
Chương 11
" Tạm thời mạng của ngươi ta sẽ không lấy, ta không thể để cái chết của ngươi ảnh hưởng đến kế hoạch của ta"
Nói xong hắn liền biến mất vào bóng tối. Thanh Long ngồi ho sặc sụa và lo lắng về tên mà cà rồng này. Liệu hắn có phải là tộc Ma Cà Rồng ngoại lai? Kế hoạch gì chứ? Khi nghĩ đến tộc Ma Cà Rồng ngoại lai này, cậu nhanh chóng ráng gượng đứng dậy và khởi hành ngay về để báo chuyện quan trọng này cho Mavis biết. Dù sao phòng cũng hơn là chống.
Nghe câu chuyện kể lại của Thanh Long, Mavis giận dữ đập tay xuống chiếc ghế một cái rồi đứng bật dậy, ngay cả Lafic cũng buông cuốn sách xuống hỏi.
" Chuyện ngươi nói hoàn toàn là sự thật?"
" Tôi không dám nói....."
Chưa hết câu Thanh Long đột ngột ngã xuống nằm sõng soài dưới đất. Hốt hoảng cô gái đứng kế bên liền ngồi xuống đỡ cậu dậy và lay lay vai cậu, còn miệng thì luôn gọi tên cậu nhưng không thấy phản ứng gì cả. Bất lực cô nhìn Mavis đầy lo lắng.
" Tránh ra"
Mavis định ra tay thì bị câu nói của Lafic cắt ngang. Anh đứng dậy tiến lại phía Thanh Long và đỡ cậu lên. Đôi mắt Lafic đột nhiên đỏ ngầu, một luồng khí đen nổi lên bao phủ cả cơ thể Thanh Long. Cô gái bồn chồn, những ngón tay cô liên tục nhúc nhích, điều đó cho thấy cô rất lo lắng cho Thanh Long. Khác với cô, Mavis vẫn bình thản đứng nhìn Lafic đang trị liệu cho Thanh Long mặc dù trong lòng cậu cũng có chút lo lắng.
Do sức mạnh Lafic đứng thứ nhì trong các trưởng lão Ma Cà Rồng nên chỉ trong tích tắc Thanh Long đã có thể mở mắt ra nhưng nhìn cậu vẫn còn phần mệt mỏi. Thanh Long định mở miệng nói cảm ơn thì đã bị Lafic ra hiệu dừng lại và bảo cô gái đứng kế đó đưa cậu vào phòng để tịnh dưỡng.
Vui mừng vì Thanh Long đã thoát khỏi lưỡi hái thần chết, cô gái mở miệng cảm ơn Lafic thay cho Thanh Long rồi dìu cậu biến mất vào bóng tối.
" Kẻ có thể đánh bại được Thanh Long thì có thể là ai chứ?"
Mavis thắc mắc hỏi Lafic. Lafic thở dài một cái rồi nói.
" Trong thập vị trưởng lão, ngoài anh, em và lão Sick ra thì chẳng có một ai có thể hạ được Thanh Long dễ dàng như vậy. Chắc hẳn tên Ma Cà Rồng bí ẩn này là một kẻ không sống ở Fort hoặc từ đó đến giờ hắn luôn che giấu thân phận thật của mình"
" Che giấu thân phận thật"
" Phải"
Mavis chau mày nghĩ ngợi. Theo lời của Lafic, Mavis cho là rất có lí là bởi vì hầu hết Ma Cà Rồng ở Fort đều không phải là đối thủ của Thanh Long ngoại trừ thập vị trưởng lão và một số tộc trưởng của tộc Ma Cà Rồng. Hơn nữa, không ai không biết tộc Kang Hoàng Triều chính là tộc Ma Cà Rồng đứng nhất nhì ở Fort, không ai dại gì mà lại muốn kiếm chuyện với người của tộc Kang. Chính vì thế, lập luận của Lafic lại càng trở nên chính xác.
" Anh Lafic này, theo lời miêu tả của Thanh Long thì tên Ma Cà Rồng bí ẩn đó chính là người của tộc Lufer. Trong tộc Lufer có kẻ nào lại có sức mạnh tương đương với Sick thế?"
" Em quên ở Fort tồn tại phần đông Ma Cà Rồng tự do hay sao? Với đôi mắt xanh ấy không thể chứng minh được kẻ tấn công Thanh Long là người của Lufer"
" Cũng đâu ai chắc rằng kẻ đó không phải Lufer Sick chứ? Ngoài ông ta ra thì còn kẻ nào muốn gây sự với Hoàng Triều chúng ta?"
" Dù sao chuyện này cũng nên điều tra thêm"
Đã hơn một tuần lễ Minh Trúc sống tại thế giới Ma Cà Rồng, dường như cô đã hoàn toàn có thể thích nghi với điều kiện sống ở đây. Ngoài những giờ cô được học tập về thế giới Ma Cà Rồng thì cô còn xin bà già làng làm thêm việc thu hoạch sương Etiolia. Mặc dù đó không nằm trong lời dặn dò của Mavis nhưng nếu cô không làm gì thì chắc có lẽ cô sẽ chán lắm, dù sao Minh Trúc cũng là người rãnh rang đâu có chuyện gì mà làm.
Hôm nay là ngày thứ năm cô được đích thân thu hoạch cả một luống cây, tuy lượng sương thu hoạch không nhiều nhưng Minh Trúc cảm thấy rất vui vì mình đã có thể góp một phần công sức cho làng. Đặc biệt hơn là hôm nay, Minh Trúc quyết định sẽ xin xỏ già làng cho cô được đi một mình vào Hoàng Triều. Mục đích của cô chính là muốn khám phá một góc nhỏ của Fort, nơi giao nhau giữa làng nô lệ và Hoàng Triều tộc Kang.
Vì mục tiêu đó nên Minh Trúc đã mạnh dạn bước đến chỗ của cụ già làng kính cẩn thưa.
" Bà ơi, chúa có thể xin phép bà cho cháu đi về Hoàng Triều được không ạ?"
" Ôi trời, chuyện gì không thể chớ chuyện cháu muốn về Hoàng Triều thì bà không thee cản cháu được. Được rồi để ta gọi người đưa cháu về"
Lúc đầu Minh Trúc còn tưởng già làng sẽ không cho cô rời khỏi trước khi có lệnh của Mavis nhưng vừa nghe lời xin xỏ của cô lập tức bà cụ đồng ý ngay và còn bảo người đưa cô về nữa. Tuy nhiên mục đích của Minh Trúc là đi một mình đến Hoàng Triều nên cô liền xua tay chặn già làng lại.
" Không ạ, cháu muốn đi một mình, dù sao kiến tgức cháu học được chỉ là trên thực tế nếu cháu không thực hành thì làm sao cháu hiểu được sự nguy hiểm của Fort như thế nào. Cháu xin bà đấy"
" Không được. Địa thế ở Fort nguy hiểm lắm, ngay cả các Ma Cà Rồng cao cấp cũng phải gặp rắc rối huống chi là cháu. Ta không cho phép"
Già làng nhất quyết không đồng ý lời yêu cầu của Minh Trúc. Bà cho rằng Minh Trúc không có khả năng vượt qua một góc ngách của Fort để đến được Hoàng Triều và một điều quan trọng hơn nữa, nếu Minh Trúc mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn một điều rằng làng nô lệ sẽ không bao giờ còn sự hiện diện của bà nữa.
" Không phải anh Mavis đã ra lệnh cho bà là phải dạy cháu hiểu được mọi thứ ở đây sao? Nếu bây giờ cháu không thể biết được một chút ít nào về địa thế ở Fort thì cháu sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó cháu rơi vào Fort?"
" Vậy..."
Tuy dùng những lời lẽ như vậy là thiếu tôn kính đối với người lớn tuổi hơn mình nhưng đó lại là cách cuối cùng và không có cách tốt hơn khi mượn quyền lực của Mavis để gây sức ép lên già làng. Chỉ có mỗi cách đó Minh Trúc mới có thể đi đến Hoàng Triều được.
Đúng như những gì mà Minh Trúc suy nghĩ, khi cô dùng đến hai từ Mavis thì già làng lập tức đổi thái độ ngay. Bà không còn dùng gương mặt kiên quyết nữa mà thay vào đó chính là gương mặt do dự. Giữ Minh Trúc lại cũng chết mà cho Minh Trúc đi cũng chết, đúng là Minh Trúc đã đẩy già làng vào tình thế vô cùng nan giải.
" Bà hãy cho cháu đi đi, cháu hứa sẽ đến Hoàng Triều một cách bình an. Hãy tin ở cháu"
" Thôi được, cháu phải cẩn thận đấy"
Cuối cùng già làng cũng chịu gật đầu đồng ý cho Minh Trúc rời khỏi làng. Trong khi bà cụ lo lắng về sự an nguy của cô cũng như là chính bản thân thì Minh Trúc lại phấn khởi một cách thái hóa. Cô tươi cười nhảy cẩn lên cảm ơn già làng rồi nhanh chân chạy đi ngay về hướng Hoàng Triều.
Nếu nói về lí thuyết thì Minh Trúc đã nấm rõ từng chữ trong sách ma thuật rồi nhưng còn về thực tiễn thì sao thì cô không hề biết rõ, chính vì lí do đấy mà đã khiến Minh Trúc vô cùng phấn khởi bước từng bước ra khỏi cổng làng và đứng trước một mảnh đất hoang vu hẻo lánh.
Lúc đầu khi Mavis dẫn cô tới đây thì cô chẳng hề để ý gì đến xung quanh nên giờ đây mọi thứ đối với cô còn rất lạ. Khung cảnh xung quanh không mấy sạch sẽ lắm. Không phải vì nó đầy rác thải như ở thế giới loài người mà là một sự ô nhiễm không khí vô cùng nặng nề, nó ô nhiễm đến nỗi ngay cả minh trú cũng không thể hô hấp bình thường được.
Cố gắng che mũi để không phải ngửi thứ kinh tởm của không khí nữa, Minh Trúc nhanh chóng chạy vào một màn trắng tinh khôi phía trước mặt. Lạ thay, khác với mảnh đất lúc nảy, bên trong làn khói trắng này rất trong lành và có nhiều bức tường cao nghi ngút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro