
j
Cô dâu của Sơn Thần
Vừa mới kết thúc phần thi học kỳ, còn chưa kịp xem điểm, Điền Chính Quốc liền sắp xếp hành lý, về quê của đứa bạn cùng phòng.
Y là rất háo hức với chuyến đi này a, vì vấn đề cơ thể, từ bé đến lớn, căn bản mỗi lần rời khỏi nhà y đều phải xin phép ý kiến của phụ huynh.
Cá nhân Điền Chính Quốc cảm thấy việc là người song tính không quá ghê gớm, chỉ là mọc thêm một cái bướm thôi mà, y vẫn phơi phới như bao nam sinh bình thường khác. Nhưng cha mẹ y không nghĩ vậy, từ bé đến lớn, đều xem y như cái nữ nhân yếu ớt bảo bọc, còn cái gì vấn đề trinh tiết kia chứ, chẳng phải chỉ là cái màng trinh thôi sao.
Chính vì vậy chuyến đi này là chuyến đi đầu tiên trong đời được tự do bay lượn của y nha.
Lúc đến nơi đã là mười một giờ đêm, suýt chút nữa thì hai người phải ngủ lại nhà ga, nhưng may sao có chú Trần đi ngang qua, thuận tiện cho hai đứa quá giang về thôn.
Xe lừa đi rất chậm, mất hai tiếng mới vào trong thôn, trước khi đến thôn một đoạn liền có một hang động nằm bên dường, phía trước còn có cổng vòm trang trí hoành tráng. Điền Chính Quốc có chút tò mò hỏi :
"Bên kia là cái gì a? Sao lại trang trí hoành tráng đến như vậy?"
"Suỵt, không được hỏi về nới đó, khi cháu vào thôn cũng không được cùng người trong thôn nói chuyện về nơi này, rõ chưa"
Điền Chính Quốc chưa hiểu chuyện gì mà ngây lăng một hồi, cho đến khi bạn cùng phòng vỗ vai y, nói cảm ơn với chú Trần, rồi làm cho y cái hành động im lặng. Điền Chính Quốc liền biết ý mà im lặng, cũng không tiếp tục mở miệng.
Đi thêm một đoạn liền tới cổng thôn, trái ngược với cái cổng ngoài hang động kia thì cổng thôn trang trí có chút xưa cũ, chỉ là cái cổng đơn giản được đắp bằng xi măng, bên trên treo cái biển gỗ, đề Thôn Tế Sơn.
Chú Trần thả bọn họ trước cửa nhà, sau đó mới thủng thẳng đánh xe lừa đi về nhà mình. Người bạn cùng phòng gọi Tiểu Nham, đập cửa một hồi lâu mới có người ra mở cửa.
Người phụ nữ trung niên đứng phía sau cánh cửa, vẻ mặt không có gì là vui mừng khi nhìn thấy con mình trở về.
"Mẹ, đây là Điền Chính Quốc là bạn cùng phòng của con, cậu ấy đến chỗ chúng ta chơi vài ngày"
Nói xong Tiểu Nham liền thành thục đi vào nhà, người phụ nữ làm vẻ như muốn nói lại không, căn dặn mấy câu xong liền trở về phòng ngủ. Mặc kệ hai người con trai đứng tòng ngòng giữa nhà.
Tiểu Nham quen thuộc đưa Điền Chính Quốc lên phòng, do đi đường vất vả cộng với thời gian đã muộn, hai nam nhân liền ngã lên giường, không nói gì mà ngủ thϊếp đi.
Điền Chính Quốc đang say giấc nồng, cũng không biết mình vừa dẫn dụ được thứ không sạch sẽ đi theo.
Ánh trắng rọi vào cửa sổ, hắc lên dáng người cao to đang đứng ở góc phòng. Cũng không phải là người, nó là một cái bóng đen mang hình dáng giống con người, đang chầm chậm đi chuyển về phía giường.
Chăn của Điền Chính Quốc liền lập tức phồng lên, làm cho bóng đen nhìn rõ được cơ thể bên dưới. Tuy là con trai, nhưng so với những nam nhân khác, cơ thể y tinh tế hơn rất nhiều, ngũ quan lại xinh đẹp, có lẽ vì khuôn mặt xinh đẹp này nên khi Điền Chính Quốc quấy rầy hắn lúc ở ngoài hàng động, Kim Thái Hanh đã không nổi lên sát tâm muốn giết chết y.
Người ta cũng không có làm phiền đến hắn, chẳng qua là do lỗ tai nam nhân quá thính đi, chỉ cần một lời nói khẽ, cũng đủ làm cho hắn tỉnh giấc. Nhưng Kim Thái Hanh mặc kệ, đã tha chết cho ngươi, nhưng ta cũng không thể không chiếm một chút tiện nghi.
Bên dưới lớp chăn, quần áo Điền Chính Quốc không hiểu sao bị tuột ra ngoài, phơi bày toàn bộ cơ thể trước mặt bóng đen. Do lúc nãy đi đường xa nên y chìm vào giấc ngủ rất sâu, cũng không biết mình đang bị khi dễ.
Hài lòng nhìn cơ thể xinh đẹp trước mắt, bóng đen nhịn không được mà đưa tay vuốt ve. Điền Chính Quốc đang ngủ chỉ cảm thấy không khí xung quanh y có chút lạnh, liền không khỏi rùng mình một cái, nhưng cũng không có tỉnh lại.
Âu yếm cơ thể y chán chê, bóng đen dời tầm mắt xuống vị trí giữa hai chân của Điền Chính Quốc. Hai chân y vô thức mở ra hai bên, càng làm cho người đối diện nhìn rõ cái bướm tinh tế cùng côn ŧᏂịŧ phấn nộn.
Bóng đen nở nụ cười thật sâu, ha ha, ngủ vùi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được con mồi cực phẩm.
Nhìn cái cơ thể vưu vật này đi, chỉ cần cắm vào cái lỗ bên dưới, yêu nghiệt này liền phát dâm, rêи ɾỉ không ngừng đi. Chỉ cần đem y chơi sướng một lần, cái bướm sẽ nhịn không được mà cả ngày thèm khát, không ngừng nhớ đến dương ѵậŧ của hắn.
Bóng đen bao trùm lấy bướm nhỏ, Điền Chính Quốc liền cảm nhận được có cơn gió lạnh chui vào bên trong bướm y. Không đúng, y đang đắp chăn sao lại bị lọt gió được. Vô thức đem hai chân khép chặt, Điền Chính Quốc liền buông lỏng cơ thể mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Gà đã gáy, bóng đen lúc này chỉ có thể rời đi.
Lúc Điền Chính Quốc thức dậy thì cũng đã gần giữa trưa, cơ thể có chút kỳ lạ. Y lập tức cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình một chút, liền hoảng hốt mà kêu thành tiếng. Hôm qua lúc đi ngủ vẫn còn quần áo chỉnh tề, sao sáng nay lại trần truồng nằm trong chăn. Quần áo cũng không có biến mất mà bị cởi ra, vứt bên cạnh người y.
Điền Chính Quốc có chút sợ hãi bị người cưỡng gian, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, dùng gương soi cả cơ thể, nguyên vẹn, không có dấu hôn. Đem bướm nhỏ kiểm tra một chút, ngoại trừ cảm giác lành lạnh ra thì khô queo, không có dấu vết của tinh dịch
Chẳng lẽ tối qua tự mình cởi ra quần áo, Điền Chính Quốc có chút khó hiểu mà nghĩ. Sau khi xác định bướm non không có bị sưng do bị người chịch, y mới thở hắc ra mà mặc quần áo vào, đi xuống nhà.
Lúc y vừa xuống nhà, mọi người đều ngồi trước phòng khách, vẻ mặt đầy căng thẳng. Điền Chính Quốc có chút không hiểu gì, cũng ngồi xuống. Không khí chìm vào im lặng, bỗng cha Tiểu Nham mở miệng, phá tan sự trầm mặc :
"Cái kia, nhà chúng ta cũng không có con gái, sao nó lại tìm tới nhà chúng ta"
Nói xong, ông có bất an mà nhìn ra góc phòng, ở đó có xác hai con hươu lớn cùng ba tấm da hổ. Sáng ra, người nhà Tiểu Nham liền thấy được mấy thứ kia, xác hươu vẫn còn độ ấm, chắc vừa mới chết đi, một đường cắt ngay cổ, rất ngọt. Da hổ còn mới lắm, chắc cũng vừa lấy xuống không tới hai tháng. Nhưng cái đáng quan tâm không phải là tình trạng mới cũ của mấy đồ vật đó, vấn đề ở đây là những vật này là lễ vật cầu thân của Sơn Thần nha.
Thôn Tế Sơn cũng không phải tên Tế Sơn, nó ngụ ý là thôn nuôi nhốt lễ vật dùng để tế Sơn Thần a. Trước đây, mỗi lần Sơn Thần muốn cô dâu đều là đến trong thôn bọn họ, đem lễ vật đặt trước cửa nhà người con gái mà mình muốn. Sau đó người con gái đó sẽ bị cúng tế cho Sơn Thần trong hang sâu. Chính vì vậy trong thôn, phàm là nhà có con gái đều chuyển đi. Nếu Điền Chính Quốc có thời gian để ý, sẽ phát hiện trong thôn không có thiếu nữ, mà chỉ có phụ nữ đã lập gia đình, người già và đàn ông.
Chuyện Sơn Thần muốn vợ hầu như cả trăm năm nay đều chưa có xuất hiện, sau tự dưng hôm nay lại đặt lễ vật trước cửa nhà bọn họ. Mà nhà không có con cái, chỉ có vị khách đêm hôm qua mới tới mà thôi.
Ông nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, cũng không có nói gì mà bước vào phòng. Nếu như Sơn Thần muốn con trai ông thì từ lúc nó thành niên đã mang sính lễ tới rồi, đâu cần đợi tới bây giờ. Người Sơn Thần muốn cưới, chắc chắn là cậu trai trẻ mà con ông dắt theo. Muốn bắt thì cứ bắt đi, dù miễn không phải con mình là được.
Huống hồ, một khi Sơn Thần muốn bắt người, không phải là việc ông có thể xen vào.
Mẹ Tiểu Nham vẫn còn hoang mang ngồi trên ghế. Từ ngày bà về đây làm dâu, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cái này nha, không khỏi có chút sợ hãi. Lúc nãy lão công cũng cùng bà nói qua, dù sao người Sơn Thần nhắm đến cũng là thằng bé Điền Chính Quốc này, không sao, không phải con bà thì chính là không có việc gì đi.
Nghĩ kỹ, người phụ nữ liền đứng lên đi vào bếp, tiếp tục làm bữa sáng.
Tiểu Nham tuy là lớp trẻ, nhưng mấy cái thần thoại này ai lại chưa từng nghe kể qua. Thấy cha mẹ làm ngơ trước sự việc, Tiểu Nham âm thầm có tính toán.
Điền Chính Quốc là anh em vào sinh ra tử với cậu, sao có thể để cái Sơn Thần gì đó nói bắt liền bắt a.
Nghĩ xong, cậu vội vã kéo Điền Chính Quốc chạy như bay lên lầu, thu dọn quần áo.
"Cái gì nha, sao tự nhiên lại rời đi. Không phải cậu nói dắt tớ về đây chơi hai tuần sao?"
"Chơi cái gì nữa bà nội của tôi ơi, cậu thấy mấy thứ ở góc phòng khách kia không, là lễ vật của Sơn Thần"
"Sơn Thần?"
"Cái hang động hôm qua cậu nhìn thấy, chính là nơi ở của Sơn Thần. Tại đây có một truyền thuyết chỉ cần Sơn Thần muốn nương tử, liền sẽ vào trong thôn đưa lễ vật. Ngày hôm qua chúng ta vừa mới về đến, hôm nay trước cửa nhà lại có lễ vật. Cậu nói xem, đây là ý gì?"
Điền Chính Quốc cái hiểu cái không mà nhanh tay cùng Tiểu Nham thu dọn quần áo. Xong xuôi, Tiểu Nham liền kéo y chạy như bay xuống lầu. Cũng không báo cho cha mẹ một tiếng, mà lao vội ra cửa. Kéo hành lý chạy như bay.
Nhưng còn chưa chạy ra tới cổng thôn đã bị người xung quanh vây lại, cái thôn bé như lỗ mũi, nhà ai có sự tình, bọn họ còn không biết sao.
Nói chi còn là Sơn Thần muốn vợ, ai có thể cản nổi, dù có dùng đầu gối để suy nghĩ, bọn họ cũng biết cô dâu là ai. Sao có thể để người bỏ trốn. Cơn thịnh nộ của Sơn Thần, không phải ai cũng muốn nếm thử.
Thôn dân đem Tiểu Nham đánh đến bầm dập, sao đó lại cưỡng chế bắt Điền Chính Quốc trở về, nhốt trong từ đường của thôn, có người canh gác hẳn hoi.
Tiểu Nhanh bên kia như con ngựa chứng, điên cuồng đập cửa, nhưng cha mẹ cậu cũng không có lá gan thả cậu ra.
Điền Chính Quốc bên này tương đối tốt hơn, tuy bị giam lỏng nhưng mọi người đều đúng giờ sẽ mang thức ăn cho y, truớc khi vào đây, từ đường cũng được thôn dân quét tước sạch sẽ.
Y biết lúc này không trốn được, chỉ có thể chờ đến khi vào trong hang động, mới may thay tìm được đường mà tháo chạy. Nghĩ kỹ nên Điền Chính Quốc cũng không có chống cự nữa.
Lễ tế
Đến ngày thực hiện lễ tế thần, Điền Chính Quốc được mặc trên người hỉ phục của tân nương, hai tay bị trói chặt, thôn dân đưa y vào hang động.
Lúc này, Điền Chính Quốc mới có thể thoải mái quan sát, đánh giá xung quanh. Cửa hang bên ngoài đã lớn, nhưng không gian bên trong càng làm cho người ta thêm kinh ngạc. Bên trong thế nhưng có thể nhét cả một toà lâu đài đi.
Bên trong tối ôm, phải dùng đèn soi sáng thì mới thấy đường đi. Y lập tức thấy thê thảm rồi, lát nữa không thấy đường, làm sao bỏ chạy đây?
Nhưng Điền Chính Quốc chính là nghĩ nhiều rồi, vì y căn bản không có khả năng chạy thoát.
Thôn dân trói y vào cây trụ lớn giữa hang, trong lúc thôn trưởng đang làm lễ, một vị phụ nhân lớn tuổi tiến đến, đút y ăn một số thứ, sau đó, cả đoàn người liền rút lui.
Điền Chính Quốc bị trói cứng vào cây trụ, không sao nhúc nhích được, chứ đừng nói đến thoát ra. Y bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi, sao bản thân lại đi tới bước đường này chứ.
Đang than thân trách phận, Điền Chính Quốc liền cảm thấy ngoài cửa động có người tiến vào, y vừa định mở miệng gọi "Tiểu Nham" thì đã nhanh chóng cảm thấy không đúng. Cái bóng đổ dài dưới nền đất cho thấy đây là một người rất vạm vỡ, còn Tiểu Nham của y có dáng người gầy đến đáng thương, sao có thể có cái bóng như này được.
Nhìn kỹ lại thì trên đầu nó sao lại có sừng, chẳng lẽ lần này gặp phải quái vật? Điền Chính Quốc y chỉ mới sống được có hai mươi mốt cái xuân xanh thôi, bướm nhỏ còn chưa có thử qua mùi vị của dương vật đâu, sao lại có thể bỏ xác nới này.
Nghĩ nghĩ y càng tức đến không chịu được, hai mắt mở to như muốn nuốt chửng luôn cả quái vật sắp bước vào.
Người đó càng đến gần, Điền Chính Quốc càng nhận ra đây không phải quái vật, là nam nhân. Thân thể hắn cao lớn, lồng ngực đầy vạm vỡ, trên vai gắn hai mảnh giáp bằng kim loại, bên dưới chỉ mặc mỗi tiết khố, trên đầu có cặp sừng trâu. Đúng là dáng vẻ Sơn Thần trong truyền thuyết đi.
Mặc dù Sơn Thần này sẽ ăn y, nhưng mà, cái bướm bên dưới lại thèm nam nhân tới nỗi rỉ nước nha.
Gương mặt nam nhân không quá tệ, nếu không muốn nói là đẹp trai. Hắn đẹp theo cách nam tính, chứ không phải loại ủy mị như mấy tiểu thịt tươi trên ti vi. Làn da màu đồng cổ, còn có, cục thịt bên dưới hơi to đi.
Nhìn thấy người đẹp nhìn chằm chằm vào đũng quần mình, Kim Thái Hanh có chút phồng mũi tự hào a, nam nhân nào lại không muốn nương tử ao ước dương vật của mình chứ.
Hắn nhấc tay, làm y phục của Điền Chính Quốc biến mất, còn tiện tay cởi cả dây trói dưới chân y, nhưng bên trên y vẫn bị giữ chặt. Điền Chính Quốc cũng không để ý lắm, như này, có chút tình thú đi.
Cảm thấy khoảng cách giữa mình và nam nhân đủ gần, y liền co chân, đem đầu gối cọ lên cái bọc trước háng nam nhân.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Kim Thái Hanh liền nở nụ cười trầm thấp, đem cả người cởi sạch. Côn thịt to lớn vẫn chưa cương mà rủ xuống giữa hai chân nam nhân, dài cỡ 23cm, đường kính khoảng 4cm, Điền Chính Quốc có chút chần chừ mà chà sát hai chân. Bình thường mà đã to chừng này thì khi cương lên có mà bằng cái chày.
Cảm thấy nương tử ngốc lăng nhìn dương ѵật mình, hai chân bất động, không còn làm ca hành động câu dẫn hắn. Kim Thái Hanh có chút không hài lòng mà đưa tay chụp lấy cằm đối phương.
Điền Chính Quốc có cơ hội nhìn kỹ gương mặt của nam nhân, càng nhìn, y càng cảm thấy vừa ý nha. Nhưng mà cái chày bên dưới làm y có chút khựng lại a.
"Cái kia, ngươi tha cho ta đi mà, của ngươi quá to, ta thật sự không chịu được"
Nam nhân mỉm cười đặt lên môi Điền Chính Quốc một nụ hôn.
"Ai nói ta muốn đem nó nhét vào trong ngươi mà ngươi không chịu được?"
"Ta....."
Điền Chính Quốc đỏ mặt cúi đầu, y hố rồi nha, người ta còn chưa nói sẽ cắm cho y đâu.
Thấy tiểu nương tử cảm xúc liền chìm xuống, Kim Thái Hanh không đành lòng mà cầm lấy hai chân y gác lên eo minh, đem cơ thể của cả hai ép lại gần nhau, sau đó kéo y vào nụ hôn sâu, môi lưỡi giao triền.
Chỉ mới hôn môi thôi mà bên dưới Điền Chính Quốc liền không nhịn được mà ướt nhẹp, dâm dịch chảy ra làm ướt cả mông y, còn dây lên đám lông đen của nam nhân không ít.
Thấy người dưới thân nước nôi lênh láng, nam nhân liền đem dương vật cọ sát lên bướm non. Dương vật hơi bán cương của mình mài từ lỗ nhỏ, chen vào giữa hai mép bướm, đôi khi cọ qua côn thịt phía trước của Điền Chính Quốc, làm y sướng đến tê dại.
"Ah....hưm.....sướng.....dương ѵật mài em sướng......."
Điền Chính Quốc bị cọ đến không ngừng kêu dâm, tâm trí đâu mà quan tâm tới cái chày với quái vật, y chỉ biết bướm mình bị nam nhân mài đến sung sướng, nước dâm không ngừng tràn ra, tưới ướt cả cây dương vật.
Lỗ nhỏ khó chịu liên tục mấp máy như cái miệng nhỏ thèm ăn, Kim Thái Hanh cũng chiều ý nó mà khi cọ qua lỗ nhỏ, dương vật hắn sẽ như có như không mà đem quy đầu chen một ít vào trong.
Không đủ, cho dù cả quy đầu đi vào vẫn không đủ, lỗ nhỏ khao khát được côn thịt to lớn lấp đầy nha.
Dương vật cương đến cứng ngắc, do bị trói đứng nên y dễ dàng thấy được cả quá trình dạo đầu của nam nhân, cây hàng ngạo nghễ đứng thẳng, đầu nấm to như cái trứng gà, trên thân cũng nổi lên mấy đường gân dữ tợn.
Nhưng y không có sợ hãi, cảm giác y ngay lúc này, là muốn cây hàng thô to kia, mạnh mẽ cắm ngập vào bên trong lỗ nhỏ cơ khát của mình.
Kim Thái Hanh cũng không để Điền Chính Quốc đợi lâu, cảm thấy bản thân đủ cứng liền cầm lấy dương ѵậŧ, nhấn mạnh vào lỗ nhỏ. Đối phương liền không chịu được mà hét lớn :
"Ahhhhh...... buông tha ta.....quá đau.."
Đạn đã lên nòng sao có thể nói ngừng là ngừng được, huống hồ quy đã cảm nhận được màng trinh của Điền Chính Quốc, nam nhân chính là muốn thúc mạnh vào bên trong, phá tan lớp màng mỏng manh này.
Nghĩ là làm, hắn liền thúc mạnh hông, đem dương vật đẩy mạnh vào bên trong, đâm rách lớp màng mỏng. Điền Chính Quốc đau đến há miệng thở dốc, cũng không còn sức cầu xin, chỉ có thể tận sức đem bản thân hít thở. Cảm thấy cơ thể bên dưới đã dịu đi không ít, lỗ nhỏ cũng không còn kẹp cứng mình, Kim Thái Hanh liền nhấp hông, đem dương ѵật ra sức đâm vào rút ra, mài đến mị thịt bên trong run rẩy.
"Hah.....ưm.....ưm....."
Cảm giác đau nhanh chóng qua đi, thay vào đó là những khoái cảm đầy mới lạ, khiến Điền Chính Quốc không nhịn được mà há miệng rên rỉ.
Bên trong lỗ nhỏ ấm áp, ẩm ướt, kẹp dương ѵật của nam nhân tới suýt sao. Khiến hắn sảng khoái mà phát ra những tiếng gầm trầm thấp.
Bên dưới liền ra sức đưa đẩy, đem dương ѵật nắc liên tục vào lỗ nhỏ. Cái lỗ cũng phối hợp mà vừa kẹp vừa hút dương vật đến sung sướng.
Điền Chính Quốc bị cố định không thể di chuyển, chân bị nam nhân banh rộng ra hai bên, chỉ có thể oằn mình chịu từ cú giã của nam nhân.
"Ưm....hah....sướng...dương vật chơi em.... sướng...a....a"
Nhìn người dưới thân bị mình làm tới không ngừng kêu sảng, Kim Thái Hanh hài lòng cúi xuống hôn y, đem lưỡi vói vào trong khoang miệng, kéo lấy cái lưỡi của y mà bú mút, đem tiếng rên rỉ của Điền Chính Quốc nuốt vào trong bụng.
Điền Chính Quốc là trai tân, rất nhanh liền bị nam nhân làm đến bắn ra, côn thịt và bướm dâm đồng thời lên đỉnh, sướng đến tê người. Nhưng nam nhân còn chưa có ra đâu, cơ thể của y còn chưa kịp hưởng dư vị cao trào thì đã nhanh chóng bị kéo vào trận khoái cảm mới.
Không biết nam nhân kia đã đưa đẩy bao lâu, chỉ biết khi hắn đem tinh dịch bắn ra thì cũng đã hừng đông.
Điền Chính Quốc mê mang cảm thụ dòng tinh dịch nóng hổi bên trong cơ thể mình, tinh dịch nhiều đến nỗi làm cho bụng y gồ lên không ít. Lúc nam nhân rút côn thịt ra, vì lỗ nhỏ lưu luyến níu kéo mà phát ra tiếng '"póc" đầy ái muội.
Kim Thái Hanh còn chưa có bỏ hai chân y xuống nên liền có thể thấy được một màn kia.
Cái bướm bị chơi tới sưng đỏ, hai mép thịt sưng húp, lỗ nhỏ còn đáng thương hơn, bị thao thành lỗ rộng, không khép lại được, tinh dịch cùng dâm dịch bên trong liền trào ra, nhiễu thành một mảng lớn trên mặt đất.
Hài lòng nhìn đối phương bị mình chơi đến thê thảm, nam nhân giúp mặc lại y phục, cũng không có cởi trói, liền biến mất.
Lúc Tiểu Nham trốn được ra khỏi nhà, liền vội vã chạy đến đồn cảnh sát báo án, cậu cũng không dám báo thôn dân bắt người đi cúng tế, chỉ có thể báo mất tích.
Nhưng nghiệp vụ của mấy đồng chí cảnh sát đúng là không tệ, rất nhanh liền tìm được Điền Chính Quốc ở trong hang.
Y vẫn mặc y phục tân nương, còn bị trói đàng hoàn trên trụ. Chỉ có mỗi Điền Chính Quốc biết hôm qua y bị người ta chơi tới như thế nào, bên dưới còn ngậm không ít tinh dịch của nam nhân, còn dây cả ra đùi, cảm giác lầy lội dính dớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro