Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4Nỗi Kinh Hoàng Vô Hạn


Dòng nước cống không những sâu mà còn chảy mạnh hơn Shion nghĩ. Những thứ kì quái cứ trôi ngang qua. Thỉnh thoảng lại có gì đó vướng vào kính cản mất tầm nhìn của cậu. Shion ngửi thấy mùi khác hẳn mọi loại mùi mà cậu từng ngửi thấy trước đây. Trộn lẫn trong mùi hôi thối bao khắp nơi là cái cảm giác ngây ngấy phát bịnh cùng với mùi chát chúa xộc thẳng vào làm đau hết cả mũi. Trong dòng nước đục ngầu màu nâu này, chật vật lắm Shion mới có thể bám theo Nezumi đang bơi đằng trước. Mà trên hết cậu thấy muốn hết hơi, tim đập dồn đập còn lồng ngực như bị xé rách.

Nezumi bơi dạt qua một bên, chỉ vào một tay vặn nhô ra khỏi bức tường. Shion vươn tay nắm lấy nó và cả hai cùng kéo mạnh hết sức bình sinh. Một khoảng hở hình tròn dần thành hình.

Shion không thể nín thở lâu hơn nữa. Đây đã là cực hạn rồi. Cậu mất dần tỉnh táo. Rồi bỗng nhiên cả người cậu bị hút vào chỗ hở ấy. Cậu bị kéo, bị đẩy rồi bị ném xuống một nơi khô ráo. Toàn thân Shion rơi phịch xuống thật mạnh bạo, xung chấn của cú rơi lan tận xuống ngón chân. Nhưng ít nhất cậu không còn phải chịu đựng việc có một lớp vải ướt quấn quanh khuôn mặt. Cậu có thể hít thở bình thường được rồi. Thở phào nhẹ nhõm và một cơn ho theo tới. Cậu thấy buồn nôn còn miệng thì có cảm giác dinh dính. Shion gỡ cặp kiếng bảo hộ ra, nhắm mắt lại. Cậu chẳng thể cử động mất một lúc.

"Chưa đến giờ ngủ đâu." Nezumi mỉa mai nói, nhưng tiếng thở dốc dường như đã phản lại cậu ta. Shion mở mắt ra, đập thẳng vào mắt cậu hiện giờ là một khu toàn bằng bê tông.

"Ta đang ở đâu thế?"

"Trong đường ống cống. Tàn tích từ thế kỉ hai mươi. Có lẽ cũng không hẳn là tàn tích vì nó vẫn còn được sử dụng." Nezumi lắc đầu qua lại cật lực. Nước từ tóc cậu ta bắn khắp nơi. "Khi lượng nước thải vượt quá sức chứa của nhà máy thì họ sẽ mở cánh cửa đó ra để nước đổ vào những đường ống này."

"Họ cho nó chảy tràn qua đây? Mà không qua xử lý ư?"

"Phải. Cái thành phố yêu dấu của cậu thỉnh thoảng vẫn làm vậy."

"Nước sẽ về đâu?"

"Đến Khu Tây."

"Thế là họ để nước bẩn chảy tràn qua―sao họ có thể..." Shion không biết nói sao. Nezumi đứng dậy.

"Khu Tây đối với hắn ta có phải là một phần thành phố đâu. Nó ở vùng ven mà. Hắn ta có lẽ chỉ xem đấy như bãi rác của hắn thôi."

"Hắn ta?"

Nezumi đứng yên đó, nhìn chằm chằm về phía trước. Cuối tầm mắt đó là dòng nước cống mà cả hai mới từ đấy rơi xuống. Nước vẫn chảy thành dòng qua đám bê tông.

"Đi thôi." Nezumi cúi xuống nhặt con chuột đang chạy quanh chân mình lên rồi quay lại nhìn Shion. Shion luống cuống đứng dậy. Cậu vẫn thấy khó chịu nhưng đủ sức để đứng dậy và tiếp tục đi tiếp. Mình vẫn còn đủ sức. Mình sẽ cố được đến cùng. Không sao cả. Shion cứ liên tiếp động viên bản thân. Từ trên vai Nezumi, con chuột đã dẫn đường cho họ chít chít khá đáng yêu.

"A!" Shion đưa tay sờ cổ. Nơi đó có gì kì kì. Sau gáy cậu có một chỗ mất đi cảm giác. Shion dùng tay để cảm nhận. Nó sưng một cục to cỡ hạt đậu và ngưa ngứa. Cậu gãi nhẹ chỗ đó. Chợt cơn lạnh tỏa từ trong người tỏa ra. Shion thấy tim mình đập hụt nhịp.

Hành động này―gãi gãi cổ―đã có người từng làm vậy trước đây.

"Anh Yamase." Hình ảnh về Yamase hiện lại trong đầu cậu, lúc rót cà phê hay lúc nói chuyện, anh ta đều gãi cổ cả. "Không lẽ―"

Nezumi quay đầu lại.

"Sao thế?"

"Không, không sao cả."

"Đừng có mà giở chứng nói không đi được nữa đấy nhé."

"Ngược lại mới đúng." Shion đáp lại. "Tớ có dư sức để làm hơn thế nữa cơ. Muốn tớ cõng bạn đi không?"

"Nghe hay đó nhưng xin miễn."

Con chuột trên vai cậu ta chít chít liên tục. Shion cố đi nhanh hơn để đuổi kịp Nezumi.

Cậu đã nghĩ thái quá rồi. Đó chỉ là do con gì đó cắn nên sưng lên thôi. Những vết trầy xước trên tay cùng hàng chục vết bầm khắp cơ thể cậu còn tệ hơn thế nhiều. Đó đơn giản chỉ là một vết sưng thôi. Chỉ sưng thôi...

"Cái mặt sao nghiêm túc thế? Nhớ mama à?"

"Mẹ..." Shion lẩm bẩm. "Nezumi, bạn nghĩ tớ có thể liên lạc được với mẹ không?"

"Quên đi."

"Sao bạn nói chắc thế?"

"Cậu cũng biết rõ mà. Giờ nhà cậu chắc đang bị Cục An Ninh khám xét đến tận răng rồi. Trừ phi cậu biết ngoại cảm còn không thì mơ đi nhá."

"Bạn nói cũng phải."

―Xin lỗi mẹ. Cậu chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.―Con vẫn an toàn. Vẫn còn sống. Thế nên―Cậu không muốn mẹ tuyệt vọng. Cậu không muốn mẹ đau khổ.

"Nhảm nhí." Nezumi mắng.

"Sao cơ?"

"Cậu. Cậu là thứ đồ nhảm nhí."

Đây là lần đầu tiên Shion bị mắng thẳng vào mặt như vậy.

"Ý bạn là sao?"

"Ý tôi là cậu nhảm nhí cực kì vì xem những thứ của nợ vớ vẩn đó như là những thứ quý giá nhất trên đời vậy." Nezumi nheo mắt nhìn chăm chăm đầy ác ý vào Shion. Ánh mắt cậu ta sắc nhọn, chứa đầy cảm xúc giống như thù địch vậy.

Shion định mở miệng hỏi thêm nhưng Nezumi đã quay sang xem xét bức tường. Nhìn kĩ hơn, Shion có thể thấy một cái thang kim loại gỉ sét được đóng ở đấy. Leo lên tới đỉnh, cậu được cả bầu trời hoàng hôn chào đón. Cậu lại trở lên mặt đất rồi. Bầu trời khoác chiếc áo chiều tà rực rỡ, và không khí lạnh bắt đầu ùa về.

Nơi đây trông giống như cửa ngõ để đi vào Khu Tây. Đằng xa, bức tường ngoài của No. 6 sáng rực lên như thể nó phản chiếu ánh mặt trời lặn vậy. Vì Khu Tây nằm ở khu đất trũng nên No. 6 nổi lên trông còn to hơn nữa. Đó là cảnh tượng ngoạn mục, một thành phố rộng lớn được bao vây bởi những bức tường phát sáng. Quang cảnh mới thần tiên làm sao.

Nezumi bắt đầu cất bước đi về phía ngược lại. Họ đi ngang qua một rừng cây mọc lưa thưa rồi họ nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát. Có khói bốc lên từ đó và cả tiếng nói cười phát ra từ đấy.

"Có người sống ở đó à?"

"Nhiều lắm." Nezumi trả lời.

Qua khỏi ngôi nhà ấy, cậu bắt gặp một hàng dài những nhà kho xập xệ.

"Hướng này." Shion bị nắm tay kéo đi qua một tòa nhà xập xệ khác. Trông như nó đã từng là kho chứa đồ trong quá khứ. Nơi đây hình như khá rộng rãi nhưng hiện hơn một nửa tòa nhà đã hạ cấp xuống còn gạch vụn.

"Chúng ta lại đi xuống lòng đất." Nezumi ấn vào một cơ quan ở trên tường và bức tường nhẹ nhàng di chuyển, mở đường cho họ đi vào. Bên trong có một cầu thang làm bằng gạch giống kiểu ở đường ống cống trước kia. Con chuột nhảy xuống những bậc cầu thang. Cuối bậc tam cấp đó có áng ngữ một cánh cửa. Đằng sau nó là bóng tối. Sau một tiếng tách nhỏ, toàn bộ căn phòng tắm trong ánh sáng lờ mờ.

Shion nghẹn thở, đứng chôn chân ở đấy.

Trong phòng có biết cơ man nào là sách. Sách lớn, sách bé, sách ở trên bàn, sách ở trên kệ, sách nằm dưới sàn, sách dựa vào nhau, sách chồng lên nhau... Đâu đâu cũng thấy sách cả.

"Tất cả chúng là... sách ư?"

"Bộ giống thức ăn à?"

"Tớ chưa từng thấy nhiều sách đến vậy."

"Để tôi đoán, cậu chỉ có đọc từ những trang sách điện tử?"

"Phải, mà cũng không hẳn, nhưng... nhưng, oa, tuyệt ghê đi."

"Đoán cái nữa, cậu chưa từng đọc bất cứ tác phẩm nào của Molière, Racine hoặc Shakespeare cả. Và cậu cũng chẳng biết gì về các văn học cổ điển Trung Quốc hoặc là thần thoại của người Axtec."

"Không hề." Shion chẳng tranh cãi gì. Cậu hiện đang choáng ngợp hoàn toàn.

"Vậy cậu biết gì?" Nezumi hỏi, tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của mình.

"Hả?"

"Từ trước đến nay cậu học được những gì? Kiến thức hệ thống, công nghệ tiên tiến, cách giải mã mấy trang giấy viết toàn thứ siêu khó hiểu, rồi còn gì nữa?"

"Còn nhiều lắm." Shion bực tức trả lời.

"Như là..."

"Cách nướng bánh, cách pha cà phê, cách dọn dẹp cũng như chăm nom công viên... à, còn phải kể thêm cách lặn trong nước cống nữa."

"Kể thiếu rồi, còn 'cách từ chối khi một cô gái yêu cầu ngủ với mình vì cậu chỉ đơn giản coi cô ta là bạn thân của mình'. Mặc dù cậu thực hành nó dở ẹc."

Shion hất cằm đầy thách thức và liếc nhìn đôi mắt xám kia.

"Nếu bạn đã có dư thời gian chọc tớ như thế thì cho tớ đi tắm được chứ?"

"Tôi trước." Nezumi lôi một cái khăn lông ra khỏi chỗ nào đó trong đám sách rồi ném về phía Shion. "Đừng giận." Cậu ta nói. "Những gì tôi nói chỉ có ý là cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều so với bốn năm về trước thôi. Cậu biết thêm nhiều thứ hữa ích hơn là pha ca cao đó."

"Thật lòng cảm ơn lời khen chân thành đó."

"Này, coi nào, đừng giận chứ."

Nezumi biến mất sau mấy chồng sách. Sau đó ít lâu cậu có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Cậu quan sát xung quanh thật kĩ. Chỗ nào cũng có kệ cả và chúng chất đầy những sách là sách. Hình như chủ nhân của chúng chẳng có ý sắp xếp theo trật tự nào cả vì sách lớn sách bé cứ được nhét đại vào bất kì chỗ nào còn trống trên kệ. Shion có thể cảm nhận cùng một sự chen chúc, rộn ràng từ chúng giống như khi ở ga tàu đông đúc trước đây. Cái thảm phai màu dưới chân cậu, trông như từng có màu xanh lá cây, cũng cõng vài núi sách trên lưng. Nép mình ở một góc là một cái giường. Ở đây chẳng có cửa sổ nào. Cũng chẳng có bếp và hình như cũng chẳng có vật dụng nào khác.

Chít chít.

Một con chuột ngồi trên một cuốn sách mà kêu cậu. Shion cầm cuốn sách lên, mở ra. Cậu có thể thoáng ngửi thấy mùi giấy. Cậu nhớ rất lâu trước đây mình cũng từng ngửi thấy mùi này. Khi đó cậu ngồi lên thứ gì đó mềm mại và ấm áp―ký ức của cậu về lúc đó mơ hồ lắm. Cậu không thể nhớ rõ ra được. Có con chuột lon ton chạy lên vai cậu. Nó khịt khịt cái mũi bé, kêu lên rối rít.

"Muốn ta đọc cho nhóc nghe?"

Chít chít.

Giữa cuốn sách có một chỗ được đánh dấu. Shion mở đến chỗ đó và bắt đầu đọc lớn.

Mùi tanh của máu vẫn còn vương lại đây. Ngay cả những lọ nước hoa Ả Rập cũng không át đi mùi trên đôi bàn tay nhỏ bé này. Ôi, ôi, ôi!

―Đau khổ làm sao. Con tim đang thổn thức.

―Thật không muốn trái tim như thế dù cho có được ban tặng quyền lực cao quý.

Một con chuột nhắt khác xuất hiện dưới chân Shion. Nó có đôi mắt màu trái nho duyên dáng. Con chuột màu nâu ngồi trên cuốn sách lúc trước gật đầu lia lịa như hối cậu đọc tiếp.

Lên giường, lên giường. Có tiếng gõ ngoài cửa. Đến đây, đến đây, đến đây, đưa tay đây. Chuyện đã rồi không thể cứu vãn được. ―Ngủ thôi, ngủ thôi!

Shion cảm thấy có ai đó sau lưng liền quay lại. Nezumi đứng đó, khăn lông vắt quanh cổ. Cậu ta cúi đầu thật thấp.

"Thưa bệ hạ, mời ngài hạ cố đến phòng tắm. Y phục để thay của ngài đã được chuẩn bị sẵn sàng."

"Nezumi, sách này là―"

"Một tác phẩm của Shakespeare. Macbeth. Nghe nói đến bao giờ chưa?"

"Chỉ cái tựa thôi."

"Biết mà."

"Tất cả sách ở đây đều là văn học cổ điển hết à?"

"Thưa bệ hạ, không phải. Ở đây cũng có sách về sinh thái học và các lĩnh vực khoa học khác để làm hài lòng ngài."

"Tất cả là của bạn à?"

"Đến giờ thẩm vấn rồi à?" Mezumi bực bội nói. "Đi tắm đi, tôi sẽ làm cái gì đó để ăn." Cậu ta kết thúc đột ngột, nóng nảy quay đi chỗ khác.

Chiếc vòi tắm đã cũ rồi mà cũng khó để kiểm soát nhiệt độ nữa. Dòng chảy của nó không đều, thỉnh thoảng lại phun ra từng bụm nước, nhưng Shion vẫn thấy tuyệt. Lâu lắm rồi cậu mới thấy thích tắm đến vậy. Sự ngứa ngáy trên cổ cậu cũng biến mất một cách lạ lùng.

―Mình vẫn còn sống, mình được cứu rồi.

Shion nghĩ những điều này khi làn nước ấm chảy khắp người cậu. Ngày mai sẽ ra sao? Cậu không biết. Nhưng cậu biết hiện giờ mình vẫn đang còn sống, sống và tắm như vầy.

―Mình vẫn chưa cảm ơn bạn ấy.

Cậu đã được cứu, và Nezumi là người đã mạo hiểm tính mạng để cứu cậu. Nhưng chưa một lần cậu cảm ơn cậu ta. Giờ cậu mới nhận ra điều này. Ngay khi vừa mới ra khỏi nhà tắm, một chú chuột đã chạy đến chỗ cậu.

"Nó thích nghe cậu đọc sách đó." Nezumi đang đun cái gì đó trong cái nồi đặt trên bếp dầu. Khói bốc lên từ đó lấp đầy căn phòng một cảm giác ấm cúng.

"A!" Shion đột ngột kêu lên. Cuối cùng cậu cũng đã biết vì sao mình lại cảm thấy nhớ nhung và ấm áp khi mở cuốn sách ra.

"Gì thế? Khi không sao tự dưng kêu lên?"

"À. Chỉ là tớ chợt nhớ ra. Cách đây rất lâu, mẹ thường đọc cho tớ nghe."

"Đọc Macbeth cho cậu?"

"Dĩ nhiên là không. Khi đó tớ còn rất nhỏ. Tớ nhớ là khi đó mình ngồi trên đùi mẹ và nghe mẹ đọc sách cho." Câu chuyện khi đó là gì nhỉ? Trang sách được chậm rãi lật qua. Giọng của Karan vang vọng trong tai cậu, khi trầm, khi bổng; khi dịu dàng lúc lại mạnh mẽ. Cậu có thể cảm nhận hơi ấm từ mẹ. Cậu cũng có thể ngửi thấy mùi của giấy.

"Cậu sẽ tự đào hố chôn mình mà thôi." Nezumi thì thầm. Giọng nói của cậu ta nghe thật lạnh lẽo.

"Sao cơ?"

"Tôi đã nói rồi. Cứ mang theo toàn bộ đám của nợ vô dụng đó thì một ngày đẹp trời nọ cậu sẽ tiêu tùng vì chúng thôi. Chúng sẽ níu chân cậu lại cho đến lúc cậu bị chúng đè bẹp."

"Vô dụng? Ví dụ như..."

"Ký ức. Mong muốn làm công dân của No. 6. Cuộc sống thoải mái trước đây, sự tự kiêu về tài năng của bản thân, suy nghĩ sai lầm rằng mình là kẻ được chọn, lòng kiêu hãnh. Đó là một cái sớ rất dài. Nhưng tệ nhất là phần về mẹ cậu. Bộ cậu muốn làm Ê-đíp à? Nếu cậu bị ám ảnh về mẹ đến mức đó, ai biết cậu sẽ làm gì tiếp theo nào. Có khi cậu sẽ bắt đầu bằng việc đòi quay trở lại thành phố để gặp lại mama yêu quý."

Chạm trúng nọc rồi.

"Nghĩ về bố mẹ mình là thứ vô dụng sao?" Shion giận dữ đáp trả. "Tớ biết mình hiện đang ở trong tình huống ra làm sao, và tớ cũng biết là tớ chẳng có cách nào để liên lạc được với mẹ cả. Nhưng ít nhất tớ cũng được quyền nghĩ về mẹ chứ. Đó là chuyện riêng của tớ, không phải chuyện bạn có thể can thiệp vào."

"Vứt hết chúng đi." Giọng của Nezumi còn sắc đá hơn trước, hệt như là tiếng kim loại vang lên vậy. "Vứt bỏ hết mọi cảm xúc vô dụng đó đi."

"Tại sao―Tại sao bạn lại nói như..." Shion nói, cảm thấy khó tin.

"Vì chúng nguy hiểm."

"Cảm xúc của tớ nguy hiểm?"

"Khi nãy, cậu đã vứt thẻ căn cước của mình đi vì nó gây nguy hiểm cho ta. Cảm xúc dành cho những người khác cũng vậy. Chúng sẽ làm vướng chân, sẽ lôi ta đi theo những hướng khác cho đến khi kịp nhận ra thì ta đã đặt chân vào cửa tử rồi. Mama, papa, ai cũng thế―giờ họ đều là người dưng hết. Hiện cậu không có hơi sức đâu để lo cho người dưng. Chỉ cố gắng để sống còn thôi cũng đủ hết hơi rồi."

"Và đó là lý do tớ phải vứt bỏ mọi thứ?"

"Dẹp chúng đi. Cắt bỏ mọi sợi dây nối đến đám của nợ cậu mang từ trước đến nay."

Shion nắm chặt nắm tay mình. Cậu bước đến gần Nezumi hơn.

"Còn bạn thì sao?"

"Tôi ư?"

"Sao bạn lại giúp tớ? Tớ chỉ là người dưng nước lã đối với bạn, nhưng bạn lại sẵn sàng mạo hiểm để cứu tớ. Bạn chẳng làm theo những gì mình nói nhỉ?"

"Tính cách thú vị ghê ta." Nezumi vặn lại. "Nếu cậu thật sự cảm thấy bản thân đã được tôi cứu sống thì sao không chịu khó nói chuyện có ý có tứ chút coi."

Nezumi vươn tay tóm lấy cổ áo Shion. Cậu bị đẩy ngược về phía kệ sách.

"Tôi nợ cậu một mạng." Giọng nói của cậu ta rít vào tai Shion. "Bốn năm trước cậu đã cứu mạng tôi. Giờ tôi trả lễ. Chỉ vậy thôi."

"Nếu thế thì bạn trả đủ rồi. Thậm chí còn dư nữa cơ." Shion nắm chặt cổ tay của Nezumi để cố kéo nó ra khỏi cổ áo mình. Nhưng tay của Nezumi không có dấu hiệu gì là thả lỏng ra cả.

"Thả ra."

"Thử đi nhóc."

"Tớ sẽ cho bạn gãy mũi." Shion cắn chặt răng. Nezumi hơi do dự. Shion chộp ngay lấy cơ hội đó. Cậu đưa tay ra sau gáy Nezumi.

"Biệt tài của tớ đó."

"Hả? Khoan, chơi bẩn―"

"Tớ quên nói, bốn năm qua tớ cũng học được cách đánh nhau đó."

"Này, thôi ngay đi." Nezumi lo lắng nói. "Gãy mũi là thứ tệ nhất― ối― !"

Nezumi bị trượt chân và cả hai ngã vào rừng sách. Từng chồng sách ngã đổ, rơi như mưa lên hai người họ.

"Ui." Nezumi nhăn nhó nói. "Điên tiết thật. Hình như nguyên cuốn bách khoa toàn thư rơi trúng đầu thì phải... Shion, không sao chứ?"

"Ờ... Gì đây? Chilam Balam tại Chumayel?"

"Là sách thần thoại của người Maya ― chuyện về con người và thần linh. Cậu chắc chẳng có hứng thú với nó." Nezumi vừa mệt mỏi nói vừa nhặt mấy cuốn sách rớt lên.

"Ý là sao chứ?"

"Nói đúng rồi phải không? Cậu từng có bao giờ hứng thú với nhân loại, với thần linh hay với truyện truyền thuyết bao giờ chưa?"

Nhân loại? Thần linh? Truyền thuyết? Câu chưa từng nghĩ quá sâu xa về chúng. Chưa một lần. Nhưng đó là trước đây.

Shion quan sát tất cả những thứ xung quanh mình, hít thở trong bầu trông khí ấm áp tràn ngập khắp nơi. Đây là một thế giới mà cậu chưa từng biết đến. Những ngày sắp tới, cậu sẽ thấy gì, nghe gì, học gì và nghĩ gì? Tim cậu đập nhanh hơn, nhưng cậu chẳng hiểu tại sao. Trong chốc lát, tâm hồn cậu nhảy múa trong sự hồ hởi mong chờ, giống như cảm giác được nhìn thấy biển lần đầu tiên vậy. Rồi cậu chợt nghĩ đến vẻ mặt hiện giờ của mình. Cậu thấy xấu hổ vì đã để nó thể hiện ra trên mặt, và để Nezumi không nhìn thấy cậu cúi đầu xuống lơ đễnh nhặt cuốn sách dưới chân lên.

"Đây là gì vậy?"

"Tuyển tập thơ của Hesse." Nezumi trả lời.

'Hỡi linh hồn, chú chim đang sợ hãi.
Lần qua lần ngươi muốn hỏi:
Cho đến khi nào sau bao ngày vất vả,
Bình yên sẽ đến, an lành sẽ đến?'

"― Nghe bao giờ chưa?"

"Chưa."

"Biết mà."

"Đừng hỏi nếu bạn đã biết sẵn câu trả lời." Shion chua chát nói.

"Không biết thì phải hỏi."

"Và đây không phải là những thứ vô dụng?"

"Chúng sẽ hữu dụng một ngày nào đó." Nezumi nói xuề xòa. "Dù sao thì nói thế đủ rồi, súp sẽ―" Nezumi cứng họng. Mắt cậu ta mở to.

"Sao thế, Nezumi?"

"Shion, tay cậu."

"Hả?"

"Tay cậu... mấy cái đốm đó từ đâu..."

Tay áo Shion đang mặc được xắn lên đến tận khuỷu tay. Những vết đốm màu đen đang lan rộng khắp cánh tay cậu. Lúc cậu tắm không có thấy chúng. Hoàn toàn không.

"Cái? Cái gì đây?"

Cậu hét lên. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy một cơn đau xuyên qua đầu mình.

"Shion!"

Cơn đau đến thành từng đợt. Chúng dịu xuống rồi lại mạnh lên, xuyên suốt người cậu thật mạnh bạo. Mấy ngón tay cứng lại. Chân cậu bắt đầu bị co giật.

"Shion, cố gắng lên, tôi sẽ đi tìm bác sĩ―"

Shion cố vươn cơ thể bất hợp tác của mình ra xa hết cỡ. Cậu níu Nezumi lại bằng cách bám vào quần áo của cậu ta. Không kịp đâu. Có gọi bác sĩ cũng vô ích.

"Tôi phải làm sao? Shion, nói xem tôi phải làm―"

"Cổ..." Shion yếu ớt nói.

"Cổ làm sao?"

"Mổ banh... chỗ sưng..."

"Nhưng tôi không có thuốc tê."

"Không cần..." Cậu nhăn nhó nói. "Mau..."

Cậu đang mất dần đi sự tỉnh táo. Cậu có thể cảm thấy bản thân dần lơ lửng. Không được ngất đi. Nếu không sẽ chẳng thể tỉnh lại được nữa. Cậu không biết thứ gì đã khiến cậu mạnh mẽ đến thế, nhưng cậu chắc chắn điều đó. Cơn đau dịu đi một lúc, hình ảnh Yamase ngã quỵ xuống đất rồi bất động hiện đến trong đầu cậu.

―Nhưng anh Yamase không phải chịu đau đớn.

Anh ta không lăn lộn vì đau đớn. Anh ta già đi nhanh đến chóng mặt và chết như một cái cây khô héo. Những triệu chứng của Yamase khác hẳn cậu. Có khi mình vẫn còn cơ hội―

Đầu như bị hàng trăm cây kim nung đỏ xuyên qua. Chúng có rất nhiều mà lại đâm đến từ mọi hướng. Cậu quằn quại trong cơn đau mà cậu chưa từng biết đến. Tiếng la hét của chính cậu vỡ ra từng mảnh nóng bỏng đâm xuyên qua người cậu. Người cậu đổ mồ hôi nhễ nhại. Cậu cảm thấy khó chịu kinh khủng. Máu cùng dịch dạ dày trào hết lên miệng rồi theo đó ra ngoài.

Đau quá, đau quá, đau quá.

Shion không còn muốn được cứu hay tha chết nữa. Cậu chỉ muốn được giải thoát khỏi cơn đau này, nỗi khổ sở này thôi. Cậu không cần mở mắt ra. Cậu không cần sống. Cậu chẳng đòi hỏi nhiều đến vậy. Tất cả những gì cậu muốn là được giải thoát―

Cậu cảm thấy như có ai đó nắm tóc cậu từ phía sau, rồi lôi cậu vào trong bóng đêm. Cậu thấy mừng. Tất cả những gì cậu cần làm bây giờ chỉ là thả bản thân nương theo nó và rồi cậu sẽ được đưa đến một nơi tốt hơn. Cuối cùng rồi cậu cũng được ngủ.

Một dung dịch đặc và mặn rót vào miệng cậu. Nó nóng lắm. Nó trôi xuống họng cậu và Shion thấy mình được kéo ra khỏi bóng đêm đó. Nhưng thế cũng có nghĩa là cậu bị kéo lại với nỗi đau đớn tột cùng.

"Mở mắt ra nào." Một đôi mắt màu xám nhìn thẳng vào cậu.

"Nezumi... tớ không chịu nổi nữa..." Shion nài nỉ yếu ớt. "Để tớ đi..."

Một cú tát trời giáng.

"Đừng nói mấy thứ nhảm nhí đó trước mặt tôi. Cậu chẳng đi đâu cả. Uống đi." Dung dịch đậm và mặn ấy lại được đổ một cách mạnh bạo vào miệng cậu. Bóng tối nhòa đi. Cơn đau thốn nhẹ trong đầu cậu.

Rạo rạo rạo... rạo rạo...

Shion nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng―hay đó là ảo giác? Đó là âm thanh não của cậu đang bị ăn sống. Có vô số những con côn trùng bé nhỏ màu đen. Chúng bò khắp não cậu, tạo ra những tiếng rào rạo đó.

Ăn. Ăn. Ăn.

Đó là ảo giác thật ư? Hay là... đau quá đi. Cậu không thể chịu đựng được nữa. Vậy nhưng cậu cũng thấy hoảng sợ. Một tiếng thét lớn phát ra từ cổ họng cậu.

"Phải. Hét đi. Đừng từ bỏ. Cậu mới mười sáu. Còn quá sớm để lên đường như vậy."

Sức lực dường như đã từ bỏ Shion mà đi. Cậu thấy rã rời, như thể mọi cơ bắp trong cậu đều bị xé toạc ra vậy. Khó thở quá. Nhưng cơn đau đã dịu đi chút ít.

"Cứ hét đi. Tỉnh táo vào. Tôi sẽ mổ banh nó."

Con dao phẫu thuật bằng bạc đang yên vị trong tay Nezumi.

"Nói cho cậu tin buồn, tôi chẳng có thứ hay ho gọi là dao điện đâu. Yên đấy."

Chẳng rõ do dây thần kinh của cậu tê liệt hết rồi hay do người cậu chẳng còn chút sức nào, cậu không biết, nhưng Shion chẳng nhúc nhích lấy một li. Cậu chẳng thể.

Có ba con chuột ngồi cạnh nhau trên một chồng sách. Cao phía trên có treo một cái đồng hồ tròn. Đó là một cái đồng hồ cơ. Tíc tắc, tíc tắc. Cậu có thể nghe thấy tiếng đồng hồ chạy. Đó là lần đầu tiên cậu nghe tiếng thời gian trôi. Một giây qua đi, rồi một phút. Thời gian tự ghi tạc chính bản thân nó. Nó trôi qua, chậm chạp, đều đặn và mơ hồ. Cả thế giới xung quanh cậu mờ dần đi. Má của cậu nóng ran. Nước mắt cậu chảy xuống, chạm nhẹ qua môi rồi rơi xuống giường, nóng hổi.

"Xong rồi." Nezumi thở ra thật dài. Đó là tiếng con dao mổ rơi xuống nền ư?

"Cũng không chảy nhiều máu lắm. Đau chứ?"

"Không..." Shion khò khè. "Muốn ngủ..."

"Vẫn chưa. Cố thêm một chút nữa thôi."

Giọng của Nezumi nhòe dần. Shion chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc mà thôi.

"Shion."

Cậu bị lay mạnh.

"Mở mắt ra nào. Chỉ một chút nữa thôi―coi nào―mở mắt ra."

Im đi, cậu muốn nói như thế. Im đi, im đi. Một chút nữa? Một chút nữa là bao lâu?

"Đừng giỡn mặt tôi. Tại ai mà tôi phải chịu rắc rối như vầy―cậu không thể cứ thế mà xách đít đi. Shion, biết thế nghĩa là sao không? Mama cậu sẽ khóc đấy. Còn cả cô nhóc kia nữa? Safu, hay cái gì đó đại loại thế. Cậu từng ngủ với cô gái nào trước đó chưa? Thật là phí phạm khi từ chối lời mời đó."

Im đi. Đừng nói nữa. Im dùm cái...

"Cậu chẳng biết cái gì cả. Về tình dục, về sách, hay về cách đánh nhau. Thế mà cậu nghĩ là mình sống vậy đủ rồi ư? Shion! Mở mắt ra nào!"

Cậu mở mắt ra. Cậu nhìn thấy bốn cặp mắt đang nhìn mình. Một trong số chúng có màu xám, và đó là đôi mắt của con người. Ba đôi mắt còn lại đều có màu nho, và chúng là của chuột.

"Ngoan lắm. Thật đáng khen ngợi."

"Nezumi..."

"Hửm?"

"Tớ... vẫn chưa biết tên của bạn..."

"Tên tôi á?"

"Tên thật... của bạn..."

"Thêm nó vào danh sách những thứ cậu chưa biết đi. Khi nào cậu bình phục lại tôi sẽ nói, đó sẽ là quà mừng của cậu. Ngóng nó đi."

Cậu lại được cho uống thứ dung dịch mặn kia thêm nhiều lần nữa. Cậu thả mình vào giấc ngủ chỉ để bị đánh thức dậy. Shion thấy mình lập đi lập lại chuyện đó không biết bao nhiêu là lần. Người cậu phát sốt cả lên. Mồ hôi túa ra như mưa, và cậu nôn ra hết lần này đến lần khác. Cơ thể cậu hệt như trái chanh bị vắt kiệt nước.

"Nước..."

Cậu liên tục yêu cầu và lần nào cũng có một dòng nước mát đổ vào họng cậu.

"Tuyệt thật..."

"Phải ha? Thế giới cũng không hẳn toàn xấu." Nezumi nhẹ nhàng xoa đầu Shion.

"Giờ ổn rồi. Ngủ đi."

"Được ư...?"

"Phải. Điều tồi tệ nhất qua rồi. Cậu đã thắng. Cừ lắm." Những ngón tay dịu dàng vuốt tóc cậu, cũng dịu dàng như chính giọng nói của Nezumi vậy. Cả người cậu thấy nhẹ nhõm hẳn. Shion nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Tay vẫn để trên đầu của Shion, Nezumi kiểm tra hơi thở của cậu ấy. Hơi khá yếu nhưng mà đều đặn, không loạn như trước nữa.

―Cậu thắng rồi.

Cừ lắm. Cậu không nói vậy vì lịch sự hay để động viên. Trong người Shion chứa đựng sức sống mãnh liệt hơn vẻ bề ngoài. Nezumi nhìn gương mặt đang say ngủ của Shion―kiệt sức và yếu ớt, nhưng mà hơi thở vẫn rất đều đặn―rồi cậu chợt nhận ra sự mệt mỏi của chính bản thân mình. Đó chẳng phải sự mệt mỏi về thể xác, mà là tinh thần. Cậu chẳng thể hiểu được hay định nghĩa được chuyện gì mới xảy ra. Một cảm giác khó chịu bao trùm toàn bộ cơ thể cậu và làm máu trong người cậu như bị phồng lên.

―Chuyện gì đang xảy ra ở đấy vậy?

No. 6. Ở trong lòng của thứ được gọi là Thành phố Thánh Linh kia có cái gì đó đang ngủ say. Cái gì đó vượt quá sức tưởng tượng của con người đã được sinh ra và đang từ từ, chậm rãi lớn lên. Nezumi với tay vào sâu bên trong một cái kệ và lấy ra một cái đĩa petri. Trong đó có chứa một thứ mà cậu đã lấy ra từ vết nhọt sau cổ Shion.

―Không thể tin nổi.

Phải, những thứ không thể tin được thỉnh thoảng cũng xảy ra. Hiện thực thường phản bội lại con người rất dễ dàng để rồi khiến cuộc sống của họ rẽ sang một hướng không ngờ tới. Đôi lúc, nó ném họ vào vực sâu tuyệt vọng. Thật tàn nhẫn, thật phũ phàng. Đến mức thật vô lý. Không thể tin vào nó được. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, vào những lúc không ai ngờ tới.

Nezumi hiểu rất rõ điều đó. Nhưng sự thật này vẫn khiến cậu hỗn loạn. Liệu chuyện như vầy vẫn có thể xảy ra?―Nhưng, nó đã xảy ra. Đó là sự thật không thể chối cãi và cậu không thể làm ngơ như không biết được.

Nezumi quay lại chỗ Shion nằm, khẽ vuốt mái tóc của Shion lần nữa.

―Khi tỉnh lại, liệu cậu có thể tin vào sự thật này chứ?

Liệu cậu ấy có thể chịu đựng được? Đây là một cậu nhóc được sinh ra và lớn lên trong trung tâm của Thành phố Thánh Linh cho đến khi mười hai tuổi. Và cho tới năm mười sáu, cậu ấy vẫn sống tiếp ở Lost Town―vùng ngoại ô của thành phố nhưng vẫn thuộc thành phố đó. Đây là một cư dân của thành phố và được đối xử theo đúng như những gì dân ở đó nhận được. Liệu một người lớn lên trong cái vỏ bọc kia có thể chịu đựng được sự thật này chứ? Cậu ấy có đủ mạnh mẽ không?

―Ít nhất thì không yếu đến mức bị hủy diệt.

Nhưng cậu không biết. Cậu không biết trong người cậu nhóc đang ngủ yên trước mặt cậu chứa đựng những sức mạnh cùng sự yếu đuối nào. Liệu cậu ấy có thể đứng vững hay sẽ bị đè bẹp―Nezumi hoàn toàn không biết. Nhưng Shion đã sống sót, đó cũng là một sự thật. Để sống sót, ta phải cắn chặt răng vào Sự Sống và giữ thật chặt. Dù có xấu xí đến thế nào, có thô bỉ đến thế nào―nhưng kẻ nào khao khát Sự sống nhất sẽ là kẻ sẽ sống sót. Nezumi, từ thực tế bản thân, hiểu rõ điều đó nhất. Cậu nhóc trước mặt cậu có sự ham muốn đó. Thật sự rất khó để sống một cách xấu xí hơn là chết một cái chết xinh đẹp và oai hùng. Nó cũng có giá trị hơn nhiều. Cả chuyện này, Nezumi cũng hiểu rất rõ.

―Cậu sẽ ổn thôi.

Nezumi lấy nước thấm ướt đôi môi khô nứt của Shion. Rồi cậu khẽ mở cửa đi ra ngoài. Sắp rạng đông rồi. Bầu trời chuyển dần từ đen sang tím, còn những vì sao lấp lánh trên trời thì mờ dần.

"No. 6" Nezumi gọi tên thành phố khổng lồ hiện lên từ đằng xa kia. "Cứ chờ đó. Rồi sẽ có ngày ta vạch trần căn bệnh truyền nhiễm đó và đem nó ra ngoài ánh sáng."

Một tia sáng chiếu rực khắp trời. Một đàn chim tung cánh bay cao. Mặt trời đang mọc. Trời đang sáng lên. Khu Tây vẫn chìm trong màn đêm tối tăm, nhưng Thành phố Thánh Linh, tắm mình trong ánh mặt trời mọc, tỏa sáng như thể đang chế nhạo nó. Nezumi đứng yên, lẳng lặng đối mặt với thành phố.

***

Con đường phía dưới kia được đong đầy ánh sáng bình minh. Ông chưa bao giờ cảm thấy chán nhìn quang cảnh bình minh từ căn phòng này; cảnh sắc này tuyệt vời đến vậy đấy.

―Thật thanh thoát.

Những con đường ngăn nắp cùng màu sắc xanh tươi của hàng cây xum xuê hai bên đường trông thật là đẹp. Mọi thứ đều chỉnh chu và đầy khí lực. Không hề có thứ gì xấu xí hay vô dụng. Đây là thành quả của con người, ở mức tuyệt đỉnh nhất―

Có tiếng chuông reo. Một màn hình gắn ở trên tường chợt sáng lên, khuôn mặt dài và gầy của một người đàn ông hiển thị trên màn hình.

"Xin lỗi đã làm phiền ngài vào sáng sớm như vầy."

"Không sao. Tôi đang chờ cậu đấy."

"Cuộc điều tra đã kết thúc. Tôi muốn báo cáo trực tiếp với ngài."

"Trực tiếp? Cẩn trọng thái quá nhỉ? Có chuyện gì sao?"

"Nghi phạm đã trốn thoát."

"Có vẻ thế―Tôi đã được báo cáo chuyện đó. Nhưng đó chẳng phải thứ gì quá quan trọng."

"Nó có liên quan đến vụ này. Nó đã giúp nghi phạm trốn thoát."

Người đàn ông trên màn hình đẩy gọng kiếng về vị trí cũ. Gọng kiếng có màu đen, trông rõ ràng thuộc kiểu mốt cũ. Có lẽ ông ta thấy chúng hợp với bản thân nhất vì ông ta chưa từng thay kiểu gọng này trong suốt mười năm qua.

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn ạ. Mẫu giọng nói hoàn toàn trùng khớp."

"Giúp trốn thoát sao... và cách thức là gì?"

"Tôi sẽ báo chi tiết với ngài sớm thôi."

"Hiểu rồi. Tôi sẽ chờ."

"Xin phép ngài ạ."

Hình ảnh tắt mất và màn hình lại ẩn vào bên trong tường. Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh rồi hướng về phía cánh cửa kiếng, tới tận bầu trời đang trải phía xa kia. Màu xanh trong vắt đập thẳng vào mắt ông. Mùa lại xoay vòng nữa rồi.

―Vậy là ngươi đã quay lại.

Nó quay lại làm gì? Tại sao nó lại một lần nữa xuất hiện? Một cánh hồng từ bình hoa đặt trên bàn làm việc của ông rời cành, là là rơi xuống mặt đất.

―Ngươi nên ngoan ngoãn ở yên trong xó của ngươi đi... đồ ngốc.

Ông dẫm nát cánh hoa màu đỏ thẫm rơi dưới chân mình. Nó nát bấy trên tấm thảm mới, để lại một vệt mà theo ông trông như máu vậy.

***

Yamase đang ngồi bó gối trên sàn, đầu cúi thật thấp. Trông anh cứ như một đứa trẻ hờn dỗi vì mới bị mắng xong.

"Anh Yamase." Shion gọi anh. Nhưng anh không đáp lại.

"Anh Yamase, sao vậy?"

Yamase bật khóc.

"Anh Yamase, đừng khóc mà."

Shion đặt tay lên vai của Yamase. Những giọt nước mắt đau khổ của Yamase như cứa vào tim cậu. Thật đau đớn thay khi nghe nó.

"Chuyện gì khiến anh phải khóc như thế này vậy? Em giúp gì được không?"

"Có đấy." Tay của Yamase chộp lấy cổ chân của Shion.

"Shion, anh không muốn cô đơn. Tại sao chỉ có em là được cứu?"

"Ơ?"

"Theo anh nào." Anh ta nài nỉ. "Em sẽ đi, đúng không?"

"Anh Yamase, anh nói―?"

Bàn tay đang nắm lấy cổ chân của cậu chuyển màu. Nó đang thối rữa dần. Từng mảng thịt thối rữa và rơi ra khỏi cánh tay của Yamase. Shion có thể nhìn thấy tận phần xương trắng bên trong.

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau... có phải không?"

Cổ chân của Shion bị kéo mạnh hơn. Cậu đang bị lôi vào trong màn đêm vĩnh cửu. Cánh tay của Yamase cứ thối rữa dần trong khi kéo dài ra, bao hết thân trên của Shion cho đến khi nó quấn quanh cổ cậu, bóp ngạt cậu.

"Không― dừng lại―"

"Shion..."

Shion cố vươn tay xa nhất có thể. Cậu cảm thấy mình chạm được vào một thứ gì đó rõ ràng, chắc chắn. Cậu nắm thật chặt vào nó và hét lên.

"Không!"

Shion giật mình tỉnh giấc. Họng cậu khát cháy.

"'Không' gì cơ?" Nezumi nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Nezumi..." Shion lơ mơ nói nhỏ. "A... Tớ còn sống..."

"Phải. Chúc mừng cậu an toàn quay lại. Và tiện thể xin lỗi vì đã phá hỏng khoảnh khắc này nhưng cậu thả tay ra được rồi chứ? Cậu nắm chặt quá, đau lắm đó."

Cậu đã nắm lấy tay Nezumi, chặt đến mức những ngón tay của cậu bấm sâu vào thịt của cậu ta. Cậu đã bám vào bàn tay này thể thoát khỏi bóng tối.

"Nước không?"

"Có." Shion nói đầy cảm kích.

Nước khá lạnh và nó làm mát toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể cậu.

"Tớ nhớ bạn đã cho tớ uống nước như thế này... hết lần này đến lần khác." Từng từ từng từ chậm chạp phát ra, nối thành câu không liền mạch.

"Có một con suối nhỏ gần đây và nước cũng khá ngọt. Hàng chùa đó nên không phải lo đâu."

"Bạn... lại cứu tớ nữa."

"Tôi không phải là người đã cứu cậu. Dù sao ở đây cũng chẳng có bác sĩ hay các thiết bị y tế nào ra hồn cả. Mà dù có tôi dám cá là chả giúp được gì nhiều. Không ai có thể cứu cậu cả. Chính cậu đã tự giúp lấy mình. Cậu chiến đấu khá lắm. Nói thật tôi hơi bị ấn tượng đấy. Hứa thật lòng là từ giờ về sau tôi sẽ không gọi cậu là nhóc nữa."

"Tất cả... đều nhờ vào bạn..."

Shion đưa một tay lên chăm chú quan sát. Trông nó có vẻ thô ráp nhưng không hề có một đốm đồi mồi hay chỗ nhăn nheo nào trên da. Đó vẫn là tay của một người trẻ tuổi. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ gặp ác mộng..." Shion chập chạp nói. "Tớ muốn tìm ai đó giúp mình, thế nên tớ đã vươn tay ra xa hết mức... và rồi tớ nắm được tay bạn."

"Đáng sợ nhỉ?"

"Anh Yamase đã ở đó― anh nói rằng tớ không thể là người duy nhất được cứu như vậy... tay anh quấn lấy người tớ, từ mắt cá chân lên đến tận cổ..." Shion đưa tay sờ lấy cổ mình. Nó đang được quấn băng chi chít.

"Từ mắt cá chân lên đến tận cổ?" Nezumi hơi thót người lại. Cậu ta đảo mắt nhìn đi, rời khỏi chiếc giường.

"Anh Yamase không phải loại người nói những điều đó..." Shion tiếp tục trầm ngâm. "Anh ấy sẽ vui mừng cho tớ vì tớ được cứu... sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tớ và..."

"Vì cậu thấy có tội." Nezumi nói ngắn, tay quấn tấm vải siêu sợi quanh vai. Một chú chuột nhảy lên vai cậu ta từ trên một chồng sách. "Tên Yamase đó chết còn cậu thì sống. Cậu thấy có lỗi vì điều đó, thế nên cậu mới mơ giấc mơ ngu ngốc đó."

"Đối với cậu mọi thứ đều vô dụng hay ngu ngốc nhỉ?"

"Ai còn sống là kẻ chiến thắng. Đừng có coi việc còn sống là tội lỗi. Nếu đã dư hơi nghĩ như thế thì hãy cố sống thêm dù chỉ một ngày, thậm chí một phút nữa. Và thi thoảng, hãy nhớ đến những người đã khuất. Vậy là quá đủ rồi."

"Bạn đang nói với tớ à?" Shion hỏi.

"Còn ai nữa?"

"Nghe cứ như―" Shion ngập ngừng. "Cứ như bạn đang nói với chính bản thân mình..."

Nezumi chớp mắt. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Shion mất một lúc rồi lẩm bẩm 'vớ vẩn' rất khẽ.

Shion cố ngồi dậy. Nhưng cậu không thể điều khiển cơ thể theo ý mình được. Cậu để ý rằng cả thân trên của mình đang được quấn băng chằng chịt.

"Sao lại nhiều..."

"Vì cậu tự cào cấu mình trong cơn đau. Nghỉ đi, vẫn còn quá sớm để dậy đó. Và nhớ uống thuốc đặt cạnh gối đấy. Tối về rồi tôi sẽ đãi cậu món súp."

"Bạn ra ngoài à?"

"Đi làm."

Nezumi quay lưng lại phía Shion, nhanh chóng rời đi.

Shion uống viên thuốc trắng được dặn. Một con chuột màu xám kêu lên. Nó đang đứng cạnh một ly nước.

"Cám ơn."

Con chuột gật đầu như thể nó hiểu lời cảm ơn của cậu. Và nhảy lên ngực cậu khi cậu nằm xuống.

"Chủ của nhóc làm công việc gì thế?"

Chít chít.

"Tên của bạn ấy là gì? Bạn ấy đã sống cuộc sống như thế nào? Bạn ấy sinh ra ở đâu và..." Cậu lịm dần. Cậu thấy lơ mơ. Có vẻ như cơ thể cậu vẫn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa. Shion thả mình vào trong cơn mê. Và lần này cậu chẳng mộng mị gì cả. Khi tỉnh dậy, sự nặng nề và lơ mơ điều biến mất khỏi người cậu. Ngoại trừ cái cổ hơi nhói đau thì cậu không thấy khó chịu ở đâu cả. Cậu đang hồi phục khá nhanh.

Trong phòng hiện không có ai. Có lẽ Nezumi vẫn chưa về. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Trời có vẻ đã lờ mờ tối. Shion quay đầu nhìn và nhận ra ba chú chuột nhỏ đang cuộn tròn ngủ gần cổ mình. Cậu khẽ khàng ngồi dậy, mang giầy vào. Cậu cực kì mong muốn được hít thở không khí ngoài trời. Cậu muốn căng đầy phổi mình bằng không khí trong lành. Shion chậm rãi bước đi. Mồ hôi cậu lấm thấm hết tấm băng quấn quanh cổ và ngực. Cậu tháo cái quanh cổ mình ra. Giờ thì đã dễ thở hơn rồi. Bước chân cậu nhẹ nhàng và cậu không hề thấy chóng mặt hay buồn nôn gì. Shion mở cửa ra, leo lên những bậc cầu thang. Một cơn gió lạnh ùa vào. Toàn bộ tầng hầm được áo lên người một thứ ánh sáng đỏ thẫm. Trời đang chuyển tối. Những chiếc lá ngả màu rời cành, nhảy múa trong cơn gió chiều. Và rồi, với một tiếng xào xạc nhẹ, chúng ghé qua tầng hầm. Ngẩng nhìn lên, cậu có thể thấy những cành cây tối màu, gần như trọc lá đang đứng sững giữa trời đất. Xa xa, cậu có thể nhận ra hình ảnh của No. 6.

Shion thấy cay xè cả mắt. Chẳng phải cậu nhớ nhung gì cái thành phố cậu đã sinh ra và lớn lên. Cảnh sắc cuối thu, khung cảnh tuyệt diệu này mới là thứ đã làm trái tim cậu thổn thức. Tiếng lá cây xào xạc, hương vị của đất, màu sắc của bầu trời, tất cả hòa nhịp trong trái tim của cậu cứ như thể đang mời gọi nước mắt tuôn rơi vậy.

― Bạn ấy sẽ lại được một phen chế giễu nếu như nhìn thấy mình lúc này.

Shion cắn chặt môi để ngăn nước mắt lại. Cậu hít vào thật sâu.

Cậu nghe thấy tiếng cười đùa giòn giã phía sau lưng. Shion quay đầu lại và nhìn thấy ba đứa trẻ ở phía gần cái cây, đang leo lên từ một con dốc hướng về phía cậu. Có hai bé gái và một bé trai. Chúng là những đứa trẻ sống trong căn nhà xuống cấp cậu thấy trước kia ư? Tất cả chúng đều cùng gương mặt bầu bĩnh giống nhau. Cậu không biết chúng đang cười đùa điều chi nhưng Shion thấy bản thân cũng vui lây khi nhìn những gương mặt tươi cười đó. Karan rất thích trẻ con, bà thường có những đợt giảm giá kiểu như "Giảm nửa giá cho bé dưới mười tuổi", thế nên tiệm bánh luôn đầy ắp tiếng trẻ thơ. Đó là bên trong No. 6. Đây là bên ngoài No. 6. Nhưng mặc thế giới bên ngoài bức tường có như thế nào, tiếng cười trẻ em vẫn luôn như thế.

Cô bé có vẻ như là lớn tuổi nhất trong bộ ba nhìn thấy Shion đầu tiên. Cô bé đột ngột dừng lại, mắt mở thật to. Gương mặt cô bé căng cứng lại. Shion không có ý khiến cô bé sợ. Cậu giơ tay lên chào và nói.

"Chào em."

Cậu bé đứng đằng sau bỗng òa khóc.

"Ơ? Coi nào, đừng khóc―" Shion đi lại gần hơn. Cô bé mếu máo.

"Rắn!" Cô bé kêu lên.

Nhanh tay kéo em trai một bên, tay còn lại là em gái, cô bé chạy hộc tốc hướng về phía con dốc cũ. Tiếng hét của cô bé vang vọng khắp cả bầu trời hoàng hôn. Shion chết đứng ở đó.

―Rắn? Em ấy la hét vì gì vậy? Rắn nào cơ?

Cậu không hiểu cô bé ý nói gì cả.

―Em ấy nhìn thấy gì?

Cậu quay lại. Đằng sau chẳng có gì ngoài cảnh sắc cuối thu. Không có rắn hay chim chóc nào cả. Hoàn toàn chẳng có sinh vật sống nào.

―Cái bóng của cành cây em ấy nhìn ra là rắn à? ...Không, em ấy nhìn thẳng vào mình. Chỉ nhìn mình mà thôi.

Shion rùng mình. Đầu cậu ong hết cả lên. Lấy tay vò mạnh tóc mái, một thói quen mỗi khi cậu bị kích động.

"Cái―"

Shion nghẹn thở. Có vài cọng tóc nằm giữa mấy ngón tay của cậu. Chúng gần như có màu trắng trong. Ánh mặt trời lặn được chúng phản chiếu trong chính bản thân mình.

"Sao― cái―"

Cậu lấy tay cào tóc, giựt ra thêm nhiều cọng tóc nữa. Tất cả đều giống nhau. Cậu đưa tay lên sờ mặt. Da mặt cậu vẫn căng, không nhăn nheo hay chảy xệ. Nhưng phần cổ cậu có cảm giác kì lạ. Da quanh cổ có phần hơi phình ra. Shion hấp tấp chạy ngược xuống cầu thang, mấy lần suýt té.

―Gương, mình cần gương...

Cậu gạt đổ những chồng sách. Bầy chuột nhắt hoảng sợ dáo dác kéo nhau trốn xuống dưới gầm giường. Cậu phát hiện một cánh cửa gỗ cạnh nhà tắm. Mở ra, cậu thấy nơi đây đủ rộng để một người có thể đứng lên ngồi xuống. Bức tường phía vách có một thứ trông như là gương. Trên những bức tường còn lại cũng có treo rất nhiều thứ, nhưng Shion không có tâm trí đâu mà để ý. Cậu bật đèn lên và đi lại gần chiếc gương. Chân cậu loạng choạng. Tay thì run rẩy. Nhưng cậu vẫn ép bản thân nhìn thẳng vào gương.

Cậu hoảng sợ kêu bật lên.

Cậu đã nhìn thấy gì trong gương? Đây là cái gì... cái gì...

Rắn!

Tiếng hét của cô bé lại vang vọng trong tai cậu. Cậu không thể thở được. Cậu cần không khí nếu không cậu sẽ ngạt thở mà chết quá. Shion loạng choạng ngã dựa vào tường. Cậu nhìn chằm chằm vào bản thân ở trong gương. Mắt cậu như dán dính vào đó, cậu không thể nhìn đi hướng khác được.

Tóc cậu bạc trắng, sáng ánh lên. Và có một con rắn. Một con rắn dài, với bề rộng chừng hai cen-ti-mét, quấn quanh cổ cậu. Trông nó giống như vậy đấy. Cậu chắc chắn điều đó.

"Không thể nào..." Cậu cởi quần áo ra. Cậu cố tháo lớp băng đang quấn khắp người. Chúng đã được băng lại một cách cẩn thận, giờ thì chúng đang rối một nùi và quấn hết vào nhau như thể đang chế nhạo đôi bàn tay lóng ngóng của Shion. Khi mảnh băng cuối cùng được gỡ ra, Shion kêu lên thảng thốt. Một dải màu đỏ bao quanh người cậu, bắt đầu từ mắt cá chân trái, leo dần theo chân đi lên thân trên tới tận cổ. Trông cứ như thể có một con rắn đang quấn quanh người cậu vậy. Nó đang trườn lên cơ thể trần trụi của cậu. Một vết sẹo màu đỏ ngoằn ngoèo. Chân cậu không còn chút sức nào. Cậu thả người rơi xuống đống băng lộn xộn dưới chân.

Tóc trắng và một con rắn đỏ. Đây là cái giá mà cậu phải trả để sống sót.

"Cậu thích ngắm bản thân trần như nhộng đến vậy à?" Một giọng nói cất lên, nhỏ như thể đang nói thầm vậy. Nezumi đứng đó, dựa người vào cánh cửa đằng sau cậu.

"Nezumi―đây là―"

"Sau khi cậu hạ sốt thì chúng xuất hiện. Nhưng chúng chỉ ảnh hưởng đến bề mặt da thôi, không phải do mạnh máu của cậu bị tắc hay kiểu như thế. Cũng có nghĩa là không có tổn thương nào ở hệ tuần hoàn máu cả. Tốt quá rồi ha?"

"Tốt? Tốt cái gì chứ? Đây là..."

"Nếu không thích cậu vẫn có cách mà." Nezumi nói. "Xăm da đâu có khó khăn gì với công nghệ hiện nay chứ? Tóc thì cậu muốn nhuộm màu nào mà chẳng được. Tôi chẳng thấy vấn đề gì cả. Nhưng nói cho cậu biết―" Cậu ta khẽ nhún vai. "Tóc cậu còn xử được chứ còn da thì vô vọng rồi. Ở đây chẳng có trang thiết bị nào có thể làm được điều đó." Giọng của cậu ta đều đều, vô cảm và chẳng có chút cảm thông nào trong đó. Shion vẫn ngồi tại chỗ tại chỗ cũ, ngơ người nhìn đám băng rối quanh chân mình.

"Shion."

"...Sao..."

"Cậu hối tiếc vì mình còn sống à?"

Mất một lúc Shion mới trả lời.

"― Gì cơ?" Cậu lơ đãng nói. "À― bạn vừa nói gì à?"

Nezumi thở dài rồi khụy một chân xuống, ngồi đối diện Shion, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên. Cậu ta ép Shion ngẩng mặt lên.

"Đừng có nhìn xuống nữa, nhìn tôi này. Dẹp cái thứ lơ mơ đó đi và nghe rõ điều tôi nói đây. Cậu thấy ăn năn à?"

"Ăn năn...? Gì cơ?"

"Vì còn sống."

"Ăn năn... ý cậu muốn nói là ăn gì đó ư..."

"Dĩ nhiên là không rồi." Nezumi nói châm biếm. "Không phải ăn trong ăn uống mà là ăn năn hối hận ấy. Trời ạ. Chấn chỉnh lại coi. Bộ cái đầu thiên tài của cậu hỏng rồi sao?"

Hối hận? Vì còn sống? Cậu ăn năn vì mình vẫn còn đang sống và ngồi đây, trông như vầy sao? Shion chậm rãi lắc đầu.

"Không. Không hề."

Cậu không muốn chết. Dù cho cậu bị đánh ngã, cậu vẫn sẽ bò dưới đất để có thể tiếp tục sống. Cậu chẳng có mục tiêu hay hi vọng gì. Cậu chẳng có tương lai nào cả. Cơ thể cậu đã biến đổi quá mức, linh hồn cậu trở nên hỗn loạn. Nhưng dù vậy cậu vẫn không muốn chết.

Sự sống có trong dòng nước mát làm dịu đi cổ họng khô khốc của cậu. Nó có trong màu sắc của bầu trời đang trải dài trước mắt cậu, trong không khí yên tĩnh buổi đêm, trong những chiếc bánh mì mới nướng, trong bàn tay của một người, trong tiếng cười nhẹ nhàng; 'Shion, cậu hi vọng điều gì vậy?'; trong cuộc tỏ tình bất ngờ, không chắc chắn và do dự. Tất cả chúng liên kết với nhau và nói rằng cậu đang sống. Dù bên ngoài cậu có trông ra sao, cậu vẫn không muốn bị cắt rời khỏi bất kì thứ gì trong số chúng.

"Nezumi..." cậu nói khẽ. "Tớ― Tớ muốn sống."

Dòng nước mắt cậu cố kìm nén nãy giờ chực trào ra. Một hàng nước mắt lăn dài xuống má cậu. Cậu vội vã lau đi.

"Có dấu cũng vô dụng thôi, ngốc ạ." Nezumi khẽ thở dài. "Sao cậu có thể khóc dễ dàng như thế hả? Bộ không thấy xấu hổ à?"

"Tớ chỉ hơi bất cẩn thôi." Shion gắt gỏng nói. "Tớ vẫn chưa kiểm soát cảm xúc của bản thân tốt vì tớ mới bình phục thôi. Đừng có mà chọc tớ nữa."

Nezumi im lặng nhìn Shion, rồi cậu ta đưa tay lên đầu cậu.

"Nếu thấy nó khó chịu thì tôi sẽ nhuộm cho cậu sau. Nhưng theo tôi thấy nó cũng đẹp mà. Với lại―" Ngón tay của Nezumi đi lần theo vết màu đỏ trước ngực Shion.

"Cậu có một con rắn màu đỏ quấn quanh người như vầy trông cũng tôn thêm vẻ đẹp trai mà ta."

"Nghe chẳng vui tẹo nào."

"Chậc, tôi cũng chẳng hứng nhìn cậu như Adam vầy đâu." Nezumi trả treo. "Mặc quần áo vào đi. Tôi sẽ đãi cậu món súp đặc biệt cùng với thịt."

Nhắc mới nhớ, hình như đã lâu lắm rồi cậu chưa có gì vào bụng. Bụng cậu kêu lên biểu tình ngay khi Shion nhớ lại điều này.

"Súp gì thế? Cần tớ phụ không?"

Nezumi chớp mắt.

"Cậu hồi phục nhanh ghê ta."

"Hả?"

Giọng của Nezumi đột nhiên trầm xuống và khàn khàn.

'Xoay đều xoay đều cái vạc sôi.
Những thứ kịch độc ném đều tay.
Con cóc trốn sau tảng đá lạnh.
Ba mươi mốt ngày đêm có lẻ.
Nọc độc bóng bỏng chảy khắp nơi.
Nung ngươi trước hỡi vạc yêu ơi.'

"Gì thế?"

"Macbeth. Đoạn miêu tả cảnh ba mụ phù thủy ném mắt thằn lằn, chân cóc và cánh dơi vào trong vạc để nấu món súp đặc biệt của mình. Tuyệt vời ha?"

"Nếu đó là ý tưởng cho món súp đặt biệt của bạn thì xin phép miễn cho tớ."

"Cánh dơi thay bằng thịt gà, mắt thằn lằn là rau củ và cóc đổi thành tỏi. Xin ngài chờ trong chốc lát, thưa bệ hạ."

Món súp đặc biệt của Nezumi nóng hổi và ngon lành hơn bất kì thứ gì Shion từng thưởng thức trước đây.

.

9 0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: