Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nợ duyên:** chap6*

**tên truyện: nợ duyên
*chương 6: chuyển nhà

  Ánh mặt trời ban mai chiếu lên khuôn mặt Mạc Đường Đường cộng thêm mùi thức ăn thơm phức khiến cậu không tài nào ngủ được.
  Doãn Thiên Kiệt sử dụng ánh mắt nhu hòa cùng với nụ cười tỏa nắng chói mắt làm cho ai đó như tan chảy: Dậy rồi sao, không phải nói sáng nay em không có tiết hả? Sao không ngủ thêm một lúc?
  Mạc Đường Đường vốn còn buồn ngủ trưng ra bộ mặt mèo con nhõng nhẽo: Ai nha~~~ Còn không phải tại anh sao? Nắng như vậy, hơn nữa mùi thức ăn còn hấp dẫn như vậy. Anh nói làm sao em ngủ tiếp đây.
  Biểu tình của Mạc Đường Đường lúc này hoàn toàn đập vào mắt Doãn Thiên Kiệt khiến trong người y nộ hỏa bừng bừng. Nhưng y biết lúc này chưa thể ăn gọn được Mạc Đường Đường. Dù sao y cũng là lão yêu 5 vạn năm tuổi mà, Doãn Thiên Kiệt cố gắng định tâm chèn ép cỗ nhiệt lưu kia xuống.
  Doãn Thiên kiệt: Khăn mặt và bàn chải đánh răng đều ở kia. Em vệ sinh xong thì ra ăn sáng.
  Bữa sáng đơn giản là hai cái trứng ốp la, một cây súc xích thoạt nhìn rất gợi tình (olo) ăn kèm với bánh mì và sữa tươi. Mạc Đường Đường ăn đến vô cùng ngon miệng mà không biết ý đồ trong đó. Cơm nươc xong, Mạc Đường Đường chủ động thu dọn bát đĩa đi rửa. Dù sao đây cũng là nhà người ta, đâu thể ăn không như vậy.

  Một bàn tay ấm áp vòng qua eo Mạc Đường Đường trực tiếp ôm lấy cậu khiến cho chiếc đĩa trên tay trượt ra, rơi xuống bồn rửa.
  Mạc Đường Đường bất giác đỏ mặt định lui ra tránh vòng tay của ai đó. Nhưng chưa kịp đi thì người kia như biết trước ý định của cậu, siết chặt tay ôm chặt đến mức cậu không thể phản kháng.
  Một giọng nói trầm thấp mà ngọt ngào như mật rót vào tai Mạc Đường Đường: Sau này những việc này cứ để anh làm được rồi.
  Mạc Đường Đường còn chưa kịp phản ứng: sau... sau này? Ý anh là....
  Doãn Thiên Kiệt: Đúng vậy, ý anh là sau này cứ ở đây đi không cần về nữa.
  Mạc Đường Đường khó khăn lắm mới lại hồi thần: như... như vậy e là không tiện.... ưm....
  Doãn Thiên kiệt không để Mạc Đường Đường, đẩy y dựa vào tủ bát bên cạnh trực tiếp hôn xuống bờ môi hồng nhuận hút hồn kia. Hai hàm răng nhẹ nhàng liếm mút đôi môi kia. Đầu lưỡi y nhanh chóng tách bờ môi ra, gấp rút bóc lột khoang miệng người kia không bỏ sót.
  Mạc Đường Đường cảm thấy từng trận tê dại ập đến, có cảm giác như thế giới quan của cậu hoàn toàn sụp đổ. Cậu như mất đi lí trí mà liếm mút đầu lưỡi của đối phương.
  Hai người triền miên hồi lâu đến khi mặt cả hai đều đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí mới luyến tiếc rời ra.
  Doãn Thiên Kiệt: Được rồi, rửa xong bát thì anh giúp em dọn đồ.
 
  Hai người loay hoay mãi đến trưa mới xong. Vì buổi chiều Mạc Đường Đường có tiết nên hai người cũng không dọn dẹp lại mà về sớm ăn cơm. Nhìn theo bóng lưng Mạc Đường Đường, từ tận đáy lòng Doãn Thiên Kiệt lại hiện lên một nỗi buồn khó tả. Thật ra, Doãn Thiên Kiệt đã yêu Mạc Đường Đường từ lâu lắm rồi, từ cái ngày đầu tiên cậu nhìn thấy y lúc mới dọn đến. Nhưng cậu lại không dám thổ lộ vì sợ người- yêu khác biệt. Sợ sau này Mạc Đường Đường già rồi chết đi, cậu sẽ không biết sống như thế nào nếu thiếu y.
  Nhưng sau khi được Mạc Đường Đường thổ lộ, cậu đã gạt bỏ tất cả những suy nghĩ đó. Doãn thiên kiệt quyết định vì y mà từ bỏ cơ nghiệp tu tiên suốt năm vạn năm. Chờ khi y chết, sẽ nguyện dùng đạo hạnh vạn năm chắp nối tơ hồng, trải qua sinh tử luân hồi để cùng người nên duyên vạn kiếp mãi mãi bất li.
 
  *Tại một nơi xa sôi trên trời*
  Nữ tử bạch y vừa đi vừa bấm tay, trên mặt lộ rõ những nếp nhăn do căy mày suy nghĩ: tại sao chứ, tại sao cuộc tình này lại không có kết quả chứ? Lão nương phải thay ngươi ra mặt lần này thử xem có thể thay đổi được gì không a~~
  Trước cửa một tòa điện cũ được bao phủ bởi mây mù, nữ tử bạch y gõ cửa: Kiếp Thần, ngươi ra đây cho ta. Mau ra đây, lão nương muốn hỏi truyện.
  Cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong có một nam nhân thân mang trường bào màu đen ngồi sau một chiếc bàn lớn chất đầy những giấy tờ gì đó.
  Nam nhân cúi mặt tiếp tục viết: ngọn gió nào đưa Nữ Oa nương nương người đến đây vậy?
  Nữ Oa nàng đã giận rồi, thực sự giận rồi: Ngươi bớt nhiều lời đi, ta muốn hỏi kiếp số của phàm nhân tên Mạc Đường Đường, sinh thần:**/**/****. Tại sao cậu ta lại đoản mệnh?
  Nam nhân đình chỉ hoạt động một lúc, nhíu mày: người này kiếp trước là võ tướng, mặc dù không phải bán nước cầu vinh nhưng theo nhầm quân chủ. Cũng từng lấy đi vô số sinh mạng, theo lí nên ở minh giới chịu phạt. Nhưng do âm sai nhầm lẫn nên đã đem hắn đi đầu thai, bây giờ phải bắt về quy án.
  Nữ Oa nương nương càng giận: quy án cái rắm a~~ không thể chờ cho hết một kiếp người hay sao, cùng lắm cũng chỉ trăm năm. So với chúng thần tiên thì 100 năm là vô cùng ngắn ngủi không phải sao? Hơn nựa 100 năm nơi trần thế cũng chỉ là 100 ngày trên thiên giới thôi.
  Nam nhân ngắt lời: Nương nương người đang quá phận rồi, không phải năm xưa trong đại hội phong thần, ngọc đế đã hạ lệnh công việc của ta chỉ mình ta quyết định, những thần tiên khác không được nhúng tay vào rồi sao? Trong đó cũng bao gồm cả nương nương đây. Được rồi, bút ta đã đặt tuyệt không sửa lại. Ta có việc cần làm, mời nương nương về cho. Hơn nữa, nhân quỷ thù đồ mong nương nương chú ý đừng vi phạm thiên quy
  Nữ Oa nương nương: hừ kiếp thần đáng chết, cứ chờ đó cho ta. Haizz! Kiệt nhi a~~ Ta cũng không thể làm gì giúp ngươi được rồi. Mong ngươi có thể vượt qua mà không đau lòng quá độ dẫn đến rơi vào ma đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thảo