===Sumary===
Nhân duyên của chúng ta, bắt đầu vào một ngày đầu xuân, gió vẫn lạnh, nhưng bầu trời trong veo, những mầm non đang nhú khỏi mặt đất, mùi dạ lan tiên len lỏi trong từng cơn gió, và chỉ một khoảnh khắc tình cờ anh dừng lại ngắm căn nhà xinh xắn dưới thung lũng, vô tình cánh cửa ấy lại mở ra, và em đang đứng đấy.
Hết duyên rồi đến nợ, anh nợ em một lời hẹn ước xa xôi, em nợ anh một lời hứa hẹn sẽ đợi chờ, hai chúng ta mắc nợ nhau khi Jirisan rực nắng, khi oải hương đã tím ngập không gian, kể cả khi anh lên xe rồi, mà bàn tay nhỏ bé kia vẫn cố níu kéo, để rồi em ngốc nghếch chạy theo xe anh, và té ngã, anh đã cố nhắm chặt mắt lại, để không khóc khi thấy em bị ngã.
Rồi hai ta lại trả duyên nhau khi Jirisan vào thu, lá cây chuyển sang sắc đỏ, rực rỡ nhức nhối như những vệt máu loang, những lần ta bên nhau giữa chiều thu rực đỏ, là những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, một chút lắng lòng giữa hai kẻ cô đơn. Anh còn nhớ rất rõ khoảnh khắc chúng ta cùng nhau ngắm lá đỏ dưới chân núi, hay những lúc em dựa đầu vào vai anh mỏi mệt thiếp đi. Những giờ phút yên bình ấy, đôi lần thoáng nụ cười nhẹ nhàng trên môi em, đôi lần mắt anh nhắm chặt để lắng nghe tiếng côn trùng lẫn trong hương mùa thu, dù em và anh có điên cuồng chối bỏ thế nào, thì cuối cùng những khoảnh khắc ấy vẫn mang tên hạnh phúc.
Giờ Jirisan vào đông rồi, cũng là lúc chúng ta trả nợ cho nhau. Em đã trả cho anh cả một cuộc đời bị đánh mất, đáng lẽ ra em phải ra trường, trở thành một bác sĩ giỏi, chứ không phải dang chân kiếm tiền bằng cái nghề mạt hạng nhất đời. Anh cũng đã trả em bằng tất cả những gì anh có. Anh mất hết tất cả: gia đình, sự nghiệp, danh dự...
Thế đã sòng phẳng rồi đúng không?
Hai chúng ta, không ai nợ ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro