Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Xuống Phố Đi Dạo

Hiện giờ đang là một buổi chiều tà mát mẻ. Bỗng đâu đó trong căn biệt thự rộng lớn vang lên một tiếng gọi:

- Aesop, em mau ra đây!

Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi mình, Aesop liền chạy ra.

- V...vâng, ngài...gọi em?

- Aesop, hôm nay ta sẽ xuống phố đi dạo một chút. Em đi với ta nhé?

- H...hả?! Đi...đi dạo với ngài ạ? Không, em...em ko thể.

- Đi đi Aesop, đi một mình ta cô đơn lắm. Ta thích em đi với ta hơn!

- Ừm. Thôi được rồi, em sẽ đi với ngài. - Cậu đành phải đồng ý đi cùng anh, - Nhưng...thưa ngài, ngài biết em...sợ nơi đông người...

- À, chuyện đó thì em ko phải lo đâu. Ta sẽ bảo vệ em mà.

- Vậy...um...em cám ơn ngài. Em...xin phép về thay đồ rồi đi ạ.

- Ừ, nhanh lên nhé!

Cậu gật đầu rồi chạy ngay về phòng để thay đồ. Thay xong, anh và cậu mới đi xuống sảnh thì nhận được bao nhiêu là ánh nhìn của các hầu gái. Họ đều nhìn vào 2 người với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Từ trước đến giờ họ chưa từng thấy Joseph đi dạo cùng với một người hầu bao giờ cả. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu họ: " Thằng bé đó thật đặc biệt!"

Anh như đọc được suy nghĩ của họ qua nét mặt mà mỉm cười, còn cậu thì ko hiểu gì cả. Rồi anh dắt cậu ra xe ngựa đi xuống phố.

Con phố thật ồn ào và náo nhiệt, một ko gian mà cậu ko hề thích tí nào. Nhìn thấy vẻ mặt đầy bất ngờ, anh liền dẫn cậu đi xem xung quanh. Mới đi được một quãng thì một đám con gái réo lên khi thấy anh:

- AAA! Ngài Joseph Desaulnier kìa!

Rồi nguyên một đám chạy ào ào đến, xô ngã Aesop sang một bên. Bị xô ngã, cậu liền lật đật đứng dậy, phủi lại quần áo rồi nhìn sang chủ nhân của mình.

A, ngài Joseph đang cười nói với đám mỹ nữ ấy rồi, ko thèm để ý cậu luôn. Nhìn cảnh đó, cậu chẳng nói gì mà lủi thủi bỏ đi, trong lòng có một cái cảm giác gì đó vừa khó chịu vừa đau đớn.
Ko thèm nhìn lại anh nữa, cậu tự động liền bỏ đi dạo quanh một mình.

Con phố này cũng đẹp và rộng ấy nhỉ, cũng dễ đi lạc ấy chứ. Vì hồi nhỏ cậu ko được ra ngoài chơi nhiều nên giờ cậu mải mê nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Chả biết đi thế nào mà bây giờ cậu đã bị lạc vào một con hẻm hẻo lánh, tối tăm. Do ko để ý nên cậu va trúng một người đàn ông. Bị va trung, ông ta quay ngoắt lại quát:

- Này thằng nhai! Đi ko biết nhìn đường à?!

Cậu sợ hãi, giọng run run đáp lại:

- Ch...cháu...xin lỗi...bác...

- Hả? Mày nghĩ chỉ xin lỗi là xong ư? Mày biết tao là ai ko hả? Tao là kẻ mạnh nhất ở đây, ko ai dám chống đối lại tao. Giờ t sẽ đập chết mày nhóc con à.

Hắn vừa nói, vừa cầm lên một con dao khiến cậu sợ chết khiếp, nước mắt bắt đầu ứa ra.

- L...Làm ơn...tha cho cháu đi mà... Hic

Hắn ko thèm nghe, lúc hắn đang giơ con dao lên chuẩn bị đâm thì một tên đứng kế bên nói:

- Ê mày, khoan đã, mày nhìn kìa. Hình như trên tay nó có một con dấu của một nhà quý tộc đấy.

- Hửm? Kệ đi, dù gì nó cũng có một mình, ko sao đâu.

Hắn lờ lời cảnh báo của bạn mình mà bắt đầu đâm con dao xuống. Người cậu run lên bần bật vì sợ nước mắt lăn dài trên má, cậu cầu cứu trong thầm lặng. Bỗng

Vụt

Một cây kiếm bay đến, cắm thẳng xuống đất, ngăn cách Aesop và tên kia. Hắn giận dữ quát:

- LÀ AI?

- Ta đây.

Một giọng nói vang lên, một người đàn ông với mái tóc bạch kim bài, mặc một bộ đồ quý tộc màu xanh bước ra. Đó là ngài Joseph! Anh đến cứu cậu rồi. Joseph bước đến, nhấc cây kiếm lên, chĩa vào tên kia, nói :

- Ngươi ko thấy con dấu của ta trên tay cậu bé hay sao hả?

- A...dạ, thưa ngài. Tôi thấy a. T...tôi chỉ đang xem cậu bé có sao hay ko thôi ạ.

Hắn bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, giọng hắn run run sợ hãi. Anh nhìn hắn với ánh mắt sắc lẹm, nói:

- Láo xược!

Nói rồi anh vung kiếm chem bay đầu tên đó. Xong, anh quay lại nhìn những tên còn lại đang đứng chết trận vì sợ khiếp người. Anh từ từ bước đến, vẫn giữ bộ mặt và tông giọng lạnh lẽo ấy, nói:

- Ta nghĩ các ngươi cũng nên đi chết như tên đó đi.

Anh vung kiếm chém từng tên một, từng người ngã xuống trong vũng máu đỏ. Đến tên cuối cùng, là tên đã để ý thấy con dấu trên tay cậu, hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin anh:

- Th...thưa ngài, tôi xin ngài đừng giết tôi. Tôi ko hề có ý giết cậu bé đó.

- Thế tại sao người ko ngăn tên kia lại?

- D...dạ, bởi vì hắn quá mạnh so với chung tôi nên có ai chống đối hắn thì hắn sẽ giết ngay. Tôi ko thể phản lại hắn.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh hạ kiếm xuống nói:

- Thôi được, ta sẽ tha cho ngươi. Tuy nhiên, ngươi ko được hé miệng với bất cứ ai về chuyện này. Còn ko thì số phận ngươi chẳng khác gì mấy tên kia.

- V...vâng. Cảm ơn ngài nhiều lắm ạ. - Hắn vui mừng lạy tạ rồi chạy đi mất.

Anh quay sang cậu, hỏi :

- Em có sao ko?

- D...dạ, em ko sao a. - Cậu vừa nói vừa lau nước mắt.

- Ừ, tốt. - anh mỉm cười nhẹ nhõm.

- Nh...nhưng...ngài đã...giết bọn chúng.

- À, em đừng lô. Bọn chúng đáng bị vậy.
- Ừm. - cậu gật đầu. Nhưng trong lòng cậu vẫn tràn đầy hình ảnh Joseph đã giết người, cậu ko dám tin.

Bỗng cậu bị cắt đứt dòng suy nghĩ vì bị ai đó bế lên.

- Rồi, giờ ta đi về.

Ngập ngừng một chút, cậu hỏi :

- Um...ngài Joseph, ngài ko đi chơi với bọn con gái kia sao?

- Hửm? Cái gì? Không, ta phải đến chứ. Ko lẽ cứ để em bị như vậy sao. Vả lại, ta ko thích bọn con gái đó, ta chỉ thích em thôi. - anh chỉ xuống con dấu của anh, nói - và em là người của ta, ta phải bảo vệ em.

Câu nói vừa rồi của anh khiến cho cậu trở nên đỏ mặt. Anh cứ thế mà bế cậu đi qua những con mắt kinh ngạc mà thẳng tiến đến xe ngựa, về nhà mình. Bọn con gái thấy thế mà tức sôi máu, ngài Joseph Desaulnier bỏ họ đi chỉ vì một tên nhóc, đáng ghét!
(mấy chị ơi, tên nhóc đó là người quan trọng của cụ đấy :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro