trước hai người chính là Thanh Ngọc nhưng còn về Thanh Long thì Minh Trúc không thấy đâu. Thấy lạ Minh Trúc chòm lên phía trên hỏi Thanh Ngọc.
" Sao em không thấy anh Thanh Long đâu ạ?"
" Cậu ta có việc đi trước rồi"
Thanh Ngọc không buồn mà đáp trả câu hỏi của Minh Trúc. Nghe xong Minh Trúc gật đầu ồ một cái rồi yên vị tại vị trí ngồi của mình.
Minh Trúc đột nhiên len lén nhìn trộm Mavis. Hiện giờ Mavis đang hướng ánh mắt xa xăm ra ngoài qua cửa kính, trông cậu có vẻ buồn man mác và chất chứa một nỗi tâm sự nào đó mà cậu không thể chia sẻ tâm sự đó cho ai nghe được. Rất muốn an ủi Mavis nhưng Minh Trúc không dám, cô không biết phải mở lời như thế nào cho đúng. Cô mong rằng Mavis sẽ tự nói ra tâm sự của mình để cô có thể thông cảm và giúp đỡ cậu.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh ngày càng nhanh hơn. Những dòng người cứ như thế mà vụt qua tầm nhìn của Mavis. Tuy nhiên trong ánh mắt của cậu vẫn không chú tâm đến nó mà trong đấy tồn tại sự buồn bã và suy nghĩ. Có lẽ trong một thời gian ngắn mà diễn ra quá nhiều chuyện nên Mavis cảm thấy hơi nặng nề, đặc biệt là chuyện Hoàng Triều tộc Kang. Đối với một tộc chủ như cậu thì việc bị kẻ khác chiếm lĩnh lãnh thổ chính là một điều xỉ nhục và tội lỗi. Nó có thể khiến Mavis trở thành tội đồ của tộc và đời đời bị chúng Ma Cà Rồng khác nguyền rủa.
Nhìn sắc mặt Mavis ngày càng tối lại, Minh Trúc bạo gan nắm lấy bàn tay Mavis và nói với giọng trìu mến.
" Tôi sẽ cùng anh vượt qua cửa ải này mà"
Có vẻ ngạc nhiên trước hành động của Minh Trúc, Mavis giật mình quay lại nhìn cô. Hiểu được tấm lòng của Minh Trúc dành cho mình, Mavis cười khẽ rồi bảo.
" Cảm ơn"
Minh Trúc cười tươi nhằm an ủi lòng Mavis nhưng có vẻ nó không hiệu quả gì mấy. Ngòai miệng thì cười nhưng sâu thẳm bên trong con người của Mavis thì không tài nào vui nổi.
Minh Trúc đặt bàn tay còn lại vào lòng bàn tay Mavis. Lo lắng cho Minh Trúc vì mình mà suy nghĩ nên Mavis đã trấn an Minh Trúc bảo mình không sao.
Đã vài giờ đồng hồ ngồi trên xe khách, cuối cùng địa điểm mà Thanh Ngọc muốn đưa hai người đến cũng đã tới. Bước xuống xe, hành động đầu tiên của Minh Trúc chính là hít một hơi thật dài để xóa đi những căng thẳng, mệt mõi trong người. Nhìn cô bây giờ trông rất khỏe mạnh, có vẻ như cô đã hồi phục rất nhiều và cả Mavis cũng vậy.
Xung quanh bến xe khá đông người và hơi ồn ào nên Mavis có vẻ khó chịu vì điều này. Cậu cau mày lại, hai con mắt của cậu bỗng đỏ lên đột ngột. Hốt hoảng và sợ mọi người sẽ trông thấy hình dạng thật của Mavis nên Minh Trúc dùng hai tay bịch mắt cậu lại và giả vờ đố này đố nọ. Chẳng thấy hứng thú với trò chơi tầm thường của con người nên Mavis kéo tay Minh Trúc xuống, đúng lúc đó một chiếc xe bốn chỗ chạy lại. Chiếc xe ngừng trước mặt Minh Trúc nên Minh Trúc có vẻ hơi ngạc nhiên.Từ trong xe, một chàng trai khôi ngô bước ra cúi đầu chào Mavis.
" Anh.... Thanh Long?"
Đến bây giờ Minh Trúc mới hiểu ra nguyên nhân tại sao trên xe khách lại không có mặt Thanh Long. Minh Trúc trố mắt minh ngạc, miệng thì lấp bấp không nói thành lời. Cô không nghĩ một Ma Cà Rồng lại biết lái xe ôtô cơ chứ. Cũng phải thôi, vốn dĩ Thanh Long là con người nên việc biết lái xe ôtô chắc không có gì lạ lắm.
" Em ngạc nhiên lắm à?"
" Dạ...."
Minh Trúc khẽ gật đầu xác nhận. Nhì vẻ mặt ngơ ngơ của Minh Trúc khiến Thanh Long bật cười.
" Thôi, mọi người lên xe đi"
Thanh Long thúc giục. Cậu quay đầu lại mở hai cánh cửa trước sau của xe và Mavis ngồi trên đầu còn Minh Trúc và tjanh ngọc thì ngồi phía sau xe.
" Anh ấy thường về đây lắm hả chị?"
Minh Trúc vẫn thắc mắc về việc Thanh Long biết lái xe nên quay sang hỏi Thanh Ngọc.
" Đúng thế. Thanh Long là một tỉ phú ở thế giới loài người đấy, mỗi tuần cậu ấy đều về nhà mình một chuyến nhưng dạo gần đây thì ít về hơn"
" Tỉ...Phú?"
Hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Thanh Long là tỉ phú ư? Nghe có vẻ khó tin nhưng nó là sự thật. Thanh Long bước vào xe cài khóa an toàn lại và bắt đầu đạp phanh. Chiếc xe chuyển động chậm rãi để thoát ra khỏi chốn đông người này và tăng tốc khi ra được quốc lộ.
Chiếc xe bon bon trên đường và chỉ khoảng một giờ sau thì họ đã tới nơi. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà khá lộng lẫy nhưng không quá sang trọng. Có điều nơi đây hơi hoang vu mà lại có ngôi nhà này thật là một điều hy hữu. Minh Trúc biết rõ đặc tính của Ma Cà Rồng nên ngán ngẵm thở dài. Xung quanh đây chỉ có đất hoang và cây cối, thậm chí cả một túp lều cũng không có. Ngôi nhà này bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nếu là con người thì không ai ngu dại gì mà chọn nơi khỉ ho co gáy này mà xây nhà cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro