Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

79. Bảo vệ lẫn nhau

Bùi Thính Tụng nghe mà sửng sốt. Lúc kịp hoàn hồn, Phương Giác Hạ đã chạy lên đi cùng những người khác, ném hắn lại đằng sau.
Những lời này nghĩa là gì?
Hắn cảm thấy mình đang mơ mơ màng màng thì bị một viên kẹo rơi trúng đầu, nhưng chưa kịp cẩn thận mở ra nếm thử, kẹo đã bốc hơi đâu mất.
Bùi Thính Tụng vội vàng đuổi theo, một đường không ngừng hỏi Phương Giác Hạ câu nói kia nghĩa là gì. Nhưng Phương Giác Hạ dường như cố ý, chỉ cười mà không nói lời nào.
Mãi cho đến khi bọn họ trở lại khách sạn, Bùi Thính Tụng vẫn không buông tha. Tin nhắn wechat nhảy liên tục làm cho điện thoại Phương Giác Hạ rung bần bật như cái đồng hồ báo thức bị hỏng.
Dưới cơn oanh tạc khủng bố kia Phương Giác Hạ đành phải đầu hàng, nhắn trả lời lại hắn một câu.
[ Moonlight: Câu đó nghĩa là anh thích em. ]
Lại phải nói ra lần nữa.
Đầu bên kia trả lời trong vòng một giây.
[ Tautology: Thật không?! [ che ngực ·jpg]]

[ Tautology: [ phóng tim ·jpg][ phóng tim ·jpg][ phóng tim ·jpg]]

[ Tautology: Cái chữ đầu nghe giống chữ b ấy nghĩa là gì? ]
[ Tautology: Anh à, mau nói em biết điiii ]
Thấy hắn như vậy Phương Giác Hạ lại buồn cười, từ bb trong tiếng Quảng Đông mang tính thân mật quá cao, anh không thể qua loa giải thích được cho hắn trong một hai câu, vì thế bèn lên mạng tìm một clip nổi tiếng bé gái Quảng Đông dỗ dành em trai hai tuổi, chuyển phát cho Bùi Thính Tụng xem.
Chia sẻ video xong, Phương Giác Hạ ngã lên giường, bỗng nhiên nhớ lại câu danh ngôn của thi nhân nào đó Bùi Thính Tụng từng nói -- tình yêu cuồng nhiệt và hạnh phúc khiến ta mê muội mất đi ý chí. Anh sâu sắc cảm thấy những lời này hết sức có lý, không chỉ mê muội mất ý chí, anh quả thực đã thay đổi hoàn toàn.
Tình cảm trong quá khứ của anh khô héo như một mớ rau củ sấy, cho dù được ngâm trong hoàn cảnh sống đầy tình thân tình bạn cũng không thể trở lại dáng vẻ đầy sức sống, chỉ có thể hơi ẩm ướt, là một loại rau dưa ăn liền trương phình mà vô vị.
Nhưng Bùi Thính Tụng hoàn toàn hồi sinh anh, khiến anh tình nguyện tự biểu đạt chính mình, biểu đạt tình yêu với một người.
Hóa ra trong tình yêu thì không có điều gì là không thể mở miệng.
Di động lại rung lên lần nữa.
[ Tautology: bb ý là cục cưng phải khum?! ]
[ Tautology: Baby? babe?? ]
Nhìn đống chấm hỏi của hắn, Phương Giác Hạ dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Bùi Thính Tụng. Vì thế anh quyết định châm thêm dầu, trả lời lại.
[ Moonlight: Hiểu như thế cũng được. ]
Bên kia không nói gì nữa. Lúc đầu Phương Giác Hạ thấy không có vấn đề gì, cho đến khi đi tắm đột nhiên anh lại nghĩ, bọn con trai bị gọi bb có khi nào sẽ thấy hơi thất bại không, có khi nào nghĩ mình xem hắn là trẻ con không.
Chờ đến khi anh ra khỏi phòng tắm, điện thoại lại có tin nhắn mới.
[ Tautology: Nếu đã gọi em là bb, về sau anh trai càng phải chiều em hơn đó. ]
"Thật không biết ngượng." Phương Giác Hạ lẩm bẩm với màn hình điện thoại.
Anh mới chiếm tiện nghi có một lần, chưa gì đã bị Bùi Thính Tụng nhanh tay chiếm lại.
Nhìn chằm chằm vào hàng chữ, đặc biệt là nửa câu sau, nhịp tim Phương Giác Hạ lại gia tốc. Không thể phân tích quá sâu mấy câu nói của Bùi Thính Tụng, nếu không nó sẽ còn lộ liễu hơn những câu trực tiếp ý tại ngôn ngoại.
Trong lòng ngứa ngáy như chồi non đâm lên khỏi mặt đất.
Mùa xuân đúng là dễ khiến người ta xao động.
.
Lúc bay trở về Bắc Kinh trời đang đổ cơn mưa, một Bắc Kinh ướt sũng là điều rất hiếm thấy, mùa xuân trôi qua thì mưa mới rơi xuống. Trên đường từ sân bay về nhà lại gặp fan tư sinh theo đuôi, trên đường xe cộ đông đúc, lại có mưa, xe bảo mẫu lớn chở tám người bản thân đã mang nguy hiểm, fan cuồng còn thuê được bọn hoàng ngưu* lái xe theo phía sau, suýt nữa thì va chạm rất nhiều lần.
*hoàng ngưu (黄牛) là chỉ bọn đầu cơ, phe vé hoặc buôn bán đồ chợ đen
Cuối cùng Trình Khương không thể nhịn được nữa, ở đoạn đường tiến vào nội đô tranh thủ tìm địa điểm thích hợp nói tài xế dừng xe vào ven đường, chiếc xe của fan tư sinh đằng sau cũng dừng lại.
Anh ta vốn biết không thể tùy tiện chọc vào bọn fan tư sinh, trong đám không thiếu những người tâm tình kích động, hơi không chú ý sẽ bị đưa lên mạng đổi trắng thay đen, cho nên anh ta cũng chỉ đứng ven đường khuyên bảo các cô một chút.
"Tuổi các bạn còn nhỏ, đều là vị thành niên, đừng nên làm mấy chuyện nguy hiểm thế này, đường cao tốc sân bay cũng dám đua, không sợ xảy ra chuyện gì sao?"
Nhưng fan tư sinh ngồi bên trong căn bản không thèm để ý lời anh ta nói, "Bọn tôi chỉ muốn nhìn họ một chút thôi!"
"Các bạn đã thấy rồi thôi, họ không đi cổng vip, lúc đón sân bay không phải đã gặp rồi sao? Chuyện khác không nói, đuổi theo xe người khác thật sự vô cùng nguy hiểm, trên xe bọn tôi đầy người, xe các bạn cũng vậy, bây giờ trời còn mưa nữa, chẳng lẽ các bạn thật sự muốn xảy ra tai nạn giao thông hay sao?"
Nói xong Trình Khương đi qua vỗ vỗ vào cửa kính ghế lái, "Phiền anh hạ cửa sổ xuống một chút nào."
Hoàng ngưu bên trong không có phản ứng gì.
Trình Khương cúi đầu lấy điện thoại ghi chép lại, "Biển số xe của anh tôi nhớ rồi đấy, nếu còn tiếp tục đuổi theo, bọn tôi sẽ gọi cảnh sát."
Mặc dù đã nói đến khô họng, Trình Khương vừa quay đầu đi, bên trong xe đã truyền ra tiếng mắng chửi của các cô gái, còn mắng rất khó nghe. Anh ta mặc kệ, trở lại ghế phụ dặn dò tài xế lái xe.
Nổi tiếng lên sẽ gặp rất nhiều phiền phức, các loại yêu ma quỷ quái cũng nhiều lên theo.
Lăng Nhất nhìn qua kính chiếu hậu, chiếc xe kia còn đứng tại chỗ, kéo khoảng cách với xe bọn họ ngày càng xa, trong lòng cậu thoáng thở phào, lại nghĩ tới chuyện khác, nhịn không được kể, "Các anh biết gì không? Gần đây lão tam nhà Thất Diệu phát hiện ra bị gắn máy theo dõi lên người đấy."
"Ôi vãi, nói giỡn hay nói chơi vậy?" Lộ Viễn nghe mà sởn tóc gáy.
Phương Giác Hạ hỏi, "Giấu ở chỗ nào?" Anh nghĩ kĩ lại những đồ tùy thân mang theo người, khả năng là điện thoại di động không lớn, "Chẳng lẽ là đồng hồ?"
"Anh đoán trúng rồi." Lăng Nhất thở dài, "Lần trước sinh nhật cậu ta nhận quà của fan, trong đó có một chiếc đồng hồ hàng hiệu, thật ra đã bị cải tạo lại."
Trình Khương lắc đầu, "Không thể nhận quà tặng nữa, sau này quà từ fanclub cũng sẽ không thu. Hai ngày nay công ty cũng vì chuyện này mà thảo luận rất nhiều lần, số người nằm vùng bám đuôi ngày càng nhiều, còn tiếp tục tình trạng này sẽ không quản lý nổi."
"Haizz, toàn mấy chuyện gì đâu."
"Nổi tiếng là như vậy đó, biết làm sao được."
Vừa trở về nhà, các thành viên lại bắt đầu hành trình công tác cá nhân. Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng ký hợp đồng với nhãn hàng, thỏa thuận thời gian quay chụp quảng cáo, sau đó tiếp tục đi ghi hình《 Đào Thoát Sinh Thiên 》.
Ngoại trừ hành trình comeback, Kaleido chỉ dùng hai tuần để ghi hình biểu diễn. Tiết mục diễn live cố nhiên có thể mang lại nhiều nhiệt độ cho ca khúc, nhưng quá tiêu hao sức lực của nghệ sĩ, mỗi ngày phải dậy từ 3 4 giờ sáng, xếp hàng lần lượt làm tạo hình, chạy tới trường quay chờ thu, mỗi một lần như vậy nhanh lắm cũng mất cả nửa ngày, hơn nữa thời gian cho những công tác khác, thời gian ngủ cũng không đủ.
Tinh Đồ không phải loại công ty bóc lột nghệ sĩ, cho nên cũng không vì《 Phá Trận 》có nhiệt độ cao mà kéo dài thời gian biểu diễn, giống như giám đốc Trần Chính Vân nói, mỗi một bài biểu diễn của bọn họ đã đủ xuất sắc rồi, không cần quá quan trọng số lượng.
Kết thúc chuỗi ngày biểu diễn đối với Kaleido là một sự giải thoát, vào ngày cuối cùng biểu diễn niềm vui viết hết lên mặt cả đám, còn bị fan tiếp ứng dưới khán đài trêu chọc "Làm gì không tốt chứ tan làm là số một." Chuyện còn tốt hơn việc kết thúc biểu diễn chính là, từ ngày《 Phá Trận 》leo lên vị trí thứ nhất ở MLH, lượt xem đã tăng lên gấp chín lần, tự phá kỷ lục của chính mình, huống chi đây còn là thành tích sau khi trực tiếp đụng độ với Thất Diệu.
Trận cạnh tranh này ngay từ đầu đã không công bằng, nhưng Kaleido vẫn dùng thực lực lội ngược dòng, còn cho những kẻ trào phúng bôi đen trên mạng một cú vả vang dội. Sự thành công của album mới không chỉ khiến Kaleido từ một nhóm nhạc flop không ai biết trở thành nhóm nhạc đỉnh lưu, mà những thứ liên quan đến Kaleido như chương trình ghi hình nhóm đều tăng nhiệt chóng mặt, lượt xem mỗi kỳ phát sóng đều không ngừng đột phá, toàn bộ số liệu thống kê đều là hàng thật giá thật.
Giá trị nhan sắc chỉ là bước khởi đầu, thực lực mới là thứ thuyết phục người ta chuyển thành fan.
Đến ngày Bùi Thính Tụng hẹn lịch tái khám, sáng sớm Trình Khương đã đến ký túc xá, vừa lúc gặp Phương Giác Hạ trong thang máy đi chạy bộ về.
"Hôm nay không có hành trình, em chuẩn bị làm gì?"
Nghe Trình Khương hỏi, Phương Giác Hạ cũng không suy nghĩ nhiều, "Đi công ty luyện tập, đã lâu em không nhảy rồi, sau đó chắc là lên lớp thanh nhạc."
"Em khắc khổ quá. Người trẻ tuổi cũng cần thả lỏng thư giãn một chút, đừng mang áp lực nghệ sĩ quá lớn, rảnh rỗi thì đi họp mặt bạn bè, hẹn đi karaoke đi dạo phố gì đó cũng được." Trình Khương khuyên là khuyên như vậy, bản thân anh ta cũng biết rõ tính cách Phương Giác Hạ không phải người dễ hòa nhập, "Không được nữa thì ở nhà ngủ thêm một chút, xem mấy bộ phim, đừng căng thẳng quá dễ mệt mỏi lắm."
Phương Giác Hạ cười, "Không sao ạ, em luyện một lát rồi lại về nghỉ ngơi."
Trình Khương lúc này mới gật đầu, cũng không biết có phải anh ta ảo giác hay không, cảm thấy gần đây biểu tình của Phương Giác Hạ phong phú lên hẳn, "Ừ, đúng rồi, chắc Tiểu Bùi chưa dậy đúng không?"
Phương Giác Hạ lắc đầu, "Chưa ạ, hôm qua em ấy ngủ trễ."
Nghe anh nói thế, lúc đầu Trình Khương chưa cảm thấy gì, nhưng quay đầu nghĩ một lát lại thấy hơi kỳ quái, không đúng, hai đứa nó đâu phải bạn cùng phòng.
"Sao em biết hôm qua nó ngủ trễ?"
Phương Giác Hạ lập tức đứng hình, đương nhiên không thể nói ra chuyện Bùi Thính Tụng hồi một giờ sáng còn nhắn tin chíu chíu với mình rồi.
Cửa thang máy mở ra, Phương Giác Hạ lấy cớ, "Em đoán thôi, em ấy bảo phải thức khuya học bài, sắp đến thi giữa kỳ rồi."
Lúc này Trình Khương mới à một tiếng, "Em nói cũng đúng, Tiểu Bùi tuy rằng tính tình không tốt, tính cách kỳ quái, có cả đống tật xấu lại còn thích phô trương, cái này không làm cái kia cũng không làm, nhưng mà học hành thì nghiêm túc dữ lắm."
Phương Giác Hạ nghĩ thầm, mấy thứ đằng sau "tuy rằng" nhiều quá đi mất.
Quả nhiên, lúc Trình Khương xông vào phòng, Bùi Thính Tụng vẫn đang chổng mông ngủ say sưa. Phương Giác Hạ pha cho mỗi người một ly cà phê đặt lên bàn, nghe tiếng Trình Khương ầm ĩ trong phòng thúc giục Bùi Thính Tụng rời giường.
Bùi Thính Tụng toàn thân đầy oán khí bước ra, rửa mặt xong, vẫn chưa kịp hồi hồn đã ngồi vào bàn chuẩn bị uống sạch ly cà phê mà Phương Giác Hạ để sẵn, anh đứng bên cạnh đá đá ghế, đưa mắt ý bảo hắn phải ăn bánh mì trước.
"Ăn nhanh lên còn đi bệnh viện, hẹn bác sĩ rồi mà tới trễ người ta lại nói cậu đùa giỡn đại bài."
Bùi Thính Tụng gặm bánh mì, "Nói nhảm, đi tháo bột còn nói người ta chơi đại bài, em chơi hẳn đại đao cho biết."
Phương Giác Hạ cười ra tiếng.
Thời điểm Trình Khương chuẩn bị đồ đạc rời khỏi, điện thoại lại vang lên, anh ta nhận cuộc gọi mất nửa ngày, "Vâng, để tôi xem bây giờ chạy sang kịp không."
Thấy thần sắc nghiêm túc của anh ta, Phương Giác Hạ hỏi làm sao vậy, lúc này Trình Khương mới nói, "Giang Miểu casting đậu rồi, bây giờ bên sản xuất phim muốn hẹn cậu ấy qua nói chuyện."
Bùi Thính Tụng đập bàn một cái, "Qua rồi? Tốt quá, bây giờ không thể không có người đại diện đi cùng! Không được để người ta chèn ép anh Miểu, anh Cường mau đi đi." Nói xong hắn liền ôm eo Phương Giác Hạ, "Để anh Giác Hạ đưa em đi tái khám cũng được."
"A?" Phương Giác Hạ muốn đẩy hắn nhưng đẩy không ra, vừa nâng mắt lên cũng thấy Trình Khương đang tha thiết nhìn mình, "Giác Hạ ok không? Lát nữa anh gọi Tiểu Văn lái xe qua đưa hai đứa đi, mấy việc linh tinh cứ để cậu ta làm."
"......Dạ."
Đương nhiên anh rất muốn đi, có điều vẫn phải giả bộ miễn cưỡng một chút.
Vốn dĩ sáng nay thái độ Bùi Thính Tụng cực kỳ không phối hợp, vừa thay người đã lập tức hoan hỉ đổi sắc mặt, mỉm cười tiễn Trình Khương phải ba chân bốn cẳng chạy đi. Phương Giác Hạ thay quần áo đi ra, giúp Bùi Thính Tụng mặc áo khoác, "Hy vọng xương cốt bên trong lành lại rồi."
Bùi Thính Tụng trở mặt, "Vì sao lại hy vọng lành? Anh có ý đồ gì với em?"
"Anh chẳng có ý đồ gì với trẻ con cả." Kéo khóa áo lên, Phương Giác Hạ vỗ vỗ trán hắn.
Tuy rằng có thêm bóng đèn Tiểu Văn, nhưng tâm tình Bùi Thính Tụng vẫn cực kỳ sung sướng. Đi bệnh viện chụp phim rồi sang gặp bác sĩ điều trị tỉ mỉ kiểm tra hết một lần.
"Đoạn xương liền khá nhanh đấy." Bác sĩ đẩy mắt kính, "Sau khi tháo thạch cao có lẽ sẽ có tình trạng hơi đau nhức, đây là dấu hiệu bình thường, cố định một thời gian dài sẽ gặp tình trạng giãn cơ. Sau này nên chú ý cẩn thận hơn, đừng sử dụng quá độ, cũng đừng nâng vật quá nặng."
Trong lòng Phương Giác Hạ vẫn không quá yên tâm, hỏi rất nhiều vấn đề, ghi nhớ toàn bộ những thứ cần lưu ý. Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Văn nhịn không được khen, "Anh Giác Hạ cẩn thận quá, em chưa nghĩ ra gì thì anh đã hỏi rõ ràng hết rồi."
"Đương nhiên." Bùi Thính Tụng dùng bàn tay trái vừa lấy lại tự do ôm vai Phương Giác Hạ, "Giác Hạ rất quan tâm đến tôi."
"Em cẩn thận một chút."
Tiểu Văn chủ động ngồi vào ghế lái, "Giờ về ký túc xá à?"
Bùi Thính Tụng lập tức nói, "Đừng, ghé qua trường của tôi một chút đã, có vài giấy tờ tôi phải xin đóng dấu."
"Được."
Rẽ qua trường học tốn thêm nửa tiếng lái xe, Bùi Thính Tụng ngủ chưa đủ giấc, lệch đầu tựa vào vai Phương Giác Hạ ngủ bù. Phương Giác Hạ thấy Tiểu Văn luôn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu thì có chút hoài nghi, dù sao mấy chuyện như thế này gần đây quá nhiều.
"Tiểu Văn, em đang nhìn gì thế?"
Tiểu Văn nhăn mày, "Không biết có phải bệnh đa nghi của em trở nặng rồi không, cứ luôn cảm thấy có xe đi theo chúng ta." Nhưng cậu ta lại thấy kỳ cục, "Theo lý thuyết thì không nên như vậy, có ai biết lịch khám bệnh của Tiểu Bùi đâu? Hơn nữa mới sáng sớm chúng ta đã lên đường, sao mấy cô gái đó biết được."
Tiếng còi ô tô bên ngoài suýt nữa thì đánh thức Bùi Thính Tụng, cựa quậy mấy cái trên vai Phương Giác Hạ. Thừa dịp Tiểu Văn bận nhìn kính chiếu hậu không chú ý, Phương Giác Hạ lặng lẽ nắm lấy đầu ngón tay hắn ra chiều trấn an.
Anh cũng thấy quá kỳ lạ, chẳng lẽ fan tư sinh còn mai phục ở cửa ký túc xá bọn họ luôn sao?
Dòng xe cộ hai bên càng lúc càng đông, Tiểu Văn tiếp tục đi, vượt qua một ngã tư rồi mà chiếc xe kia vẫn ở đó như cũ, "Chắc chắn là đi theo chúng ta rồi."
"Có khả năng là tư sinh theo dõi ký túc xá, trước kia anh còn nghe Lăng Nhất kể, có fan tư sinh có thể ngồi bên ngoài chờ cả đêm, còn lắp camera nhìn lén ngoài cửa ký túc xá."
"Thật đáng sợ." Tiểu Văn nghe mà nổi da gà, "Trở về em sẽ báo với anh Khương, nhờ kiểm tra tháng máy với khu vực bên ngoài ký túc xá gì đó, tuy nói là thang máy cá nhân lên thẳng cửa nhà, an ninh trong tiểu khu chúng ta cũng nghiêm ngặt, nhưng không phải đến trình độ kín không kẽ hở, chưa biết chừng còn có mấy thể loại biến thái đột nhập vào làm chuyện xấu."
Xe dừng trước cổng trường, Phương Giác Hạ đánh thức Bùi Thính Tụng, đội mũ mang khẩu trang vào cho hắn, lúc chuẩn bị xuống xe quả nhiên có một đám fan tư sinh kỳ quặc xông tới, không ngừng hô gọi tên Bùi Thính Tụng cứ như sợ mọi người xung quanh không nhận ra.
Bùi Thính Tụng nhíu mày, lười phản ứng lại bọn họ, lấy túi xách từ trên xe xuống chuẩn bị bỏ đi. Phương Giác Hạ có chút không yên tâm, thò đầu ra ngoài cửa xe xem thử.
"Mấy người này phiền thế không biết, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có gì làm cả à?" Tiểu Văn oán giận, "Vốn muốn mang theo vệ sĩ, nhưng em cảm thấy khoa trương quá nên thôi, sớm biết thì đã kêu vài người rồi."
"Mang vệ sĩ tới trường học sẽ bị mắng đấy." Phương Giác Hạ thấy mấy cô gái vây quanh càng chặt hơn, trong lòng cũng có chút bực bội, "Các cô ấy chắc là không được vào trường đâu nhỉ."
"Không biết, nhưng mấy lần trước nghe nói là vào được, bọn họ kiếm đâu ra mấy tấm thẻ chứng nhận nên đã ra vào rất nhiều lần, quấy rầy đến cả bạn học của Tiểu Bùi."
Nhìn một mình Bùi Thính Tụng bị đám fan tư sinh vây quanh, Phương Giác Hạ hơi lo lắng, tính tình Bùi Thính Tụng thẳng thắn, rất khó kiềm chế, để hắn đi như vậy Phương Giác Hạ không yên tâm.
Anh nhìn qua Tiểu Văn, gạt đi chút ý niệm trong lòng. Anh Khương còn không quản được Bùi Thính Tụng, nói gì đến Tiểu Văn.
Không suy nghĩ quá nhiều, Phương Giác Hạ mở cửa xe, mang mũ lên đi ra ngoài.
"Này! Anh Giác Hạ ......"
"Ở trên xe chờ tôi."
Cách tấm kính chắn gió, Tiểu Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Giác Hạ. Rõ ràng trước kia gặp phải fan tư sinh tránh được anh sẽ tránh, không biết sao bây giờ lại dũng cảm như thế.
Bùi Thính Tụng bị nhóm người này làm phiền đến mức suýt thì văng tục, không ngờ bị một người túm lấy, hắn định quay đầu lại mắng một câu thì nhìn thấy gương mặt Phương Giác Hạ.
"Anh đi cùng em."
Phương Giác Hạ che tay trái cho hắn, mấy cô fan tư sinh này xem ra là chỉ theo đuổi Bùi Thính Tụng, trông thấy anh xuất hiện thì rất bất mãn, thậm chí có một cô còn trực tiếp mắng ầm lên, nói anh muốn dựa vào Bùi Thính Tụng lăng xê, nói anh đi cọ fame để nổi tiếng.
Phương Giác Hạ không nói một lời, ánh mắt cũng lạnh đi. Bùi Thính Tụng tức giận muốn mắng lại thì bị Phương Giác Hạ can ngăn.
"Đừng nói chuyện."
Anh kéo Bùi Thính Tụng bước nhanh vào sân trường, sau khi đưa thẻ sinh viên cho bảo vệ, Bùi Thính Tụng nói với họ, "Phiền các chú chặn đám người ngoài kia lại, mấy cô đó không phải học sinh trong trường, là người theo dõi tôi, cứ thoải mái kiểm tra thẻ học sinh của bọn họ."
Vì thế đám fan cuồng kia bị bảo vệ ngăn lại, đứng ngoài cổng trường chửi ầm lên không kiêng nể hình tượng gì nữa.
Bùi Thính Tụng vừa lôi kéo Phương Giác Hạ đi vào trong, vừa nâng tay phải ra phía sau giơ ngón giữa vào đám người điên khùng đó.
Phương Giác Hạ túm tay hắn kéo xuống, "Anh sợ em đi một mình, kích động lên lại làm gì bọn họ nên mới đi theo em."
Bùi Thính Tụng cúi đầu, mở khoá màn hình ấn vào weibo, vừa nói chuyện với anh vừa biên tập status, không thèm xem lại đã trực tiếp ấn đăng bài.
[@Kaleido Bùi Thính Tụng: Hôm nay Bùi Thính Tụng vẫn đang nhục mạ tư sinh. [ giơ ngón giữa ·jpg]]
Đăng xong sướng hết cả người, hắn ném điện thoại vào túi, "Không sao cả, mỗi lần bọn họ theo đến trường đều bị em mắng một trận, tuỳ họ muốn làm gì thì làm, em không cần giả vờ."
"Vậy sao lần này còn ôn hoà gọi bảo vệ ngăn các cô ấy?"
Bùi Thính Tụng dẫn anh đi vào một con đường ít người qua lại, "Một mình em thì không sao, nghe bọn họ mắng anh em lại nhịn không nổi."
Phương Giác Hạ cười.
Bọn họ đúng là giống nhau.
"Thế này tính là gì," Phương Giác Hạ liếc hắn, cố ý trêu, "Thời anh bị mắng kinh khủng nhất em vẫn còn đang độc thân từ trong bụng mẹ đấy."
"Phương Giác Hạ, anh ngày càng lợi hại rồi nhé." Bùi Thính Tụng vỗ tay khen, "Cứ như chuyên gia hùng biện."
"Cảm ơn đã khích lệ."
Đi theo Bùi Thính Tụng làm thủ tục cần làm, Phương Giác Hạ hơi buồn ngủ, hối hận sáng nay quên không tự pha cà phê cho mình, vì thế đến máy bán cà phê tự động dưới lầu một tòa nhà hành chính mua một ly Americano.
Một nữ sinh xếp hàng phía sau hình như đã nhận ra anh, do do dự dự không dám mở miệng, cuối cùng lúc Phương Giác Hạ không tìm thấy chỗ để ly giấy cô mới dũng cảm tiến lên chỉ chỉ vị trí bên cạnh, "Anh Giác Hạ, ở chỗ này."
"A, cảm ơn bạn." Phương Giác Hạ lúc này mới phát hiện mình bị nhận ra rồi, hơi xấu hổ, lại nói cảm ơn lần nữa.
"Đừng khách khí! Vừa nãy trông thấy Bùi Thính Tụng phát Weibo, em còn giận lắm, nhưng nhìn thấy anh em vui vẻ lại rồi!"
"Weibo?" Phương Giác Hạ chưa hiểu, thấy Bùi Thính Tụng đã giải quyết xong việc đang đi về phía anh.
"Đúng vậy, cậu ấy lên hot search rồi, mắng tư sinh siêu ngầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf