85. Xác về với biển
Đây thật sự là một câu nói kỳ diệu.
Phương Giác Hạ được hắn ôm lấy, dường như nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, thậm chí còn ngửi được hương muối từ đại dương và mùi gỗ bị sóng đánh ẩm ướt.
Anh sụt sịt mũi, tràn đầy dựa dẫm tựa lên hõm vai Bùi Thính Tụng, nhẹ giọng hỏi, "Chúng ta không thay cái gì mới, đổi qua đổi lại đều là đồ cũ, chắc là không thể đi được đến mấy trăm năm đâu."
"Anh muốn sống thành nhân tinh à?" Trong giọng Bùi Thính Tụng rốt cuộc đã mang theo ý cười, dịu dàng vuốt lưng cho Phương Giác Hạ, rõ ràng mình là người nhỏ tuổi hơn, lại phải dỗ dành anh như dỗ em bé, "Linh kiện cũ thì cho nó cũ đi, chúng ta có thể chậm rãi mục nát bên nhau. Có lẽ vào một ngày sóng êm gió lặng nào đó sẽ cùng chìm xuống đáy biển, biến thành hai bộ xác tàu chìm chầm chậm xuống như xác cá voi ý......"
Chóp mũi Phương Giác Hạ lại chua xót, "Anh thích kết thúc của câu chuyện này."
Bùi Thính Tụng mỉm cười với anh, "Em cũng thích."
Có lẽ có một ngày, người ta lặn xuống đáy biển sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, khai quật lại câu chuyện xưa bọn họ từng sánh vai đạp gió rẽ sóng, cũng sẽ phát hiện ra, mỗi món linh kiện đã mục nát trên thân bọn họ kỳ thật đều xuất phát từ chiếc còn lại.
Hai con tàu Theseus hoàn toàn bất đồng trở thành di hài của đối phương, vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng biển sâu.
Phương Giác Hạ biết, ở thời điểm vừa phải chấp nhận ảo tưởng của mình đã hoàn toàn rách nát, anh lại lựa chọn bộc bạch chính mình là một việc cực kỳ ngu ngốc, cũng cực kỳ mạo hiểm, nhưng anh thực sự muốn cho Bùi Thính Tụng biết.
Nếu không có Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ không thể tưởng tượng bây giờ mình như thế nào.
Nhất định đã sớm bị bóng đêm nuốt chửng.
"Anh yêu em." Anh hơi buông ra, nhìn thẳng vào mắt Bùi Thính Tụng, "Anh rất yêu em, Bùi Thính Tụng."
Bùi Thính Tụng ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe Phương Giác Hạ trịnh trọng nói lời yêu. Hắn vẫn cho rằng, mặt ngoài quan hệ của bọn họ luôn duy trì ở chữ 'thích', đặc biệt là Phương Giác Hạ, hắn không bao giờ dám mong đợi quá nhiều cảm xúc từ người này, hắn luôn biết là rất khó. Cho nên thời thời khắc khắc Bùi Thính Tụng đều sợ hãi mình đi quá giới hạn, hắn sợ tình cảm quá mức nồng nhiệt sẽ khiến anh lùi bước.
Nhưng Phương Giác Hạ quá dũng cảm, thậm chí anh còn giành nói ra miệng trước.
Trong mắt hắn phản chiếu ánh mắt trong suốt của Phương Giác Hạ, trên mặt có vết thương nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, vết bớt nơi khóe mắt còn rực rỡ hơn cánh hoa. Bùi Thính Tụng không nhịn được hôn lên nơi đó, thấp giọng nói, "Em cũng yêu anh, em còn yêu anh hơn trong tưởng tượng của anh nữa kia."
Bùi Thính Tụng đã đọc qua vô số sách vở, trong sách có vô vàn kiểu dáng tình yêu hắn đều đã nhấm nháp qua một lần, nhưng câu chữ trong đó chưa bao giờ biến thành tình cảm chân chính, chữ là chữ, chỉ sống trên trang giấy. Cho đến khi hắn gặp Phương Giác Hạ, hắn mới biết được hóa ra mình có thể yêu một người đến thế.
Yêu đến nỗi một thân xương cốt của hắn cũng hóa thành khôi giáp.
"Cảm ơn em." Phương Giác Hạ chủ động dán vào, hôn lên môi hắn, rất nhanh đã tách ra, ánh mắt vừa mềm mại vừa hồn nhiên.
Hốc mắt Bùi Thính Tụng cũng cay xè, để che giấu cảm xúc, hắn lập tức bật cười, trên mặt mang theo chút tính khí trẻ con, "Anh thật là, em đã suy nghĩ rất lâu đến cảnh tượng em thổ lộ nói yêu anh, vốn dĩ phải đặc biệt lãng mạn, kết quả còn bị anh giành trước."
Đột nhiên bị "chỉ trích" làm Phương Giác Hạ hơi ngơ ngác, "Nhưng...... em đã thương lượng với anh bao giờ đâu."
Thương lượng?
Bùi Thính Tụng cảm thấy càng buồn cười, đồ ngốc này sao lại đứng đắn như thế chứ, "Còn chưa xong nữa, trước giờ em chưa từng thấy anh khóc, còn tưởng rằng lần đầu tiên anh khóc trước mặt em sẽ là khóc vì em." Hắn cúi đầu cắn lên chóp mũi Phương Giác Hạ, "Kết quả cái ý tưởng này cũng bốc hơi luôn."
Nghĩ đến chuyện nãy giờ mình vẫn luôn rơi nước mắt, Phương Giác Hạ có chút ngượng ngùng, rũ mắt nói thầm, "Khóc có gì tốt chứ......"
"Đương nhiên là tốt." Bùi Thính Tụng tinh tế hôn lên mặt anh, "Bộ dạng anh khóc rất đẹp, anh làm gì cũng đẹp cả."
Tình yêu của thiếu niên luôn lỗ mãng và nóng bỏng, được ôm bằng cả hai tay dâng lên trước mặt người thương, chỉ sợ người đó không nhìn thấy.
Bùi Thính Tụng khẽ nhíu mày, "Nhưng nếu anh thật sự khóc, em sẽ khó chịu lắm, trong ngực rất đau, em không sợ anh chê cười, trước giờ em chưa từng khó chịu như vậy. Lúc em nhận được tin từ vệ sĩ, biết người theo dõi anh chính là ba anh, hai tay em phát run, trời nóng như thế mà em vẫn run rẩy." Bùi Thính Tụng hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Hơn nữa San Francisco sao lại xa Bắc Kinh đến thế chứ."
Câu này của hắn tràn đầy oán giận, âm cuối nâng cao như đứa trẻ đang hờn dỗi, Phương Giác Hạ có thể nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy thằng nhóc táo bạo này hoảng hốt như thế nào, nhịn không được bật cười.
Bùi Thính Tụng vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc, "Thật sự em vừa sợ hãi vừa giày vò, sợ lúc em trở lại, anh đang tuyệt vọng vì chuyện của ba anh nên đột nhiên không cần em nữa."
Phương Giác Hạ ôm lấy hắn, sờ soạng từ ót hắn xuống lưng như đang an ủi con cún to xác, "Anh sẽ không như thế đâu mà."
"Ừ." Bùi Thính Tụng nói với anh, "Em sẽ không để anh phải đối mặt một mình, em cũng sẽ không để ông ta xuất hiện trước mặt anh nữa." Hắn trịnh trọng nhìn Phương Giác Hạ, "Lúc anh đang tắm, em đã cho người đưa ông ta đi trại cai nghiện cưỡng chế. Nói thật lòng, em thật sự hận không thể giết ông ta, nhưng em biết, nếu cho anh lựa chọn, anh cũng sẽ không làm như vậy."
Phương Giác Hạ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt đã nói ra đáp án khẳng định.
Trung tâm cai nghiện là kết cục tốt nhất, anh đã tiếp thu sự thật Phương Bình không còn là cha anh nữa, nhưng anh vẫn muốn cho ông ta một cơ hội làm lại cuộc đời.
"Có thể thật sự cai nghiện được không phải xem khả năng của ông ta, nếu không cai được thì ông ta cứ ở trong đó cả đời đi, không cần ra ngoài gây thêm chuyện gì cực đoan."
Bùi Thính Tụng nói xong, tay nhẹ nhàng ấn lên eo anh, "Còn đau không?"
Phương Giác Hạ nói không đau, nhưng Bùi Thính Tụng ra vẻ không tin, vì thế anh lại nhỏ giọng, "Còn hơi đau một chút, không chạm vào gân cốt nên sẽ khỏi nhanh thôi."
Cứ cho là người kia thực sự đã ban sinh mệnh cho Phương Giác Hạ, cũng từng cho anh quãng đời thơ ấu ấm áp, nhưng Bùi Thính Tụng không thể chấp nhận được một kẻ đi tổn thương người thân yêu nhất của mình.
Cảm quan không còn là của riêng hắn, mà dường như đã chuyển sang người Phương Giác Hạ, anh khóc hắn sẽ đau lòng, anh bị thương hắn còn đau hơn.
"Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa." Bùi Thính Tụng nhẹ nhàng vuốt ve lên vết bầm, "Cũng đừng khóc, anh khóc lòng em tan nát theo."
Phương Giác Hạ gật đầu, khóe môi hơi cong lên.
"Vẫn là cười tốt hơn." Hắn khảy khảy tóc mái Phương Giác Hạ, "Giác Hạ của chúng ta cười rộ lên rất đẹp."
Phương Giác Hạ chưa bao giờ cảm thấy mình là người may mắn, chữ này cách cuộc đời của anh quá xa, cho nên anh không ngừng tiến về phía trước, không ngừng thuyết phục chính mình, trước mặt nhất định sẽ có lối ra, những thứ anh phải trả giá nhất định sẽ có hồi báo.
Anh không biết có hồi báo nào khác hay không, nhưng anh gặp được Bùi Thính Tụng.
Đây là chuyện may mắn nhất trong đời anh.
Chóp mũi hơi ngứa, Phương Giác Hạ cọ cọ lên cằm Bùi Thính Tụng, sau đó chậm rãi mở miệng, "Hôm nay là ngày mười lăm, em đi được sáu ngày rồi." Nói rồi anh còn liếc nhìn đồng hồ trên tường một cái, "Tính ra thì không chính xác lắm, nhưng nếu dựa theo tính toán hiện tại, em đã đi được sáu ngày lẻ mười tiếng đồng hồ."
Thật quá dài lâu, lâu đến mức đồng hồ trong lòng anh trục trặc hết cả, một giây trong hiện thực ở trong lòng anh như kéo dài lên cả phút.
Nhưng trước khi cơn giông mùa hè đầu tiên ập đến, Bùi Thính Tụng đã trở lại.
Rất kịp thời, anh vẫn chưa bị ướt mưa.
"Có nhớ em không?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, Phương Giác Hạ gật đầu rất nhẹ, "Ừ." Xong anh lại bổ sung thêm, "Hơn nữa mỗi ngày đều rất lo lắng cho em."
Phương Giác Hạ không biết gia tộc tư bản thật sự trông như thế nào, chỉ được thấy trên TV, hình như luôn rất phức tạp, tràn đầy âm mưu. Phương Giác Hạ không thích những thứ phức tạp, cũng sợ Bùi Thính Tụng của anh bị mấy kẻ già dặn lươn lẹo hơn bắt nạt, sợ mẹ hắn nói ra nhiều lời tổn thương đến hắn, lại sợ Bùi Thính Tụng không khống chế được cảm xúc mà động tay động chân.
Mấy ngày nay luôn sầu não, chuyện gì cũng không làm tốt, héo hon như cây mạ bị thiếu nước.
"Em sợ anh lo, ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh còn chưa đủ sao."
Phương Giác Hạ ngoan ngoãn dán vào ngực Bùi Thính Tụng, "Tận mắt thấy em mới an tâm được, sợ em gạt anh nói mình vẫn ổn, kỳ thật lại không ổn chút nào, sợ em nghe mẹ em hồ ngôn loạn ngữ lại tức giận với bà ấy."
Chuyện anh nói cũng không khác sự thật là mấy, làm Bùi Thính Tụng muốn cười.
"Giác Hạ."
Phương Giác Hạ thích nghe hắn gọi mình như vậy, tuy người khác cũng gọi tên anh, nhưng Bùi Thính Tụng thì rất ít, mỗi lần hắn nói hai chữ này ra, Phương Giác Hạ liền có cảm giác mình được người ta che chở. Bàn tay hắn khô ráo to rộng, vuốt lên mặt rất thoải mái, "Lần này trở về gặp mẹ em, anh đoán phản ứng đầu tiên của em là gì."
Phương Giác Hạ lắc đầu, anh tưởng tượng không được hình ảnh đó, mà nếu anh có tưởng tượng ra cái gì cũng không dám nói thẳng.
"Hóa ra bà ấy đã già như thế rồi."
Tay Phương Giác Hạ bắt được vạt áo bên hông Bùi Thính Tụng, nắm rất chặt.
Hắn thậm chí đã không nhớ nổi diện mạo mẹ ruột của mình.
"Như thế nào?" Phương Giác Hạ nhắm mắt hỏi hắn.
"Nói như thế nào nhỉ......" Bùi Thính Tụng thử miêu tả, "Bà ấy mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ không tay, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai đen rất lớn, nhưng cũng không che hết nếp nhăn trên cổ, nhưng mặt bà ấy lại không có nếp nhăn nào, cảm giác rất cứng, lại không quá giống bộ dạng em gặp lúc nhỏ, xấu hơn rất nhiều."
Hắn nói quá trực tiếp, tựa như đang hình dung một phụ nữ trung niên xa lạ nào đó.
"Bà ấy vừa thấy em liền dang tay muốn ôm em, gọi em là Song, đặc biệt thân thiết, giống như quan hệ mẹ con xưa nay cực kỳ thân mật. Nhưng em đã không nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy bà ấy là lúc em mấy tuổi."
Phương Giác Hạ có chút đau lòng, "Vậy lúc còn nhỏ em không nhớ mẹ sao?"
"Có mẹ mới nhớ mẹ được chứ." Bùi Thính Tụng nói.
Những lời này được Phương Giác Hạ nhấm nuốt trong lòng, cực kỳ đắng chát.
"Em nhớ rõ năm em lên bốn tuổi, hiếm hoi lắm bà ấy mới trở về nhà một lần, là để dự tiệc sinh nhật ông ngoại em, hôm ấy bà mặc một bộ váy lễ phục màu đen, đứng bên cạnh một người đàn ông rất cao, hình như là bạn trai nào đó của bà ấy. Ông ngoại nói em sang tìm bà ấy chào hỏi một câu, em đi thật nhưng không nói gì, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn bà ta."
Chỉ nghe hắn kể, trước mắt Phương Giác Hạ đã xuất hiện hình ảnh chân thực. Một đứa bé nhỏ như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
"Bạn trai bà ấy là người Pháp, lúc nói chuyện khẩu âm rất nặng." Bùi Thính Tụng đến bây giờ vẫn bắt chước được ngữ điệu khó nghe của ông ta, "Thằng nhóc này là ai?"
"'À, đây là cháu trai em.' mẹ nói thế đấy." Bùi Thính Tụng cười, "Cho nên lúc ấy, em bèn dùng tiếng Pháp chào ông ta một tiếng, sau đó trở về chỗ ông ngoại."
Phương Giác Hạ không thể tin, trên đời có một người mẹ thậm chí còn không làm được chuyện thừa nhận đứa con do chính mình sinh ra. Bỗng nhiên anh thấy rất giận, rõ ràng bình thường rất ít khi anh tức giận, "Vì sao lại đối xử với em như vậy, thật quá đáng."
Mấy chữ cuối cùng bị anh gằn mạnh, Bùi Thính Tụng cảm thấy rất đáng yêu, giơ tay xoa xoa lên chân mày đang nhíu chặt của anh.
Cảm giác khuôn mặt Phương Giác Hạ hơi lạnh, Bùi Thính Tụng chỉnh điều hòa tăng thêm hai độ, nắm tay anh, "Sau đó bà ta giải thích, giả vờ khóc lóc trước mặt ông ngoại em. Bà ấy nói bà ấy quá yêu người đàn ông kia, nhưng ông ta không thích trẻ con, để không gây thêm phiền phức nên đành nói như vậy."
Đối với bà ta mà nói, đây chỉ là một lời nói dối không ảnh hưởng đến ai mà thôi.
"Có thể tưởng tượng, bà ta chẳng thay đổi gì cả."
Với bà ấy, hắn chỉ là một công cụ tùy thời có thể lấy ra để lấy lòng người khác.
Phương Giác Hạ nâng đầu, nhẹ nhàng in thêm một nụ hôn lên cằm hắn như an ủi. Kỳ thật Bùi Thính Tụng cũng không đau khổ đến thế, bây giờ nhớ lại đã sớm không đau không ngứa.
"Anh không biết đâu, bà ấy vừa trông thấy em liền nói rất nhớ em, em bảo bà đừng diễn kịch nữa, tôi biết bà chỉ muốn lấy di sản ông ngoại để lại cho tôi thôi. Bà ta nói không, cục cưng ơi con hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ muốn tái bản thôi, sẽ không thật sự cướp đồ thừa kế của con, mẹ vẫn luôn yêu con mà."
Hắn lặp lại giọng điệu của mẹ hắn, vẻ mặt thân thiết, trong miệng cũng thốt ra toàn câu chữ thân mật. Sau đó biểu cảm trên mặt Bùi Thính Tụng chậm rãi lạnh xuống, càng lúc càng bình tĩnh.
"Anh xem, để đạt mục đích, kiểu gì bà ấy cũng nói dối được." Bùi Thính Tụng cười, "Con người mãi là con người, danh xưng cha mẹ cũng không thể làm cho bọn họ trở nên vĩ đại, thậm chí trái lại có người còn làm vấy bẩn xưng hô này."
Phương Giác Hạ không muốn thấy hắn khổ sở, chậm rãi vuốt ve lưng hắn. Anh không biết mình phải nói sao, có cảm giác bây giờ nói cái gì cũng vô dụng. Bùi Thính Tụng chưa từng được cảm thụ tình thương của cha lẫn của mẹ, thứ này đối với những đứa trẻ khác đều là tình cảm hiển nhiên, nhưng hắn chưa từng có được một khắc nào.
Anh nghĩ, may mà Bùi Thính Tụng không lớn lên ở trong nước, không cần mỗi năm làm tập làm văn đều bị bắt viết một bài 《Bố Của Em》hoặc《Mẹ Của Em》, thậm chí không cần phải đọc to trước lớp.
Trước mắt anh hiện lên cả hình ảnh Bùi Thính Tụng nho nhỏ nắm chặt trong tay tờ giấy chỉ ghi đề bài, bên dưới trống trơn không có một chữ nào.
Một đứa bé nhỏ như vậy, đến tột cùng làm thế nào mới tiếp nhận được sự thật mình không được cha mẹ yêu thương, trái lại còn đi an ủi anh.
Phương Giác Hạ lại nhịn không được rơi nước mắt.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, mưa đã tạnh từ lâu, trên nền trời xám xịt tỏa ra một tia hoàng hôn đỏ thẫm, Bùi Thính Tụng ngẩng đầu nhìn, cảm giác ánh sáng kia rất giống vết bớt trên mặt Phương Giác Hạ.
Vì thế hắn cúi đầu nhìn người thương, phát hiện ra anh lại khóc.
"Sao vậy? Em không có việc gì mà, thật đấy." Bùi Thính Tụng hôn hôn lên bớt của anh, lên mắt, đôi môi mang theo nước mắt mổ vào môi anh hai cái, "Em không thấy buồn chút nào. Cho nên lần này trở về em chỉ xử lý theo phép công thôi, em đã thành niên, cũng an trí tốt di sản thuộc về mình, bà ta sẽ không thể lấy được bất cứ thứ gì từ tay em. Chị của em cũng ngăn không cho bà ấy liên lạc với em nữa, còn uy hiếp bà ấy, nếu còn quấy rầy hai chị em, công việc xuất bản của bạn trai bà ta cùng đừng mong tiếp tục làm."
"Chị em đối xử với em rất tốt." Phương Giác Hạ xoa xoa mắt, lại nói, "Lần nào chị ấy cũng giúp em, sau này phải cư xử với chị tốt hơn một chút."
Bùi Thính Tụng cười rộ lên, "Anh nói đúng, anh nói gì cũng đúng."
"Hai người rất giống nhau, đều có chỗ kỳ quái, nhưng đều là người lương thiện."
"Anh còn chưa gặp chị ấy mà."
Phương Giác Hạ nâng mí mắt, có ý hơi oán trách, "Nhưng anh biết."
"Ừ ừ, anh biết, cái gì anh cũng biết." Bùi Thính Tụng bất đắc dĩ cười, lại nghe Phương Giác Hạ nói với hắn.
"Bùi Thính Tụng, em cười lên cũng rất đẹp."
Đây là lần đầu Phương Giác Hạ khen hắn đẹp, hắn cảm thấy Phương Giác Hạ rất đáng yêu, muốn cười. Hắn thấy thật kỳ lạ, đôi khi hắn xem anh như một bạn học nhỏ, rõ ràng anh lớn như vậy, còn nhiều tuổi hơn cả hắn. Nhưng có đôi khi hắn cảm thấy trong mắt anh hắn cũng chỉ là một thằng nhóc, bởi vì anh luôn cười tràn đầy bao dung cưng chiều với hắn.
Không chờ hắn trả lời, Phương Giác Hạ lại mở miệng, "Anh rất yêu em, sẽ tiếp viện cho em nhiều tình yêu hơn nữa, thêm cả phần của bố mẹ em luôn, được không?"
Giọng của anh quá dịu dàng, lời nói lại ngây thơ như trẻ con, tình yêu làm sao còn tính toán được số tăng giảm thặng dư cơ chứ.
Nhưng Bùi Thính Tụng biết, anh rất thật tâm, Phương Giác Hạ là người thích làm toán nhất trên đời. Anh đã tính thì nhất định không sai, nhất định còn nhiều hơn so với phần tích lũy từ tất cả mọi người.
"Được."
Phương Giác Hạ nằm trong lòng hắn, muốn nghe chuyện lúc nhỏ của hắn. Bùi Thính Tụng đành chọn những chuyện vui vẻ một chút, ví dụ như chuyện hắn cùng ông ngoại đi ra hồ câu cá hồi vân, sau đó thả vào bể bơi làm cá chết sạch, lại ví dụ như chuyện hắn phá hỏng tiệc sinh nhật của chị gái, còn trộm mất chiếc xe đầu tiên của chị ấy.
Chưa kể được bao lâu, Phương Giác Hạ đã mệt mỏi ngủ mất, hơi thở rất nhẹ, lồng ngực chậm rãi phập phồng, nhưng tay anh vẫn nắm chặt vạt áo hắn không buông.
Bùi Thính Tụng không kể nữa, hắn cứ như vậy yên lặng nhìn gương mặt say ngủ của Phương Giác Hạ.
Rõ ràng chính mình chẳng có được bao nhiêu tình thương, lại một lòng muốn bù đắp cho hắn.
Thật là một người kỳ quặc.
Chờ đến khi Phương Giác Hạ hoàn toàn ngủ say, Bùi Thính Tụng mới nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng. Hắn đi ra phòng khách gọi điện thoại cho vệ sĩ, xác nhận tiến độ công việc. Nhưng hắn trước sau vẫn không quá yên tâm nên sắp xếp thêm vài người quan sát. Sau khi kết thúc hắn lại gọi một cú điện thoại cho Trình Khương, thông báo việc hắn đã trở về, có điều đang bị cảm lạnh, còn nói Phương Giác Hạ đã đồng ý tới chăm sóc hắn, mấy ngày tới có lẽ hắn sẽ không về ký túc xá, sợ lây bệnh cho mọi người.
Trình Khương cũng khó có được mấy ngày nghỉ ngơi nên không hỏi nhiều, chỉ dặn hắn phải chú ý dưỡng bệnh. Bùi Thính Tụng theo tiếng gật đầu, sau khi ngắt điện thoại thì tắm rửa một cái, thay quần áo sạch sẽ, trở lại trên giường, ôm Phương Giác Hạ yêu sạch sẽ nhất của hắn chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc hắn đã có thể ngủ, thậm chí còn nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn trở lại dáng vẻ lùn lùn nho nhỏ, mặc một thân tây trang cực kỳ sang quý nhưng rất không thoải mái. Nơi nào cũng đầy người, bọn họ đang mải mê khiêu vũ ăn uống. Một chút cảm giác quen thuộc dâng lên, hắn trở lại ngày sinh nhật ông ngoại.
Bùi Thính Tụng muốn tìm xem ông đang ở đâu, nhưng vừa nhấc chân, hắn trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp kêu tên hắn, gọi hắn là cục cưng. Hắn rất phản cảm, vì thế chạy nhanh sang chỗ khác, chạy ra khỏi căn phòng, trời đã tối, hắn chạy vào vườn hoa nở đầy tường vi, tránh sau lưng một lùm cây.
Đoạn này trùng với ký ức của hắn.
Hắn nhớ rõ, lúc đó hắn một mình trốn sau lùm cây, suy nghĩ xem con trai và cháu trai khác nhau chỗ nào, mãi cho đến khi người hầu phát hiện đưa hắn quay về.
Trong bụi cỏ xuất hiện tiếng vang, Bùi Thính Tụng nho nhỏ trong mơ có chút cảnh giác, hắn muốn biết là sóc, hay là người hầu tới tìm hắn.
Nhưng hắn vừa quay đầu liền thấy một cậu nhóc, cao hơn hắn một chút, ăn mặc rất tầm thường, nhưng cậu bé đó rất xinh đẹp, khóe mắt còn có một vết bớt hồng nhạt. Hình như cậu ấy không thấy đường, cho nên đưa tay ra phía trước sờ soạng, thong thả từng bước đi về phía hắn.
Cậu bé không nhìn thấy gì, lại tìm được Bùi Thính Tụng đang trốn kỹ.
Sau khi cậu ấy lại gần, Bùi Thính Tụng mới phát hiện chân trái cậu bé bó thạch cao, đi phải chống nạng, trên cánh tay cũng có vết bầm tím.
"Cậu cũng đến chúc mừng sinh nhật ông ngoại tôi sao?" Bùi Thính Tụng hỏi.
Cậu bé kia lắc đầu, "Anh đến tìm em."
Ánh mắt Bùi Thính Tụng sáng rực lên, "Cậu muốn làm bạn với tôi, đúng không?"
Cậu bé gật đầu, "Ừ."
"Cậu mấy tuổi rồi?" Bùi Thính Tụng tự giới thiệu trước, "Năm nay tôi bốn tuổi."
"Bảy tuổi."
"Lớn hơn em, em phải gọi là anh rồi." Bùi Thính Tụng nói, "Anh bị thương kìa."
Cậu nhóc gật đầu, "Anh không biết mình không thấy đường nên bị ngã, sau đó bác sĩ nói, lúc trời tối anh sẽ không nhìn thấy gì hết."
"Thế mà anh còn tới tìm em." Tiểu Bùi Thính Tụng không hiểu, "Chân anh gãy rồi, trời lại tối như vậy, anh vẫn tới tìm em."
Không ngờ, anh trai xinh đẹp kia quay lại nhìn hắn cười, "Vì anh muốn tới."
"Anh đã đáp ứng em, muốn đến bồi thường cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro