77. Ban ngày kể mộng
Tới nhanh như chớp.
Đúng là không được làm chuyện xấu, chỉ cần làm sẽ bị tóm cổ ngay.
Phương Giác Hạ nhanh chóng mặc lại áo ngủ, suýt nữa còn cài sai nút áo, anh vừa run rẩy cài áo vừa thề trong lòng từ nay không bao giờ mua áo ngủ cài nút nữa.
Phòng khách sạn này không có tủ áo kín, giường cũng rất thành thật, phía dưới không có khe hở, gầm sô pha cũng không phải loại có thể trốn vào.
Ban công......
Không được không được, ngoài ban công gió lớn, quá lạnh.
Phương Giác Hạ suy nghĩ một vòng, chỉ có thể đẩy Bùi Thính Tụng vào phòng tắm.
"Em nhớ khóa cửa lại." Phương Giác Hạ nhỏ giọng dặn dò xong liền bỏ chạy, bị Bùi Thính Tụng kéo về, "Này này, quần áo của em."
"Á đúng rồi, chờ một chút."
Đồ ngủ của hắn được để vào cùng một chỗ, Phương Giác Hạ quay đầu nhanh chóng nhặt lên, kéo cửa phòng tắm nhét vào tay hắn, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, gõ mạnh đến mức làm Phương Giác Hạ hoảng hốt, chỉ có thể dặn Bùi Thính Tụng lần cuối, "Đừng lên tiếng nha."
Cũng không biết do mình quá chột dạ hay sao, anh cảm thấy dấu vết trong phòng quá nhiều, vì thế mạnh tay mở tung hết cửa sổ ra.
Cho dù phòng khách sạn đều có trang bị hệ thống lọc khí, nhưng anh vẫn không yên tâm, moi trong vali ra một lọ nước hoa xịt xịt thêm mấy cái.
"Giác Hạ? Em lại ngủ rồi sao?"
Phương Giác Hạ hít sâu một hơi, xỏ dép lê chạy ra huyền quan, nỗ lực đánh một cái ngáp, giả bộ mình vẫn đang còn ngái ngủ mở cửa ra.
"Tiểu tổ tông cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi, anh tưởng không gọi tỉnh được em chứ." Trình Khương bưng laptop đi vào trong, "Sao rồi? Còn khó chịu không?"
Phương Giác Hạ chột dạ lắc đầu, khép cửa lại, đôi mắt liếc qua cánh cửa phòng tắm đóng kín, "...... Khá hơn nhiều rồi ạ." Anh tiến lên hai bước dẫn Trình Khương qua hướng sô pha bên kia, "Anh ngồi đi, uống nước không?"
"Không uống không uống, vừa rời giường là anh uống một cốc to rồi," Trình Khương đặt laptop lên bàn trà, hình như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, duỗi dài cổ, mày nhăn lại, "Trong phòng em hình như có mùi gì......"
Không phải bị phát hiện rồi chứ. Phương Giác Hạ khẩn trương nắm ống quần.
"...... thơm thế." Nói xong Trình Khương hắt xì một cái, "Em xịt nước hoa à?"
Phương Giác Hạ nhẹ nhàng thở ra, "A...... Dạ, lúc vào phòng này em nghe có mùi gì hơi kỳ, giống như mùi khói ấy, xịt chút nước hoa cho nó bay."
Trình Khương quay đầu nhìn xung quanh một vòng, "Chắc mùi nặng lắm nhỉ, mấy ô cửa sổ mở hết, ban công cũng mở toang, tối em ngủ không thấy lạnh à." Nói xong anh ta hơi lo lắng, bèn đứng dậy giúp đóng cửa lại.
"Vẫn tốt ạ, không lạnh lắm." Phương Giác Hạ liền ngồi vào bên cạnh anh ta, muốn giải quyết cho xong chuyện đại ngôn quảng cáo, mau chóng tiễn ông Phật này đi hộ, "Anh Khương, anh nói có đại ngôn gì?"
"A đúng đúng, suýt nữa thì quên mất chuyện chính." Trình Khương đẩy màn hình laptop đến trước mặt anh, "Một nhãn hàng đồ thể thao muốn tìm em và Tiểu Bùi làm đại ngôn." Nói tiếp anh ta lại tức giận, "Thằng ranh kia không biết tót đi đâu, mới sáng sớm đã chơi trò trốn biệt, thật là, ai cũng không quản lý được."
Phương Giác Hạ hắng giọng, "Không sao ạ, chúng ta cứ bàn trước đi."
Trình Khương thở dài, tiếp tục nói, "Kỳ thật hai cậu cũng coi như cứu cánh cho người ta, trước đó tìm một diễn viên nam hạng nhất, nhưng hình như cuối cùng đàm phán thất bại, đến lúc sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường thì đóng băng luôn, bây giờ sốt ruột muốn quyết định người phát ngôn mới, các cậu gần đây nhiệt độ rất cao, thêm mấy chương trình giải trí hàng đầu nữa, hiện tại bọn họ muốn nhanh tay đoạt trước, sáng sớm nay có liên hệ anh, gửi vài cái mail mà anh chưa kịp nhìn, thế là trực tiếp gọi điện thoại."
Phương Giác Hạ luôn tín nhiệm Trình Khương, cũng không có thói quen bắt bẻ kén chọn công việc, "Anh xem ok không? Nếu được thì không sao ạ, anh cứ quyết định thôi."
"Anh cảm thấy khá tốt, đây là một nhãn hàng đồ thể thao, người phát ngôn đều là đỉnh lưu hoặc lưu lượng đang nổi, tuy chúng ta chỉ nhận được đại ngôn một dòng sản phẩm, nhưng vậy đã là khởi sắc rồi, trước giờ bọn họ chưa từng tìm idol nhóm nhạc nam hợp tác đâu. Hơn nữa bên kia nói nếu năng lực mang hàng không tồi sẽ suy nghĩ để đợt sản phẩm tiếp theo ký với toàn nhóm, là dòng sản phẩm hướng đến đối tượng tiêu dùng trẻ tuổi."
Nghe cả nhóm được ký đại ngôn, Phương Giác Hạ càng vừa lòng, "Được ạ, em ok."
"Được." Trình Khương còn muốn nói thêm thì máy tính báo có email mới gửi đến, "Ồ, bọn họ gửi trước bản hợp đồng điện tử cho chúng ta xác nhận này, để anh xem."
Phương Giác Hạ ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, lại quay đầu về, "Không hỏi ý Tiểu Bùi sao?"
Trình Khương đang nghiêm túc xem hợp đồng, "Hỏi nó làm gì?"
"Xác nhận thời gian công việc hay phí đại ngôn gì đó."
"Thôi, phí đại ngôn bình thường còn không đủ cho tiểu ma vương mua cái đồng hồ." Trình Khương ngẩng đầu diễn lại, "Tiểu Bùi, có công tác này này, cậu làm không?" Hỏi xong anh ta đổi sắc mặt bắt chước giọng Bùi Thính Tụng, "Không đi, không làm, mặc kệ."
Điện thoại trong túi Phương Giác Hạ rung hai cái, lấy ra xem thì thấy là Bùi Thính Tụng hàng thật.
[ Tautology: Nói xấu sau lưng người khác là không được nha! ]
Không phải đang nói sự thật thôi sao?
Đang muốn trả lời thì Trình Khương đã quay đầu nhìn anh, Phương Giác Hạ hoả tốc che di động sợ bị nhìn thấy, cũng may là không sao. Trình Khương chỉ lắc đầu, "Hỏi nó chắc chắn nó sẽ không đi, anh lười hỏi rồi, đến lúc đó trực tiếp nắm đầu đi ký hợp đồng là xong, thế không tiện hơn sao?"
Phương Giác Hạ dường như đã tưởng tượng được cảnh Bùi Thính Tụng từ chối một hơi, nhịn không được cong môi lên.
Trình Khương thoáng thấy cũng rất đắc ý, "Ô, được nha, hôm nay anh chọc được em cười luôn này."
Phát giác càng ngày mình càng thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, Phương Giác Hạ lập tức hắng giọng, "Không có, em chỉ thấy anh vất vả quá, suốt ngày phải lo cho bọn em."
"Vẫn chắp vá được, trước tiên hưởng thụ cảm giác ông cha già có mấy đứa con kiếm ra tiền đã." Trình Khương đã xem xong hợp đồng, "Ok, không có vấn đề gì, chờ ký nữa thôi, lát nữa anh sẽ xác nhận lại vài vấn đề chi tiết sau."
Phương Giác Hạ ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Đại ngôn đã xác nhận, hợp đồng cũng đã xem, hẳn là kết thúc được rồi.
"Em còn mệt không? Nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa đi, anh cũng về ngủ bù đây, mấy ngày nay mệt chết rồi, trễ tí nữa anh còn phải ra ngoài bàn chuyện với bên đài truyền hình một chút." Trình Khương ngáp một cái, "Đúng rồi, bọn Lăng Nhất đều đi leo núi, nói là buổi tối còn muốn đi dạo phố ăn hàng, em ngủ đủ rồi thì theo bọn nó đi chơi đi, cả đám đi với nhau vui hơn."
Phương Giác Hạ đồng ý, "Chắc em nghỉ thêm một lúc, đầu vẫn hơi đau."
"Ừ." Trình Khương đóng laptop lại, đứng lên chuẩn bị đi, Phương Giác Hạ đi sát sau lưng anh ta, chỉ muốn nhanh nhanh tiễn người, tuy mở đầu không được tốt lắm nhưng ít nhất thì vẫn an toàn.
Đã đi đến huyền quan, Trình Khương đột nhiên dừng lại xoay người, nhìn nhìn Phương Giác Hạ, chỉ vào miệng anh, "Giác Hạ, gần đây em có bị nóng trong người không? Miệng em đỏ quá, còn hơi sưng nữa, chuyện gì vậy? Có cần uống thuốc thanh nhiệt trà lạnh gì không?"
Lỗ tai Phương Giác Hạ nóng lên, liếm liếm miệng mình, xấu hổ nỗ lực giải thích, "Chắc là ... Đúng rồi, hôm qua ăn trúng mấy món cay quá, em ăn mà đau cả miệng, còn bị nhiệt người nữa, không sao lát em sẽ uống nhiều nước, uống nước là được tốt rồi......"
"Đúng thế, uống nhiều nước vào." Trình Khương xoay người, chỉ vài bước nữa là ra cửa chính lại vòng về, "Úi vừa nói xong đúng là anh cũng uống nhiều nước quá." Anh ta đặt máy tính vào tay Phương Giác Hạ, "Mượn toilet của em dùng một chút."
"Ối anh! Không được." Phương Giác Hạ chạy vèo đến chặn trước cửa phòng tắm, chớp chớp mắt.
Trình Khương buồn bực, "Sao vậy?"
"À thì......" Phương Giác Hạ nuốt nước miếng, "...... Hỏng rồi, bồn cầu không bơm được nước, không dùng được."
Anh cảm thấy mình quả thực quá cơ trí, càng ngày càng biết nói dối.
"Thật à?" Trình Khương dừng động tác, "Thôi vậy, anh về phòng đi, may mà vẫn nhịn được." Nói xong anh ta lấy lại máy tính trên tay Phương Giác Hạ, "Em nhớ gọi điện cho lễ tân kêu người lên sửa nhé."
Trình Khương vừa đi ra vừa than phiền, "Khách sạn nhìn sang như vậy mà trang bị kém thế không biết."
"Anh Khương đi nhé." Phương Giác Hạ hé cửa ló đầu nhỏ ra nhìn, chờ cho Trình Khương đã đi khuất sau ngã rẽ anh mới hoàn toàn yên tâm, nhanh chóng đóng cửa lại, trượt theo ván cửa ngồi xuống đất, thở ra một hơi thật dài.
Anh giữ gìn khuôn phép nhiều năm như vậy, mấy chuyện kích thích toàn làm cùng Bùi Thính Tụng.
Nghe thấy không còn động tĩnh, Bùi Thính Tụng cũng lặng lẽ hé cửa phòng tắm nhìn một chút, bước ra, trông thấy Phương Giác Hạ ngơ ngác ngồi dưới đất, "Đi rồi?"
"Ừ, cuối cùng cũng đi rồi." Nói xong Phương Giác Hạ lại thở phào.
Bùi Thính Tụng ngồi xổm trước mặt anh, xoa đầu Phương Giác Hạ như nựng mèo, "Sao anh thông minh thế? Anh Khương bị anh lừa cho quay mòng mòng, thật lợi hại."
Rõ ràng là lời khen, nhưng Phương Giác Hạ nghe vẫn có cảm giác hắn đang trêu mình, vì thế gạt phắt tay hắn ra đi vào phòng tắm rửa mặt.
Thật đúng là càng ngày càng giống mèo.
Bùi Thính Tụng theo sau anh, chen chúc vào phòng tắm cùng anh đánh răng. Phương Giác Hạ mặt ngoài không nói gì, chỉ yên lặng chải chải, nhưng trong lòng lại có chút rung động.
Cùng người mình thích tỉnh dậy trên một chiếc giường, cùng nhau rửa mặt, cảnh tượng ấm áp đến có chút không thật, giống như chỉ có thể xuất hiện trên phim.
Nhưng Bùi Thính Tụng thì ồn ào hơn nam chính phim điện ảnh nhiều lắm, được một lát hắn nói tay mình không tiện, lúc thì bắt anh giúp bóp sữa rửa mặt, lúc sau thì phải giúp hắn cạo râu.
Cho đến khi Phương Giác Hạ nghiêm túc nói với hắn, "Sao em trẻ con thế nhỉ." Bùi Thính Tụng mới chịu dừng, hơn nữa còn dừng rất nhanh, ngoan ngoãn tự mình rửa sạch mặt lau khô.
Phương Giác Hạ nhớ lại mình đã từng nhìn thấy một topic trên Zhihu, tên là -- Yêu đương với bạn trai nhỏ tuổi hơn mình là trải nghiệm như thế nào?
Lúc ấy anh chỉ vội vàng xem lướt, cũng không rõ tại sao trang đầu tràn ngập topic toán học lại nhảy ra một vấn đề đời thường đến thế, cho nên trực tiếp bỏ qua.
Hiện tại ngẫm lại, có lẽ anh có thể nặc danh trả lời lại một bài rõ dài.
Khuôn mặt Phương Giác Hạ trắng nõn sạch sẽ còn đọng mấy hạt nước, cứ như được nặn bằng bột gạo nếp, chải xong răng môi càng thêm hồng, có lẽ do bạc hà kích thích. Bùi Thính Tụng nhìn chăm chú mấy lần, nghĩ chuyện vừa nãy ở trong phòng tắm nghe Trình Khương nói môi anh quá hồng, vì thế lại nhịn không được trêu.
"Đúng là môi thật sự hồng nha."
Hắn vừa nói xong, Phương Giác Hạ liền quay đầu trừng mắt với hắn, tuy không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ ràng mấy chữ "Đều tại em", trừng xong còn lập tức ra khỏi phòng tắm.
Bùi Thính Tụng không áp nổi khóe môi cong lên, theo ra ngoài kéo rèm xuống, lại nhào lên Phương Giác Hạ ngồi trên giường, "Anh không phải học toán, anh học đổi sắc mặt đúng không."
Phương Giác Hạ đẩy hắn, "Nói bậy gì đó?"
"Tối hôm qua anh còn ngoan như vậy, nói câu nào nghe câu nấy, ngủ một giấc dậy lại trở mặt không nhận, em cũng quá thảm."
Không biết liêm sỉ. Trong đầu Phương Giác Hạ chỉ còn lại bốn chữ này, cho nên càng thêm liều mạng đẩy hắn ra nhưng không suy chuyển nổi, còn bị hắn phản công đè lên giường, xốc chăn lên, tấm chăn bồng bềnh như mây bao bọc thân thể bọn họ lại, ánh mặt trời xuyên qua sợi vải len lỏi vào trong, dệt nên một tấm kính ấm áp.
Bọn họ mặt đối mặt, trán áp vào nhau. Trái tim Phương Giác Hạ kinh hoàng, tưởng rằng Bùi Thính Tụng muốn làm gì kế tiếp, hai mắt suýt nữa nhắm lại theo bản năng, nhưng rồi lại nghe hắn thấp giọng thì thầm, "Tối hôm qua em có một giấc mơ."
"Mơ?" Phương Giác Hạ nhìn hắn.
Cơ mặt Bùi Thính Tụng giãn ra, rõ ràng diện mạo rất mang tính công kích, nhưng ánh mặt lại cực kỳ dịu dàng, "Ừ. Em mơ thấy em đưa anh về nhà em, gặp ông ngoại em. Hình như ông biết anh tới, còn tự mình nấu cơm." Bùi Thính Tụng bĩu môi, "Ông nấu cơm khó ăn lắm, anh biết đó, ông ấy chưa từng chịu khổ, nấu ăn đúng là thảm họa."
Phương Giác Hạ cười, muốn nói không phải em cũng vậy sao, nhưng rồi nghĩ lại, Bùi Thính Tụng có lẽ đã từng chịu khổ thật, hắn từng là tiểu thiếu gia nhảy cửa sổ lái xe trốn nhà đi bụi rồi bị bắt trở về.
"Ông làm cho anh một bàn đồ ăn nhìn rất...... hỗn loạn, salad cá hồi xông khói với hạt diêm mạch, còn có món bít tết Wellington chưa từng thành công lần nào, nhưng anh ăn rất ngon lành!"
Trên mặt hắn lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, theo thói quen còn muốn thêm câu unbelievable, nhíu mày, lại bật cười, giống như đang kể một câu chuyện chân thật đã từng xảy ra. Phương Giác Hạ nghe đến mê mẩn, tiến sát lại gần hắn thêm một chút, dường như sắp dán lên chóp mũi hắn, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông cực kỳ thích anh, ông ấy lặp đi lặp lại," Bùi Thính Tụng bắt chước dáng vẻ ông ngoại hắn, học khẩu âm của mấy ông già, "You're so cute. Lúc anh khen ông ấy làm thức ăn ngon, ông còn đặc biệt kinh ngạc, luôn hỏi 'really', cười cực kỳ vui vẻ, rơi cả gậy khỏi tay."
Phương Giác Hạ say sưa nghe, cũng cười theo, giống như anh thật sự đã đi đến nơi Bùi Thính Tụng lớn lên, gặp mặt người thân duy nhất bầu bạn với hắn, người cho hắn nhìn thấy thế giới, tặng cho hắn tài năng văn học cùng tinh thần chống đỡ kiên cường.
Tuy cười nhưng hốc mắt anh bắt đầu nóng lên, rất lâu trước đây anh nghe nói ông ngoại Bùi Thính Tụng đã qua đời, là nghe được từ miệng người khác.
Vì thế kỳ thật bọn họ đã là người của hai thế giới, anh không có cơ hội gặp ông lão đó lần nào, không thể nhìn thấy dáng vẻ ông và Bùi Thính Tụng chân tay vụng về giống nhau bận rộn trong phòng bếp, cũng không bao giờ thấy được vẻ mặt khao khát chờ khen ngợi kia.
Chỉ có thể ở trong mộng đắp nặn một giấc mơ không viên mãn.
"Anh sao vậy?" Bùi Thính Tụng nhìn chằm chằm vào tròng mắt Phương Giác Hạ, "Muốn khóc?"
"Không có." Phương Giác Hạ mở to hai mắt, bên trên ánh lên một tầng nước mỏng, long lanh xinh đẹp như viên pha lê, nhưng anh nỗ lực không cho nó rơi xuống, "Anh không có."
Bùi Thính Tụng cười. Thật kỳ lạ, người này kiên cường như thế, đôi khi nên gọi là ý chí sắt đá, thế nhưng lại vì một giấc mơ mà không kìm được cảm xúc.
Hắn đã từng thật sự cho rằng Phương Giác Hạ vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, không có cảm xúc, không biết biểu đạt, đối với bất cứ chuyện gì bao gồm cả chuyện của chính mình đều thờ ơ, lạnh băng cố chấp đến mức không giống sinh vật sống. Nhưng hắn biết hắn sai lầm rồi.
Phương Giác Hạ không phải băng, anh đơn thuần, thông minh, sở hữu linh hồn dịu dàng lãng mạn nhất trên đời. Để duy trì và bảo vệ sự mềm mại đó, anh phải đúc nên lớp băng ngoài cứng rắn đến vậy.
Bùi Thính Tụng nâng cằm, hôn lên đôi mắt Phương Giác Hạ, "Ông ấy còn kể chuyện cho anh nghe, là câu chuyện hồi nhỏ ông từng kể cho em."
"Chuyện gì?" Phương Giác Hạ tò mò.
"Ông lấy ra một tập thơ trước kia ông từng cho em xem, nói đây là thơ ngày trẻ ông viết tặng cô bé ông thầm yêu, ông nói ông rất hối hận vì chưa từng thật sự theo đuổi cô ấy, chỉ biết lén lút làm thơ. Thơ không mọc chân, sẽ không biết tự chạy tới trước mặt người ta đọc cho người ta nghe, làm thơ cho thượng đế xem sao? Cho nên mối tình đầu của ông cứ như vậy lụi tàn."
Điểm chú ý của Phương Giác Hạ không giống người thường, "Tập thơ kia, sau này cho anh xem được không?"
Bùi Thính Tụng cười, "Cái này không phải trọng điểm đâu bạn nhỏ Phương Giác Hạ."
Nghe được mấy chữ bạn nhỏ, Phương Giác Hạ lại nhíu mày, nhưng anh cảm thấy nhầm trọng điểm có lẽ là do cách thức tư duy của họ khác nhau, vì thế thành thật hỏi, "Vậy trọng điểm là gì?"
"Trước đây ông kể cho em nghe là vì muốn dạy cho em kinh nghiệm, nhất định phải dũng cảm, người dũng cảm mới nhận được phần thưởng quý giá nhất."
Nói xong hắn hôn lên vết bớt của Phương Giác Hạ, "Ông lão nhà em nói rất đúng, anh chính là phần thưởng của em."
Phương Giác Hạ chỉ cười, không biết nên nói gì, mỗi khi đến những thời điểm như thế này, dường như anh đều mất đi năng lực biểu đạt, chỉ có thể dùng hành động đáp lại. Cho nên anh ôm lấy Bùi Thính Tụng, dán lên người hắn trong ổ chăn oi bức.
"Bây giờ em thấy hơi lo lắng." Bùi Thính Tụng ôm anh, thở dài.
"Lo lắng cái gì?" Phương Giác Hạ thấy hắn tự dưng đổi đề tài thì cảm thấy nghi hoặc.
"Ông ngoại em trên thiên đường tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với phần thưởng em đạt được, còn cho em nằm mơ." Nói xong hắn cân nhắc xem mình có dùng từ đúng không, "Là báo mộng đi."
Phương Giác Hạ gật đầu, "Ừ." Anh cũng không rõ anh cần gì phải gật đầu.
Không chờ anh cân nhắc rõ ràng, Bùi Thính Tụng đã tiếp tục, "Nhưng ông ngoại anh, vừa nhìn là biết người cổ hủ rồi, làm sao đây, có khi nào ông còn chĩa thương vào em không?"
Phương Giác Hạ ừm một tiếng thật dài, "Khả năng rất thấp, vì ông ấy không có thương."
"Đây gọi là thủ pháp khoa trương thôi!" Bùi Thính Tụng lại thở dài, "Chắc chắn ông cảm thấy phần thưởng của anh không ra làm sao, không đúng, có khi ông ấy sẽ nói em là trừng phạt ông trời dành cho anh."
Phương Giác Hạ đột nhiên cười rộ lên, cảm thấy rất chuẩn xác, vì thế anh ôm cổ Bùi Thính Tụng, "Trừng phạt thì trừng phạt đi, anh thích trừng phạt."
Những lời này rất nhanh bị cao thủ chơi chữ Bùi Thính Tụng bắt lấy, "Đây là anh chính miệng nói, hóa ra anh thích chơi trừng phạt play, lợi hại lắm."
"Nói cái gì thế......"
"Ngắm trăng rồi, bây giờ mình ngắm mặt trời được không anh?"
"Câm miệng, không được nói nữa, câm miệng."
Hai người ở trên giường náo loạn suốt mấy tiếng đồng hồ, giống như tất cả các cặp tình nhân trên đời này, dùng thân mật khắng khít đổi lấy nội tâm bình tĩnh, ngay cả chuyện ngủ nướng cũng cảm thấy thú vị vui vẻ. Lúc đói bụng thì gọi dịch vụ khách sạn đưa cơm lên phòng, vừa ăn vừa xem bộ phim văn nghệ Bắc Âu mà Bùi Thính Tụng rất thích.
Phương Giác Hạ rõ ràng không phải loại người thích giết thời gian, hơn hai mươi năm sống trên đời của anh đều phải chạy đua với thời gian, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ vội vàng khẩn trương. Nhưng hiện tại anh lại thấy bản thân thả lỏng, yêu thích cảm giác để thời gian tự trôi như thế, chỉ cần ở bên cạnh Bùi Thính Tụng, cho dù nghe hắn kể chuyện của những triết gia ngày xưa, hay tình sử phong lưu của bọn họ, anh đều cảm thấy thú vị.
Đang lúc Bùi Thính Tụng kể đến Schopenhauer* và ân oán tình thù của ông ta với mẹ mình, điện thoại của Phương Giác Hạ không ngừng rung lên, là điện thoại của Lăng Nhất. Bọn họ đã xuống núi, chuẩn bị đi dạo phố ăn quà vặt, muốn kêu Phương Giác Hạ đi cùng.
(*Arthur Schopenhauer (22 tháng 2 1788 - 21 tháng 9 1860) là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm "The World as Will and Representation" - Thế giới như là ý chí và biểu tượng. Schopenhauer có mối bất đồng với mẹ mình, bà Johanna Schopenhauer (cũng là một nhân vật nổi tiếng, người phụ nữ Đức đầu tiên xuất bản sách mà không dùng bút danh). Lý do là bởi vì khi Johann Wolfgang von Goethe nói rằng Schopenhauer sinh ra là để làm những điều vĩ đại, bà Johanna đã không đồng ý điều đó: bà đã nói rằng chưa bao giờ nghe thấy chuyện có hai thiên tài trong một gia đình.)
"Đi không?"
Bùi Thính Tụng duỗi người, ăn luôn miếng bánh quy cuối cùng, "Đi thôi."
Nhưng hắn không dám về lại phòng mình, đành lấy từ trong vali Phương Giác Hạ một cái áo phông dài tay màu trắng và quần thể thao màu đen tròng lên người, "Cũng khá đẹp đấy."
Phương Giác Hạ vừa tự thay xong quần áo của mình, khoác thêm một chiếc áo màu đen có mũ, quay sang nghiêm túc khen hắn, "Đẹp."
"Giày thì làm sao?" Bùi Thính Tụng giơ chân lên, "Chân em to hơn chân anh."
Ánh mắt Phương Giác Hạ sáng lên, tay trái nắm lại đập vào lòng bàn tay phải một cái, "Lần này anh có mang theo một đôi giày thể thao hơi rộng, gần đây anh thích mang giày cỡ to."
"Anh cố ý phải không, muốn em mặc đồ của anh chứ gì? Tâm cơ."
Phương Giác Hạ lãnh khốc mang vớ vào, "Thế em đi dép lê khách sạn ra ngoài đi."
Bọn họ đều đội mũ lên. Phương Giác Hạ thậm chí trùm cả mũ lưỡi trai và mũ áo khoác lên đầu, lại đeo thêm khẩu trang, khuôn mặt bị che kín mít. Vừa ra khỏi khách sạn bọn họ lập tức chui vào taxi, đi đến nơi bọn Lăng Nhất hẹn trước, đường đi loanh quanh lòng vòng rất khó tìm, đến nơi thì trời đã sập tối.
Trong khu này đường sá không quá dài cũng không quá rộng, hai bên chen chúc các cửa tiệm nhỏ và cửa hàng mặt tiền, mọi người đều nói tiếng địa phương, đồ ăn hai bên đường bốc khói nghi ngút, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên làm thứ nào trông cũng ngon miệng.
Cảnh tượng họp mặt của Kaleido không khác gì liên-lạc-kiểu-xã-hội-đen, người này trùm còn kín hơn người kia, lại phải ra một mớ ám hiệu kỳ kỳ quái quái với nhau.
Lộ Viễn đưa lưng về phía Hạ Tử Viêm, "Số 2, số 2, số 2 còn đó không?"
Hạ Tử Viêm kéo kéo cổ áo mình, "Báo cáo, đã tìm được kính vạn hoa số 4 và kính vạn hoa số 6, over."
Bùi Thính Tụng giương móng vuốt chọc lên mặt Hạ Tử Viêm, "Các anh đang diễn trò gì thế?"
Lộ Viễn lập tức ra vẻ hoảng sợ, "Có quỷ trà trộn, kết thúc giao dịch."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Lăng Nhất là đứa nhỏ tham ăn, một đường công lược toàn bộ những quán ăn nghe nói nổi tiếng nhất trên mạng, tuy phần lớn đều là đồ Phương Giác Hạ không ăn được, nhưng trà sữa thì rất ngon, anh uống thử một vòng mấy loại mọi người chọn, loại nào cũng không tệ.
Vốn nghĩ sẽ có một buổi ăn uống thuận lợi, không ngờ ngẫu nhiên vẫn gặp fan nhận ra mình, một anh đẹp trai ra phố đã gây chú ý, đây lại hẳn sáu người, quá chói mắt. Các fan không dám tùy tiện quấy rầy, nhìn nhau xác nhận nhiều lần mới dám khẳng định là bọn họ.
Các cô không dám chạy lại xin ký tên, chỉ dám lén chụp mấy tấm hình. Ban đầu chỉ là lặng lẽ chụp lén, nhưng lúc ấy Bùi Thính Tụng đang ngồi xổm bên đường, giống thanh niên bất hảo hút mấy viên trân châu cuối cùng trong ly trà sữa, Phương Giác Hạ đứng ngay bên cạnh hắn, mang tai nghe ăn một miếng dưa hấu giải cay, quay đầu nói chuyện với Lăng Nhất đang ăn xiên bò nướng.
Các cô đứng ở con phố đối diện cách một làn đường đi bộ, còn trốn sau cây cột điện, không ngờ vẫn bị chính chủ Bùi Thính Tụng phát hiện ra, ánh mắt hung thần ác sát, còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào các cô, đang lúc fan sợ đến mức tim vọt lên cổ, hắn còn cố ý làm động tác lấy bàn tay xẹt ngang cổ mình.
"Anh ơi bọn em sai rồi!" Fan gọi với qua xin tha.
Bùi Thính Tụng rất tự nhiên dựa lên đùi Phương Giác Hạ, "Một tấm mười vạn, đưa tiền đây."
Ai ngờ một fan khác nói, "Trời ạ, anh sướng quá nhỉ."
--
Lời tác giả:
Bùi Thính Tụng tức giận đứng lên: what the fuck? Cô nói lần nữa xem nào!
Phương Giác Hạ chết lặng, can ngăn theo bản năng.
Lăng Nhất: món này ăn ngon ghê (mải mê ăn)
Fan đăng ảnh chụp lên weibo:
@Thính Giác Là Thật: a a a a tui điên rồi, tui ra phố tình cờ gặp các anh nè! ( thật sự là ngẫu nhiên gặp đó, đụng phải ở phố ăn vặt, đụng một phát trúng sáu người luôn! ) Thính Giác đẹp trai khủng khiếp! Mama yêu các con! [ video ]
Bình luận bên dưới:
[ Ô kìa, nghệ sĩ Hoa kiều Mỹ tư bản giàu có đi vơ vét tống tiền các fan nghèo khổ trên mạng ]
[ qQuên đi quên đi, lúc nào mà ổng chẳng sướng như vậy ( đầu chó )]
[ Nhan sắc của Phong Cảnh Tuyến là thật đấy phải không? Dưa hấu cũng bị anh ấy ăn ra cảm giác tiên nữ ăn bàn đào ]
[ A a a a a nhìn áo của Cây Nho đi! Tuyệt đối là áo của Phong Cảnh Tuyến! Lần trước đi sân bay anh ấy mặc một lần rồi, là quần áo cá nhân đấy! ]
[ xin lỗi tui nói thẳng, mũ này hình như cũng. . . . . . ]
[ xin lỗi tui nói thẳng, quần này. . . . . . ]
[ giày này. . . . . . ]
[ Biển rộng đâu đâu cũng là nước, Cây Nho đâu đâu cũng không có quần áo mặc. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro