Chương 67: Đừng đi
Mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt. Như Mạn rời quán bar trong tình trạng say sỉn, nồng nặc mùi rượu. Cô không biết những giọt nước trên khuôn mặt là nước mưa hay chính cố đang khóc. Bỗng trong vô thức nhận ra một hình bóng quen thuộc phía trước
" Vĩ Vĩ, đừng đi "
Cô gọi đến ba, bốn lần, nhưng chiếc bóng đen kia dường như không dừng lại. Nó cứ đi, cô đuổi theo về miền tối của phía trước. Giống như cuộc rượt đuổi của chính cô và anh, cuối cùng vẫn không gặp được nhau, cuối cùng vẫn không thể chạm lấy nhau. Bạch Vĩ giống như ngôi sao chổi lướt qua cuộc đời cô, chóng tàn nhưng ý nghĩa. Tình cảm của Như Mạn dành cho anh, có lẽ suốt cả đời này anh sẽ không bao giờ biết, giờ theo từng đợt mưa tuôn, trôi chảy về miền vô định, theo chiếc bóng đen mà không biết có phải là Bạch Vĩ không nữa..
Cô ước mình có thể đuổi kịp anh, để
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro