Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

047 + 048

«Chương 047»

«Nước mắt là vô dụng nhất»

Tôi không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng. Không quan tâm đó có phải là đang hại người hại mình hay không, dù có phải trả giá tất cả chỉ để cắn rơi một miếng thịt của đối phương mà miếng thịt này lại mang đến đau đớn và vết sẹo cho hắn thôi thì cũng đã đủ để trong lòng tôi tràn ngập vui sướng rồi.

"Còn cả Cố Dĩnh nữa. Hai chúng tôi cơ bản không hề yêu nhau, chỉ là đùa giỡn các người thôi. Dù tôi có phải là con trai ông hay không thì cũng sẽ không kết hôn với cô ấy. Đính hôn là giả, con cũng là giả..." Tôi cười hỏi Tang Chính Bạch: "Cha, tưởng đã nắm tất cả ở trong lòng bàn tay nhưng kết quả lại hoàn toàn không phải, cảm giác này thật khó chịu nhỉ?"

Sắc mặt Tang Chính Bạch tái xám, ngay lập tức chống bàn đứng dậy: "Tang Niệm!"

"Nếu năm đó ông quan tâm đến con mình một chút thì làm sao đến mức bị bảo mẫu đổi cũng không biết? Luôn miệng nói phát triển công ty là nguyện vọng của mẹ, đó thật sự là nguyện vọng của bà ấy à?"

Bên tai truyền đến tiếng đồ sứ va chạm, giống như là có người vừa cuống quýt đặt chén trà xuống.

"Tang Niệm, đừng nói nữa..."

"Đây chẳng qua chỉ là nguyện vọng của ông thôi, đừng tự mình thấy chuyện đó là cảm động nữa!" Giọng của Kỷ Thần Phong và giọng tôi chồng chéo lên nhau, nhưng tôi không để ý đến hắn mà chỉ lo trút ra cảm xúc đã kiềm chế nhiều năm: "Nếu bà ấy biết ông làm mất đứa con bà dùng cả tính mạng để đổi lấy, dù ông có xem công ty mình là nhất thế giới bà cũng sẽ không tha thứ, ưm..."

"Cút, cút ra ngoài!" Tang Chính Bạch đứng dậy mắng, quơ lấy ống đựng bút làm bằng kim loại trên bàn ném về phía tôi.

Tôi không tránh, chỉ hơi quay đầu đi một chút. Bút bên trong ống bút rơi tứ tán trên mặt đất, góc cứng nhô lên đập vào đuôi mắt tôi. Đau đớn làm tôi bất giác che mắt lại, chỉ mấy giây sau, trong lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác ươn ướt. Chất lỏng đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống, dần loang màu ra trên cổ áo sơ mi màu trắng.

"Anh rể!"

"Ngài Tang!"

Hứa Tịch và Kỷ Thần Phong song song lao đến, một người hướng về phía tôi, một người hướng về phía Tang Chính Bạch.

Hứa Tịch cởi chiếc áo choàng có giá trị không nhỏ của mình ra, muốn ấn cho tôi cầm máu nhưng bị tôi ngăn lại.

"Đây là lần thứ hai ông đánh tôi. Đánh đi, đánh nữa đi, đánh chết tôi luôn là xong rồi." Tôi buông tay xuống, mặc cho máu tươi nhỏ xuống thành dòng, cũng không hề kìm nén lại thái độ vì cú ném này.

Tang Chính Bạch quả là muốn đánh tiếp thật. Kỷ Thần Phong đè chặt giấy trong tay ông ta xuống, quay đầu tức giận nhìn tôi, quát: "Đủ rồi, ra ngoài!"

Thân thể tôi cứng ngắc trong chớp mắt, ống đựng bút của Tang Chính Bạch cũng không thể làm tôi sợ hãi nhưng tiếng quát của Kỷ Thần Phong lại làm cho tôi không thể kìm được mà co rúm lại. Tuy nhiên đến khi tôi lấy lại tinh thần rồi, phát hiện vậy mình mà lại sinh ra cảm xúc đáng buồn như thế này, trong giờ phút đó oán hận của tôi đối với kẻ gây ra chuyện này là Kỷ Thần Phong đã vượt qua bất kì kẻ nào.

Bây giờ đã chê tôi nói nhiều rồi à? Dm ban đầu là ai giống như chó đực phát tình không xuống khỏi người tôi được?

Rõ ràng tôi đã gia tăng tần suất hít thở nhưng dưỡng khí thì lại như là bị ngừng cung cấp thật, không có bao nhiêu được vận chuyển đến não. Trước mắt xuất hiện lốm đốm mơ hồ, tôi đỡ trán, lảo đảo đứng không vững, Hứa Tịch vừa kinh ngạc kêu lên vừa đỡ lấy tôi.

"Trước tiên tất cả mọi người tỉnh táo chút đã. Tang Niệm, chúng ta đi bệnh viện xử lý vết thương đã được không?" Hứa Tịch dỗ tôi, không ngừng kéo tôi ra ngoài cửa.

Tôi vốn đã choáng đầu, bị dì ấy kéo một cái thì toàn thân chỉ có thể đi theo sức kéo của dì.

Cả một đoạn đường ngắn ngủi, tôi vẫn luôn nhìn Kỷ Thần Phong, hắn cũng nhìn tôi lại. Mãi đến khi tôi bị kéo ra khỏi văn phòng, ánh mắt của hắn mới rời khỏi người tôi, còn tôi thì vẫn nhìn hắn. Cửa văn phòng chậm rãi đóng lại, hắn quay đầu nói gì đó với Tang Chính Bạch. Khoảng cách quá xa, tôi không tài nào nghe rõ được. Chưa đầy một lát sau, cánh cửa gỗ đã hoàn toàn khép lại, tôi không nhìn thấy hắn nữa nhưng vẫn không thu tầm mắt lại.

"Đi thôi, dì đưa con đi bệnh viện." Hứa Tịch choàng áo khoác của mình lên đầu tôi, giúp tôi ngăn những ánh mắt dò xét của người bên ngoài lại.

Nửa tầm mắt tôi biến thành vải nhung dệt lông dê màu đen, tôi nắm một góc áo choàng ấn lên vết thương còn đang chảy máu của mình, nói cảm ơn thật nhỏ với dì.

"Không cần, con tự đi." Tôi không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nên khéo léo từ chối ý tốt của dì, bước nhanh về phía cửa thang máy.

"Tiểu Niệm!"

Vừa khéo gặp phải buồng thang máy trống đang đi xuống dưới, tôi bước vào bên trong, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.

Hứa Tịch không đuổi theo vào. Dì dừng lại ở bên ngoài thang máy, khóe mắt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, lại gọi tôi một tiếng tràn đầy phức tạp.

"Tiểu Niệm..."

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên bây giờ dì vẫn chưa kịp nghĩ kĩ càng, vẫn xem tôi là "Tang Niệm", con của Hứa Uyển Di. Nhưng khi dì ấy tỉnh táo suy nghĩ lại về cả chuyện này thì sẽ không do dự mà đẩy kẻ ti tiện, vô liêm sỉ là tôi đây ra xa.

Thà nói tạm biệt ở ngay đây còn hơn là sau này phải căm ghét dì ấy.

Tôi hạ mắt xuống, mặc cho cửa thang máy dần dần khép lại, từ đầu đến cuối không đáp lại dì ấy.

Một mình đi bệnh viện, bác sĩ xem vết thương ở khóe mắt tôi xong thì nói phải khâu bốn mũi.

"Vết thương này của cậu nguy hiểm thật, suýt nữa là đập vào mắt rồi." Bác sĩ trung niên vừa khâu vết thương vừa nghĩ mà sợ thay tôi, nói: "Vết thương da thịt thì không sao, đập vào mắt thì phiền lắm."

"Đập chết luôn là tốt nhất." Tôi nói.

Bác sĩ nhìn thoáng qua tôi, hỏi: "Bị bạn gái đánh à?"

"Không phải, bố bạn gái đánh."

"Sao thế, không đồng ý cho các cậu yêu nhau à?"

Khóe miệng tôi giật giật, nói: "Hẳn ông ấy cảm thấy tôi làm bẩn bảo bối của ông ấy."

Bác sĩ khẽ lắc đầu nói: "Ầy, con cháu tự có phúc của con cháu, cha mẹ cùng ồn ào làm gì. Thằng nhóc cậu đẹp trai với lại trẻ trung như vậy, rất có triển vọng mà, không ưa cậu rõ ràng là do bọn họ không có mắt nhìn, đừng nhụt chí nhé." Nói xong ông cắt chỉ khâu rồi tỏ ý tôi có thể đi được rồi.

Lần đầu nhiên Tang Chính Bạch đánh tôi là ba năm trước đây.

Vì tôi dùng một chai rượu đánh trọng thương Thi Hạo nên bị giam vào trong cục cảnh sát với Trịnh Giải Nguyên. Tang Chính Bạch xử lý chuyện này ngay trong đêm, vào sáng sớm ngày hôm sau thì cuối cùng cũng moi được tôi ra. Từ lúc mới nhìn thấy tôi, ông ta đã gục mặt xuống, không nói với tôi câu nào.

Cứ thế về đến nhà, tôi đi theo sau ông ta vào trong, còn chưa kịp phản ứng đã bị ông ta đột nhiên xoay người lại tát một cái thật mạnh vào mặt.

"Bốp!"

Cái tát này dùng hết sức của ông ta, đánh đến mức lỗ tai của tôi ù ù, ngay cả xương ổ răng cũng đau âm ỉ.

"Dm mày làm cho tao mất mặt quá." Ông ta chỉ ngón trỏ vào người tôi, nổi giận mắng: "Tang Chính Bạch tao đây sao lại sinh ra đứa con trai như mày? Mày xứng với mẹ của mày à? Tất cả những thứ mày có bây giờ là do ai cho? Là mẹ mày dùng tính mạng đổi lấy! Mong đợi duy nhất của tao trong đời đối với mày chính là mày có thể giúp tao cùng nhau làm cho Chính Nghi trở nên lớn mạnh, nhưng mày nhìn thử xem bây giờ dáng vẻ mày như thế nào? Hả? Tang Niệm, mày thật sự làm tao quá thất vọng!"

Tôi có dáng vẻ như thế nào?

Tôi cố gắng học hành, cố gắng lấy lòng ông ta, cố gắng chuẩn bị để tiếp quản Chính Nghi, nhiều năm như vậy chưa từng làm gì sai. Mà bây giờ, chẳng qua chỉ là đánh một thằng chó không biết nói chuyện thôi lại khiến tất cả cố gắng trước đây của tôi đều đã trở thành uổng phí hay sao?

Tôi làm đúng, ông ta chưa bao giờ cảm thấy tự hào về tôi. Hiện tại tôi làm sai, ông ta lại trở nên thất vọng.

"Con xin lỗi, bố."

Tuy nhiên vì lúc ấy tôi đã biết thân thế của mình, biết mình chẳng qua chỉ là một con "ly miêu" đê tiện nên tôi cũng không dám thổ lộ tiếng lòng, xung đột chính diện với ông ta.

Tôi thừa nhận sai lầm của mình, thừa nhận tất cả những gì ông ta lên án, cũng cam đoan lần sau không tái phạm nữa. Sau đó thì bắt đầu không ngừng lặp đi lặp lại quá trình "đi khám bác sĩ tâm lý" và "đổi bác sĩ tâm lý".

Tôi không cho rằng mình có vấn đề tâm lý thật. Có lẽ là tôi có chút mất ngủ, lo nghĩ, nhưng còn cách rất xa mức độ cần phải đi khám bác sĩ tâm lý, nên tôi luôn không phối hợp.

Chu Cập Vũ hẳn là bác sĩ tâm lý tích cực nhất mà tôi từng gặp. Nhưng kết quả là vị này không chỉ không giúp tôi cai thuốc, kiêng rượu mà thậm chí còn không giúp tôi giữ Kỷ Thần Phong lại...

Vết thương bỗng nhiên đau nhói vào lúc nửa đêm, tôi bừng tỉnh từ cơn mơ ngủ, mò mẫm đi đến bàn trà lấy chai Whisky và thuốc giảm đau.

Tôi móc một viên con nhộng ra rồi dùng rượu nuốt xuống, rồi nằm trở lại ghế sô pha và nhìn trần nhà tối tăm, lại chậm chạp không tài nào chìm vào giấc ngủ được.

Tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ lộn xộn. Mơ thấy Tang Chính Bạch, mơ thấy đêm ở cục cảnh sát ba năm trước đây, còn mơ thấy... Nghiêm Thiện Hoa.

Mơ thấy bà nắm tay tôi đi trên cái cầu thang thật dài, đến lúc sắp tới nhà, bà mở túi ra lấy bánh kẹo cho tôi và nói là được cậu chủ nhà người thuê cho.

"Cậu chủ nhỏ nghe nói con thích ăn kẹo, đặc biệt bảo mẹ mang cho con. Đây là kẹo nhập khẩu đấy, lần sau con gặp cậu ấy thì nhớ phải cảm ơn cậu ấy đấy, biết chưa?"

"Chắc chắn là cậu ta đưa kẹo cậu ta không muốn ăn cho con." Tôi hừ lạnh, không có ý định giơ tay ra.

"Con nói vậy thì mẹ không cho con nữa, mẹ ăn một mình." Bà nói xong thì định nhét lại kẹo vào trong túi, nhưng bị tôi nhanh tay lẹ mắt giành lại.

"Cho con rồi thì là của con." Tôi nhanh chóng bóc giấy gói kẹo, nhét kẹo hoa quả sáng óng ánh vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khắp khoang miệng trong chốc lát. Tôi híp mắt, một lần nữa nắm tay Nghiêm Thiện Hoa, vui sướng hát khẽ.

"Thật ra Tiểu Niệm cũng thích cậu chủ nhỏ lắm đúng không?"

"Thích hồi nào!"

"Nhưng cậu chủ nhỏ thích con lắm."

Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn hơn, vì tâm trạng rất tốt nên tôi không nhịn được mà lắc lắc nó.

"Vậy thì cậu ta cứ thích một mình đi, ai mà thèm."

Nghiêm Thiện Hoa bất đắc dĩ bật cười: "Con đấy..." Bà giống như là có rất nhiều thứ để nói nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Tôi nhìn về phía bà, nhưng bà lại đứng ngược ánh nắng chiều. Dù tôi có mở to mắt đến thế nào cũng không tài nào nhìn thấy rõ mặt của bà trong bóng tối.

Giấc mơ đến đây thì im lặng dừng lại. Tôi không biết bà muốn nói gì với tôi, thậm chí... còn chưa đi hết đoạn cầu thang đó với bà.

Tôi tưởng mình sẽ thờ ơ với cái chết của Nghiêm Thiện Hoa. Chết rồi thì là chết rồi, không khác gì với cái chết của một người xa lạ lắm.

Tôi sai rồi.

Bà chết rồi, trên thế giới này đã không còn người có huyết mạch tương liên với tôi nữa; bà chết rồi, trên thế giới này không còn... người có thể yêu thương tôi nữa.

Khoác tay lên trán, tôi lẩm bẩm với bóng tối: "Kỷ Thần Phong không tốt bụng cho tôi kẹo ăn như vậy đâu. Cậu ta mà làm cậu chủ thì làm sao có thể nhớ đến tôi nữa?"

Vết thương vốn đã không còn đau bỗng dưng lại đau buốt, sau đó một dòng chất lỏng ấm áp trượt xuống hai gò má.

Tôi hoang mang bò dậy.

Vết thương bị rách ra à?

Tôi không bật đèn, mò mẫn tiến vào trong toilet. Ấn vào công tắc bên cạnh cái gương xong, trong nháy mắt khi bóng đèn chân không ở trên đầu sáng lên, thứ tôi nhìn thấy không phải là một khuôn mặt đáng sợ với vết thương đang chảy máu, mà là... một khuôn mặt tràn đầy đau khổ và thảm hại đang không nén nổi mà rơi lệ.

Tôi run rẩy mấy giây rồi mới xác định được người trong gương thật sự là mình.

Không tin nổi sờ lên hai má của mình, sờ xong thì bàn tay ẩm ướt.

Không phải máu. Là nước mắt.

Tôi khóc. Dm... Vậy mà lại khóc? Vì ai, vì Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong à? Kệ bọn họ đi, dù tôi có chảy cạn máu trên người cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì họ.

Tôi nhìn chằm chằm chính mình trong gương, trong tròng mắt trắng vằn vện tia máu, khóe mắt sưng lên, bên dưới vành mắt lộ ra một đường đỏ nhạt. Chỉ mở to hai mắt như vậy thôi mà nước mắt tôi tựa như nước sông không còn đê đập cản trở, không nén nổi mà trào ra.

Cả khuôn mặt trông cực kì thê thảm, cũng cực kì đáng thương.

Sao tôi có thể lộ ra vẻ mặt như thế? Sao tôi có thể lộ ra dáng vẻ bị đánh cho tan tác, yếu ớt đến mức chỉ có thể trốn vào một nơi hẻo lánh một mình liếm láp vết thương như thế?

Tôi vội vàng nắm lấy khăn mặt ở một bên, thô lỗ lau đi tất cả vệt nước khả nghi trên mặt, hoàn toàn không để ý đến vết thương ở khóe mắt.

Tôi nhìn chằm chằm tấm gương, không khỏi lùi lại: "Cút ra khỏi đầu tao! Cút ngay!!!"

Ném thật mạnh khăn mặt về phía tấm gương, tôi nổi giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, lấy chỗ thuốc ngủ không nhiều còn dư lại ra, đổ hết vào trong lòng bàn tay.

Giấc mộng kia mới sai.

Tôi tin tất cả sự mềm yếu và mất khống chế của mình đều bắt nguồn từ cảnh tượng trong mơ không có thực đó. Mà chỉ cần ngủ đủ sâu, sâu đến mức mất đi ý thức thì sẽ không mơ thấy những cảnh tượng buồn cười đó nữa.

Tôi quay lại phòng khách, ném hết thuốc vào trong miệng rồi nuốt xuống hết nhờ rượu còn ở trong chai.

Tôi không đau lòng, cũng không khóc. Đó chỉ là một giấc mộng kéo dài, ảo giác của tôi thôi.

Chỉ cần ngủ xong một giấc, tỉnh dậy là tốt rồi. Nghĩ như vậy, tôi nằm xuống ghế sô pha. Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ mạnh mẽ dâng lên, mí mắt dần dần sụp xuống, tôi bèn chậm rãi nhắm hai mắt lại.Nước mắt là vô dụng nhất. Nó vừa không thể trở thành vũ khí của tôi, cũng không thể trở thành tấm khiên cho tôi được. Tôi không cần nó.


«Chương 048»

«Tôi mới là bên bị bắt giữ»

Ở bên ngoài cổng trường đại học của Kỷ Thần Phong có một con phố thương mại buôn bán rất tốt. Bởi vì đối diện toàn là học sinh nên đa số là các loại cửa hàng kinh doanh quần áo, ăn uống.

Trong đó có một nhà hàng Tây, đồ ăn dở tệ, cà phê khó uống, phục vụ cũng chẳng ra sao. Tuy nhiên vì nó mở ở vị trí đối diện cổng trường, chỗ ngồi gần cửa sổ có thể quan sát người đi đường ở con đường đối diện rất tốt cho nên vẫn thường được tôi lui tới.

Hành trình của Kỷ Thần Phong vô cùng cố định, lúc nào đi học, lúc nào tan, lúc nào đi làm thêm đều đã sắp xếp thời gian chặt chẽ. Không thể nói là không sai trăm phần trăm nhưng trước sau sẽ không chênh lệch quá năm phút.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất lớn hắt lên người, làm buổi chiều mùa đông tăng thêm một phần ấm áp. Tôi đặt ly cà phê xuống, nhìn thời gian trên điện thoại di động. Hai giờ chiều, Kỷ Thần Phong cũng sắp ra rồi.

Hai giờ hai phút, một bóng dáng chói mắt đi ra khỏi cổng trường. Tóc ngắn đen nhánh suôn mượt, ngũ quan đẹp đẽ cùng với chiều cao gần một mét chín, dù chỉ mặc đồ phổ thông bán ở vỉa hè thì vẫn là một sự tồn tại làm cho người qua đường nhìn một lần rồi lại không thể nhịn được mà phải nhìn thêm lần thứ hai.

Tôi vội dùng điện thoại thanh toán rồi đeo khẩu trang, mặc áo khoác vào, đẩy cửa tiệm ra và đi theo sau Kỷ Thần Phong từ đằng xa xa. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra tôi đang theo dõi hắn, đeo ba lô trên lưng, bước nhanh về phía trạm tàu điện ngầm.

Công việc làm thêm ở quán cà phê bắt đầu từ hai giờ rưỡi, đi tàu điện ngầm từ trường học qua đó cần mười lăm phút, vì vậy lần nào hắn cũng phải đuổi kịp tàu điện ngầm chuyến hai giờ năm phút. Nếu lỡ tàu thì dù không đến mức đến trễ nhưng tên khỉ ốm quản lý cửa hàng sẽ cằn nhằn rất nhiều.

Tôi đi theo Kỷ Thần Phong xuống trạm tàu điện ngầm. Hắn quẹt thẻ giao thông rồi đi thẳng vào, còn tôi phải vụng về đi đến bên cạnh dùng điện thoại thanh toán để mua vé. Đến khi tôi mua xong, xoay người lại thì bốn phía đã không còn bóng dáng đối phương nữa rồi.

Soát vé xong, tôi vội vã đi vào trong trạm, may mà tàu vẫn chưa đi, nhưng ở sân ga đã không còn ai đang chờ tàu nữa. Phía trên cửa tàu đang nhấp nháy đèn để cảnh báo, ý nói nó sắp đóng cửa để xuất phát rồi.

Lần đầu tiên trong đời tôi không để ý hình tượng, vội vội vàng vàng vọt vào trong toa tàu. Cửa tàu đóng lại ngay sát gót chân, tôi nắm vòng treo thở dốc, đưa mắt nhìn bốn phía để tìm ra vị trí của Kỷ Thần Phong trên toa tàu đang lay động nhẹ.

Vào giờ này người trên tàu không thể tính là nhiều, dù chỗ nào cũng đã có người ngồi nhưng cũng không đến độ chen chúc, nên chưa đầy một lát tôi đã tìm ra hắn.

Cách tôi một cánh cửa, Kỷ Thần Phong tựa vào cửa xe bên kia, trong tay mở một quyển sách nặng trịch. Chỉ mười mấy phút đi đường thôi mà hắn cũng không lãng phí, chuyên chú hấp thụ tri thức bên trong.

Đã hai tháng từ sau khi phẫu thuật cấy ốc tai nhân tạo vào tai, hắn quay lại trường tiếp tục việc học cũng được gần một tháng rồi, xem ra hắn làm quen rất nhanh.

Tôi tìm một vị trí hơi chếch đối diện, dựa vào vách ngăn trong suốt bên cạnh chỗ ngồi, trắng trợn nhìn Kỷ Thần Phong ở cách đó không xa.

Tóc cạo đi để phẫu thuật dài ra rất nhanh, cuộn dây màu đen dán sát vào da đầu, không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra. Dù máy xử lý ngôn ngữ ở trên tai thì lại hơi dễ thấy, nhưng hẳn đa số người sẽ tưởng nó là tai nghe Bluetooth.

Kỷ Thần Phong đọc sách đến mức nhập tâm, tôi cũng nhìn hắn đến mức nhập tâm, dẫn tới đến trạm rồi mà cả hai đều không nhận ra. Mãi đến khi cửa tàu sắp đóng lại, Kỷ Thần Phong đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện đã tới nơi rồi thì vội vàng khép sách lại và sải dài chân để chạy ra ngoài.

Tôi thấy hắn xuống xe thì vốn cũng định đi, khóe mắt lại vào đúng lúc này liếc thấy cái ốc tai nhân tạo rơi ở chính giữa toa xe.

Trong giây phút cửa tàu khép lại, tôi vừa khéo đi đến chỗ ốc tai nhân tạo bị rơi. Cẩn thận nhặt nó lên, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài toa xe, Kỷ Thần Phong dường như vẫn chưa nhận ra mình làm rơi đồ, không biết gì mà đi dọc theo cầu thang hướng lên trên rời khỏi sân ga.

Hắn đã quá quen thuộc với một thế giới im lặng, dù bây giờ đã nghe thấy tiếng động nhưng vì khoảng thời gian có thể nghe thấy quá ngắn ngủi nên nếu đột nhiên trở lại trạng thái không nghe thấy gì thì hắn cũng sẽ không nhận ra có gì đó không đúng trong khoảng thời gian ngắn ngay được.

Trước đó khi tôi tra thông tin liên quan đến ốc tai nhân tạo thì rất hay thấy tin bị mất ốc tai. Cứ tưởng Kỷ Thần Phong sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như thế này vì dù sao cũng là vất vả lắm mới có được thính lực lần nữa, nhưng kết quả là mới được hai tháng đã làm mất rồi.

Tuy mua thêm cái máy bên ngoài cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng nếu thế không phải Nghiêm Thiện Hoa sẽ lại chạy đến vay tiền tôi à? Không ngừng tìm tôi đòi tiền, dù có là một khoản tiền nhỏ thì cũng rất khó chịu.

Tôi nhìn chằm chằm ốc tai nhân tạo trong lòng bàn tay, siết chặt ngón tay, cất nó vào trong túi áo khoác của mình.

Dù gì cũng là đồ quý mua bằng tiền người khác, quý trọng giùm tôi xíu đi.

Tôi ngồi đến trạm tiếp theo rồi đi đến sân ga đối diện chuyển sang ngồi chuyến chạy hướng ngược lại. Còn đang suy nghĩ phải dùng cách như thế nào để trả ốc tai nhân tạo cho Kỷ Thần Phong, kết quả vừa mới ra khỏi sân ga thì đã gặp phải hắn ở phía đối diện.

Bước chân cứng lại tại chỗ, tôi vô cùng kinh hãi vì chưa kịp chuẩn bị mà đã gặp nhau chính diện như thế này.

Khoảng cách giữa đôi bên càng lúc càng ngắn, hô hấp như muốn ngừng lại. Một giây sau, Kỷ Thần Phong đi sượt qua tôi, không để ý đến tôi cũng không dừng lại. Hắn đi vội vàng làm dậy lên một cơn gió nhẹ, chạy về phía quầy phục vụ đằng sau tôi.

Nhịp tim mất trật từ dần dần khôi phục lại bình thường theo bóng dáng xa dần của hắn, tôi sờ lên chỗ trái tim, thầm chửi tục.

"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"

"Hình như ốc tai nhân tạo của tôi bị rơi ở trong toa tàu, tôi muốn biết có ai nhặt được nó không, tôi ngồi chuyến hai giờ hai mươi phút đến nơi..."

Quay đầu nhìn lại, Kỷ Thần Phong đã đang nói chuyện với nhân viên làm việc ở quầy phục vụ.

"Ốc tai nhân tạo? Cái này trông như thế nào, có ảnh chụp không? Anh đừng sốt ruột, để tôi gọi điện cho phòng điều khiển chung xem có ai nhặt được không." Xem ra nhân viên cũng không biết ốc tai nhân tạo là gì.

Kỷ Thần Phong nhíu mày, cố gắng nhận ra khẩu hình đối phương, sau một lúc lâu thì tuyên bố thất bại: "Xin lỗi, bây giờ tôi không nghe được gì, có thể... cố gắng nói chậm chút được không?"

"Ảnh chụp, có ảnh chụp không ạ?" Nhân viên thật sự nói chậm lại, nhưng âm thanh cũng lớn hơn. Người qua lại trên đường đều bị âm thanh thu hút, ném ánh nhìn tò mò về phía bọn họ.

"Ảnh chụp?" Cuối cùng Kỷ Thần Phong đã nhận ra từ mấu chốt, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong chốc lát rồi đưa cho đối phương xem.

"À à, máy trợ thính à." Nhân viên ra hiệu "ngừng". Sau đó, cô cầm máy riêng bên cạnh lên, bắt đầu trò chuyện với người ở phòng điều khiển chung, hỏi xem có ai nhặt được một cái máy trợ thính màu đen không.

Kỷ Thần Phong sốt ruột chờ ở bên cạnh, hai mắt không hề lơ là nhìn chằm chằm vào khẩu hình của nhân viên. Sau khi nhìn thấy đối phương xác nhận với nhân viên ở đầu điện thoại bên kia là không có ai nhặt được ốc tai nhân tạo của hắn rồi, toàn thân hắn liền trở nên giống như một con gấu Bắc cực sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đã bị tảng băng trôi mang ra ngoài mấy trăm hải lý, hoàn toàn mất đi phương hướng giữa biển rộng mênh mông – vừa mờ mịt vừa mệt mỏi.

Máy trợ thính cái gì, nói cho cô ta biết thứ đó có giá trị đến năm chữ số để cô ta giúp cậu xem camera giám sát.

Đứng nguyên tại chỗ thưởng thức biểu cảm thú vị của Kỷ Thần Phong một lát rồi, tôi nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy vừa khéo trước cửa thang cuốn có một nhân viên vệ sinh đang lau nhà, tôi bèn tiến lên đưa ốc tai nhân tạo trong tay cho người nọ.

Tôi chỉ về phía của Kỷ Thần Phong: "Hẳn là người bên đó làm rơi, phiền cô trả lại cho anh ấy." Vì sợ bị Kỷ Thần Phong chú ý tới, nói xong tôi liền bước nhanh rời khỏi trạm tàu điện ngầm.

Không bao lâu sau chuyện này xảy ra tôi bèn thuê A Dao. Tôi ngồi trong văn phòng lộn xộn của cô, đưa ra yêu cầu của mình, liệt kê ra được cả một trang giấy A4 chỉ trong mười phút ngắn ngủi.

"Còn gì nữa không?" Nụ cười của cô gái hơi miễn cưỡng, nếu tôi không ra giá cao thì có lẽ cô còn muốn ném tôi từ trong văn phòng ra ngoài.

Tôi nghĩ nghĩ, cũng không muốn bổ sung gì, định nói cứ mấy cái này thôi, nhưng lúc mở miệng lại thần xui quỷ khiến mà nói thêm một câu: "Cẩn thận Kỷ Thần Phong làm rơi ốc tai nhân tạo, rơi thì nhặt lên giúp hắn."

A Dao ngây ra: "Cái thứ trên lỗ tai ấy hả?" Cô nghiêm túc ghi chú lại: "Mắc lắm à?"

"Cũng bình thường, sáu bảy vạn gì đó. Không phải là vấn đề tiền bạc, chủ yếu là phiền."

Phiền người khác thì không sao, phiền tôi thì không được.

"Sáu bảy vạn mà còn kêu bình thường, đại ca anh giàu ghê." A Dao líu cả lưỡi.

Từ đó về sau, việc nắm giữ hành tung Kỷ Thần Phong trở nên dễ dàng hơn. Mỗi tuần tôi đều xem hắn đã đi đâu, đã gặp những ai. Lúc tâm trạng không tốt tôi cũng đi xem hắn, lái xe đậu ở xa xa cổng trường, trước quán cà phê hoặc là gần quán bán hàng. Vì không để hắn nghi ngờ nên cứ cách một khoảng thời gian tôi lại đổi xe.

Chu Cập Vũ từng nói bất kì cơ quan nào trên cơ thể người đều có thể hình thành phản xạ cơ thể. Chó bị Pavlov huấn luyện thành dáng vẻ chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, nhìn thấy đèn đỏ sáng lên thì sẽ điên cuồng tiết ra nước bọt là bởi vì mỗi lần cho ăn, nhân viên nghiên cứu sẽ để nó nghe thấy tiếng chuông và nhìn thấy ngọn đèn đỏ sáng lên.

Vậy nếu một người chỉ cần tâm trạng không tốt là đi gặp một người khác, nhìn thấy hắn thì sẽ cảm thấy vui vẻ chỉ vì dáng vẻ bình thường bình thường nhất của hắn mà tâm trạng tốt lên, dần dà, chẳng lẽ lại không hình thành phản xạ có điều kiện ư? Chẳng lẽ sẽ không trở nên vừa nhìn thấy người kia... liền vui vẻ trong lòng, quên hết những gì không vui ư?

Đáng ra tôi nên ghét, nhưng lại kìm lòng không được mà bị hấp dẫn, rồi mê muội Kỷ Thần Phong như mê muội cồn và thuốc lá.

Trong tiềm thức tôi cũng biết như thế này là không đúng, phải mau chóng chấm dứt tai họa ngầm này nhưng hành động lại luôn không như mong muốn.

Tôi tìm cho mình đủ loại cớ để tiếp cận đối phương, bây giờ nghĩ lại tất cả thật hoang đường và buồn cười.

Vì sợ hắn biết chân tướng nên phải dùng tình cảm khống chế hắn? Vì không chấp nhận được việc bỏ dở giữa chừng nên chấp nhận hôn, an ủi và nhiều sự tiếp xúc thân thể khác? Còn có gì mà muốn biến hắn thành dây tơ hồng, nuôi thành phế vật nhốt ở bên người...

"Tạo ra một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, đâm hắn thành người thực vật không phải dễ hơn à? Mày nhìn mày bây giờ thử đi, tốn công mà không có kết quả." Đẩy một cái đèn kéo quân* ra, Tang Niệm với đôi cánh màu đen đi đến trước mặt tôi.

(*)


Tôi hạ mắt xuống, mãi mới nghĩ ra một lý do: "Như thế... thì sẽ không thể làm nhục hắn."

"Ha." Cánh đen cười một tiếng không hề vui vẻ, vòng quanh tôi đánh giá trên dưới một phen rồi nói: "Thừa nhận đi, mày thích cậu ta. Mày thích cái hôn của cậu ta, thích được cậu ta đụng chạm, thích cậu ta liên tục gọi tên mày ở trên giường."

"Mày thích... Không, mày nghiện mối quan hệ thân mật tràn ngập tính độc chiếm và nhu cầu này. Cậu ta thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về gia đình của mày – ấm áp, sạch sẽ, đồ ăn nóng hổi và quan hệ tình dục chất lượng cao."

"Đồ ăn không phải do cậu ta làm thì không nuốt nổi, không được cậu ta vuốt ve thì không tiết ra được và ngay cả tắm rửa cũng đổi xà phòng giống như cậu ta, mày vẫn cảm thấy là mày đã bắt được cậu ta à?"

Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên, đạt được sự thật đáng sợ trong lời nói của đối phương.

"... Như vậy, tôi mới là bên bị bắt à?"

Tang Niệm cánh đen bay đến trên đầu tôi, nằm nghiêng trong không trung, muốn cười nhưng không cười mà nói: "Đáng ra mày nên nhận ra chuyện này vào lúc mày cảm thấy tan nát cõi lòng vì mất đi cậu ta."

Thì ra cảm giác đau đớn khó mà chịu được đó chính là tan nát cõi lòng à? Tôi còn tưởng là tim mình bị bệnh...

"Nhưng nếu cậu ta đã không thích tôi, thì nhận ra rồi cũng có thể làm được gì đâu?" Nhìn về phía từng chiếc đèn kéo quân lơ lửng giữa không trung, tôi nói thật nhỏ: "Cũng không quay lại được."

"Chưa muộn, còn cứu được." Cánh đen nói rồi búng ngón tay một cái: "Vẫn có thể quay lại được."

Tôi còn chưa hiểu nó nói "quay lại" là quay lại đâu thì theo tiếng búng tay này, các đèn kéo quân nhanh chóng chạy ngược lại. Toàn bộ không gian bắt đầu biến hình vặn vẹo, bên tai tôi vang lên tiếng động không thuộc về thế giới này.

Tiếng kêu vội vã, tiếng thiết bị kêu to, tiếng thút thít của phụ nữ...

Bỗng nhiên mở mắt ra, cổ họng đau đớn không thôi, cảm giác có dị vật vô cùng mãnh liệt. Tôi không nhịn nổi mà nôn khan một trận, muốn đứng dậy kéo thứ trong miệng ra.

Y tá nhanh chóng đi tới đè xuống hai tay đang quơ quào của tôi, nói với ai đó một câu: "Báo với người nhà là bệnh nhân tỉnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh